Chương 7: Tình cảnh gian nan
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Edit: Khuynh Khuynh _______________________________________ Bộ Mạch Nhiên không vội vã đi tìm xa phu, trước tiên nàng tìm một thư sinh hỏi rõ ràng phương vị. Ngũ Liễu trấn là không thể ở, trở về đường cũ sẽ rất nguy hiểm, cho nên Bộ Mạch Nhiên lựa chọn đi về hướng đông. Cách Ngũ Liễu trấn một ngày đường còn có một toà thành là Tề Châu thành, địa phương nhỏ ngược lại dễ làm bại lộ chính mình, thành thị lớn lại khác. Cho nên nàng định tới Tề Châu thành vài ngày, sau đó lại trở về đường cũ, dù sao nàng đã đem các thành trấn dọc đường đi ghi nhớ không sai biệt lắm. Nhiếp Kinh Vận vẫn đi theo Bộ Mạch Nhiên, Bộ Mạch Nhiên nhìn thân hình gầy teo nho nhỏ của hắn, nhịn không được một trận thương tiếc, nàng cũng không phải người tốt lành gì, nhưng đối với hắn, nàng nhẫn tâm không nổi. Hơn nữa, bởi vì có hắn đi cùng, nàng mới liều mạng tìm đường sống như vậy. "Chúng ta nên tìm người xa phu nào?" Nhiếp Kinh Vận lôi kéo tay Bộ Mạch Nhiên đi tới đi lui vòng quanh vài cỗ xe ngựa, bọn họ còn nhỏ, cho nên bị mọi người bỏ qua, tưởng là tiểu hài tử người nào mang đến. Vẻ mặt Bộ Mạch Nhiên hoảng hốt, nàng ngỡ ràng đã đem sự tình kiếp trước quên không sai biệt lắm, không ngờ tới bây giờ vẫn còn nhớ, hơn nữa, có vài chuyện nhớ rất rõ ràng. Ở kiếp trước sinh mệnh nàng ngắn ngủi mười tám năm, nàng cũng không được như những đứa trẻ khác đến trường. Nàng chỉ có mẫu thân, không có phụ thân, mà thân phận mẫu thân nàng bất phàm, ở mặt ngoài là tổng tài của một xí nghiệp, bên trong lại là lão đại của một bang phái hắc bang, cho nên nàng---cũng không thể có một cuộc sống bình thường. Nàng trầm mặc, từ sau khi sinh ra cũng không nói chuyện, có một lần bị cho là câm điếc, cho nên hài âm gọi là "Mạch Nhiên". Nàng lãnh đạm, cho dù đối với mẫu thân mình cũng không có lời nào để nói. Nhưng là, mẫu thân nàng so với nàng càng trầm mặc, so với nàng càng lãnh đạm hơn. Cho nên bọn họ không giống mẫu tử, tuy rằng nàng căn bản không biết mình có phải nữ nhi thân sinh của mẫu thân hay không, mẫu thân cũng chưa từng nói qua với nàng. Chỗ nàng thường xuyên ở nhất đó chính là sau lưng mẫu thân, nhìn những người đi tới lui trong văn phòng của mẫu thân, đợi khi những người đó đi rồi lại nghe mẫu thân giảng dạy. Bà nói: Ánh mắt một người là chân thực nhất, so với lời nói cùng biểu tình của hắn càng có sức thuyết phục hơn. Cho nên, nàng học nhìn ánh mắt một người. Cuối cùng, thời điểm năm nàng mười sáu tuổi, mẫu thân nói: Mạch Nhiên có khả năng nhìn người. Đáng tiếc, đến bây giờ Bộ Mạch Nhiên vẫn không hiểu vì sao vào năm nàng mười tám tuổi mẫu thân lại tự sát, sau đó đem nàng giết chết? Đây là một câu đố không lời giải, Bộ Mạch Nhiên cảm thấy mình vĩnh viễn cũng vô pháp biết được ý tưởng của bà---người đã khuất. "Người này đi!" Bộ Mạch Nhiên chỉ vào người xa phu ngồi xổm một góc, người nọ đại khái hai mươi mấy tuổi, dáng người nhỏ gầy, quần áo đơn giản nhưng sạch sẽ, trọng yếu nhất là-ánh mắt của hắn. Bộ Mạch Nhiên tin tưởng mình không nhìn lầm người. "Hắn có chịu hay không?" Nhiếp Kinh Vận nhìn mình cùng Bộ Mạch Nhiên: "Chúng ta chỉ là tiểu hài tử." "Yên tâm, chỉ cần chúng ta có tiền, hắn sẽ chịu." Bộ Mạch Nhiên mỉm cười, lững thững đi qua. Thực tế tiền này là từ trên người nam tử trung niên lấy được, dù sao đã khiến hắn hôn mê, tất nhiên "không làm thì thôi, đã làm thì phải đến cùng", trực tiếp đem tiền bọn họ gom đi. Quả nhiên, xa phu kia chỉ chần chờ nhìn Bộ Mạch Nhiên cùng Nhiếp Kinh Vận một chút rồi gật đầu. "Các ngươi muốn đi đâu?" Sau khi tiến vào xe ngựa, xa phu trẻ tuổi cười hỏi. "Nhà chúng ta ở phía đông---Tề Châu thành, chúng ta là vụng trộm xuất môn, bây giờ muốn về nhà." Nhiếp Kinh Vận mở miệng nói, trong miệng cắn một miếng bánh bao thịt. Mấy lời này chính là Bộ Mạch Nhiên dạy hắn nói, hắn hiện tại giả làm ca ca Bộ Mạch Nhiên. "Ta thấy các ngươi đều là những đứa nhỏ sạch sẽ, vẫn là đừng chạy loạn bên ngoài, trở về sớm một chút mới là chuyện tốt, ta nghĩ người nhà các ngươi hiện tại rất lo lắng đó!" Xa phu có chút lo lắng nhìn bọn họ một cái. "Ừ, đúng vậy!" Nhiếp Kinh Vận gật gật đầu, trong lòng cũng không đồng ý. Người nhà của mình sao có thể lo lắng cho mình đây? Bộ Mạch Nhiên cũng có ý tưởng đồng dạng, nàng cũng cầm một cái bánh bao trên tay chậm rãi cắn. Sau khi thuê xe ngựa cùng mua bánh bao, Bộ Mạch Nhiên tính toán mình chỉ còn hai mươi lượng bạc, đại khái có thể mua được một ngàn cái bánh bao, cho nên tạm coi như có tiền, không biết có thể chống đỡ được cho đến khi có người tìm thấy mình hay không? Nhưng là, nàng cũng không xác định có người tìm mình hay không? Bộ Mạch Nhiên cười khổ, người áo trắng có đi tìm mình hay không đây? Nếu hắn không đến, mình phải đi nơi nào? Một đống vấn đề lớn tràn ngập đầu nhỏ của nàng, nhưng ngoài mặt nàng vẫn không có chút hoang mang. "Ngươi chưa từng xa nhà sao?" Bộ Mạch Nhiên nhẹ giọng hỏi, xe ngựa đã bắt đầu khởi hành, âm thanh bánh xe cơ hồ át cả tiếng nói của nàng. Theo như nàng tính toán, giữa trưa ngày mai đã có thể tới Tề Châu thành. "Ừ, chưa từng đi ra ngoài, ta vẫn luôn ở trong nhà." Nhiếp Kinh Vận nhẹ giọng trả lời. "Chúng ta về sau nên làm gì bây giờ?" Hắn lo lắng hỏi, rõ ràng mình còn lớn hơn nàng một tuổi, nhưng lại đặc biệt ỷ lại vào nàng. "Xe đến trước núi ắt có đường, đừng nóng vội." Bộ Mạch Nhiên cảm giác được đầu mình choáng váng, nhưng vẫn nhẫn nại trấn an hắn. Trong một ngày tiếp theo, Bộ Mạch Nhiên rất ít nói chuyện, chỉ nhắm mắt dưỡng thần. Nhiếp Kinh Vận thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, sờ sờ khuôn mặt nàng lại thấy vẫn bình thường. Lúc màn đêm buông xuống, bọn họ đến một thị trấn nhỏ dừng chân một đêm, sáng mai lại đi tiếp. Bộ Mạch Nhiên sau khi ăn chút cơm liền ngủ, tinh thần không phấn chấn, cho nên rất nhiều chuyện đều là xa phu hỗ trợ xử lý. Nhiếp Kinh Vận chờ sau khi Bộ Mạch Nhiên ngủ mới lo lắng nhìn nàng: "Nhiên Nhiên, ngươi không thoải mái sao? Ta đi bốc thuốc cho ngươi được không?" Bộ Mạch Nhiên miễn cưỡng mở mắt ra, nói: "Bệnh cũ, không cần phải đi bốc thuốc." Bọn họ đã không còn bao nhiêu tiền. Người quá nhỏ, muốn tự mình kiếm tiền là không thể nào. "Nhưng ta thấy bộ dạng ngươi rất khó chịu." Nhiếp Kinh Vận nhăn đôi mày nho nhỏ, đứng dậy lấy một chiếc khăn lông ướt giúp nàng lau mồ hôi, lại thường thường sờ trán của nàng, chỉ hận chính mình còn quá nhỏ. Ngày hôm sau rời giường, Bộ Mạch Nhiên biết thân thể mình không thích hợp, bởi loại cảm giác này đã không phải là không thoải mái như bình thường, mà là phi thường khó chịu. Quả nhiên, đợi khi bọn họ tới được Tề Châu thành, nàng đã ngã bệnh, điều này khiến cho Nhiếp Kinh Vận một phen hoảng hốt.