Si Mị Võng Lượng Chi Phục Phách

Chương 14



Editor; Bạch Thố Thố

Từ trước tới giờ mỗi khi y gặp trở ngại, y thường thường hi vọng mình biến mất, ai cũng không tìm được mình, nhưng giờ đây khi mình thực sự biến mất, y lại nhịn không được suy nghĩ miên man.

Nếu y thực sự chết đi, hàng năm vào ngày giỗ của y, ai sẽ là người đứng trước mộ bia của y mà buồn rầu? Ai sẽ là người thường xuyên cầm lấy ảnh chụp của y, mà nhìn ngắm thật sâu cho đến đêm khuya, hoặc là nhẹ nhàng in lên đó một cái hôn? Ai sẽ ở nửa đêm một lần lại một lần mơ thấy y, tỉnh lại thì trằn trọc, không bao giờ có thể ngủ say được?

Có ai?

Y đột nhiên muốn rơi lệ, nhưng lại đang trong trạng thái hồn phách nên cái gì cũng không làm được.

Ra khỏi trại tạm giam, Cư Vũ Lâu không để ý tới bất cứ cái gì, bảo luật sư dùng tốc độ nhanh nhất đưa hắn đến bệnh viện, trong lúc đó hắn liên lạc với Cửu Giang đại sư, nhưng hắn nhất định cũng phải phối hợp với cả bệnh viện nữa.

Thuật “『 phục phách 』” thất bại trong gang tấc, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng khó mà…”Ở trong điện thoại Cửu Giang ám chỉ các biện pháp giúp ca ca hồi phục cực kỳ thiếu thốn.

Cư Vũ Lâu mặc kệ, chỉ cần có một tia hi vọng, hắn tuyệt đối không buông tay.

Trong phòng bệnh có mấy người bác sĩ đang ở bên trong hội chẩn(=chuẩn đoán bệnh), Lâu Mỹ Tử, Ông Cao Tín, Ông Hàm Lăng cùng Trịnh Tử Cần chuyên tâm nghe bác sĩ nói, biết rõ Cư Vũ Lâu đến, Lâu Mỹ Tử lập tức ra ngoài chắn trước cửa phòng bệnh, hành động của nàng bây giờ có thể là do ghen ghét con trai một lòng một dạ hướng về phía Cư Vũ Lâu, đỏ mắt quyết tâm không cho đối phương tiến vào.

“Ngươi lại muốn làm gì với Vũ Thác? Y là con ta, ta có quyền không cho ngươi vào thăm y! Cao Tín đều đã nói với ta, trong vụ tai nạn xe cộ lần trước chính ngươi hạ độc Vũ Thác, khiến y hôn mê bất tỉnh, lúc này nếu như ta lại cho ngươi vào, ngươi sẽ tìm cơ hội ám hại y thì ta biết làm sao bây giờ? Ta sẽ không cho ngươi chạm vào y, ta sẽ không cho ngươi chạm vào con ta!” Trên hành lang Lâu Mỹ Tử hét lớn, sự mệt mỏi của mấy ngày gần đây cùng tinh thần sa sút đã khiến nàng không phải là một vị mỹ phụ cao nhã của ngày xưa nữa, mà bây giờ nàng ta như một nữ quỷ dạ xoa.

Thần sắc Cư Vũ Lâu tựa như lệ quỷ trong rừng rậm, hắn mở miệng: “Để ta gặp ca ca!” Lâu Mỹ Tử chỉ vào trong thang máy, nói: “Ngươi cút cho ta!” Cư Vũ Lâu lấy tay ra lệnh cho bảo tiêu của mình, ngay lập tức bọn họ bắt sống Lâu Mỹ Tử, thậm chí trong đó có một người còn âm thầm lấy súng lục ra để vào sau gáy của Lâu Mỹ Tử.

Ông Cao Tín cùng Trịnh Tử Cần chờ người không thấy, liền dẫn theo thuộc hạ ra ngoài, thì thấy nơi này không thích hợp, tất cả đều chạy đến, Lâu Mỹ Tử bị bảo tiêu bắt, xem ra bọn họ muốn động thủ, Cư Vũ Lâu lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.

“Hiện tại Thiên Hà bang do ta làm chủ, các ngươi đều là người của Thiên Hà bang, nên nghe ai chỉ huy, không cần ta nhiều lời phải không?” Ở trong giới hắc đạo cường giả(=người mạnh) thì được làm lão đại, rất không khéo, Cư Vũ Lâu trời sinh đã là cường giả, càng huống chi thân là bang chủ Cư Vũ Thác vẫn đang hôn mê bất tỉnh, ai cũng đều biết rằng hắn chính là người kế vị chức bang chủ, dù Lâu Mỹ Tử trước kia là bang chủ phu nhân của Thiên Hà bang, nhưng mất đi trượng phu cùng con trai làm chỗ dựa vững chắc, nàng chẳng qua là một nữ nhân bình thường đang kiêu căng ngạo mạn mà thôi.

Mọi người nghĩ sáng tỏ điểm này, không hé răng rút lui, trạng thái mạnh yếu lộ ra.

Cư Vũ Lâu lại càng không thèm nhìn Lâu Mỹ Tử một cái, xem như ngươi là em gái của tổ trưởng bang hắc đạo Cực HoaTổ của Nhật Bản thì như thế nào? Hắn đều không đem Cực Hoa Tổ của Nhật Bản để vào mắt.

Trong mắt hắn chỉ có một người.

Từ tầng 23 của bệnh viện nhìn ra bên ngoài sẽ thấy phong cảnh tương đối đẹp, do có nguyên nhân đặc thù nên Cư Vũ Thác có chút nhàn tản ngồi trên bệ cửa sổ nhìn ra xa xa, hiện tại ngoại trừ việc cuộc sống trở nên thong dong ra, y còn hi vọng chặt đứt sợi dây đang liên kết y với thân thể này, kể từ lúc đó, y sẽ thu được chân chính tự do sao?

Hoặc sẽ xuống địa ngục. Y chưa quên, thân là một người trong hắc đạo, dù không tự tay giết người, nhưng lại có các sự nghiệp không thể phơi bày ra ngoài ánh sáng được, có lẽ trời cao đã sớm đem tư cách của y gạch đi rồi.

Lỗ tai nghe thấy Lâu Mỹ Tử quấn lấy bác sĩ dò hỏi, muốn đem mình đưa đi Nhật Bản hay là nước Mỹ trị liệu thì tốt hơn, trong phòng bệnh bắt đầu loạn động, Thương Kiều cùng Trịnh Tử Cần đồng thời nhận được điện thoại di động truyền đến tin tức, nói Cư Vũ Lâu đến rồi.

Đệ đệ rốt cục cũng được tha, điều này làm cho y mừng rỡ, đem ánh mắt đang nhìn ra phía ngoài cửa sổ thu hồi, sau đó Lâu Mỹ Tử lao ra phía trước, cách cửa cũng đều có thể nghe thấy nàng lên cơn tâm thần chửi bậy.

Cư Vũ Lâu vào được, bên người còn đi theo một người thanh niên thon gầy mặc quần áo đạo sỹ, tóc xanh môi trắng nhìn có vẻ khinh khỉnh, Cư Vũ Thác cảm thấy người này trông rất quen, suy nghĩ một chút, thì ra đây là người ngày trước đưa ra đề nghị đệ đệ sử dụng thuật “Phục phách” – Cửu Giang đại sư.

Cư Vũ Lâu cấp tốc ngắm nhìn một chút người đang nằm trên giường, tiếp theo hắn muốn Thương Kiều cùng Trịnh Tử Cần chờ ở ngoài.

“Đừng làm xằng bậy với Vũ Thác!” Trịnh Tử Cần vẫn không tín nhiệm người này.

Cư Vũ Lâu không nói lời nào, nhưng trong mắt hắn có sát khí âm hàn như ám chỉ, nếu Trịnh Tử Cần không nghe lời, hắn lập tức đem người từ tầng thứ 23 ném xuống.

Thương kiều vỗ vỗ vai Trịnh Tử Cần, thấp giọng nói giờ này khắc này hắn không nên đấu với người điên, Trịnh Tử Cần an tâm một chút đừng nóng, nói như thế nào bọn họ cũng đều là huynh đệ ruột thịt, cho dù có ân oán, Cư Vũ Lâu cũng không có khả năng làm xằng làm bậy khi người vẫn còn đang hôn mê được có phải hay không? Đi nào đi nào.

Trịnh Tử Cần căm giận bất bình, đi qua cửa còn cố ý đụng phải Cửu Giang đang đứng ở cạnh cửa, trong mắt hắn, Cửu Giang chính là kẻ không học vấn không nghề nghiệp hỗn ăn hỗn uống thần côn, cũng không biết Cư Vũ Lâu tìm người như vậy đến bệnh viện làm gì.

Cửu Giang bị sự va chạm ác ý này, suýt nữa ngã vào vách tường, nhưng hắn không ca thán một tiếng, lặng lẽ nhìn bóng lưng đang đi ra ngoài cửa của Trịnh Tử Cần, nghĩ, quân tử báo thù ba năm không muộn, hậu bối (=người đàn em kém tuổi) không lễ phép như thế, hắn còn rất nhiều phương pháp trừng trị.

Cư Vũ Lâu để lại các bác sĩ, hắn muốn nghe bác sĩ nói.

“Tuy Cư tiên sinh có nhịp đập của tim cùng động tác phản xạ, đầu óc cũng đã mất đi công năng hơn một nửa, bằng kỹ thuật của bệnh vện và khả năng của các bác sỹ nơi đây thì bất lực, sau này muốn kéo dài sinh mệnh của y, chỉ có thể để người nhà chăm sóc cho y lâu dài mới được.” Bác sĩ chủ trì lau mồ hôi giải thích.

“Không có khả năng tỉnh lại?” Cư Vũ Lâu đau xót hỏi.

“Đầu óc của y có một bộ phận trí nhớ bị chặn lại như cũ, mà bộ phận trí nhớ bị chặn lại, trong y học vẫn có cách thức tỉnh, nhưng tỷ lệ rất thấp…”

“Ta… Ca ca của ta …Y…” Cư Vũ Lâu vuốt tay bệnh nhân, chậm rãi hỏi: “Bị phán trở thành người sống đời sống thực vật?”

“Đúng thế.” Bác sĩ cho đáp án.

Cư Vũ Lâu như là quân vương đang bị mệt mỏi suy sụp vẫy vẫy tay cho thần tử (=quan lại) lui xuống, đợi bác sĩ rời đi, hắn khóa cửa lại lo lắng hỏi Cửu Giang: “Chẳng qua muộn chút thôi, nên còn có thể cứu, đúng hay không? Van cầu ngươi, ngươi thần thông quảng đại, nhất định có biện pháp thứ hai đánh thức ca ca của ta!” Trong lời nói của Cư Vũ Lâu đều mang theo cả tiếng khóc, hắn hoang mang giống như một đứa trẻ con trong lúc vô ý làm mất đồ chơi yêu thích, nên chân tay luống cuống.

Cửu giang lắc lắc đầu, nhìn sợi dây ở mắt cá chân bênh nhân, âm âm nhìn về phía sợi dây kéo dài bên cửa sổ, hại Cư Vũ Thác nhất thời cho rằng Cửu Giang nhìn thấy y, nhưng Cửu Giang lập tức dời mắt đi, cũng không biết cái nhìn về phía đối diện trong nháy mắt vừa rồi là cố tình hay là vô ý.

Cư Vũ Lâu sửng sốt hồi lâu, đột nhiên nhào tới bên giường của Cư Vũ Thác cởi bộ quần áo dành cho bệnh nhân của y ra, lạnh mặt nói: “Nhất định còn kịp… Hiện tại ta sẽ bổ sung nguyên dương cho y, có bao nhiêu liền cho bao nhiêu…” Hành động của hắn ngay cả Cư Vũ Thác đều cảm thấy bị dọa muốn nhảy từ trên cửa sổ nhảy xuống, y vội vàng đi ngăn đệ đệ lại, trong phòng bệnh còn có Cửu Giang ở đó, đệ đệ cứ như vậy mà đem con người không có sức phản kháng là y thoát đến trống trơn(=không có mảnh vải che thân a~), thậm chí còn muốn diễn xuất sống đông cung (=cảnh xxx ở đời thật a~~~), này, này, quá khó coi!

“Vũ Lâu! ngươi đừng như vậy, ta ── ”

Y lao về phía khoảng không, tay Cư Vũ Thác cứ như vậy xuyên qua cánh tay của đệ đệ, khiến y giật mình một phát, mới hồi tưởng lại mình hiện tại là u linh(=na ná như là linh hồn), nói cách khác, đệ đệ căn bản không nghe được lời mình nói, không cảm thụ được mình.

Chỉ có thể mờ mịt nhìn Cư Vũ Lâu dùng ngón tay đang run rẩy cởi ra trang phục của y, các cúc áo được cởi ra, một hình xăm lớn phát ra ánh sáng lạ về phía cửa sổ, có vẻ vô cùng chói mắt.

Cư Vũ Lâu muốn tiếp tục cởi quần của ca ca, Cửu Giang ngăn hắn lại.

“Không còn kịp rồi, Cư tiên sinh, hồn phách của lệnh huynh đã rời khỏi thân thể, mọi chuyện đều đã được số mệnh định sẵn rồi, chẳng qua…” “Chẳng qua cái gì?” Cư Vũ Lâu cuống quít truy vấn.

“Kỳ thực số mệnh của lệnh huynh chưa hết, chỉ là chịu khổ tai họa đến quá bất ngờ… Cho nên ở giữa du hồn cùng bản thể vẫn còn có liền hệ, trừ phi thân thể chân chính chết đi, bằng không y cũng không có khả năng được giải thoát…”

“Giải thoát, có ý gì?”

“Hồn phách đang đứng ở giữa trời đất, đây cũng là một chuyện khổ. Nghe lời khuyên của ta đi, buông y ra, để thân thể y chết đi, làm như thế y mới có thể đi vào kiếp luân hồi, không trở thành cô hồn dã quỷ.”

“Không!” Cư Vũ Lâu không khống chế được rống to lên, “Ta không cho ca ca chết, ta sẽ dẫn y đi đến các nơi trên thế giới tìm kiếm danh y (=thầy thuốc giỏi), chỉ cần y còn có khả năng tỉnh lại, ta tuyệt đối không buông tay!” Cư Vũ Thác đứng ở một bên ngơ ngác nghe, vì sao đệ đệ đối với y lại có sự chấp nhất đến như vậy? Hai người chẳng qua là huynh đệ, nên có cần xúc động và phẫn nộ đến thế này không?

“Tội gì phải thế? Vũ lâu, tội gì phải như vậy? Ta thực sự không muốn sống…” Y thì thào hỏi Cư Vũ Lâu: “Tội gì phải thế…” Cửu Giang nhún vai, rồi lại cường điệu thêm, “Thiên mệnh tự có đạo lý, pháp thuật có thể làm nhưng cũng chỉ hữu hạn, mà người đang bị giam cầm ở giữa hai giới âm dương nên vấn đề khó khăn nhất chính là sự lựa chọn, chọn sinh hoặc chọn tử đều dựa vào một ý niệm. Ta chỉ có thể nói một câu: tất cả đường sống đều ở trên người chính mình. Cư tiên sinh ngươi nên suy nghĩ kỹ lại cho tốt đi.” Khi hắn nói chuyện, con mắt luôn liếc về phía Cư Vũ Thác, làm Cư Vũ Thác không rõ, trong câu nói “Cư tiên sinh” tới cùng là chỉ Cư Vũ Lâu, vẫn là Cư Vũ Thác.

Cư Vũ Lâu căn bản không thèm nghe ra sự thâm ý trong đó, hắn cụt hứng ngã xuống trước giường, hắn đứng dậy, đem tất cả cảm xúc giấu đi, thẳng đến khi Cửu Giang cũng đẩy cửa đi ra ngoài, lúc này mới buông tay xuống, kinh ngạc nhìn chằm chằm dung nhan của người đang nằm trên giường.

Hắn nắm tay Cư Vũ Thác, dùng bàn tay của mình bao bọc lấy tay y mà xoa nắn, hắn muốn truyền sinh mệnh của mình cho y, nếu như có thể.

“Rất nhiều người đều cho rằng ta muốn làm bang chủ, ngay cả ngươi cũng…” Không phải sao? Cư Vũ Thác nhỏ giọng hỏi.

Cư Vũ Lâu không nghe thấy ca ca nói lại, hắn chỉ một lần lại một lần hôn nhẹ mu bàn tay, lòng bàn tay của ca ca.

“Ta muốn Thiên Hà bang làm cái gì? Chẳng qua là một bang phái hắc đạo, có cái gì đáng giá để ta toàn tâm ý đi tranh đoạt chứ? Lẽ nào ngươi đều không đoán ra được đáp án sao? Ca ca ngốc…” Cư Vũ Thác sửng sốt, đệ đệ đến tột cùng muốn mình biết cái gì? Y nhớ lại, trước kia hắn đã từng nói qua, đáp án rất đơn giản.(thố thố: ta yêu chết cái câu:ca ca ngốc………..ôi~~~~~dễ thương quá a~~~~~~)

Y không đành lòng nhìn biểu tình sa sút của đệ đệ lúc này, xoay người qua đi tới bên cửa sổ, ngoài cửa sổ trời cao trong xanh có các đám mây trắng đang trôi lơ lửng, hắn nghĩ xa ra như thể cơn gió mới đã trở lại ── “… Ca ca yên tâm, ta sẽ dùng đến những đồng tiền cuối cùng những sức lực cuối cùng để giúp ngươi, dù cho ta có phải tìm khắp toàn thế giới, ta nhất định phải cứu ngươi tỉnh lại; nếu như trước khi ta chết mà ngươi còn không tỉnh, ta sẽ tự tay bóp chết ngươi, sau đó sẽ nằm chung một bộ quan tài với ngươi…” Chấn động, Cư Vũ Thác ngoảnh đầu. Đệ đệ vừa vừa nói cái gì đó? Ngay cả chết cũng muốn chôn xương cùng một chỗ với y, lẽ nào… Vì giải đáp hàm ý trong câu nói vừa rồi của đệ đệ, y nhìn ánh mắt Cư Vũ Lâu qua cái giường bệnh, y chưa bao giờ nhìn kỹ đệ đệ như thế này, trong dĩ vãng nhãn thần của đệ đệ rất sắc bén, vì thế y đều né tránh nó một cách vô ý thức mỗi khi hai người đứng đối diện với nhau.

Y thấy rõ rồi chứ.

Trong mắt của đệ đệ có sự thâm thúy chuyên chú khó mà tưởng tượng ra được điều này a, tựa đại dương, nhưng lúc này trên mặt biển là mưa to gió lớn, ào ạt chảy ra khỏi cửa sổ tâm hồn, biến thành nước mắt rơi xuống khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị.

Nguyên lai đệ đệ cũng có lúc không khống chế được tâm trạng, nguyên lai đệ đệ cũng có thể khóc.

Nếu y thực sự chết đi, hàng năm vào ngày giỗ của y, ai sẽ là người đứng trước mộ bia của y mà buồn rầu? Ai sẽ là người thường xuyên cầm lấy ảnh chụp của y, mà nhìn ngắm thật sâu cho đến đêm khuya, hoặc là nhẹ nhàng in lên đó một cái hôn? Ai sẽ ở nửa đêm một lần lại một lần mơ thấy y, tỉnh lại thì trằn trọc, không bao giờ có thể ngủ say được?

Hiện tại Cư Vũ Thác xác định, hàng năm vào ngày giỗ đệ đệ nhất định sẽ đứng ở trước mộ nhớ về ca ca, hắn còn có thể cầm lấy ảnh chụp của ca ca ngưng mắt nhìn đến đêm khuya, tại đó hôn xuống một cái hôn, và khi hắn ngủ sẽ mơ tới ca ca, tỉnh lại thì mất ngủ đến bình minh ── hắn sẽ một lần lại một lần gọi ca ca…

“Ngươi đừng khóc…”

Cư Vũ Thác muốn xoa xoa đầu đệ đệ, thay hắn lau đi nước mắt, thế nhưng… thế nhưng làm thế nào cũng không chạm vào người hắn được, y bắt đầu cảm thấy linh hồn trống không thật giống như không tồn tại, ngay tại giờ khắc này khi y muốn dùng sức ôm lấy chặt đệ đệ, nhưng…..

Nếu như mình còn sống…

“Van cầu ngươi sống lại đi, ca ca…” Cư Vũ Lâu nằm ở trên người ca ca, bờ vai không ngừng run rẩy, khóc không thành tiếng, “Sống lại… Cái gì ta cũng đều đáp ứng ngươi…”

“… Là thật sao?”

“Là thật…” Cư Vũ Lâu trả lời xong liền ngây ngẩn cả người, trên mặt bày ra cái biểu tình vô cùng buồn cười, cái miệng hắn lúc này đang mở lớn, mắt tròn xoe vẫn còn rơm rớm nước mắt, khuôn mặt ngơ ngác vô thức hỏi “Ca ngươi tỉnh?!” Biểu tình này khiến Cư Vũ Thác mỉm cười, không làm bộ làm tịch đệ đệ trở nên thân thiết hơn nhiều rồi.

Cư Vũ Lâu run run nói một tiếng liền đứng lên, ngoảnh đầu gọi: “Bác sĩ, y tá──”

“… Đợi đã… Ta muốn hỏi ngươi…”

Cư Vũ Lâu chật vật dùng mu bàn tay lau đi nước mắt nước mũi ở trên mặt, ngoảnh đầu.”Ân?”

“… Ngươi rất yêu ta?”

Đệ đệ thông minh cỡ nào, giỏi tính kế cỡ nào, cũng không thể nghĩ đến, hôn mê vài ngày,ca ca vừa tỉnh lại liền hỏi cái vấn đề này, mà vấn đề này so với việc có người cầm ngọn núi ném vào người hắn còn kinh tâm động phách hơn.

Ca ca vì cái gì lại hỏi như vậy? Lẽ nào…

Sau đó hắn quyết định đập nồi dìm thuyền nói ra đáp án này.

“… Rất yêu rất yêu…” Ngồi trở lại bên giường, đem đầu chôn ở giữa ngực ca ca, thấp giọng nói: “Rất yêu, rất yêu ca ca, cho nên… Cầu ngươi yêu ta…” Nguyên lai đáp án thực sự giản đơn như vậy.

Lâu Mỹ Tử cùng Trịnh Tử Cần chạy đến, sau đó là bác sĩ cùng hộ sĩ, trong lúc mọi người luống cuống tay chân, đệ đệ bị yêu cầu đứng sang một bên, nhưng ánh mắt của hai người thủy chung dán vào nhau, không tách biệt.

Kỳ tích xảy ra, xảy ra ở trên người hai huynh đệ

♣♣♣

Thố Thố: hoàn rồi a~~~~~~~~~~tung hoa đê~~~~~~

….

….



Ta đùa đấy vẫn còn Phiên Ngoại….hehe^_^