Sĩ Khả Nhục - Tinh Chử

Quyển 1 - Chương 19: Vĩ thanh

Vĩ thanh (Kết thúc Quyển 1)

Dịch: Hallie / Beta: Raph

---

Năm năm sau, ở ngoại thành Bát Phương, có một nhóm thôn nữ người Cảnh hái dâu trở về, cả đường nhộn nhịp.

Sau khi chiếm được thành Bát Phương, Mai tướng cưỡng chế, đưa người Cảnh lang thang đến đây. Ban đầu ai nấy cũng kêu trời kêu đất, ai cũng nói lần này một đi không trở lại. Nào ngờ ngoài biên ải cũng chẳng mấy đói khổ. Nơi này có danh là Giang Nam ở ải Bắc, mưa thuận gió hòa, trồng trọt chăn nuôi, có thể gọi là chốn an lạc. Hơn nữa, Tây Bắc nguyên soái Thẩm Kính Tùng trú quân tại đây, vừa trị an chặt chẽ, vừa khoan dung với dân, chỉ mấy năm đã thái bình.

Lúa mạch mỗi năm một chín, cây dâu trưởng thành cũng chẳng quá ba năm, người dân mùa xuân gieo hạt, mùa thu hái lượm, mỗi năm trôi qua là một trang sách mới.

Một thiếu nữ nói: "Mọi người nhìn kìa! Nghe nói chỗ kia trước đây có một tòa tháp chất bằng xương người, có đáng sợ không?" Nàng chỉ tay về một cánh đồng lúa mạch xanh mướt, xa xa là bầu trời xanh ngọc bích.

Vừa đúng lúc này, trên lằn ranh của cánh đồng xanh um bằng phẳng, bỗng nhiên có một con én vụt lên, dọa đám người một phen hú vía.

"Dọa ai đấy hả! Ai chẳng biết tòa tháp kia đã bị Thẩm tướng quân lật đổ từ lâu. Ngày siêu độ mời cả một đống người về làm lễ, nhiều hòa thượng lắm, tôi có đi xem đây!"

"Sao cô còn gọi người ta là tướng quân thế, người ta đã là nguyên soái rồi." Các nàng cười lớn một trận, chủ đề chợt chuyển sang Thẩm Kính Tùng: "Năm nay nguyên soái vẫn chưa tái giá à?"

"Ngài ấy si tình với vợ lắm. Nhưng tôi nghe nói..." Giọng nàng nhỏ lại, rì rầm tiết lộ bí mật: "Phu nhân của ngài ấy là nữ quỷ Tây U!"

"Sao cô lại bôi nhọ nguyên soái? Nguyên soái là đại anh hùng không đội trời chung với Tây U nhất!"

"Tôi chỉ nghe nói thôi, các cô chưa nghe nói à?" Nàng cố tình ra vẻ huyền bí: "Nguyên soái của chúng ta đó, thật ra là diệt thân vì đại nghĩa."

"Diệt thân vì đại nghĩa là gì?" Các nàng chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, thường muốn nghe mấy câu chuyện tình yêu lãng mạn ngang trái, nhưng không phải là chuyện xui xẻo như vợ chết thế này. Hơn nữa đại nghĩa diệt thân, vừa nghe câu này đã thấy chán ghét, các nàng không còn hứng thú nữa.

Vừa lúc đó phía trước có cái gì đó thu hút sự chú ý của các nàng.

Ven đường có một chiếc xe ngựa trắng mộc mạc giản dị, một người đàn ông hơi khom mình, bế một đứa bé đang ngái ngủ từ trong xe xuống. Người đàn ông đó tuy chỉ mặc đồ bình thường, nhưng thân hình lại rất cao lớn, khiến người ta sinh lòng ngưỡng mộ. Thấy động tác y bế đứa bé thuần thục, giống như rất thường chiếu cố đứa trẻ. Đây là thị vệ nhà ai mà khí khái thế này?

Ngay sau đó, các nàng nghe thấy đứa bé khẽ gọi một tiếng như mèo con: "Cha ơi."

"Dao nhi, con ngủ thêm một chút nữa đi." Giọng người đàn ông trầm thấp dịu dàng, ẩn chứa nụ cười thương yêu, làm ai nghe thấy cũng muốn làm "Dao nhi" của y.

Người đàn ông bế đứa trẻ xoay người lại, mọi người nhìn thấy y, lại nhìn đứa bé trong lòng y, không hẹn mà có cùng suy nghĩ: "Đứa bé khôi ngô tuấn tú quá, chắc là mẹ nó đẹp lắm!"

Tiểu công tử trắng trẻo đáng yêu, da trắng tóc đen, nét mặt như tranh vẽ, nói cười xinh xắn, quả thật là phong lưu từ trong trứng. Tiểu công tử xinh như hoa giữa cuộc đời phú quý này khó tránh khỏi có chút cao ngạo xấu tính, nhưng cậu nhóc lại sở hữu một đôi mắt trong veo dịu dàng nhất trên thế giới, cười lên là trong mắt tựa như đầm nước xuân dao động.

Thế nhưng từng thiếu nữ nhìn thấy xong đều cảm thấy có chút buồn. Tuy không nói được tại sao, nhưng em trai em gái của các nàng trước nay đều chưa từng cười như thế. Đây không phải dáng vẻ tươi cười của trẻ con. Trong số họ có một cô gái đã được học hành nghĩ: Ta nghe tiên sinh nói, thông minh sớm dễ yểu mệnh, kẻ nặng tình thì chẳng sống được lâu. Chắc là trông thế này đây.

Nam nhân kia mỉm cười gật đầu với các thiếu nữ, rồi lo bế con trai đi vào cánh đồng lúa mạch. Các thiếu nữ ngơ ngác nhìn nhau: Trong đó không có đường đâu.

Nhưng thời tiết đẹp thế này, ngày lại dài thế kia, vẫn còn nhiều câu chuyện mới mẻ đang đợi bọn họ. Các nàng nhanh chóng quên mất nam nhân khi nãy, lại cất giọng ngân nga.

"Túm dây lưng bẻ cành dâu xuân, lá dâu xuân rụng rơi lả tả. Mải miết bòn dâu quên lưỡi hái, nhỡ đâu nhuốm bẩn váy tử la."

[*Đây là một bài dân ca Nhạc phủ, miêu tả niềm vui trong lao động, cụ thể bài này là về cảnh hái dâu của các thôn nữ. Bản gốc: 系条采春桑,采叶何纷纷。采桑不装钩,牵坏紫罗裙 (Hệ điều thải xuân tang, thải diệp hà phân phân. Thải tang bất trang câu, khiên phôi tử la quần...)

Thẩm Kính Tùng lẳng lặng nghe một lúc lâu.

Đã lâu không tham gia chiến sự, đến cả giọng ca đất Bắc cũng trở nên mềm mại đa tình.

"Cha ơi." Đứa bé trong lòng y hỏi: "Họ nói U quỷ. U quỷ là gì vậy?"

Thẩm Kính Tùng dịu giọng đáp: "Đều là con người cả. Không có ai là quỷ."

"Cha ơi..." Ngọc Dao giống như sợ làm phiền y, qua một lúc sau mới dè dặt nói: "Họ đến đây làm gì vậy?"


Thẩm Kính Tùng cười nói: "Bởi vì muốn tặng quà cho Dao nhi. Trong thành không làm được."

Quà gì mà trong thành không làm được?

Khi Thẩm Kính Tùng dắt một chú ngựa con xinh đẹp từ trong ruộng lúa mạch ra, Ngọc Dao tròn xoe mắt.

"Tặng... tặng cho con à?" Nhóc nói, giọng run run, mặt thẹn thùng ửng đỏ: "Nhưng con không biết cưỡi ngựa."

Thẩm Kính Tùng nghe thế hổ thẹn, vô cùng xót xa. Từ nhỏ Ngọc Dao đã yếu ớt lắm bệnh, không giống như con của các võ tướng khác, lớn lên trên lưng ngựa, nó lại chơi cùng với những đứa trẻ khác, nên thường cảm thấy khó chịu, không được như những người khác.

Ngọc Dao nhiều bệnh như thế, Thẩm Kính Tùng từng mời cao tăng siêu độ cho tòa tháp xương trắng năm đó đến cầu phúc cho Ngọc Dao. Cao tăng nhìn thấy đứa bé xong liền nói: "Năm xưa nguyên soái sử dụng kế hỏa công quá thâm độc, mười vạn sát nghiệt tạo ra lúc diệt quốc đã báo lên người tiểu công tử, sợ rằng nó không sống được quá mười hai tuổi." Thẩm Kính Tùng nghe xong rơi nước mắt: "Tại sao lại gieo lên đứa nhỏ".

Lúc này, y nhẹ nhàng đặt con trai lên yên ngựa. Tiểu bạch mã ngoan ngoan lộc cộc đi vững vàng, không hề có chút ngỗ nghịch. Ban đầu Ngọc Dao vẫn còn phải nắm tay cha, qua một lúc sau mới dám tự cầm dây cương.

Thẩm Kính Tùng nhìn chăm chú theo tiểu bạch mã chở Ngọc Dao đi sâu vào trong cánh đồng. Bãi cỏ vẫn phất phơ như sóng biển, bỗng thấy có ngàn vạn dịu dàng dấy lên trong lòng, từng tấc như dao cắt.

Năm năm trước, ngay tại nơi này, vào đêm mùa xuân, Ngọc Trần Phi uống say xong đi tìm y, ôm y nói từng câu: "Thẩm lang, ta không tìm thấy ngươi."

Giữa vạn mái lều người uống rượu hát ca, ánh sao lắc lư như muốn rơi xuống, y đáp lại: "Ngươi không tìm được ta, ta sẽ đến tìm ngươi."

Sao Mai đêm trước gió đêm qua*, thế mà giang sơn đã là bao năm.

[*Câu đầu trong bài "Vô đề (Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong)" của Lý Thương Ẩn, sáng tác khi tác giả mới nhậm chức Hiệu thư lang tại kinh thành. Vì nhớ tới người vợ sắp cưới (hoặc mới cưới) ở phương xa của mình nên Lý Thương Ẩn đã làm bài thơ này.]

9.12.2021 – 30.1.2022

.

.

.

HOÀN QUYỂN 1

Raph: Thời gian bên trên không phải ngày tác giả chú thích mà là ngày cô Hallie bắt đầu dịch cho đến khi dịch xong Quyển 1 - Xuân này cho ai. Tôi vẫn để lại coi như kỉ niệm nhỏ của hai đứa.

Truyện Quyển 1 kết OE nhưng toàn văn ở Quyển 2 thì sẽ là HE. Cả truyện này đều là cưng, là sủng, là mật ngọt đường phèn sún cả răng, nên hy vọng cái OE kia đã không quá ảnh hưởng tới tâm trạng của mọi người. Cứ kiên nhẫn, quyển sau hai anh sẽ lại gặp lại lãng mạn mộng mer như chuyện tình của Hàm Hương và Mông Đan (cứ đọc tiếp rồi mọi người sẽ hiểu tại sao tôi lại nói như vậy =)) ).

Hẹn gặp lại mọi người ở Quyển 2 - Vô hạn giang sơn. Mong hai anh sớm gác lại hận nước để cùng nắm tay nhau hạnh phúc nhé!