Sĩ Khả Nhục - Tinh Chử

Quyển 1 - Chương 17: (H) Tùng cao ngút ngàn, ông Ỷ lỗi lạc*

Chương 17

Tùng cao ngút ngàn, ông Ỷ lỗi lạc*

Dịch: Hallie / Beta: Raph

---

Sau màn phóng túng quên trời quên đất thì còn lại là một mảnh hỗn độn cần phải dọn dẹp.

Mưa xuân ở đất Bắc lạnh thấu xương. Hai người y sam đều ướt đẫm mà vẫn còn cưỡi ngựa phi nhanh, thong dong làm bạn với hồng trần. Tới khi chiều buông trở về lều trại thì cả hai người đã run cầm cập, vội vã kêu thị nô đưa nước nóng tới, lật đật tẩy đi hàn khí, tới tận lúc khô ráo lăn vào chăn lông dày cộm xong mới tỉnh hồn lại, ôm nhau thủ thỉ chuyện trò: "Con ngựa kia chính là con ngựa hoang đầu đàn mà ta nói tặng ngươi. Ngươi đã nghĩ ra đặt cho nó tên gì chưa?"

Thẩm Kính Tùng suy nghĩ một hồi lâu, trịnh trọng nói: "Tiểu Hắc."

Ngọc Trần Phi hờn dỗi nói: "Bỏ đi! Để ta đặt giúp ngươi một cái tên phù hợp. Gọi nó là Thiên Lý Uyên là được rồi!" Hắn vội vàng phủ đầu.

Thẩm Kính Tùng mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt sáng rỡ mà bao dung: "Được."

Ngọc Trần Phi lại kể sáng nay hắn bị Nhị ca tóm đi tận tình dạy bảo một phen vì nửa công nửa tư.

Về công là dặn dò hắn sau tiết Nhiên Tinh sẽ dẫn quân đến núi Xuân Thần nghênh đón xa giá của Đại quân. Sau tết vạn vật ấm lên, vương cũng nên từ phương Nam trở về trung tâm thế giới này.

"Đến lúc đó ta đi đón người ta, dẫn người theo không tiện. Có lẽ chúng ta phải tạm xa nhau nửa tháng."

Về tư, nguồn căn đả kích vẫn là vì Thẩm Kính Tùng.

Chính Thẩm Kính Tùng cũng không giở trò gì, chỉ ở yên trong lều, được ngày nào hay ngày đó, lẳng lặng như đám cỏ dại phất phơ. Ấy thế mà có một lần lúc ăn cơm Ngọc Trần Phi nói bâng quơ: "Ăn không quen thì đừng ăn nữa."

Thẩm Kính Tùng đơ người dừng đũa. Mấy ngày gần đây tuy khẩu vị của y kén chọn, nhưng cũng ăn chẳng ít thịt, không biết làm sao lại bị Ngọc Trần Phi phát hiện. Lúc nhỏ một bữa no một bữa đói, điều kiện quân đội cũng gian khổ, có gì ăn nấy, làm gì có cửa mà kén chọn. Bây giờ bữa nào cũng có thịt, thế mà lại cảm thấy thịt dê bò tanh tưởi, cứ buồn nôn mãi, làm y không khỏi xấu hổ tự ngẫm.

Ngọc Trần Phi lại là người tùy tiện vì được chiều thành quen, ăn mặc đi lại đều muốn gì được nấy. Hắn nói dứt khoát: "Ta kêu người làm món ăn Cảnh quốc cho ngươi."

Vì chuyện này mà Ngọc Ánh Xuyên lạnh lùng nói: "Cảnh quốc có câu thơ: Ngựa ruổi bụi hồng, phi mỉm miệng. Ai hay vải tiến đã về triều*. Một mình Thẩm tướng quân hội tụ đủ điển cố về Tứ đại mĩ nhân. Quả thật là tuyệt sắc!"

[*Câu thơ nằm trong "Quá Hoa Thanh cung kỳ 1" (Đi qua cung Hoa Thanh - Kỳ 1) của Đỗ Mục. Bản dịch của Lê Nguyễn Lưu. "Phi" là muốn nói tới Dương Quý Phi cùng điển cố về trái vải. Bà thích ăn trái vải tươi nên sai lính ngày đêm cưỡi ngựa để đem trái vải cách cung Thanh Hoa hơn ngàn dặm về mà vẫn phải tươi.]

Ngọc Trần Phi dửng dưng: "Đệ lấy kim khố riêng của mình ra cải thiện bữa ăn cho y, chuyện này cũng làm huynh chướng mắt sao?"

Ngọc Ánh Xuyên dịu giọng, nói: "Ai thèm mấy đồng bạc của đệ. Chỉ là bộ dạng gióng trống khua chiêng lấy lòng sủng thiếp địch quốc của đệ, há chẳng phải làm cho người bên chúng ta lạnh lòng?"

Muốn làm món ăn Cảnh quốc, không phải chỉ là tóm một đầu bếp người Cảnh là được, mà còn phải có nguyên liệu tươi ngon của đất Cảnh. Ngàn dặm xa xôi đưa rau quả đến, quả thật là vừa xa xỉ vừa gây chú ý.

Ngọc Trần Phi không cam lòng, nói: "Y ăn không được, ta thấy cũng muốn trào ngược."

Ngọc Ánh Xuyên cũng không biết làm thế nào với hắn.

Thẩm Kính Tùng vẫn cảm thấy không ổn, cứ cảm thấy mình đang cầm kịch bản phi tử yêu nghiệt làm vong quốc mà mọi người chỉ trích. Lúc được hỏi muốn ăn cái gì, tuy y ngại nhưng vẫn thành thật đáp: "Muốn ăn thanh mai."

"Ngươi thích ăn chua à?" Ngọc Trần Phi ôm eo y, gác chân lên, từ từ quấn lấy y giống như mãng xà khổng lồ, hiếu kì cười hỏi.

Thẩm Kính Tùng trước nay thích cho nằm đè sát trong lòng, tiếp xúc da thịt săn chắc nóng hổi làm mặt y hơi ửng hồng, bất giác cọ vào, "Bình thường cũng không hảo lắm, chỉ là đột nhiên nghĩ tới..." Lúc y nói có hơi thở gấp.

Ngọc Trần Phi liếm nhẹ vành tai y: "Lại muốn à? Chỗ này chưa chạm vào đã cứng lên rồi." Ngón tay hắn lướt nhẹ qua ngực Thẩm Kính Tùng, qua lớp vạt áo, lượn vòng quanh đầu nhũ nhô lên như đang đùa giỡn.

Thẩm Kính Tùng run rẩy thở dốc, vùi đầu vào hõm vai hắn, ngại ngùng gật đầu, "Mấy hôm nay cứ cảm thấy hơi... căng."

Y không biết gần đây bị thế nào, cả người mẫn cảm đến kì lạ, cứ cảm thấy dục cầu bất mãn, giống như trong cơ thể có một khát vọng dâm đãng được nuôi dưỡng liên tục, đâm chồi từng ngày.

Mấy hôm nay ngực y đặc biệt căng đau khó chịu, có lúc giữa ban ngày chỉ cần nhớ lại Ngọc Trần Phi dùng tay dùng miệng dằn vặt trêu ghẹo đầu nhũ của y là cả người nóng ran, tim đập như sấm. Nói chi bây giờ bị Ngọc Trần Phi ôm chặt trong lòng, bị hơi thở ấm nóng của hắn phả xung quanh mình.

Đầu nhũ ngứa râm ran được ngậm vào khuôn miệng ẩm ướt qua lớp vải áo như ý nguyện, dòng điện mạnh kích thích da đầu, cảm giác vừa mỏi vừa tê làm y vô thức kẹp chặt chân. Lúc phía trên bị mút mạnh, tiểu huyệt bên dưới cũng chảy ra dịch nhầy.

Ngọc Trần Phi thong thả liếm mút một hồi lâu, lúc nhả ra, trước ngực Thẩm Kính Tùng đã thấm ướt một mảnh vô cùng tình sắc. Đầu nhũ bị bọc chặt bởi lớp vải đậm màu, nhô lên rõ dáng.

Cổ áo của Thẩm Kính Tùng đã bị kéo tuột ra vì động tác khi nãy, Ngọc Trần Phi men theo đó hôn lên bả vai y, kéo vạt áo đen huyền ra rộng hơn nhưng vẫn thắt hờ. Chỉ nửa bên ngực rắn chắc bán kín bán hở thế này còn dâm đãng hơn so với hở toàn thân. Cơ ngực căng đầy phồng lên như bị vạt áo bó chặt, đầu nhũ đỏ thẫm ẩm ướt bóng loáng vội vã lú đầu, hệt như mời gọi người ta trêu chọc mà không biết xấu hổ.

"Quả thật là to hơn lúc trước." Ngọc Trần Phi phụt cười, cúi đầu dùng đầu lưỡi trêu chọc đầu nhũ mềm mại, khoái cảm lập tức bừng lên xâm nhập vào từng khớp xương cốt. Thẩm Kính Tùng tê rần, ngón chân co quắp lại, cảm nhận được nước xuân chảy ra từ nữ huyệt càng lúc càng nhiều, rõ ràng và ngại ngùng, thấm ướt thảm lông dưới thân.

Y đã không còn là xử nam từ lâu. Mấy tháng nay chuyện phòng the mĩ mãn, biết rõ được chơi (chịch) là thú vui cực lạc thế nào ở đời. Chỉ cần hồi tưởng lại một chút là trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, chỉ muốn sớm được ngốn lấy côn thịt thô to kia, chỉ muốn nhanh chóng được lấp đầy.

Ngọc Trần Phi cắn nhẹ đầu nhũ của y, dùng răng cọ cọ lên, Thẩm Kính Tùng lập tức run rẩy ưỡn ngực, trong yết hầu tràn ra tiếng thở gấp, mềm oặt, gợi tình không thôi.

"Lần nào phía trên được hôn, phía dưới của ngươi cũng đòi." Ngọc Trần Phi thấp giọng cười nói, thò tay vào trong áo, đưa tay nắm lấy mắt cá chân của y, để y cong chân lại. Thẩm Kính Tùng chủ động nhấc chân, vòng lên eo Ngọc Trần Phi.

Ngọc Trần Phi lần mò theo bắp đùi gọn gàng săn chắc nhấc lên cao, lòng bàn tay nóng hổi mạnh mẽ nhóm lên từng đốm lửa trên người y. Đầu ngón tay trượt vào khe mông, chà qua tiểu huyệt như nụ hoa kia. Vốn chỉ định ấn vào trêu chọc, nhưng khi đầu ngón tay bị sít chặt nóng hổi, Ngọc Trần Phi không khỏi có chút mơ tưởng.

Hậu huyệt bị dị vật đâm vào, Thẩm Kính Tùng giật mình căng chặt cánh mông cứng như thép, vừa ngại ngùng vừa bực mình trừng mắt nhìn Ngọc Trần Phi một cái. Ngọc Trần Phi thấy y vô cùng mâu thuẫn như thế, trong tay lại không có dầu bôi trơn, chỉ đành tiếc nuối bỏ qua, nhưng đã thầm ghim trong lòng.

Hắn chuyển sang lần mò cửa trước theo thói quen, hai cánh âm thần nóng hổi đã bị thấm ướt trơn trợt, mu bàn tay vừa chạm vào liền dính nhầy đặc. Ngọc Trần Phi dùng ngón tay và ngón áp út vén nhục thần ra, nhục đế run rẩy mất đi lớp bảo hộ, bị ngón giữa thô ráp chọc ấn vê nắn. Ngọc Trần Phi vốn giỏi giương cung bắn tên, lực tay linh hoạt khéo léo, chọc ghẹo làm hai chân Thẩm Kính Tùng run lẩy bẩy, tiếng rên phát ra đứt quãng.

Hôm nay y hết sức gợi tình, Ngọc Trần Phi cũng muốn trêu ghẹo y hơn. Hắn ôm Thẩm Kính Tùng lên từ phía sau, hai tay kìm chặt hai bắp đùi của y, cưỡng chế y banh rộng đùi. Tư thế này giống như xi tè cho con nít, phanh trọn hạ bộ.

Lúc Ngọc Trần Phi đứng lên, dương cụ vừa lúc đóng mạnh vào hoa tâm, giống như muốn đóng đinh nghiền nát mảnh thịt kia, trực tiếp làm dương cụ Thẩm Kính Tùng phụt ra một dòng dịch trắng.

Xung quanh Thẩm Kính Tùng trống rỗng, y hoảng loạn ngả về phía sau, ngửa người vào trong lồng ngực Ngọc Trần Phi. Y vẫn cảm thấy lung lay muốn ngã, quơ quào bắt lấy cánh tay như đồng như sắt của Ngọc Trần Phi.

Ngọc Trần Phi bắt đầu chuyển động, cái chày vừa thô vừa nóng lần nào cũng đóng mạnh vào kéo rộng ra, tựa như muốn giã nát xương sống, đâm lủng khoang bụng. Huyệt đạo tham lam được ăn no uống đủ, vô cùng hưởng thụ. Đến cả cơn cuồng bạo kinh người ngày cũng trợ hứng hơn, gấp gáp vào quấn quýt hơn lúc trước.

Thẩm Kính Tùng bị ghì đến mềm nhũn, run rẩy, trên tay không còn sức lực, buông thõng trưng bày trong không trung. Trong giây phút ý loạn tình mê, cảm giác như vẫn còn trên lưng chú ngựa kia, lắc lư đến bất lực, vì thế càng lúc càng phóng đãng.

Ngọc Trần Phi bế y đi tới trước gương. Một đại mĩ nhân như Ngọc Trần Phi tất nhiên là có một chiếc gương vừa với thân mình. Gương đồng lớn tinh xảo được thợ thủ công người Địch làm ra, mặt gương tráng một lớp bạc, óng ánh mờ ảo, tựa như một đầm sen cổ kính dưới ánh hoàng hôn, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ làm người ta chìm vào thế giới u ám.

Ngọc Trần Phi nhìn Thẩm Kính Tùng trong gương.

Thân hình đàn ông cao lớn sáng sủa, cơ bắp rõ ràng nhờ vung kiếm giương cung, đôi mày kiếm nhíu chặt trên khuôn mặt cương nghị, không ngừng khiến người ta muốn ngược đãi cùng chinh phục. Như bộ dạng thần chí hoang mang, tiếng rên khản đặc nức nở lại đặc biệt làm người ta thấy xót xa và yêu thương. Nhất là lúc y quên mình để đuổi theo và giữ hắn lại, Ngọc Trần Phi luôn có một ảo giác rằng Thẩm Kính Tùng yêu hắn rất sâu đậm.

Sự tin cậy hoàn toàn và để lộ điểm yếu thế này cũng trao cho đối phương quyền làm tổn thương mình. Có nhiều lúc, trong xương máu Ngọc Trần Phi nảy lên ác ý không ngừng, muốn giã nát Thẩm Kính Tùng rồi trộn lẫn vào mình, mãi mãi không rời xa nhau. Thế mà đến tận bây giờ, hắn vẫn kiềm hãm con thú hung ác của mình, thay vào đó là sự ngang ngược phô trương thanh thế.

Giữa hai chân dang rộng của Thẩm Kính Tùng, âm hành đỏ thẫm thô to ngẩng đầu vô cùng dễ thấy, đấy là dương vật vĩ đại có thể làm cho bao nhiêu trai gái am hiểu tình trường thèm khát. Thế mà từ đầu chí cuối vẫn chưa thể hiện được uy phong, bây giờ thậm chí chỉ cần chọc ghẹo âm huyệt là có thể bắn ra dương tinh, bắn đến khi nào không ra được nữa thì thôi. Linh khẩu vẫn còn đáng thương giật giật phun nước tí tách như mất kiểm soát.


"Để ta xem huyệt động phía sau của ngươi nào." Ngọc Trần Phi cắn mút cần cổ y ngon lành, không tiếp tục đâm rút nữa mà chỉ cọ cọ nhẹ nhàng. Cách hoa tâm một chút ngắn ngủn như thế, mà lại không gãi vào không ấn lên làm người ta bứt rứt đến phát điên.

Thẩm Kính Tùng bị ép ngửa cổ, khép hờ mắt, thở gấp không thôi. Y cắn môi gẩy gẩy dương cụ, nén lại dục vọng muốn tuốt vuốt nó, cầm nghiêng lên trên, để lộ ra nhục bức* phía dưới.

[*Nhục bức: là thịt ở bộ phận SD phái nữ, sát nghĩa là "thịt nòn" =)).]

"Ngươi cũng nhìn cho kĩ đi, cái miệng phía dưới của ngươi đang thèm khát thế nào." Ngọc Trần Phi cười nhẹ bên tai y, nói.

Thẩm Kính Tùng mở đôi mắt giăng đầy nước, lần đầu tiên nhìn thấy nữ huyệt của mình. Trông giống như một con trai bị lật hai miếng thịt đan nhau, nhả nuốt đóng mở theo thói quen. Khe thịt vốn khép chặt bị chặn lại không đóng được miệng, liên tục nhả nuốt trên thân dao thịt thô to đỏ thẫm lúc vào sâu, lúc nhả ra lại quyến luyến không rời, thậm chí còn chồi cánh môn đỏ mềm mại ra níu chặt không buông. Dương tinh đậm đặc và âm thủy bóng loáng bôi đầy trên nhục thần, ngó đứt tơ vương, bị đâm rút tốc độ cao làm bắn ra tứ phía, lại bị ép ra thêm nhiều dâm thủy.

Cảnh tượng mĩ miều này khiến Thẩm Kính Tùng kinh ngạc. Miệng lưỡi y khô khốc, yết hầu trồi lên hụp xuống, ngơ ngác đưa tay mò đến chỗ hai người ra vào. Đầu tiên chỉ là chạm nhẹ vào thân hành thô to chuyển động nhúc nhích đang nổi gân xanh. Mạch máu đập thình thịch, đặt tay lên đó cũng cảm thấy tê rần, cọ trên huyệt bích mẫn cảm càng tiêu hồn không thôi. Thẩm Kính Tùng hốt hoảng phát hiện tay của mình chẳng bao được trọn thân hành của hắn. Thứ hung khí nguy hiểm kia làm sao thúc vào trong cơ thể y được cơ chứ?

Nhưng khi Ngọc Trần Phi lại bắt đầu thúc vào hoa tâm, y lập tức đạt được hứng thú, chỉ cảm thấy si mê và yêu thích côn thịt khiến mình vui sướng muốn chết, thích thú ngắm nghía không ngừng, thậm chí còn muốn đầu nấm kia cứ chôn mãi trong cơ thể của mình.

Đến lúc Ngọc Trần Phi banh ra đâm vào, trong đầu y không còn nghĩ được mấy chuyện linh tinh nữa, chỉ còn rên rỉ thở gấp.

Khoái cảm như dòng điện mạnh luồn lách tích tụ trong người y. Lúc dương cụ của Thẩm Kính Tùng giật giật chuẩn bị xuất tinh, Ngọc Trần Phi bỗng dùng tay chặn lại lối ra, đầu ngón tay quét mạnh qua linh khẩu. Dương tinh chuẩn bị phóng ra bị chặn lại đau đớn, ùa ngược lên đỉnh đầu, khiến nước mắt Thẩm Kính Tùng tuôn ra khóe mắt, giọng khàn đặc nói: "Buông ra... Cho ta..."

"Đợi một chút... chúng ta cùng bắn..."

Nói là đợi một chút, nhưng cắm thẳng đứng vào huyệt, khí huyết tuôn trào, thời gian lại lâu đến lạ. Ngọc Trần Phi lại đâm rút thêm mấy trăm lượt nữa cũng chẳng thấy bắn. Lỗ tinh của Thẩm Kính Tùng bị khóa, xúc cảm trong âm huyệt ngày càng nhạy cảm và tinh tế hơn. Khoái cảm kéo dài đến tê rần, cả người mồ hôi đầm đìa. Bờ ngực hai người dính sát vào nhau một khoảng da lớn giống như muốn tan chảy, tim đập thình thịch như tiếng trống không biết là của ai.

Trong màn tra tấn cực lạc nóng bóng này, ý chí của Thẩm Kính Tùng dần tan biến, bóng hai người đan xen quấn quýt, dựa vào nhau trong gương như chìm trong giấc ngủ say sưa. Thấp thoáng thấy dung nhan anh tuấn xuất chúng của Ngọc Trần Phi làm mờ ranh giới của người và ma quỷ, của ngược đãi và dịu dàng, của lạnh lùng và thương yêu.

Khóe mắt Ngọc Trần Phi ửng đỏ vì tình dục tuôn trào, màu đỏ thẫm chói mắt, đẹp đến nỗi tà khí vây quanh. Thẩm Kính Tùng ngây ngốc đưa tay chạm vào khóe mắt của hắn trong gương.

Ngọc Trần Phi thấy càng lúc càng mất kiểm soát, đầu nấm liên tục cắm vào hoa tâm, cọ mảnh thịt kia bén lửa, cảm giác tê cứng kịch liệt dần biến thành cơn buồn tiểu gấp.

Thẩm Kính Tùng lắc đầu điên cuồng, vùng vẫy, "Không được... mắc tiểu..."

Ngọc Trần Phi cũng đang đến lúc nguy cấp, bị y vùng vẫy cào cấu thế này cũng không chịu nổi. Một bên dùng sức vuốt dương cụ của Thẩm Kính Tùng, một bên thúc mạnh dương cụ. Dương tinh nóng hổi từ phía sau trút vào, Thẩm Kính Tùng co rúm người, phía trước cũng phun cao dịch thể. Tiếng nước xè xè rất lớn, vang mãi không ngừng.

Khoái cảm kịch liệt và cảm giác nhục nhã làm y sụp đổ, đầu váng mắt hoa, xụi lơ thành bãi bùn, trượt xuống đất. Ngọc Trần Phi bế y về lại giường, vừa đặt từng nụ hôn nhỏ vụn, vừa buồn cười dỗ dành y: "Không phải tiểu, không có mùi khai."

Cả người Thẩm Kính Tùng mềm nhũn không có sức lực. Ban đầu cứ nghĩ do làm quá độ, nhưng nghỉ ngơi vài ngày vẫn không thấy khỏe, trái lại còn thêm vài bệnh trạng lặt vặt khác, mỗi sáng thức dậy đều choáng đầu. Có điều trước giờ y hay xem nhẹ tình trạng sức khỏe mình, ngoài sống chết ra thì chẳng có gì đáng ngại, nay lại đầu váng mắt hoa, thậm chí còn không thể gọi là khó chịu bình thường.

Ngọc Trần Phi tối đến ôm y cũng cảm thấy có chút là lạ, mặc kệ mấy câu lầm bầm "nào có mỏng manh như vậy" của y, nửa đêm gọi đại phu người Địch tới. Ở Tây U của hắn cũng có đại phu, nhưng toàn là mấy tên thầy thuốc thần thần quỷ quỷ, Ngọc Trần Phi không thích.

Đại phu người Địch bắt mạch xong, nói: "Đúng là thương hàn, uống vài thang thuốc là khỏi."

Hai người không lo lắng nữa. Thuốc của đại phu người Địch quả thật có tác dụng, bệnh trạng của Thẩm Kính Tùng giảm nhẹ, có điều càng ngày càng ham ngủ.

Ngày nọ nghỉ ngơi tỉnh dậy, mùi thuốc lượn lờ quanh lều, thấp thoáng có mùi khét. Một dược đồng đang quay lưng lại với y đun thuốc, nhàn rỗi ngồi chồm hổm trên đất, phe phẩy cái quạt, bộ dáng chẳng hề dụng tâm.

Nghe thấy động tĩnh phía sau, dược đồng kia quay đầu lại, tóc vàng mắt xanh, tươi cười rạng rỡ, chính là thái tử Địch quốc – Mộ Lan.

"Thẩm tướng quân có mang rồi, chúng ta vẫn tiến hành kế hoạch như đã định chứ?"

Hắn nhả chữ rõ ràng, phát âm nho nhã, chính là âm giọng quý tộc mà người người ở Cảnh đô sùng bái.

.

.

.

.

[*Chú thích - Tùng cao ngút ngàn, ông Ỷ lỗi lạc (Thương thương vân tùng, lạc lạc Ỷ hạo): Tiêu đều là câu mở đầu trong "Sơn nhân khuyến tửu" (Người vùng sơn dã mời rượu), thuộc "Phụng khúc ca từ" (Các bài hát tụng ca) nằm trong "Nhạc phủ thi tập" (Tổng tập các bài thi ca của Nhạc phủ) do Quách Mậu Thiến đời Tống biên soạn.

Ông Ỷ là Ý Lí Quý, một trong bốn ông cụ tóc bạc trên núi Thương mà người đời gọi là "Thương sơn tứ hạo" (Ông già đầu bạc). Các ông đều là các ẩn sĩ rất có danh vọng thời ấy, được Lã hậu mời tới để phò tá thái tử Lưu Doanh (sau là Hán Huệ Đế), con trai của Lã hậu và Hán Cao Tổ Lưu Bang trong bối cảnh nhà vua đang muốn đổi ngôi thái tử. Sau khi hoàn thành sứ mệnh, ông ẩn cư trên núi Thương, cắt đứt quan hệ với triều đình.

Câu thơ này có nội dung tụng ca phong thái hiên ngang bất khuất của ông Ỷ tựa như loài tùng bách. Tuy nhiên, mặc dù đây là một bài tụng ca ông Ỷ vì có công phò tá Thái tử lên ngôi vua, thế nhưng thực tế Hán Huệ Đế lại là người nhu nhược vô năng, hoàn toàn không ngó ngàng tới chuyện triều chính.

Raph: Chẹp. Tôi đã giải thích một câu tiêu đề dài đến thế này, hẳn mọi người cũng đoán được sơ sơ tình tiết đằng sau rồi chứ? :3]