Nửa tiếng sau, đạo diễn và những người trong đoàn làm phim đã đến đủ, bắt đầu quay phim.
Triệu Giai Kỳ vào vai người phụ nữ nham hiểm, điều làm tất cả mọi người bất ngờ là, cứ tưởng kỹ thuật diễn xuất của cô với người chị gái đã mai danh ẩn tích của cô đều tệ hại như nhau, không ngờ cô thể hiện cũng rất xuất sắc, làm mắt của đạo diễn sáng rực lên.
“Thật là nhìn không ra, em gái của Triệu Hồng Ngọc lại có tài năng thiên phú như vậy, cô ấy có lẽ nên sớm bước vào giới này.”
Lúc nghỉ ngơi, Tô Mẫn vô tình nhắc đến.
Khiết Ninh đang nhắm mắt dựa vào ghế, cô không đáp lại mà chỉ nói: “Mẫn Mẫn, chị khát nước.”
Vừa dứt lời thì giọng nói của Triệu Giai Kỳ vang lên: “Chị Khiết Khiết, chỗ em có một chai nước lọc, cho chị đấy!”
Khiết Ninh mở mắt ra: “Không cần đâu, cô giữ lại cho mình đi.”
Trên khuôn mặt của Triệu Giai Kỳ có chút thất vọng, ngay sau đó cô liền nhớ lại chuyện gì đó, không nản lòng mà nói: “Chị Khiết Khiết có phải không thích nước lọc không? Em có nước ngọt, chị thích nước cam ép hay Cocacola?”
Sắc mặt Khiết Ninh có chút thay đổi, cô liền dặn dò quản lý: “Mẫn Mẫn, em đi mua cho chị một chai nước ép quýt đi.”
Bảo những người khác đi khỏi, ánh mắt Khiết Ninh nhìn Triệu Giai Kỳ liền trở nên lạnh lùng: “Cô Triệu, nếu như tôi nhớ không nhầm thì cô là em gái của Triệu Hồng Ngọc đúng chứ?”
Triệu Giai Kỳ hơi sững sờ, ngay sau đó liền phản ứng lại, ánh mắt đầy sự đau lòng: “Chị Khiết Khiết, chị là vì chị gái em mới có thành kiến với em sao?”
Khiết Ninh không muốn phí lời với cô nên liền đi thẳng vào vấn đề: “Đúng, chính là như vậy, chị gái cô nhiều lần ngáng đường tôi, tôi là người bụng dạ hẹp hòi, tôi vẫn nhớ hết.”
“Nhưng, nhưng mà em là em, chị ấy là chị ấy, chị không thể vì chuyện này mà có cái nhìn phiến diện, cứ thế chối bỏ em được!” Triệu Giai Kỳ cố gắng nói lý.
Khiết Ninh cười khẽ: “Vậy thì thật sự xin lỗi, con người tôi rất dễ có thành kiến với người khác.”
Triệu Giai Kỳ thẫn thờ, cô phát hiện ra có nói thế nào với Khiết Ninh thì Khiết Ninh cũng nghĩ không thông, người phụ nữ này hoàn toàn không giống với “ Bạch Liên Hoa đang ở thời hoàng kim” mà cô đã từng thấy, cô liền có chút lung lay.
“Xin lỗi, nếu như chị gái em thật sự làm tổn thương đến chị, em thay chị ấy xin lỗi chị.”
Khiết Ninh đứng dậy, đi tới phía người quản lý vừa mua ngước ngọt về, cô ném lại một câu: “Thôi đừng, lúc nãy cô vừa nói cô là cô, cô ta là cô ta, cô thay cô ta xin lỗi có được tính không?”
“…” Triệu Giai Kỳ đờ đẫn đứng nguyên ở chỗ cũ.
Bỏ lại người tỏ ra như đã thân thiết với mình từ trước đó, tâm trạng của Khiết Ninh bỗng chốc thoải mái hơn, thấy Tô Mẫn có vẻ không vui, cô liền trêu: “Xem Mẫn Mẫn của chúng ta dẩu môi này, ấm ức lắm hả, nói xem, là ai bắt nạt em? Mấy cái bản lĩnh khác của chị Khiết Khiết của em cũng bình thường thôi, nhưng nguyền rủa người khác là siêu nhất.”
Tô Mẫn buồn bực đưa điện thoại và nước ép quýt cho cô: “Là có người đang bắt nạt chị đấy!”
Khiết Ninh nhìn vào màn hình chính của điện thoại, mới biết trên đó có một bài đăng đang chĩa mũi nhọn vào cô, viết về chuyện lúc cô tham gia bữa tiệc sinh nhật ở nhà họ Cố thì bị Lưu Hoài Khang kéo thẳng ra ngoài, sau đó thì mất tích mấy ngày.
Không chỉ như vậy, việc này lại kết hợp với việc Triệu Hồng Ngọc vô duyên vô cớ biệt tăm biệt tích, hai chuyện có cố ý dây dưa đến nhau, trên báo đang bắt đầu một âm mưu: Bởi vì Khiết Ninh bám được vào cái cây đại thụ Lưu Hoài Khang này rồi, cho nên nhà họ Lưu đã xử lý Triệu Hồng Ngọc mà trước nay họ không vừa mắt.
“Chậc, sao lại bắt đầu nữa rồi? Không phải đã nén xuống rồi sao?” Khiết Ninh nhíu mày.
Tô Mẫn nói với vẻ mặt đau khổ: “Công ty đang xử lý, nhưng mà tin tức đã bị truyền đi rồi, e là lại phải qua một đoạn thời gian nữa mới có thể dẹp yên được.”
Vụ việc bữa tiệc sinh nhật của nhà họ Cố lúc trước, tất nhiên là không giấu nổi truyền thông, cho dù thế lực của hai nhà có lớn đến mức nào, nhiều lời đồn cũng thành chuyện lớn, cho nên một tuần trước, ánh mắt của mọi người vẫn đang nhìn vào chuyện thiên kim nhà họ Cố vô lý gây sự, dẫn đến nguyên nhân chính của vụ hủy đính hôn, vì vậy toàn là những lời chửi rủa nhà họ Cố, nhưng Khiết Ninh vừa về nước, mũi nhọn lại lập tức chĩa vào cô.
“Là ai chuyển dời sự chú ý của mọi người?”
Khiết Ninh đầu tiên vẫn là nghĩ đến nhà họ Cố, Cố Thi Anh bị mỉa mai lâu như vậy, nên tìm một người đỡ đạn thay, nhưng nếu như thật sự là nhà họ Cố, thì sẽ không kiềm chế đến bây giờ mới nổi giận.
Tô Mẫn cũng thở dài: “Xem ra mấy ngày hôm nay, chị đi ra ngoài vẫn phải cẩn thận chút, bây giờ anti fans đáng sợ lắm.
“Không sao, không phải có em sao? Hơn nữa mấy hôm nay chị ở đoàn làm phim, cũng sẽ không gặp anti fans nào.” Khiết Ninh ung dung nói, cảm xúc rất thản nhiên.
Quay xong một đoạn phim, Triệu Giai Kỳ rất biết điều mà không tiếp cận Khiết Ninh nữa, kỹ thuật diễn xuất vẫn là xuất sắc như vậy, làm ấn tượng ban đầu của Khiết Ninh tốt lên một chút.
Cho dù là thế nào đi chăng nữa, người có thực lực vẫn đáng có được sự tán thưởng.
Đợi quay xong một đoạn phim thì đã gần trưa, Khiết Ninh bước ra khỏi trường quay đang định đi về thì nhìn thấy một chiếc xe con quen thuộc đang dừng ngược hướng bên cạnh mình.
Không cần đoán cũng biết, nhìn chiếc xe con vừa mới vừa đắt tiền thì nhất định là của Lưu Hoài Khang.
Đúng như dự đoán, bên trong lộ ra khuôn mặt của Trần Nhạn: “Cô Khiết, mời lên xe.”
Khiết Ninh không có ý định lên xe, cô đứng yên tại chỗ nói: “Phiền anh nói với tổng giám đốc Lưu một tiếng, bây giờ tin đồn đang bị lan truyền nhanh chóng, vì để tránh đi những phiền phức cho hai chúng tôi, thời gian tới bớt liên lạc thì tốt hơn.”
Nhưng Trần Nhạn lại đáp lại đâu ra đấy: “Xin lỗi, cô Khiết, những lời này cô đích thân nói với tổng giám đốc Lưu thì hay hơn.”
“Nếu tôi không lên xe thì sao?” Khiết Ninh không thỏa hiệp.
“Nếu như muốn tôi lên xe, vậy thì có lẽ nên bảo tổng giám đốc Lưu đích thân đến đón tôi, tốt xấu gì tôi cũng là một minh tinh có tiếng tăm.”
Nếu như Lưu Hoài Khang thật sự ở đây, cô tuyệt đối không dám nói như vậy, cô là một minh tinh chưa nổi tiếng lắm, đến nguyên nhân vì sao tin đồn bùng nổ như vậy, thì đều là vì có liên quan đến Lưu Hoài Khang.
Trần Nhạn cau mày, dường như đến gọi một cuộc điện thoại hỏi ý kiến của Lưu Hoài Khang cũng hơi bất tiện.
Trên thực tế, quả thật là không tiện, bởi vì lúc này đây, Lưu Hoài Khang đang ở trong căn nhà lớn của nhà họ Cố.
“Hoài Khang, cháu xem, Thi Anh sẽ về ngay thôi, nếu cháu đã đến rồi, chi bằng cứ ở đây ăn bữa cơm.” Trong phòng khách, Trương Bội Bình khéo léo mở lời.
Sắc mặt của Lưu Hoài Khang rất thản nhiên: “Thôi ạ, cháu còn có việc.”
Vừa dứt lời thì giọng nói của Cố Thi Anh từ ngoài cửa truyền vào: “Hừ, bây giờ đến đợi em một phút cũng không bằng lòng đợi nữa rồi, có phải đang nóng lòng đi ra bên ngoài gặp người phụ nữ đó không?”
“Anh Anh, con nói bậy gì vậy?” Trương Bội Bình trách mắng, vội vã chặn lời con gái lại: “Mau sang đây xin lỗi anh Hoài Khang đi, cậu ấy đợi con nãy giờ đấy, sao con có thể tùy hứng như vậy!”.
Cố Thi Anh trợn ngược mắt: “Anh ấy đã một tuần không đến nhà chúng ta rồi, bây giờ chẳng qua là tiện đường nên ghé sang một chuyến, bố mẹ lại cứ phải gọi con về tiếp đón anh ấy, người không biết lại cứ tưởng nhà chúng ta mắc nợ gì anh ấy, rõ ràng anh ấy ở bên ngoài chơi bời rất kinh khủng!”
“Cố Thi Anh!”
Trương Bội Bình không ngờ con gái mình lại không hiểu chuyện như vậy, không nhịn được nữa mà quát lớn họ tên đầy đủ của cô, làm Cố Thi Anh hoảng sợ.
Hôm nay Lưu Hoài Khang đến nhà họ Cố, bà ta nói cạn lời ráo máng mới giữ anh lại được một lúc lâu, bà biết từ sau bữa tiệc sinh nhật đó, hai nhà không còn qua lại với nhau nữa, tuy nhà họ Cố đã đích thân đi đến cửa định xin lỗi, nhưng mà cứ luôn bị người nhà họ Lưu cũng như Lưu Hoài Khang lấy cớ vắng mặt không gặp để ngăn lại.
Hôm nay có cơ hội tốt như vậy, bà ta không thể cho phép con gái mình hồ đồ lần nữa.
“Chuyện con làm sai con vẫn không biết sao? Lần này Hoài Khang sang đây là vì muốn cho con một cơ hội, con còn không mau nhận lỗi?”
Cố Thi Anh nghiến răng, một bụng ấm ức không làm cách nào mở lời được, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Xin lỗi, anh Hoài Khang, lần trước em không nên tùy hứng như vậy, làm anh mất mặt.”
Lưu Hoài Khang mặt không cảm xúc nhìn cô, đôi mắt đen thâm trầm lần đầu tiên không còn chút ấm áp nào nữa.
Lúc trước Cố Thi Anh làm sai, hoặc làm anh không vui, chỉ cần giống bây giờ, cúi đầu xuống nước, anh liền xóa bỏ tất cả, sẽ không tính toán nữa, vẫn sẽ nuông chiều cô như trước, nhưng mà bây giờ, anh đối với người phụ nữ này chỉ cảm thấy chán ngán và phiền phức.
Thấy anh không đáp lại, Cố Thi Anh bất mãn ngẩng đầu lên nói: “Em đã xin lỗi rồi, anh còn muốn sao nữa?”
Ánh mắt của Lưu Hoài Khang có chút lạnh lùng: “Cố Thi Anh, con người có một ngày rồi cũng phải trưởng thành, anh mong em có thể nhận thức được điều này.”
“Em đã trưởng thành rồi, nên em mới muốn quyết định lúc nào kết hôn, chứ không phải bị các người ép em liên hôn!” Cố Thi Anh tức giận nói.
Trương Bội Bình vừa nghe thấy thì tim bà ta đập thình thịch, đang định trách mắng con gái không biết lựa lời mà nói thì nghe thấy giọng nói thờ ơ của anh.