Hứa Trích Tinh chết máy hồi lâu, dưới sự đánh giá của Sầm Phong căng thẳng
da đầu đi tới, nhào qua duỗi tay nhét quyển tiểu thuyết tình cảm chết
tiệt đã phá hoại hình tượng của cô vào cặp sách của mình, xấu hổ giải
thích: “Đây…… Đây là em giúp bạn học mua……”
Sầm Phong: “Ừa.”
Huhuhu anh ơi em biết anh không tin, em không trách anh, có trách thì trách
bản thân em không chọn được bạn cùng bàn tốt mà chơi.
Từ hôm nay trở đi, tui không đội trời chung với Trình Hữu.
Hứa Trích Tinh chết máy xong, vội vàng hoảng loạn nói sang chuyện khác: “Anh ơi, anh cũng tới mua sách à?”
Sầm Phong gật gật đầu, cầm mấy quyển sách trên quầy xuống. Hứa Trích Tinh
thấy tên sách toàn là thiết kế máy móc, nguyên lý vận chuyển gì gì đó,
vừa nhìn đã biết rất cao cấp.
Idol lại còn biết cái ngành kỹ thuật này sao?!
Hứa Trích Tinh như thể phát hiện ra lục địa mới, đôi mắt sáng lấp lánh,
hưng phấn hỏi: “Anh ơi, hóa ra anh còn biết thiết kế máy móc ạ?”
Ánh mắt cô sáng lên, sáng chói như muốn bảo, sao anh lại lợi hại thế!
Sầm Phong nói: “Xem chơi thôi.” Anh đi đến quầy để đồ bên cạnh, lấy cái balo đen của bản thân ra, nhét mấy quyển sách vào.
Hứa Trích Tinh thấy trong balo chứa đầy linh kiện máy móc kỳ kỳ quái quái,
còn có thật nhiều hộp nhỏ chưa mở, tuy rằng tò mò, nhưng cũng không hỏi
gì.
Sầm Phong đeo balo lên, ngắm nghía
ánh nắng chiếu ngoài cửa sổ, dừng một lát, vẫn quay đầu lại cẩn thận hỏi cô gái nhỏ đứng cách anh không xa: “Em mua xong rồi sao?”
Hứa Trích Tinh vốn dĩ định bảo chưa ạ, nhưng lo lắng nói vậy xong idol sẽ
chào cô đi luôn, nhưng lại thật sự không muốn thừa nhận mình tới mua cái quyển tổng tài chọc giận cô vợ nhỏ kia, ngập ngừng mất một lúc.
Sầm Phong đợi rất lâu không thấy cô trả lời, thấy khuôn mặt nhỏ của cô biến hóa khôn lường, không biết có phải đoán được gì không, tự nhiên cười
một chút.
Tuy rằng cười rất nhẹ, lại rất
nhanh giấu đi sau vẻ lạnh nhạt của anh, nhưng từ lúc gặp lại anh tới
giờ, số lần Hứa Trích Tinh nhìn thấy anh cười chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nụ cười này, quả thực cười đến mức làm tim cô quặn đau.
Còn quản mấy cái thể diện với không thể diện nỗi gì, chỉ muốn nói thêm mấy
câu chọc cho anh vui vẻ, lập tức bảo: “Mua xong rồi ạ! Quyển tiểu thuyết này đang hot lắm, chỗ nào cũng cháy hàng, không ngờ tới đây mua được
ngay, lại còn gặp được anh!” Giọng cô thâm trầm nói: “Chẳng lẽ hiệu sách này ngày xưa là miếu thần giúp người dân thực hiện ước nguyện ư?”
Sầm Phong: “…………”
Cô cười rộ lên, đôi mắt cong cong, chứa đầy ánh mặt trời: “Anh ơi, thời tiết ấm lại rồi, em đãi anh ăn kem nhé.”
Chờ thời tiết ấm lại, em lại đến tìm anh.
Hôm nay không khí trong lành, ánh mặt trời xán lạn.
Hiệu sách mở ở khu phố phồn hoa, bên kia đường có một tiệm kem.
Hứa Trích Tinh tung tăng nhảy nhót đi phía trước, đi đến trước cửa hàng
ngắm nghía menu treo trên tường, quay đầu lại vui vẻ hỏi anh: “Anh ơi,
anh thích ăn vị gì?”
Sầm Phong nói: “Gì cũng được.”
Hứa Trích Tinh cũng ngạc nhiên với câu trả lời này, quay đầu cười tủm tỉm nói với chủ tiệm: “Cho hai cái vị vani!”
Chủ tiệm rất nhanh đã làm xong 2 cây kem, lấy giấy màu sắc sặc sỡ cuộn bên ngoài, đưa tới: “Hoan nghênh lần sau lại tới.”
Hứa Trích Tinh mỗi tay cầm một cái, xoay người chạy về cạnh Sầm Phong, đưa cái đẹp hơn cho anh.
Thời tiết này ăn kem kỳ thật còn hơi sớm, Hứa Trích Tinh vui vui vẻ vẻ cắn
một miếng, hàm răng bị lạnh đến run run một cái. Cô hít hít khí, quay
đầu ngắm Sầm Phong. Anh rũ mắt cắn kem, tóc mái lưa thưa phủ lên đôi
mắt, góc mặt nghiêng xinh đẹp, gió thổi áo hoodie rộng thùng thình dán
lấy người, mình đơn xương mỏng, giống mỹ thiếu niên bước ra từ truyện
tranh.
Giờ này khắc này, chỉ hận cấu hình Nokia quá thấp, chụp không được vẻ đẹp trai lai láng của idol.
Đi được mấy mét, phía trước là một quảng trường thương mại, ở giữa có đài
phun nước nhân tạo, trên quảng trường có không ít những cô gái chàng
trai trẻ tuổi đang chơi ván trượt. Hứa Trích Tinh vốn dĩ cho rằng ăn
xong kem sẽ phải tạm biệt idol, trong lòng đang chuẩn bị lời kịch chia
tay, kết quả Sầm Phong đi đến bậc thang rồi ngồi xuống.
Đây là…… Có ý mời em ngồi chung, đúng không đúng không?
Nhưng thôi cũng không dám dựa gần quá, ở giữa vẫn để lại khoảng cách hai
người có thể đi qua. Cô ôm cặp sách vào trong ngực, ngoan ngoãn liếm
kem, lặng lẽ nghiêng đầu ngắm anh.
Ánh mặt trời nhẹ nhàng rải xuống, cả người anh như bọc trong một lớp lụa mỏng màu vàng kim, tóc mái cũng nhánh lên rõ ràng.
A a a bị sắc đẹp tuyệt mĩ của idol bạo kích!!!
Muốn chơi đánh đu trên lông mi anh nhà!
Muốn chơi cầu trượt trên sống mũi anh nhà!
Chỉ hận thời đại quá lạc hậu, không thể share cho các chị em tuyệt thế mỹ mạo của anh nhà!!!
Có thể do ánh mắt của cô quá nóng bỏng, Sầm Phong quay đầu lại nhìn, ánh
mắt vừa dừng trên mặt cô, sắc mặt đột nhiên cứng lại. Hứa Trích Tinh còn không biết đã xảy ra chuyện gì, chớp chớp đôi mắt.
Sau đó nghe thấy Sầm Phong cứng đờ mà nói: “Em chảy máu mũi.”
Hứa Trích Tinh: “?????????”
Cô hoảng sợ giơ tay quẹt mũi mình một cái, nhìn thấy tay mình đầy máu.
Đù đù đù đù đù đù đù đù đù đù đù má!!! ** má mình là kẻ biến thái à??? Mình ngắm idol đến chảy máu mũi luôn???!!!
Cái kem Hứa Trích Tinh còn chưa ăn xong rơi toẹt xuống đất, cô luống cuống
tay chân che mũi ngẩng đầu lên, dùng giọng sắp khóc nói: “Anh ơi đừng
nhìn em! Tí nữa em đỡ liền!”
Đều tại thời tiết thành phố B quá hanh khô! Gió thì to nữa! Cô không thích ứng với
khí hậu nơi này, hôm đầu tiên tới đây cũng chảy máu cam, nhưng thôi lúc
ấy ở nhà, Hứa Duyên rất nhanh xử lý cho cô.
Hôm nay rốt cuộc tận thế cái con mẹ gì đấy?!
Trước thì có cô vợ nhỏ nổi giận, sau lại đến mê trai chảy cả máu mũi???
Có phải trên trời có chị em tiên nữ nào cũng cùng đu idol với cô, ghen ghét cô gần gũi idol nên nguyền rủa cô không???
Trong lòng Hứa Trích Tinh hoảng hồn khiếp vía một trận, đang định chạy vào
toilet trong trung tâm thương mại tìm giấy vệ sinh, cái gáy đột nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo giữ lại.
Hơi thở
lạnh băng vương mùi thuốc lá phả xuống, quyện với mùi bột giặt nhàn
nhạt, Sầm Phong nửa ngồi xổm bên cạnh người cô, trong tay cầm khăn giấy, che trước lỗ mũi cô, sau đó dùng ngón tay cái ấn vào huyệt nhân trung
của cô.
Hứa Trích Tinh cả người run lên, theo bản năng định đẩy ra anh.
Anh ơi đừng chạm vào em!!! Thần tiên không thể dính vào máu của phàm nhân như em!!!
Anh sẽ bị bẩn mất!!!
Sau cổ đột nhiên bị nhéo một chút, Sầm Phong trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Cô ngồi nghiêm, không dám động.
Đại khái qua hai phút, Sầm Phong rốt cuộc buông tay ra, Hứa Trích Tinh giật giật huyệt nhân trung chết lặng trên miệng, sống không còn gì luyến
tiếc mà nhìn anh.
Nghe được idol nói: “Ok, ngừng chảy máu rồi.”
Hứa Trích Tinh muốn khóc.
Ngẫm lại cũng biết mặt cô giờ máu me nhoen nhoét thế nào.
Cái mặt bẩn thỉu này vĩnh viễn lưu vào tâm trí idol rồi.
Về sau mỗi khi anh nhìn thấy mình, đều sẽ nhớ tới đây là cái đứa mê trai ngắm mình đến chảy cả máu mũi.
Muốn khóc quá, muốn chết luôn.
Lúc cô ngây ra đến hốc mắt cũng đỏ lên, Sầm Phong đột nhiên nói: “Nơi này
khí hậu quá hanh khô, ngày thường phải uống nhiều nước vào.”
Hứa Trích Tinh trợn to mắt nhìn anh.
Anh biết?!
Anh biết em không phải là biến thái, mà là vì thời tiết khô ráo á!!!
Huhuhuhuhuhuhu mẹ ơi con được cứu rồi.
Nói xong câu đó, anh nhặt cây kem mới nãy Hứa Trích Tinh đánh rơi lên, lấy
giấy lau kem chảy trên mặt đất đi, ném cả vào thùng rác bên cạnh, sau đó hỏi cô: “Còn đi được không?”
Hứa Trích Tinh điên cuồng gật đầu.
Anh bật cười: “Vào trung tâm thương mại rửa đi.”
Hứa Trích Tinh vâng một câu rồi đứng lên, căn bản không dám ngẩng đầu, rũ
đầu nhắm mắt theo đuôi anh vào trong trung tâm thương mại.
Tìm được toilet, anh dừng lại ở ngoài hành lang, cầm cặp sách của cô, lại
đưa cho cô nửa bao giấy còn thừa: “Lúc rửa khoang mũi thì cẩn thận một
chút.”
Hứa Trích Tinh mặt nóng lên, cầm lấy khăn giấy chạy như trốn vào trong.
Toilet ở Trung tâm thương mại sạch sẽ lại sáng sủa, gương được lau sạch đến
không một vết bẩn, phản chiếu cực kì rõ ràng gương mặt nhoe nhoét đầy
máu của cô, còn có quần áo dính mấy giọt máu.
Hứa Trích Tinh khóc không ra nước mắt, giậm chân hét không ra tiếng phát
tiết một lúc, thừa dịp không có ai vội vàng mở vòi nước bắt đầu rửa
sạch.
Lúc rửa sạch sẽ đi ra ngoài, Sầm
Phong xách theo cặp sách của cô nghiêng nghiêng dựa ở trên tường, quầy
đồ trang điểm đối diện có hai nữ nhân viên đứng quầy trẻ trung, vừa châu đầu ghé tai vừa cầm di động chụp lén.
Anh tựa hồ không phát hiện, vẻ mặt vẫn đạm mạc, nghe thấy tiếng bước chân
bên cạnh, quay đầu nhìn lại, thấy Hứa Trích Tinh không được tự nhiên đi
ra, vẻ mặt rốt cuộc nhu hòa một ít, hỏi cô: “Ổn chưa?”
Hứa Trích Tinh căn bản không dám đối diện với anh, vội đón lấy cặp sách của mình, chôn đầu không ngẩng lên, nhỏ giọng nói: “Rồi ạ.”
Vì đang cúi đầu, không phát hiện trên mặt Sầm Phong chợt lóe lên ý cười.
Anh khẽ nói: “Đi thôi.”
Anh nâng bước đi trước, Hứa Trích Tinh theo sau nhìn bóng lưng anh, khổ sở mà nghĩ trong lòng, giờ là lúc chào tạm biệt rồi.
Lần tới không biết bao giờ mới có thể gặp lại, hôm nay cô liên tiếp mất mặt trước mặt anh, chắc hình ảnh tiêu cực này anh không nhớ mãi được đâu
nhỉ?
Không được không được không được, nhất định phải thừa dịp chưa đi cứu lại một chút hình tượng của mình!!!
Hứa Trích Tinh nắm tay, lúc ra khỏi cửa trung tâm thương mại, hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Anh ơi! Em đoạt giải!”
Sầm Phong sửng sốt, nghiêng đầu nhìn cô: “Ừa?”
Hứa Trích Tinh giống bạn nhỏ ở nhà trẻ muốn được cô khen: “Cuộc thi thiết kế thời trang Paris, tác phẩm của em được quán quân!”
Em không chỉ đọc mấy cái tiểu thuyết ngôn tình bại não, cũng không phải
chỉ không tiền đồ ngắm anh đến chảy máu mũi, em rất lợi hại đó!
Cặp mắt kia vẫn luôn sáng ngời, sáng đến muốn thốt lên.
Mau khen em đi!
Mây đen giăng đầy trong lòng Sầm Phong giống như đột nhiên bị xé rách một lỗ hổng, khiến một tia nắng mặt trời chiếu vào.
Anh đã thật lâu thật lâu, chưa từng có tâm tình vui sướng như vậy.
Qua một hồi lâu, Hứa Trích Tinh nghe được anh nói: “Ừa, rất lợi hại.”
Idol khen mị idol khen mị!!!
Hứa Trích Tinh thiếu chút nữa vui đến bay lên trời.
Cô áp chế niềm kích động muốn nhảy lên, vui vẻ nói: “Vậy anh ơi, lần sau gặp lại nha!”
Sầm Phong nhìn đôi mắt cô, dừng một chút, đột nhiên nói: “Chờ một chút.”
Hứa Trích Tinh mong đợi nhìn anh.
Sầm Phong nhìn trái phải một vòng, đi đến bên cạnh đài phun nước ngồi
xuống, mở balo màu đen của anh ra. Hứa Trích Tinh tò mò cùng đi qua,
thấy anh lấy ra rất nhiều linh kiện máy móc phức tạp.
Ánh mặt trời chiếu trên đài phun nước, sóng nước lóng lánh, ánh lên đôi mắt nghiêm túc lại chuyên chú của anh.
Những linh kiện phức tạp, tinh xảo, phong phú rất nhanh ráp thành hình trong tay anh.
Hứa Trích Tinh thấy được một con robot cún con.
Sầm Phong cuối cùng nhét pin vào, đặt chú cún con trong bàn tay, vẫy vẫy cô, anh nói: “Chúc mừng đạt giải.”
Chú cún con kia kêu bíp bíp hai tiếng, lắc lắc đuôi trong lòng bàn tay anh.