Chỉ là lúc còn rất nhỏ, con nít đều trời sinh thích kẹo, tâm tâm niệm niệm
phải ăn một viên kẹo. Nhưng người kia không mua cho anh, mỗi một đồng
tiền đều cầm đi ăn nhậu chơi gái cờ bạc, cơm cũng ăn không đủ no chứ
đừng nói đến kẹo.
Anh nhìn những bạn nhỏ
trấn trên cầm trên tay những viên kẹo trái cây màu sắc rực rỡ, lặng lẽ
nuốt nước miếng, chờ sau khi tụi nó lột giấy gói kẹo ném xuống đất thì
trộm nhặt giấy gói kẹo lên liếm một liếm.
Có mùa đông một năm nọ, trấn trưởng tặng nhà anh một hũ kẹo cà phê rất
đắt, bị người kia đặt ở ngăn tủ tầng thứ hai. Tới gần ăn Tết, lão lại đi ra ngoài đánh bài, đánh hăng đến độ quên cả thằng con ba tuổi ở nhà,
liên tiếp hai ngày không về nhà.
Sầm Phong nằm trên giường đói bụng hai ngày.
Trong nhà chẳng có thứ gì, chỉ mỗi lọ kẹo cà phê trên ngăn tủ. Đứa trẻ bé xíu như vậy, gầy đến da bọc xương, đẩy cái ghế còn cao hơn người anh đến
trước tủ, giẫm lên ghế trèo lên trên, mở hũ kẹo ra.
Anh sợ bị đánh, không dám ăn nhiều, chỉ ăn hai viên, lại ngoan ngoãn đậy
nắp, thả lọ vào. Kẹo ngậm trong miệng, từng đợt ngọt lành. Anh nhai thì
sợ tiếc, cứ ngậm như vậy, ngậm đến ngủ thiếp đi.
Cuối cùng bị đánh tỉnh.
Người kia không biết về lúc nào, trên bàn là kẹo cà phê anh đã mở ra, mồm
mắng nhiếc tay đấm chân đá, trận đòn như bão táp rơi xuống đầu: “ Ông đã bảo mày hũ kẹo này để đem đi bán lấy tiền, không được ăn cơ mà! Ông đã
bảo mày rồi còn gì! Mày là cái con ma chết đói đòi nợ, tao đập chết con
mẹ mày!”
Đánh xong, lão hình như còn chưa hết giận, xách anh từ trên giường xuống, ấn ở trên bàn.
Sau đó lão mở hũ kẹo cà phê ra, hung hăng nắm một đống, nhéo cằm anh bắt
anh mở miệng, giống như phát điên nhét cả nửa lọ kẹo cà phê vào miệng
anh.
Những viên kẹo đổ đầy miệng anh, xé rách khóe miệng anh, sặc tới mức anh ho đến tắt thở.
Từ đó về sau, Sầm Phong không thích ăn kẹo nữa.
Trong một khoảng thời gian rất lâu sau này, anh thậm chí không dám ăn đồ ngọt, ngửi mùi đã thấy buồn nôn.
Sau này dần dần khôi phục, coi đồ ngọt như thứ đền bù cho cuộc sống chua
chát, uống trà sữa 100% đường, ăn bánh kem cực kì ngọt, lại vẫn không
chạm vào một viên kẹo.
Viên kẹo cứng nhai rôm rốp trong quai hàm vẫn làm anh muốn nôn khan.
Fans thấy anh thích ăn đồ ngọt, liền cho rằng anh cũng thích ăn kẹo, luôn
nhiệt tình tặng anh rất nhiều kẹo. Anh sẽ mỉm cười nhận lấy, sau đó bỏ
vào quầy để đồ, không bao giờ mở ra.
Trong hũ pha lê màu sắc rực rỡ, giấy gói kẹo phản chiếu ánh đèn, phản xạ ra ánh sáng đủ mọi màu sắc.
Chị chủ tiệm có chút sợ sệt nhìn anh, lại đẩy hũ kẹo về phía trước: “Em cầm đi đi.”
Sầm Phong rũ mắt, thần sắc lạnh nhạt nhìn chằm chằm hũ kẹo trong chốc lát,
đột nhiên ngẩng đầu nói: “Chờ lần sau cô ấy quay lại, chị nói với cô bé
là em chưa từng đi qua chỗ này, trả đồ lại cho cô bé.”
Chị chủ tiệm sửng sốt: “A? Em không cần à?”
Anh không biểu lộ cảm xúc gì: “ Không cần, đừng nói với cô bé em từng tới.”
Nói xong, cõng đàn ghi-ta xoay người bỏ đi.
Cửa tiệm treo một chuỗi chuông gió màu tím, khi đẩy cửa sẽ phát ra tiếng
chuông lanh lảnh dễ nghe. Cửa đẩy được một nửa, động tác của anh dừng
lại, khựng một chút, quay đầu trở về.
Chị chủ tiệm có chút kinh ngạc nhìn anh.
Sầm Phong duỗi tay, mở nắp hũ kẹo, moi từ trong ra một viên kẹo màu đỏ, lại xoay nắp, đẩy đẩy vào bên trong, vẫn mang bộ dáng bình tĩnh như nước:
“Làm phiền chị.”
Nữ chủ tiệm vội vàng xua tay: “Không phiền không phiền.”
Anh hơi hơi gật đầu, nắm viên kẹo trong lòng bàn tay, đẩy cửa rời đi.
Lúc ra đến ngoài cửa thì gặp người đàn ông ngày nào tan tầm cũng qua nghe
anh hát mấy câu, anh ta thân thiện chào hỏi anh: “ Chào cậu trai, lâu
lắm không gặp cậu, hôm nay hát không?”
Sầm Phong liếc nhìn mặt đất đầy lá rụng, lắc đầu: “Hôm nay không hát.” Anh
dừng một chút, lại nói: “Về sau sẽ không quay lại nơi này hát nữa.”
Người đàn ông có chút thất vọng: “ Cậu phải đi à? Aizzz, vậy chúc cậu sớm ngày hát thành đại minh tinh nhé.”
Anh cười một chút, cõng đàn ghi-ta đi qua phố đêm đông đúc, bóng dáng hoà vào màn đêm.
……
Hứa Trích Tinh trở lại thành phố S không bao lâu thì khai giảng.
Bài tập về nhà nghỉ đông chưa làm xong đều là hai ngày trước kêu Trình Hữu
tới chép hộ cô. Lúc Trình Hữu chép bài tập thì cô cầm vải dệt thước đo
may cắt, khâu khâu vá vá xé xé cắt cắt.
Khuôn váy ban đầu đã làm xong, Trình Hữu bán tín bán nghi hỏi cô: “Trích
Tinh, cậu thật sự có thể may được cái váy cậu đã vẽ sao? Không phải cậu
nhiều nhất chỉ biết may váy búp bê Barbie à?”
Hứa Trích Tinh: “Bạn nhỏ yên tĩnh làm bài tập đi, đừng quấy rầy người lớn làm việc.”
Trình Hữu: “Tớ đang giúp ai làm bài tập đây hả!!!”
Hứa Trích Tinh: “Ngoan, tí đãi cậu đi ăn gà rán, cho cậu miếng to.”
Bạn nhỏ còn đang dằn dỗi, một miếng gà rán lập tức khiến cô bé yên tĩnh.
Sau khai giảng, Hứa Trích Tinh càng bận hơn, chiếc váy này là tâm huyết bao năm của cô, từng đường kim mũi chỉ từng viên kim cương vụn đều là cô tự mình đơm lên, không qua tay người khác chút nào.
Có đôi khi bà Hứa muốn hỗ trợ đều bị cô đuổi ra ngoài, đứng ở cửa cảm thán với ông Hứa: “Trước kia lúc nó bày bừa búp bê Barbie ra nhà, ai có thể
nghĩ bây giờ nó lại có bản lĩnh này chứ?”
Đến lúc đầu xuân, thời tiết ấm lại, nhánh cây bên đường đã đâm chồi nảy
lộc, chiếc váy của Hứa Trích Tinh rốt cuộc cũng hoàn thành toàn bộ, đã
sắp đến lúc đi thi ở thành phố B.
Cô lên chủ nhiệm lớp xin nghỉ, giải thích lí do xong giáo viên đồng ý liền, còn chúc cô đạt giải cao.
Lúc này đương nhiên vẫn là Hứa Duyên tới đón cô.
Anh đã thay áo khoác mùa xuân mỏng, chân dài eo mảnh, cả đường tới đón bao
nhiêu cô gái nhìn theo cô. Hứa Trích Tinh trầm tư nói: “Anh, hay là anh
cũng đóng gói chính mình debut luôn đi, anh thật sự càng ngày càng đẹp
trai, còn đẹp trai hơn nam nghệ sĩ ở công ty mình!”
Hứa Duyên nhìn cô một cái: “Anh cảm thấy công lực múa mép khua môi của cô cũng càng ngày càng lợi hại.”
Hứa Trích Tinh: “…… Em thiệt tình thành ý mà khen anh, sao anh lại cà khịa em?”
Hai người đấu võ mồm một đường đến bãi đỗ xe, xa xa đã thấy cửa sổ hạ xuống, có người ngồi ở bên trong vui vẻ phất tay với cô.
Hai người lên xe, Triệu Tân Tân nói: “Sếp Hứa kêu chị về nhà thử váy với em!”
Hứa Trích Tinh đánh giá trên dưới cô nàng một lát: “Chị giữ dáng tốt quá he, có đường cong hơn hồi trước, da cũng đẹp hơn nữa!”
Triệu Tân Tân kiêu ngạo nói: “Đương nhiên rồi!” Cô nàng vươn một ngón tay,
đáng thương cực kì nói: “Mấy tháng nay chị chưa được uống ngụm Coca
nào.”
Làm Hứa Trích Tinh cười gần chết.
Váy ở chỗ Hứa Duyên, ma-nơ-canh của Hứa Trích Tinh cũng gửi lại đây. Hứa
Duyên dựa theo yêu cầu bảo quản rất tốt, gửi đi thế nào, bây giờ vẫn
vậy.
Triệu Tân Tân vốn đang nói nói cười cười với cô, sau khi vào nhà thấy chiếc váy kia, không nói được lời nào nữa.
Kích động đến mức đồng tử cũng giãn ra, không thể tưởng tượng hỏi Hứa Trích
Tinh: “Đại tiểu thư, đây là em may à?! Chồi ôi, bộ váy này đẹp quá đi!
May còn đẹp hơn bộ váy hồi xưa chị mặc đi thảm đỏ! A a a chị thật sự có
thể mặc bộ váy này sao? Chị có tư cách ư? Chị thật sự có thể chứ?!”
Váy là dựa theo tỉ lệ dáng người của cô nàng, mỗi một cắt cúp đều uốn lượn
theo đường cong của cô nàng. Hứa Trích Tinh miễn phí thưởng thức dáng
người ma quỷ của mỹ nhân, giúp cô nàng mặc váy xong, lại bới một kiểu
tóc đơn giản cho cô nàng.
Triệu Tân Tân toàn bộ quá trình chỉ nói một câu: “Sao em lại lợi hại như vậy chứ.”
Mặc ổn thỏa xong, Hứa Trích Tinh nhìn kỹ xem có chỗ nào cần điều chỉnh
không, kết quả phát hiện hoàn toàn không cần, cực kì hoàn mỹ.
Cô mở cửa ra gọi Hứa Duyên vào xem.
Hứa Duyên trên dưới đánh giá một phen Triệu Tân Tân đang kích động đến nơm
nớp lo sợ, đúng trọng tâm gật đầu: “Không tồi, chắc sẽ được giải đấy.”
Triệu Tân Tân kích động đến suýt khóc: “Trước giờ em chưa được mặc bộ váy nào đẹp thế này đâu, quý hóa quá huhuhu……”
Hứa Trích Tinh vỗ tay: “Nào xem nào, đi hai bước, chị đi hai bước đi! Đừng có run!”
Triệu Tân Tân run run rẩy rẩy đi lại hai vòng, phát hiện mặc váy và không mặc váy lúc đi catwalk hoàn toàn không liên quan gì đến nhau. Cô huấn luyện suốt mấy tháng này đã khá ổn thỏa, tại sao mặc váy vào lại không đi nổi thế này!
Cô khóc không ra nước mắt nói
với Hứa Trích Tinh: “Chị sợ chị mặc hỏng mất. Nếu chị vung vẩy mạnh quá
có thể vừa đi vừa rớt kim cương không?”
Hứa Trích Tinh lạnh căm căm nhìn cô nàng: “Chị tưởng chị là Tsukuyo à? Hay
là bướm pha lê băng? Tuyết mộng mơ tuyết ưu thương*, vừa khóc nước mắt
sẽ biến thành ngọc trai à?”
(*Đoạn này
không chắc lắm, các từ trong bản Hán Việt lần lượt là nguyệt vịnh, băng
tinh điệp lăng, tử mộng tuyết, nhã thương tuyết. Chị em nào biết chắc
thì kêu để em sửa nhé.)
Triệu Tân Tân: “Ai cơ?”
Mấy ngày kế tiếp, Hứa Trích Tinh đều bắt Triệu Tân Tân mặc váy luyện tập
catwalk, Ngô Chí Vân trước kia đã thuê thầy huấn luyện người mẫu lời nói việc làm đều rất mẫu mực dạy cho Triệu Tân Tân, cô nàng có linh tính,
học gì cũng rất nhanh, luyện mấy ngày liền quen với cảm giác lúc mặc
váy, đi catwalk đã rất ra gì và này nọ.
Rất nhanh đã đến lúc chính thức thi đấu.
Nơi thi đấu được đặt ở địa điểm tổ chức show nổi tiếng trong thành phố B,
đã bắt đầu dựng sân khấu từ mấy tháng trước. Thi đấu có hai đợt, đấu bán kết và trận chung kết, nhưng không tách nhau ra, đấu bán kết chủ yếu là xem nhà thiết kế có thể đưa bản thiết kế lên thành phẩm một cách hoàn
mỹ không và biểu hiện của người mẫu.
Sàng lọc bán kết xong sẽ lập tức tiến vào trận chung kết, so bản lĩnh của các nhà thiết kế.
Hứa Duyên đưa hai người đến chỗ lối vào của nhà thiết kế dự thi thì không
vào theo được nữa, chỉ có bản thân nhà thiết kế và người mẫu mới có thể
vào trong. Anh vỗ vỗ đầu Hứa Trích Tinh, chẳng nói gì ngoài: “Cố lên.”
Hứa Trích Tinh lý tưởng hào hùng gật đầu.
Cuộc thi tầm cỡ quốc tế nên phân chia cho các cá nhân cũng cực kì hợp lí,
tám tuyển thủ một nhóm, được sắp xếp vào cùng một phòng hóa trang, có
bàn trang điểm và phòng thay đồ, không chen chúc cũng chẳng va chạm nhau chút nào, tránh được rất nhiều mâu thuẫn.
Hứa Trích Tinh số báo danh 27, lúc dựa theo bảng hướng dẫn đi vào cùng
Triệu Tân Tân, các nhà thiết kế đang bận rộn bên trong đều sửng sốt.
Hứa Trích Tinh không cố ý trang điểm, cô thậm chí để mặt mộc, tóc buộc đuôi ngựa cực kì trẻ trung, mặc quần thể thao đeo giày trắng, nhìn cỡ nào
cũng chỉ là một bạn nhỏ chưa thành niên.
Nhưng trước ngực cô lại đeo thẻ nhà thiết kế dự thi, bên hông đeo số báo danh 27.
Có thể đi vào đấu bán kết, người trẻ nhất ít nhất cũng tốt nghiệp đại học, chưa từng có ai còn vị thành niên.
Đám nhà thiết kế đều dùng vẻ mặt kinh ngạc cảm thán lại không thể tưởng
tượng nổi mà nhìn Hứa Trích Tinh. Nếu không phải tới giờ người dự thi
đều là nặc danh, bọn họ đều sẽ hoài nghi có phải cô bé này đi cửa sau
không.
Một nhà thiết kế nam để râu đang cầm cọ trang điểm hoạ mặt cho người mẫu nhịn không được chào hỏi cô: “Wow, bé bao tuổi rồi?”
Hứa Trích Tinh lễ phép nói: “Em mười sáu ạ.”
Cả phòng cùng nhất trí nghĩ thầm Vờ lờ.
Người đàn ông kinh ngạc: “Thiên tài á.” Anh ta nhìn Triệu Tân Tân ôm váy đằng sau, lặng người hồi lâu, “Cô là cái cô…… Cái cô……” Cái cô rất lâu cũng
chưa nghĩ ra tên, vỗ gáy một cái, chỉ chỉ phòng phía sau: “Hai cưng mau
đi thay quần áo đi, phòng thay đồ của SBD 27 ở kia.”
Hai người cảm ơn xong liền đi qua.
Đóng cửa gian phòng nhỏ lại, Triệu Tân Tân mới rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra,
nhỏ giọng nói: “Chị còn tưởng sẽ có người gây sự với bọn mình, phải mở
trạng thái chiến đấu nãy giờ.”
Trong
showbiz cô nàng vẫn chưa có tiếng tăm gì, mỗi lần tham gia sự kiện gì
đều sẽ gặp mấy chuyện không vui vẻ lắm, còn tưởng lần này cũng vậy.
Hứa Trích Tinh vừa giúp cô nàng mặc váy vừa nói: “Phàm là nhà thiết kế phần lớn đều có cốt cách kiêu ngạo, chúng ta vận khí tốt, không đụng tới
tiểu nhân.”
Cô nàng nhịn không được nói: “Đại tiểu thư, đi theo em thật tốt, không có ai bắt nạt chị cả.”
Một câu nói, đã nói ra ít nhiều sự chua xót của showbiz.
Hứa Trích Tinh dừng ngón tay, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Thần Tinh rồi sẽ
lớn mạnh, chị cứ tin em. Chẳng mấy năm nữa, những người từng bắt nạt chị sẽ phải ngước mắt nhìn chị. Chúng ta đều sẽ mạnh mẽ lên.”
Chúng ta đều sẽ mạnh mẽ lên, sau đó đi bảo vệ những người chúng ta muốn bảo vệ.