Hôm sau lúc ăn cơm ở canteen vào giờ nghỉ trưa, Hứa Trích Tinh nhận được
tin nhắn của Hứa Duyên, nói ông Hứa quả nhiên gọi điện hỏi anh chuyện
nhà đất, anh cũng theo lời cô dặn sửa sang lại báo cáo đưa cho ông Hứa.
Mấy ngày sau đó ông Hứa không nhắc lại việc này, nhưng chiều nào cũng về
nhà ăn cơm đúng giờ, nhìn qua cũng không hề mặt ủ mày ê, ngược lại mặt
mày còn có chút khí phách hồng hào hăng hái.
Hứa Trích Tinh nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, cô dạo này cũng rất bận,
mỗi ngày đều chạy ra sạp báo. Mấy đứa bạn đều đang u mê tạp chí thần
tượng với tiểu thuyết vườn trường, chỉ có cô ngày nhớ đêm mong cái quyển tạp chí kinh tế tài chính kia.
Rốt cuộc cũng đợi đến lúc tan học thứ 6.
Hứa Trích Tinh vui vẻ đến mức muốn bay lên, một đường chạy như điên về đến
nhà, đến cửa thì điều chỉnh sắc mặt, áp xuống vẻ mừng rỡ quá độ trên
mặt, thay bằng sự kinh ngạc.
Đẩy cửa vào
nhà, thẳng đến chỗ ông Hứa đang ngồi sô pha xem TV: “Trời ơi ba ơi! Ba
đoán thử coi nay con đi học qua sạp báo nhìn thấy cái gì!”
Ông Hứa cũng không quay đầu lại nói: “Anh đẹp trai nào trên bìa báo à?”
Hứa Trích Tinh: “Con là cái loại người nông cạn như thế sao!” Cô đẩy tạp
chí kinh tế tài chính qua, diễn cực kì nhập tâm: “Ba xem cái này đi,
công ty Chấn Lâm này không phải làm cái hạng mục Bác Hai kêu ba đầu tư
sao? Người ta viết là phá sản rồi nè! Đối tác ôm tiền bỏ trốn rồi, còn
giật tít trên trang bìa đó!”
Ông Hứa thần sắc chấn động, lập tức cầm lấy tạp chí lật xem. Hứa Trích Tinh ở bên
cạnh nhìn, thở vắn than dài: “ Một cái công ty đang ngon lành thế mà bảo phá sản là phá sản liền, rõ ràng trước kia Bác Hai còn thề son sắt nói
đầu tư vào nó có thể kiếm rất nhiều tiền đấy.”
Ông Hứa càng xem sắc mặt càng trầm, đã lên cả tạp chí kinh tế tài chính
rồi, có thể thấy được to chuyện đến mức nào, bây giờ liên tưởng lại tất
cả biểu hiện của Hứa Chí Văn hồi xưa, ông Hứa đập bàn trà giận dữ nhảy
dựng lên: “Bụng dạ khó lường!”
Hứa Trích
Tinh làm bộ làm tịch nghĩ mà sợ: “Đúng vậy đúng vậy, xem ra trước kia
con đoán không sai! Còn may không đem tiền đầu tư cho lão, bằng không
người phá sản chính là chúng ta!”
Ông Hứa sắc mặt thay đổi tái hồi, cuối cùng thở hắt ra.
Lúc ăn cơm bà Hứa cũng biết chuyện này, theo lẽ thường trước tiên mắng cho
ông Hứa một trận, sau đó lại khen Hứa Trích Tinh thông minh cơ trí, cuối cùng còn nói ông Hứa: “Anh còn phải cảm ơn thằng Hứa Duyên đấy! Nếu
không phải Hứa Duyên đáng tin cậy, số tiền của anh đã bị người ta lừa
mất rồi!”
Ông Hứa nghiêm túc gật gật đầu, nghĩ đến điều gì lại cảm khái nói: “ Thằng bé Hứa Duyên đúng là không
tồi, hai hôm trước anh điện cho nó xin cố vấn chuyện nhà đất, ha ha,
thằng nhãi này, không nói hai lời ném cho anh một đống bảng biểu báo cáo nhà đất 5 năm gần nhất, giải quyết được tình thế cấp bách của anh!”
Bà Hứa kinh ngạc: “ Thế cơ à? À mà này, sao tự dưng anh lại đi hỏi thăm ngành nhà đất làm gì?”
Ông Hứa liếc Hứa Trích Tinh một cái, cười tủm tỉm: “Vẫn là con gái dẫn dắt
anh, đừng đứng mãi chờ bị thít cổ chết ở cái cây này.”
Hứa Trích Tinh nhân cơ hội hỏi: “Ba, ba tìm được hạng mục đầu tư chưa?”
Ông Hứa bây giờ cũng không xem cô là con nít nữa, trong lòng đã khẳng định
được sự trưởng thành và trí tuệ của con gái, trầm ngâm đáp: “Đã tiếp xúc rồi, trong khoảng thời gian này ba cũng nói chuyện với mấy anh bạn làm
vật liệu xây dựng, mấy chú ấy cũng rất để ý đến tương lai của ngành này, nhưng chủ yếu do hiểu biết quá ít nên không dám thẳng tay xông vào.”
Hứa Trích Tinh làm như bâng quơ nói: “Con nghe bọn bạn bảo, phía bắc thành phố mình đang xây công viên giải trí.”
Ông Hứa sửng sốt: “ Phía bắc? Cái chỗ hoang vu đó mà xây công viên trò chơi thì ma nào tới?”
Hứa Trích Tinh nói: “Bây giờ còn vắng vẻ, tương lai nói chừng sẽ không tồi. Về sau có công viên trò chơi, nhiều người tới sẽ kích thích chi tiêu,
cầu nhiều sẽ có thương gia ngụ lại, dần dần sẽ hình thành khu thương
nghiệp.”
Thành bắc chính là khu quy hoạch thành thị trọng điểm của thành phố S mấy năm sau, cho dù là giá đất hay giá nhà đều tăng lên trời sau một đêm, hai năm đó không biết bao nhiêu
người bởi vậy mà phất lên.
Ông Hứa dạo
này đều nghiên cứu ngành sản xuất đang phát triển thịnh vượng này, đã
xem kĩ đống tư liệu Hứa Duyên gửi mấy lần, bây giờ Hứa Trích Tinh chỉ
cần nói một chút, ông đã hiểu rõ là ý tứ gì.
Nhưng đầu tư nhà đất cũng không phải ít tiền, ném một đống tiền vào đấy,
chẳng khác gì quăng toàn bộ Công ty Truyền thông Tinh Thần vào, ông vẫn
hơi do dự.
Hứa Trích Tinh tiếp tục nói:
“Bên kia bây giờ rất hoang vắng, đất hẳn là cũng rất rẻ đi? Dễ mua về,
dù gì người đấu thầu cũng ít. Đất đã đi vào quy hoạch rồi thì rất ít rủi ro. Đợi đến lúc đắt rồi, chưa chắc ba đã tranh được với mấy công ty địa ốc lâu đời đâu.”
Nói cũng đúng.
Ông Hứa cơm không còn tâm tư ăn nữa, gác đũa về thư phòng cân nhắc.
Bà Hứa không tán đồng mà trách cứ Hứa Trích Tinh: “Con bình thường sao
không chuyên tâm học hành mà cứ xen vào chuyện người lớn làm gì. Nói hay hớm thế, ai không biết còn tưởng kiếp trước con là Thẩm Vạn Tam*!”
(*Dựa trên nhân vật chính Thẩm Vạn Tam trong bộ phim Phú hộ Thẩm Vạn Tam năm
2004, là một người từ nghèo khó đã thành kẻ giàu có.)
Hứa Trích Tinh: “ Kiếp trước con có phải Thẩm Vạn Tam không thì chưa biết,
nhưng nếu mẹ sinh con sớm mấy năm, nhà mình bây giờ hẳn đã là nhà giàu
số 1 thành phố S rồi.”
Bà Hứa: “???”
Ông Hứa tuy rằng không học qua mấy lớp, tính cách thành thật, đầu óc không
giảo hoạt nhanh nhạy như những thương nhân khác, nhưng ông thắng ở chỗ
quả quyết, phàm không phải những việc nhơ nhuốc bẩn thỉu thì luôn quyết
là làm!
Đây cũng là lí do ngày xưa ông
gây dựng được Công ty Truyền thông Tinh Thần, trải qua khoảng thời gian
khảo sát nghiên cứu này, lại sau một hồi suy nghĩ cặn kẽ, lập tức ra
quyết định, mua thành bắc!
Vì thế Tinh Thần rất mau chóng đổi lĩnh vực đầu tư.
Mới đầu mấy công ty cùng ngành nghe được chuyện này đều mỉa mai ông Hứa là
bị mấy năm làm ăn thua lỗ và cánh truyền thông mới bức cho cùng đường
nên mới từ bỏ ngành chính chạy sang làm món nhà đất chả liên quan gì.
Làm nhà đất thì cũng thôi, lại còn chọn cái mảnh đất khỉ ho cò gáy ở thành bắc, ông tính mua nó cho ma ra ở à?
Ông Hứa nghe được lời đồn đãi thì chỉ cười chứ không để trong lòng. Chỉ là
ngẫu nhiên trên tiệc rượu của giới thương gia, gặp đám cầm đầu Công ty
Truyền thông Tống thị đã từng là đối thủ cạnh tranh, đều sẽ bị họ giáp
mặt chế nhạo vài câu.
Công ty Truyền thông Tinh Thần từ bỏ đấu thầu thế vận hội mùa đông, Tống thị chẳng còn ai uy hiếp, thuận lợi bắt được hạng mục.
Vì thế trong ngành người ta đều nói, Tống thị rốt cuộc đánh bại Tinh Thần
đầu não bao năm, trở thành đại ca một thế hệ mới. Tinh Thần đã trở thành kẻ bại tướng thất thế, mấy kẻ lau nhau trước kia từng dựa vào nay cũng
có thể đến giẫm hai giẫm.
Nói đến những
chuyện này, ông Hứa vẫn giữ dáng vẻ người thành thật vui tươi hớn hở,
như thể đấm vào bịch bông, làm những kẻ đến cà khịa cũng không cà khịa
đã nghiền.
Không rõ là ông khờ quá nghe không hiểu, hay là hoàn toàn không bỏ trong lòng.
Nhưng thôi có một chuyện có thể xác định, phàm là chuyện ông đã quyết định, cho dù trời sập xuống ông cũng phải làm.
Những chuyện này ông Hứa cũng chưa từng nói trong nhà.
Nhưng Hứa Trích Tinh vẫn cảm nhận được.
Bởi vì Tống Nhã Nam mỗi ngày ở trường đều đồn thổi nhà cô phá sản.
Phỏng chừng là Tống Nhã Nam ở nhà nghe được ba cô ta nói công ty của bố Hứa
Trích Tinh ban đầu cạnh tranh đấu thầu quảng cáo với công ty nhà cô ta,
nay lại chủ động từ bỏ đấu thầu chuyển sang đầu tư hạng mục lĩnh vực
khác.
Lúc truyền tới tai Hứa Trích Tinh đã thành nhà cô phá sản.
Trình Hữu sau khi tức giận nói hết đám tin vịt này cho Hứa Trích Tinh, lại sợ cô vẫn chưa biết mình bị đồn thổi, lo lắng nhìn cô từ đầu đến chân một
lần, săn sóc hỏi: “Trích Tinh, sao dạo này cậu không đeo giày thể thao
nhãn hiệu cậu thích nữa?”
Hay là không đủ tiền mua nữa?
Hứa Trích Tinh dùng mũi giày đá đá vào sau ghế cô bé: “ Cô em nhìn đôi giày này đi, đừng khinh nó bây giờ chưa có tiếng tăm, mai này nhất định sẽ
chiếm trọn toàn bộ cửa hàng lớn trong thành phố đấy!”
Trình Hữu tưởng cô đang nói cứng cho qua, thở dài an ủi cô vài câu, Hứa Trích Tinh đẩy tờ giấy cô đang hí hoáy vẽ nãy giờ qua: “Đẹp không?”
Trình Hữu cúi đầu xem, phát hiện trên giấy là bức vẽ chì một chiếc váy. Cô bé không biết gì về vẽ tranh, càng đừng nói tới thiết kế thời trang, chỉ
đánh giá theo hiệu quả thị giác: “Đẹp! Cậu tự vẽ à?”
Hứa Trích Tinh hài lòng cười: “Đúng vậy, tớ muốn mang đi tham gia dự thi.”
“Thi gì đó?”
“Cuộc thi thiết kế thời trang Paris.”
Trình Hữu chẳng hiểu mô tê gì: “Đây là thi cái gì á? Sao tớ chưa từng nghe qua? Cậu còn biết thiết kế thời trang à?”
Hứa Trích Tinh nghiêng đầu liếc cô bé một cái: “Cậu chưa thấy bộ sưu tập
búp bê Barbie trong phòng tớ sao? Được rồi, ngồi xuống đi, tớ còn chưa
vẽ xong, vòng loại cuối tuần này hết hạn rồi, tớ phải chạy deadline.”
Cuộc thi thiết kế thời trang Paris ba năm tổ chức một lần, được đánh giá rất cao, giám khảo đều là các nhà thiết kế nổi danh đã đạt nhiều giải
thưởng trên thế giới hoặc là giáo sư ở các trường đại học cao đẳng nghệ
thuật lớn, cực kì có ảnh hưởng trong giới thời trang.
Giải quán quân mỗi năm đều được nhà tổ chức bên Paris hợp tác trực tiếp để
tạo ra nhãn hiệu của người đạt giải nhất, có thể nói là một bước nhảy
lên thời trang highend, danh tiếng vang dội.
Hứa Trích Tinh năm đó sau khi tốt nghiệp đại học từng cầm tác phẩm thiết kế của mình tham dự rồi, thành công vượt qua vòng loại. Nhưng trận bán kết yêu cầu nhà thiết kế phải may thành phẩm từ bản vẽ, cũng phải cho người mẫu mặc lên sân khấu chữ T catwalk để ban giám khảo chấm điểm trực
tiếp.
Tác phẩm mà Hứa Trích Tinh thiết kế định vị theo hướng highend xa xỉ.
Cô khi đó một nghèo hai trắng, đừng nói may được cái váy này, tiền thuê
người mẫu còn chẳng có, cuối cùng chỉ đành tiếc nuối rút lui.
Sau khi tốt nghiệp tuy rằng vẫn luôn làm trong tiệm áo cưới, trang điểm cô
dâu, thiết kế váy cưới, nhưng mộng tưởng chưa bao giờ vứt bỏ. Mấy năm
sau cô vẫn luôn cải tiến thiết kế, gắng trở nên ngày càng hoàn mỹ, hơn
nữa còn nỗ lực tiết kiệm tiền, tranh thủ tái chiến.
Năm nay vừa vặn là lúc mở cuộc thi, lần này thời gian tiền tài đều đầy đủ, dù gì cũng phải thử một lần.
Trình Hữu nghe cô nói xong, cái hiểu cái không gật đầu, còn nắm quyền nói: “
Đến lúc đó cậu share cho tớ, tớ huy động cả nhà bầu chọn cho cậu!”
Lúc tan học, hai người tay khoác tay nói nói cười cười đi khỏi khu giảng đường, lại đối mặt với đám người Tống Nhã Nam.
Trường học to như vậy, chạy trời không khỏi nắng, không thể lần nào gặp nhau
cũng đối chọi gay gắt được. Hứa Trích Tinh giật nhẹ Trình Hữu, xoay
người đi sang hướng khác.
Tuy là như thế nhưng vẫn nghe thấy đám người đằng sau ngấm ngầm châm chọc.
Trình Hữu cảm thấy những lời này rất ngứa tai, muốn quay lại đánh người, lại
thấy Hứa Trích Tinh vẫn mang dáng vẻ chẳng sao cả, quả thực chào thua
luôn: “Trích Tinh, sao cậu không tức giận vậy? Bọn nó quá đáng lắm rồi!”
Hứa Trích Tinh giọng điệu thâm trầm: “Nhịn nó, nhường nó, tránh nó, không
gặp bọn nó, mặc kệ bọn nó, đừng cãi lộn với bọn nó. Mấy năm sau cậu hẵng quay lại mà nhìn bọn nó.”
Trình Hữu: “……”
Có phải nhà cậu phá sản không cậu nói thật tớ nghe!!!