Show Ân Ái Đều Phải Chết

Quyển 3 - Chương 46: Tôi muốn có một cuộc sống tươi đẹp

Lầu 7276 (lâu chủ trả lời): Lại nói hôm nay phó bang chủ tắm lâu lắm rồi đấy, kỳ quái thật, mấy hôm trước anh ấy có lề mề như vậy đâu.

Thôi kệ, tranh thủ viết thêm chút chuyện xảy ra ngày hôm nay đi. Hôm nay tôi dẫn anh ấy đi thăm trường học của tôi. Trường đại học của tôi cũng nằm ngay trong thành phố tôi đang ở, chủ yếu vì tôi lười đi xa, bên cạnh đó còn để tiện chạy về nhà ăn cơm miễn phí… Bây giờ là kỳ nghỉ đông, song vẫn có rất nhiều sinh viên và giảng viên ở lại trường cho nên phần lớn các khu vực trong trường đều mở cửa. Những người lưu lại đều tập trung dọn đến một ký túc xá riêng, vì thế khi tôi dẫn anh đi thăm ký túc xá của tôi thì cổng vào bị khóa, tôi chỉ có thể chỉ cửa sổ phòng mình cho anh đồng thời kể về chuyện cả bọn cùng phòng sẽ nhảy từ cửa sổ đó xuống để ra ngoài lên mạng chơi game sau khi ký túc bắt tắt đèn. Tôi còn nhớ khi đó hai chúng tôi vẫn mang theo một thân trang bị rách nát mỗi ngày lăn qua lộn lại trong phó bản kìa… Kế tiếp, tôi dẫn anh ấy tới sân thể dục, khu vực giảng đường, trung tâm vận động và cả thư viện nữa. Đã rất lâu tôi không đi mượn sách, suýt nữa thì bị lạc đường.

Anh ấy nhìn vào vẻ mặt u mê mờ mịt của tôi, cười nói: “Vừa nhìn đã biết bình thường em không ham học.”

Tôi nhẹ nhàng đạp anh một phát, hỏi vặn lại: “Nếu em đắm chìm vào sách vở, không biết chơi game thì còn có thể quen anh được à?”

Nghe thế, anh ghé sát lại gần, xoa xoa lên vành tai tôi, nói: “Về sau bớt chơi đi một chút, em đã quen anh rồi, mục đích chơi game coi như đạt thành một cách trọn vẹn.”

Tôi bị chọc đến buồn cười, mới hỏi: “Em chơi game là để gặp anh á, mặt mũi của anh có còn không đấy?”

Anh ấy tự sờ lên mặt mình, làm bộ kinh ngạc thốt lên: “Ớ, không thấy.”

Tôi làm bộ quan tâm: “Hay là rơi ở sân thể dục rồi, chúng ta quay về tìm thử xem sao?”

Anh nhìn tôi rồi cười xấu xa: “Không cần, hẳn là đêm qua bị em hôn rồi mút luôn đi mất.”

Tôi: “…”

Anh: “Ít nhất phải hôn đến trăm cái đấy.”

Tôi nhéo anh ấy một cái, nói: “Cút.”

Đêm qua cùng lắm tôi chỉ hôn anh ấy có hai mươi cái thôi!

Phó bang chủ là cái đồ không biết xấu hổ! 

——————————————-

Lầu 7281: Lâu chủ mới là kẻ không cần mặt mũi đấy! Mượn cớ bóc phốt thực ra là tới đây show ân ái đúng khônggggggggggg! 

——————————————-

Lầu 7282: Like cho lầu trên! 

——————————————-

Lầu 7319 (lâu chủ trả lời): Đi bộ trong trường học một lát, tôi liền dẫn anh ấy tới căng tin để ăn cơm. Căng tin trường tôi rất ngon. Thẻ trường của tôi không có tiền, vì thế tôi chạy sang quầy nạp tiền tự nạp hai trăm đồng vào đó, mua đồ ăn tìm một chỗ cùng ngồi với anh.

Tôi nói: “Nếm thử đi, đây là bánh trứng, đã bỏ thêm một quả trứng rồi, rất thơm.”

Anh ấy cắn một miếng: “Ừm, không tồi.”

Ăn một lát phó bang chủ lại chỉ vào cái thẻ trường tôi để trên mặt bàn, hỏi: “Mất thì làm sao?”

Tôi liền giải thích: “Thẻ trường có ID cố định, một khi mất có thể lập tức đi tới phòng giáo vụ báo mất giấy tờ, báo mất xong thẻ cũ sẽ mất đi hiệu lực, đến lúc đó cầm thẻ học sinh đi làm lại cái mới là được rồi, không sợ.”

Anh ấy gật gật đầu, cầm cái thẻ lên nói: “Anh đi mua nước.”

Tôi ừm một tiếng rồi tiếp tục vùi đầu vào ăn.

Một lát sau, phó bang chủ cầm cacao nóng và cà phê quay trở lại, đem cacao với thẻ trường đặt xuống trước mặt tôi: “Anh nạp vào một ít tiền.”

Tôi hoảng sợ hỏi bao nhiêu, anh ấy nói ra một con số, nhất thời tôi cảm giác rất có thể mình là người nạp tiền vào thẻ trường nhiều nhất cái đại học này…

Thế nhưng, phó bang chủ dường như còn cảm thấy không đủ mà bày tỏ: “Chỉ có thể nạp bằng tiền mặt, anh chỉ mang theo nhiêu đó mà thôi.”

Nghe thế, tôi vô cùng vô cùng xấu hổ, bởi vì với tôi mà nói, số tiền này thực sự rất lớn có được không! 

Không đợi tôi lên tiếng, phó bang chủ liền triệt để tuân theo nguyên tắc ra tay trước chiếm ưu thế, mở miệng nói: “Nếu em còn khách khí với chồng thì…”

Nghe thấy cái kiểu xưng hô này, tôi lập tức nhảy dựng trong  lòng: “Thì sao…”

Anh ấy: “Thì anh không thể không dùng hành động thực tế để nhấn mạnh quan hệ yêu đương của chúng ta.”

Tôi: “Như thế nào…”

Sau đó anh ấy dùng một ánh mắt ái muội giống như có thể xuyên qua quần áo mà nhìn đến thân thể trần truồng của tôi, chậm rãi quét một lượt từ trên xuống dưới, hỏi: “Em nói xem?”

Tôi vội vã xua tay: “Không khách khí, không khách khí.”

Lúc đó anh ấy mới nở nụ cười, lại nói: “Về sau bánh trứng của bảo bối đều phải gọi thêm trứng vào.”

Tôi lệ nóng doanh tròng: “Được rồi.” 

Sống đến tận bây giờ, ngoại trừ ba mẹ ra, tôi chưa từng được ai quan tâm đến từng chi tiết vụn vặt như vậy đâu, thực sự là cảm động đến mức chỉ hận không thể lập tức kéo anh ấy đi đăng ký kết hôn mà!

Tuy rằng có muốn cũng không kết được…

Vào lúc tôi cảm động đến không thốt nên lời, phó bang chủ lại lên tiếng: “Thân thể không cao nhất định là vì thiếu dinh dưỡng.”

Tôi: “…”

Phó bang chủ ho nhẹ một tiếng, cứu vãn nói: “… nhưng mà nhỏ nhắn xinh xắn, anh rất thích.”

Lượn! Nói cái gì cũng vô ích thôi! Tôi quyết định từ nay về sau sẽ vừa đi vừa nhảy khi ở bên cạnh anh ấy! 

———————————————-

Lầu 7327:Ahuhuhu~ quả là một người bạn trai hoàn hảo, bộ dạng tiểu bạch thỏ của lâu chủ cũng thực đáng yêu… 

———————————————-

Lầu 7335: Nếu lâu chủ cảm động như vậy thì tự động ngồi lên mà tự nhún nhún nhún đi! 

———————————————-

Lầu 7340 (lâu chủ trả lời): Không nói nữa, phó bang chủ tắm xong rồi, tôi nghe thấy tiếng anh ấy sấy tóc, các đồng chí bồ hóng thân yêu, mấy ngày nữa lại gặp.

———————————————-

Lầu 7620 (lâu chủ trả lời):Tổ đội buôn dưa lê bán dưa chuột thân mến, đã lâu không gặp, lâu chủ rốt cục đã trở lại rồi, nhân dịp mùng hai tết xin gửi tới mọi người lời chúc năm mới tốt lành moazzz moazzz moazzzz.

Mấy ngày nay không có chuyện gì to tát cả, tranh thủ lúc phó bang chủ đang lúi húi ở phòng bếp giúp mẹ tôi nấu cơm, tôi liền mò lên diễn đàn báo cáo tình hình một chút… Phó bang chủ đón năm mới ở nhà tôi phi thường vui vẻ, chúng tôi cùng đi mua hàng tết, cùng bọc vằn thắn, cùng đốt pháo hoa, cùng dán câu đối, cùng xem chương trình chào xuân. Ba mẹ tôi cũng vô cùng cưng anh ấy, còn cho tiền mừng tuổi nữa kìa. Ài ài, lúc nhận được bao lì xì, tôi có chút tủi thân trong lòng, bởi vì từ sau khi trưởng thành ba mẹ đã không còn mừng tuổi cho tôi nữa, thế mà năm nay không những cho mà tiền lì xì còn siêu nhiều ấy, tất cả đều nhờ hào quang chói lọi của phó bang chủ!

Còn có, mấy ngày nay lúc ăn cơm mẹ tôi đều thường xuyên gắp đồ ăn thức uống cho phó bang chủ, tôi nói tôi cũng muốn, mẹ liền lộ ra vẻ mặt hoang mang hỏi tôi: có phải tay mày không đủ dài hay không!

Càng đáng giận chính là, mỗi ngày ba mẹ tôi và phó bang chủ đều lấy anh ấy ra làm khuôn mẫu mà chà đạp mặt mũi của tôi. Mẹ nói: “Mày nhìn con nhà người ta đi, bộ dáng đẹp, công tác tốt, chịu khó tập thể hình, đã không khó ăn còn có thói quen sinh hoạt tốt, khỏe mạnh biết bao nhiêu, Trong khi đó, mày cả ngày ôm máy tính chơi game, chơi đến tối mặt tối mày, tất thối không chịu giặt, ổ chó không chịu dọn, phòng ngủ y hệt như cái chuồng heo, nói bao nhiêu lần cũng không chịu sửa, hơn nữa kén ăn kén uống cho nên mới không lớn lên nổi kia kìa!

Ba tôi: “Đúng, đúng.”

Tôi trưng ra vẻ mặt không tài nào hiểu nổi mà nhìn bà mẹ thấp hơn tôi nửa cái đầu và ông bố lùn hơn tôi 1cm…

Tôi đã rất cố gắng để cao lớn rồi đấy, có được không!

Mẹ tôi: “Tiểu X, con phải quản lý thằng nhóc này nhiều một chút, hai bác nói nó lại không nghe.”

Phó bang chủ nghiêm chỉnh đáp: “Dạ.”

Mẹ tôi: “Nó làm cái gì sai là phải xử ngay, đừng có nuông chiều nó quá.”

Phó bang chủ nhịn cười: “Vâng.”

Tôi: “…”

Tôi muốn có một cuộc sống tươi đẹp. 

Tôi bị mẹ dạy dỗ một trận thì tức giận ôm đầu bỏ về phòng ngủ, phó bang chủ lập tức đuổi theo, nhanh tay đóng cửa lại ôm lấy tôi từ phía sau, hôn một cái rồi gọi: “Bảo bối.”

Tôi bi phẫn cực kỳ: “Anh biến đi, em phát hiện anh chính cái thằng ‘con nhà người ta’ có khả năng khiến em đau ku muốn chết.”

Phó bang chủ duỗi tay lần mò xuống dưới, bắt đầu đùa giỡn lưu manh: “Đau ku? Anh xoa cho em.”

Tôi: “…”

Phó bang chủ làm như thật mà quan tâm thăm hỏi: “Còn đau không?”

Khụ, tóm lại là nửa giờ sau, chúng tôi vai sóng vai ngồi cạnh nhau mở máy tính cùng chơi game. Tôi gọi B, S và Giọng Loli đi đánh đấu trường, theo yêu cầu của phó bang chủ, tôi mở mic tự do còn anh ấy thì không mở mic. Tất nhiên tôi hoàn toàn hiểu được cái ý đồ nho nhỏ của anh ấy, chẳng qua là muốn “Xài chung YY” để “Lơ đễnh nói lời tâm tình” hòng show ân ái mà thôi, có thể nói là muốn so trình show với S và B đi…

Thời điểm xếp hàng chờ, S và B chia nhau ăn đồ ăn vặt trong game, tôi cùng phó bang chủ liền ngồi trước còm biu tơ miệng đối miệng ăn một bắp ngô thật lớn!

Sau khi đánh đầu trường, S hỏi B có mệt hay không, phó bang chủ liền vừa sờ đùi tôi vừa hỏi bảo bối bị thằng Cái Bang ban nãy đánh có đau không, để chồng xoa bóp cho!

Trên kênh Tán gẫu cận B và S moazzz moazzz moazzzz, tôi liền hùng hổ hôn lên mặt phó bang chủ một cái thật là kêu!

Vì thế cho nên, suốt mấy vòng đánh đấu trường, Giọng Loli bị kẹp giữa hai đôi gei đã hoàn toàn sụp đổ, từ thánh nữ Bernadette liền biến thành Howard fucking, vừa đập bàn phím vừa bày tỏ trận đấu trường này hoàn toàn không có không khí của năm mới, bà đây phải đi tìm một thẳng nam tươi non mơn mởn để nói chuyện yêu đương, bốn đứa bây cứ chờ đấy!

Vì thế Giọng Loli liền out game, lưu lại bốn người chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau ở cửa đấu trường…

B: “Hừ, các cậu cứ thích thùng rỗng kêu to.”

S: “Vợ nói rất đúng.”

Tôi: “Đây là đòn show ân ái phản kích của chúng tôi.”

Phó bang chủ: “Bảo bối nói rất đúng.”

Rốt cuộc không bao giờ bị ăn ngược dành cho cẩu độc thân nữa, nhờ thế mà đôi chồng chồng S – B ở trong mắt tôi cũng đỡ gai đi rất nhiều!

Được rồi về sau gọi bọn hắn là đôi chồng chồng Suất – Bỉ(*) đi.

(*) SB = 傻屄 (Sỏa Bi) = ngu si, giờ bang chủ đỡ ghét nên phiên dịch SB = 帅比 (Suất Bỉ) = đẹp trai      

——————————————–

Lầu 7627: Cho nên mới nói, trước kia lâu chủ nhìn bọn hắn không vừa mắt là vì oán niệm của cẩu độc thân~ ha ha ha ha! 

——————————————–

Lầu 7632: Là ảo giác của tôi sao, hình như ba mẹ lâu chủ đã coi phó bang chủ là con rể, bầu không khí gia đình ấm áp đến lạ kỳ này… 

——————————————–

Lầu 7786: Lâu chủ đi đâu rồi! Mau trở lại cập nhật topic đê~ Đừng có làm thái giám nhé!

——————————————–

Lầu 7850 (lâu chủ trả lời): À… mọi người, tôi đã trở về…

Đoạn thời gian trước đó tâm tình của tôi có phần sa sút cho nên không lên diễn đàn, làm mọi người phải lo lắng rồi.

Ầy, thực ra tôi xuống tinh thần là vì phó bang chủ đã về nhà rồi, anh ấy rời đi vào ngày mùng tám. Hôm đó ba mẹ tôi có việc, tôi tự mình đưa anh ấy ra sân bay. Vốn cũng chẳng cảm thấy gì đâu, thời điểm ba hoa chích chòe cùng anh ấy tôi vẫn vô cùng dũng cảm. Đến lúc phải vào cửa kiểm soát anh ấy mới vỗ nhẹ mặt tôi, mỉm cười nói: “Chồng phải đi rồi.”

Tôi cười đến là vô tâm vô phế: “Ít hôm nữa lại gặp.”

Anh ấy gật gật đầu, cực kỳ nghiêm túc nhìn tôi, cam đoan: “Nửa tháng anh tới thăm em một lần.”

Tôi: “Ừm.”

Anh khẽ nhướng lông mày: “Dù gì thì cũng đừng khóc nhé.”

Tôi trợn mắt: “Em đã quên lần cuối khóc là khi nào rồi.”

Anh ấy: “Thật à?”

Tôi hừ hừ cười lạnh: “Em mà khóc thì liền theo họ anh luôn.”

Lời này vừa dứt thì cũng là lúc đến lượt phó bang chủ vào cửa kiểm soát, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán của tôi, kéo hành lý đi vào bên trong, tôi đứng ở ngoài nhìn theo vẫy vẫy tay với bóng lưng anh ấy.

Hôm ấy phó bang chủ mặc một chiếc áo gió tối màu, trên cổ chính là chiếc khăn đã cho tôi mượn vào lúc đi mua đồ uống. Tôi nhìn anh bước qua vạch vàng của khu kiểm soát rồi đột nhiên nhớ lại cảnh tượng anh dùng chiếc khăn quấn mấy vòng quanh cổ tôi chỉ để lộ ra phần chóp mũi. Xúc cảm mềm mại ấm áp mà chiếc khăn mang lại khi đó bỗng chốc trở nên thật rõ ràng, tôi bất giác đưa tay lên cổ, tựa như chiếc khăn quàng vẫn đang quấn quanh vậy. Ngay tại khoảnh khắc này, phó bang chủ bất chợt quay đầu lại, nhìn thấy động tác của tôi, anh liền kéo khăn quàng cổ của mình lên trên miệng, chỉ để lộ từ chóp mũi lên trên, sau đó nháy mắt với tôi một cái.

Tôi lập tức liền hiểu ra – anh ấy cũng đang nhớ tới chuyện ngày hôm đó.

Chúng tôi nhìn nhau một giây đồng hồ, trong nháy mắt cảm xúc nhớ nhung lưu luyến tựa như nước lũ tràn đê, ào một tiếng liền nhấn tôi chìm xuống. Trước khoảnh khắc này, tôi thế nhưng hoàn toàn không biết mình lại yêu thích anh ấy đến như vậy. Những cơn sóng tình chẳng biết từ đâu cứ thế âm thầm đánh tới, suốt cả quãng đường không có một động tĩnh gì, kết quả ngay tại thời khắc mấu chốt liền ồ ạt xông ra, mạnh mẽ như là vũ bão mà giáng cho tôi một đòn mang theo 200% lực công kích, thực sự quá quá xảo cmn quyệt!

Tôi không kịp cúi đầu để che giấu khóe miệng mếu máo của mình, nước mắt có thể nói là mất kiểm soát mà vội vã tràn mi, mặt mũi tám đời của tôi cũng vì thế mà mất sạch. Tôi lau mắt quay đầu bước đi, sợ nếu nhìn anh ấy thêm một giây nữa sẽ ngu ngốc mà khóc ầm lên. Nhưng sợ của nào trời trao của ấy, tôi vừa đi được hai bước, phó bang chủ đã đuổi tới ôm lấy cổ tôi từ phía đằng sau, mạnh mẽ kéo mặt tôi quay lại.

Tôi hung hăng mà hít hít nước mũi, thút thít nói: “Em không khóc.”

Anh ấy bình tĩnh trả lời: “Anh nhìn thấy rồi.”

Ngay sau đó, tôi khóc như chó ướt nước mưa: “Anh đi đi, đến nơi thì gọi điện cho em.”

Mắt phó bang chủ cũng có phần ươn ướt, anh dùng lực độ như muốn ghì chết người gắt gao ôm chặt lấy tôi, nói: “Anh không đi nữa.”

Tôi hít sâu một cái, cuối cùng cũng khống chế được cảm xúc của mình: “Anh không phải đi làm à.”

Anh ấy: “Công việc không quan trọng bằng em, cho em một cơ hội quyết định thay anh, chỉ cần em nói “ở lại” anh liền không đi đâu hết.”

Tôi dứt khoát lắc đầu, phi thường oai phong lẫm liệt nói: “Thôi, dù sao em cũng sắp khai giảng, anh ở lại em cũng không có thời gian đi chơi với anh.”

Anh ấy vẫn chăm chú nhìn tôi không rời mắt.

Tôi phun ra một quả bong bóng nước mũi thật to, kiên cường nói tiếp: “Thôi đi đi, em còn chờ anh kiếm tiền nuôi em mà, nếu không thì em sao có thể thoải mái ăn tiêu đây.”

Một ly kem cũng đến hai mươi bốn đồng một cục, ngu ngốc màu mè hoang phí biết bao nhiêu!

Anh ấy cười ra thành tiếng, lấy khăn giấy cho tôi lau mũi, an ủi nói: “Trở về anh sẽ nộp đơn xin chuyển công tác, rất nhanh sẽ được điều đến chi nhánh ở đây.”

Tôi vừa xì mũi vừa đáp: “Được.”

Phó bang chủ lấy khăn quàng trên cổ xuống, vòng mấy vòng quanh cổ của tôi, chỉ để lộ ra cái chóp mũi.

Tôi điều chỉnh lại biểu tình, tỏ ra cực kỳ lạnh lùng mà xụ mặt nói: “Em không sao, còn khóc nữa sẽ là chó con, anh đi đi, tạm biệt.”

Anh ấy “ừ” một tiếng, kéo phần khăn quàng che trên miệng tôi xuống một chút, cúi đầu thực chậm thực ôn nhu mà hôn tôi.

Sau đó, anh ấy quay người rời đi.

Suốt cuộc đời này, dường như chưa bao giờ tôi cảm thấy khó chịu đến như vậy…

Cũng thật là kỳ quái, rõ ràng suốt ba năm trước tôi đều không ở gần anh ấy, hơn nữa còn có cảm giác vĩnh viễn không gặp cũng chẳng hề gì, kết quả hiện tại chỉ cần một ngày không nhìn thấy anh tôi liền khó chịu không gì sánh được. Yêu rồi liền có những lúc quằn quại như thế đấy! Trước đây tôi còn không hiểu, luôn cảm thấy mấy cái cảnh đưa tiễn ở sân ga gì đó thực vớ vẩn vô cùng, nhưng đến lúc bản thân trải nghiệm mới hay mình còn khoa trương hơn người ta nhiều lắm, thật sự là rất rất đê mờ… 

————————————–

Lầu 7852:Lâu chủ, cuối cùng thím cũng trở lại rồiiiiiiiiiii~ Làm mị sợ chết đi được, còn tưởng hai người chia tay ấy chứ, a phi phi phi, sẽ không có chuyện đó đâu ha!

————————————–

Lầu 7855: Làm sao đây… Nhìn lâu chủ khóc tôi cũng muốn khóc