Người ta nói quả không sai, hễ trái gió trở trời một cái là y như rằng toàn thân rã rời. Từ bao tử cồn cào đến hai cẳng chân bủn rủn, tôi chỉ muốn dính chặt lấy giường, đầu óc choáng váng, chẳng còn hơi sức đâu mà nhúc nhích nữa.
Ba lô của Thẩm Tự trông nhỏ vậy mà có đủ thứ trên đời. Từ khe mắt, tôi nhìn anh lần lượt lấy từng món đồ ra, cứ như thể trong đó là cả một kho báu không đáy. Thậm chí, tôi còn thấy anh mang theo cả một gói kẹo sơn tra giúp tiêu hóa, loại mà trước đây tôi rất thích ăn.
“Cái này mà anh cũng mang theo nữa hả?” Tôi thều thào, giọng yếu ớt như người mất hồn. Ban đầu, Thẩm Tự còn chưa hiểu tôi đang nói gì, sau khi đưa mắt nhìn quanh một lượt, ánh mắt anh dừng lại trên gói kẹo. “Cái này không phải để dành lúc ốm đâu,” anh nói rồi tiện tay vứt nó ra xa.
“Thẩm Tự, anh có thuật đọc tâm à?” Tôi vùi mặt vào gối, giọng nói vì thế mà càng thêm nghẹn ngào. “Sao anh biết em đang nói cái đó?”
Tiếng lục lọi ngừng bặt. Thẩm Tự không đáp, thay vào đó là tiếng va chạm leng keng khe khẽ – tiếng nước rót vào cốc, tiếng nắp đậy, tiếng phích cắm điện được cắm vào ổ. Vài phút sau, âm thanh nước sôi ùng ục vang lên. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, nhưng đã bị tấm thảm len dày dặn làm cho dịu đi nhiều. Tôi cảm giác như mình đang bị mắc kẹt trong một dòng dung dịch đặc quánh, toàn thân cứng đờ, chẳng thể động đậy, đành mặc cho Thẩm Tự muốn làm gì thì làm.
“Nóng!” Tôi hơi nhích người, dựa vào gối. Hơi nước nóng bực bội phả vào chóp mũi, theo phản xạ, tôi cho rằng nhiệt độ này hẳn là không thể uống được. Thẩm Tự chẳng nói chẳng rằng, thản nhiên cầm cốc nước lên, nhấp một ngụm. “Không nóng.”
“Hay là để nguội một chút nữa được không?” Tôi co người lại, cuộn tròn trong chăn.
Thẩm Tự nhìn cốc nước trong tay, sau đó lấy thêm một chiếc cốc thủy tinh rỗng, rồi rót nước qua rót lại giữa hai chiếc cốc cho đến khi hơi nóng cũng tan biến hẳn. Cuối cùng, anh mới đưa cốc nước cho tôi, cùng với viên thuốc.
“Cảm ơn.” Dòng nước ấm rót xuống dạ dày, tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Thuốc uống vào cần có thời gian mới phát huy tác dụng. Tôi lại chui vào trong chăn, chỉ để lộ hai bàn tay xoa xoa lên lớp vải mềm mại. “Điện thoại của em…”
“Ở đây.” Thẩm Tự hơi cúi người, đặt một vật hình chữ nhật vào lòng bàn tay tôi. Tôi nghiêng người, mở khóa màn hình, khó khăn lắm mới thao tác được trên điện thoại. Trên màn hình, vô số tin nhắn màu xanh lá cây đang hiển thị. Tôi nhấn vào biểu tượng video call.
Mặc dù người đó chẳng thèm đếm xỉa gì đến tôi, nhưng tôi thực sự rất nhớ anh ta.
Tiếng chuông điện thoại đổ liên hồi. Tôi áp điện thoại sát vào tai hơn, nhìn chằm chằm vào dấu ba chấm nhấp nháy trên màn hình, cho đến khi nó vụt tắt, chỉ còn lại hình ảnh phản chiếu khuôn mặt nhòe nhoẹt của chính tôi.
Tôi trở lại màn hình trước đó, gọi lại lần nữa, rồi lại một lần nữa. Tôi không muốn khóc trước mặt người khác, như vậy trông tôi thật đáng thương và yếu đuối, nhưng nước mắt cứ thế trào ra, thấm ướt một vùng nhỏ trên gối. Tôi cắn chặt môi, định gọi thêm lần nữa, muốn nói với anh ta rằng tôi đang không được khỏe, rằng anh ta hãy thương xót tôi, lo lắng cho tôi, nói những lời ngon ngọt dỗ dành tôi. Nhưng cuộc gọi vẫn chưa kịp thực hiện thì màn hình điện thoại đã tối om. Trước mắt tôi lúc này là khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Tự.
Tôi hoảng hốt, dùng hết sức lực còn sót lại để gỡ ngón tay anh ra. Biết đâu lần này anh ta sẽ nghe máy thì sao? Biết đâu được?
“Trả em đây… Thẩm Tự!” Tôi gần như van xin trong tiếng nấc nghẹn, nhưng Thẩm Tự vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt vô cảm.
“Gọi cho bạn trai à?”
“Ừm.”
“Đừng gọi nữa.” Thẩm Tự tịch thu điện thoại của tôi.
“Đừng mà.” Tôi dùng cả hai tay ôm chặt lấy cánh tay anh, như thể sợ anh sẽ biến mất. “Em không gọi nữa, không gọi nữa đâu. Trả điện thoại cho em…”
Cảm giác lúc này của tôi như thể bị ai đó xé to ra một mảng da thịt, tôi dùng giọng điệu gần như van xin để cầu khẩn anh, có lẽ dáng vẻ của tôi lúc này quá mức thảm hại, khiến cho Thẩm Tự khi quay đầu đi, tốc độ có phần nhanh hơn, khiến tôi không thể nào nhìn rõ được nét đau lòng thoáng qua trên gương mặt anh.
Sau đó, không ai còn nhắc đến chuyện điện thoại nữa.
“Có chuyện gì, em có thể nói với anh.” Giằng co hồi lâu, Thẩm Tự nhẹ nhàng trả điện thoại cho tôi. “Xin lỗi, đáng lẽ anh không nên giật điện thoại của em. Tại lúc nãy thấy em khóc… nên anh hơi lo lắng.”
Tôi nhận lấy điện thoại, ôm chặt vào lòng, kéo chăn lên cao, chỉ cần hơi cúi đầu là có thể ngửi thấy mùi nước xả vải thoang thoảng.
“Trước đây, anh ta đối xử với em rất tốt.” Sau chuyện vừa rồi, tôi cũng chẳng còn biết mình đang nói gì nữa, cứ lảm nhảm những câu chuyện chẳng đâu vào đâu. Tôi thò tay trái ra khỏi chăn, đưa cho Thẩm Tự xem. “Đây là do anh ta làm cho em.”
“Em thích nó lắm à?” Thẩm Tự liếc nhìn chiếc vòng tay.
“Rất thích.”
“Bây giờ vẫn còn thích?”
“Ừ, vẫn thích.”
“Nó có vẻ hơi rộng thì phải?”
Thẩm Tự đột nhiên nhìn chiếc vòng bằng ánh mắt đánh giá. Mấy tháng nay tôi sút cân, chiếc vòng đeo trên cổ tay gầy gò trông thật lạc lõng. Tôi theo bản năng rụt tay lại, thò tay vào trong nắm lấy chiếc vòng. “Dù có rộng thì cũng đã đeo quen rồi. Em đeo nó nhiều năm rồi, là bạn trai em tự tay làm tặng em hồi anh ấy còn đi học. Anh ấy đi khảo sát ở đâu cũng nhặt về một mẫu đá, tự tay làm thành vòng cổ. Nhưng mà cái khuôn anh ấy mua kích cỡ không đúng, đeo lên cổ em trông như vòng cổ của Đường Tăng ấy, nên đành phải tháo ra sửa lại, chọn mấy viên đá màu đẹp nhất xâu thành vòng tay… Anh xem, viên đá màu trắng sữa này là đá nhặt được trên núi Ngọc Long.”
“Còn viên này thì sao?” Thẩm Tự chỉ vào một viên đá màu nâu.
“Sa mạc Gobi, tỉnh Cam Túc.” Tôi đáp chắc nịch.
Thẩm Tự khẽ cười. “Nhớ rõ thế.”
Tôi dùng sức ấn mạnh viên đá, cho đến khi nó hằn sâu vào da thịt.
“Em còn thấy khó chịu không?” Thẩm Tự hỏi tôi.
Tôi lắc đầu. Chú ý vừa bị phân tán, cơn đau quặn thắt trong dạ dày cũng dịu đi nhiều.
“Thế còn viên này?” Thẩm Tự chỉ vào một viên đá màu đỏ, nó nhỏ hơn hẳn so với những viên đá khác, trông cũng mới hơn, bởi vì nó được thêm vào sau.
“Ngọc hồng lựu, là đá quý, trong tiếng Latinh gọi là ‘thịt và máu’.” Tôi nhìn nó, cảm giác đau đớn như nghẹt thở. Viên đá quý này là món quà anh ta tặng tôi sau khi cầu hôn. Chất liệu không quá cao cấp, nhưng anh ta đã nhờ một người thợ thủ emng tài ba mài nó thành hình tròn hoàn hảo, giá trị vì thế mà cũng tăng lên. Nó được xâu vào giữa hai viên đá mắt mèo.
Tấm thiệp đỏ được đặt trên củ cải trắng, xem như chuyện trăm năm đã được định đoạt. Anh ta hôn tôi trong xưởng vẽ ở trường, nói rằng chúng tôi nhất định sẽ là cặp kết hôn sớm nhất trong số bạn bè cấp ba.
“Tất nhiên rồi!” Tôi xoay người, ngồi hẳn lên đùi anh ta, vòng tay qua cổ, tiếp tục hôn. Trời vẫn còn sáng, cửa phòng không khóa, nhưng nụ hôn của chúng tôi vẫn cuồng nhiệt và mãnh liệt như thể muốn nuốt chửng đối phương. Thực ra, kể từ nụ hôn đầu tiên đầy ngại ngùng, nụ hôn nào của chúng tôi cũng đều như muốn thử thách giới hạn của đôi môi, cho dù hôn đến tê dại, đau rát cũng không nỡ dừng lại.
Anh ta học cách hôn rất nhanh, học cách trêu ghẹo, học cách luồn lưỡi từ môi dưới lên cổ tôi vào đúng thời điểm. Đầu lưỡi anh ta mang theo vị ngọt ngào khiến người ta say đắm, như thể đang muốn bỏ bùa mê tôi, khuyên tôi đừng nên quá thỏa mãn, nếu không, đến lúc muốn cũng chẳng biết phải tìm đâu ra.
Sau nụ hôn cuồng nhiệt, anh ta khẽ nheo mắt, vẻ mặt đầy thỏa mãn, nhìn tôi bằng ánh mắt như chiều chuộng mọi điều. Nhân cơ hội, tôi liền đưa ra một số yêu cầu, ví dụ như bảo anh ta làm mẫu cho tôi vẽ.
“Anh chắc chắn chứ? Phải ngồi yên một chỗ rất lâu đấy.” Đột nhiên, tôi cảm thấy hơi áy náy. “Em vẽ chậm lắm, mà ngày mai phải nộp bài rồi.”
“Ngày mai mới nộp mà hôm nay em mới bắt đầu vẽ à?” Giọng anh ta có chút bất lực, nhưng nét mặt lại rất cam tâm tình nguyện. Anh ta ngồi trên ghế, tìm một tư thế thoải mái nhất, hai chân bắt chéo, một tay đặt trên thành ghế, y hệt tư thế quen thuộc mỗi khi anh ta kèm tôi học bài, cho thấy anh ta còn rất nhiều kiên nhẫn.
“Kịp mà, em tính toán thời gian rồi.” Khả năng kiểm soát deadline của tôi đã đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần. Nhìn người yêu đang ngồi im như pho tượng, tôi không khỏi tò mò. “Sao anh lại tốt với em thế?”
“Anh đối xử tốt với em như vậy, em có thể yêu anh nhiều hơn một chút được không?”
Anh ta đột nhiên thốt ra câu hỏi ấy, giọng nói có phần run rẩy. Tôi ngơ ngác. “Em vẫn luôn yêu anh mà, chẳng qua em không biết phải làm sao để yêu anh nhiều hơn nữa.”
“Vậy thì em hãy thử hỏi xem.” Anh ta nói, ngượng ngùng sờ sờ mũi, sau đó nhận ra mình không được cử động, bèn nhanh chóng trở về tư thế ban đầu. Tôi cố gắng phác họa thật nhanh, nhưng càng nghĩ càng thấy khó hiểu. “… Có phải anh sợ em yêu anh không đủ không?”
“Không.”
Chính là có. Nhìn biểu cảm của anh ta, rõ ràng là anh ta cảm thấy vấn đề của mình quá ư là nhỏ nhen nên mới vội vàng phủ nhận như vậy. Chuyện yêu hay không yêu, ai yêu ai, ai yêu ai nhiều hơn, có lẽ chỉ những em gái đa sầu đa cảm mới thường xuyên so đo mà thôi.
Nhưng rõ ràng anh ta sở hữu ngoại hình xuất chúng cùng trí thông minh hơn người, từ nhỏ đến lớn, người theo đuổi anh ta chắc chắn không ít. So ra thì tôi – một người chẳng có gì nổi bật – mới là người nên lo lắng. Chính vì vậy, khi biết anh ta vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, tâm trạng tôi bỗng trở nên phức tạp vô cùng.
Nếu thực sự như tôi nghĩ, vậy thì cách anh ta đối xử tốt với tôi bỗng chốc thay đổi, không còn là xuất phát từ con tim, mà giống như đang cố gắng để mong cầu nhận lại, giống như đang cố gắng lấy lòng tôi vậy.
“À đúng rồi, anh có biết trước đây bạn học cấp ba hiểu lầm anh không?” Tôi lơ đãng kiểm tra tỷ lệ bức tranh, bước này không quan trọng, bởi vì dù nhắm mắt lại, tôi vẫn có thể hình dung ra khuôn mặt anh ta. “Chính là hôm các anh đi ăn lẩu cay ấy.”
Anh ta đột nhiên bật cười, nói rằng anh ta biết.
“Hả? Em cứ tưởng anh không biết.” Tôi nói. “Em còn đang suy nghĩ xem nên hỏi anh thế nào cho phải.”
“Là anh cố ý.” Anh ta thản nhiên cúi đầu.
“Cố ý?”
“Ừ.” Dưới ánh hoàng hôn, anh ta trông chẳng khác nào một bức tượng điêu khắc. “Bọn họ gọi anh là ‘đại thần’, nói thích anh, khen anh là người tốt. Anh chỉ muốn thử xem nếu anh không làm theo ý họ, liệu họ có còn thích anh nữa hay không.”
Tôi im lặng. Đối với anh ta, động cơ làm vậy có phần trẻ con.
Một cách thử thách thật vụng về. Anh ta hoàn toàn có thể dùng cách nhẹ nhàng hơn để chứng minh, biết đâu kết quả sẽ khác, tôi thầm nghĩ. Nhưng tôi không nói ra, bởi vì tôi đột nhiên phát hiện ra rằng, người bạn trai hoàn hảo trong mắt tôi và mọi người, sâu thẳm trong tâm hồn lại là một người cực kỳ tự ti.
Anh ta lẳng lặng ngồi yên, làm mẫu không được đọc sách cũng không được làm bài tập, tôi cảm thấy áy náy nên đã giúp anh ta đeo tai nghe, nhưng anh ta chỉ nghe được một lúc rồi lại tự tay gỡ xuống.
Hôm nay tôi vẽ lâu hơn mọi khi, bản vẽ hoàn thành nhưng tôi lại không hài lòng, bởi vì nó toát lên vẻ u sầu, nặng nề. Thế nhưng, giáo sư lại rất thích nó, có lẽ là do gương mặt người yêu tôi in bóng hoàng hôn đã vô tình tạo nên điểm nhấn cho bức tranh, tôi tự an ủi mình như vậy.
Tác phẩm được chọn sẽ được trưng bày trong buổi triển lãm chung. Không hiểu sao, tôi lại không muốn chút nào. Vào một đêm trăng khuya gió lớn, tôi đã lẻn vào văn phòng giáo sư – để lấy trộm bài tập về.