Shiva - Dạ Hành Đăng Hoa Tiêu

Chương 1: Mơ hồ

[Maya].

Chuyến bay bị hoãn nửa tiếng. Không khí Delhi nóng hầm hập. Tôi kéo vali len lỏi giữa dòng người đông đúc, lờ đờ tìm trạm trung chuyển.

Gần đến chiều, tôi đứng giữa hai chiếc xe buýt màu vàng đất, đắn đo lựa chọn, rồi quyết định bước lên chiếc bên phải.

Không ai chịu khó xếp hàng, tôi phải chen lấn mới lên được xe. Một giây sau, đã có người im lặng ngồi xuống cạnh tôi. Anh ta chỉ mang một chiếc ba lô du lịch, mặc áo sơ mi caro nhạt màu, sạch sẽ, gọn gàng, sở hữu một gương mặt Á Đông điển trai.

Tôi ôm ba lô, rất muốn biết anh ta có phải người Trung Quốc hay không, nhưng lại e ngại làm vậy sẽ đường đột, mấy lần định mở lời đều nuốt xuống.

Cuối cùng không nhịn được, tôi dè dặt nghiêng người về phía anh ta, “Xin lỗi, anh là người Trung Quốc phải không?”

“À, phải.” Anh ta mỉm cười hiền hòa nhìn tôi. Ánh nắng chiều xuyên qua hàng mi anh ta, sáng rực.

Cửa xe vẫn còn người đang chen chúc bước lên. Tôi dựa lưng vào ghế, cảm thấy thật may mắn khi gặp được đồng hương ở nơi đất khách quê người này.

“Anh đến Ấn Độ để công tác hay là…”

“Nghỉ hè, ra ngoài thư giãn một chút.”

Chỉ có giáo viên mới có nghỉ hè.

“Anh là giáo viên.” Tôi kết luận.

“Ừ.” Anh ta gật đầu, rồi bổ sung, “Là giáo viên địa lý.”

Ồ, giáo viên địa lý.

Hình ảnh giáo viên địa lý trong đầu tôi đều là kiểu người được sản xuất hàng loạt, tóc tai bóng mượt, quần tây thắt lưng, thắt lưng đeo chùm chìa khóa, trên bàn làm việc lúc nào cũng có quả địa cầu, giọng giảng bài đều đều muốn ru ngủ người ta.

“Rõ ràng tôi không phải kiểu giáo viên địa lý đó.” Anh ta nháy mắt với tôi, “Nhưng trên bàn làm việc của tôi đúng là có một quả địa cầu.”

“Giỏi thật, hồi đi học môn địa lý của tôi tệ nhất.” Tôi thở dài, “Không biết gió thổi từ đâu đến, rồi những đường đồng mức dày đặc nữa, chán chết đi được.”

“Có lẽ là chưa gặp tôi đấy.” Anh ta tinh nghịch nói, “Có người nghiên cứu bầu trời sao xa xôi, thì cũng có người nghiên cứu mảnh đất dưới chân, chúng đều thú vị như nhau.”

Giọng anh ta trầm ấm, dịu dàng, tôi chăm chú lắng nghe, “Tôi cảm thấy anh là một giáo viên rất tốt.”

Người giáo viên trẻ tuổi khẽ cười, “Có lẽ vậy.”

Anh ta nói anh ta tên là Thẩm Tự, Thẩm trong ba giọt nước, Tự trong chuyện cũ.

“Thầy Thẩm.” Tôi lên tiếng.

Thẩm Tự cong mắt cười, “Mọi người đều gọi tôi như vậy.”

“Tên tôi có chữ Cẩn, anh có thể gọi tôi là Tiểu Cẩn.”

Xe buýt rẽ ngoặt, tạo với mặt trời một góc kỳ lạ, cửa sổ xe đầy vết xước phản chiếu ánh sáng chói chang, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

“Thầy Thẩm, sao anh lại muốn đến đây?” Tôi đột nhiên hỏi.

“Bởi vì em ở đây.”

Tôi khó hiểu nhìn anh ta.

Thẩm Tự đưa ngón tay ra hiệu về phía cửa sổ, “Em, đi nhầm xe rồi.”

Tôi hốt hoảng nhìn ra ngoài, nhưng hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.

“Sẽ không có du khách nào đi tuyến đường này, nơi này ngày càng xa New Delhi rồi.” Thẩm Tự thu chân lại, khom lưng rời khỏi chỗ ngồi, “Đi theo tôi.”

Tôi tay xách nách mang nhảy xuống xe theo anh ta, bụi bay mù mịt. Dưới cái nắng như thiêu như đốt, tôi nheo mắt hỏi Thẩm Tự có thường đến Ấn Độ chơi không.

“Có, rất nhiều lần rồi.” Thẩm Tự nhìn tôi, nụ cười có chút gì đó man mác buồn.

Anh ta trông không giống người xấu, tôi cảm thấy mình thật sự đã gây thêm phiền phức cho người ta rồi, “Xin lỗi, tôi mù đường lắm, đến giờ vẫn không phân biệt được đông tây nam bắc, xoay một vòng vẫn là trên bắc dưới nam, à không, là trái tây phải đông.”

Nếu không có Thẩm Tự, không chừng tối nay tôi sẽ bị cướp sạch đồ đạc ở con phố nào đó mất.

Tôi cảm ơn anh ta.

Thẩm Tự quay đầu lại, “Vừa hay tôi cũng đi một mình, nếu không, tôi sẽ làm hướng…”

Tiếng chuông điện thoại vang lên đột ngột.

Một nhóm phụ nữ Ấn Độ đi ngang qua, trán điểm chu sa, mắt kẻ đen, trên cổ tay chân đeo chuông đồng, chúng va vào nhau leng keng. Mùi hương liệu cay nồng xộc vào mũi. Con đường nhuốm màu bụi đất vàng. Những tà sari màu cam và đỏ tím bay lượn trong không trung như không xương, mềm mại uyển chuyển. Các vũ emng nhìn tôi qua khe hở hình nón trên chiếc khăn che mặt, rồi thoắt cái đã đi qua, giống như những con báo hoa mai ma mị.

“Tiểu Cẩn.” Anh ta nhẹ nhàng gọi tôi.

“Hả?”

“Em ở đâu?”

Tôi theo phản xạ đọc một dãy địa chỉ.

Thẩm Tự lắc đầu, “Đi một mình ở bên ngoài, phải cẩn thận một chút.”

“Nhưng anh là hướng dẫn viên của em mà!”

Anh ta á khẩu, hình như không ngờ tôi lại đồng ý nhanh như vậy, “Đó cũng không thể… lơ là cảnh giác như thế.”

Tôi thấy anh ta nói đúng, bèn đổi cách nói địa chỉ một lần nữa rồi mới cho anh ta biết, “Gần Jal Vihar.”

Nóng quá, cánh mũi tôi rịn một lớp mồ hôi trơn bóng, không khí gần mặt đất như bốc hơi. Nhưng than nóng ở Ấn Độ, chẳng khác nào than lạnh ở Bắc Cực.

Thẩm Tự cúi người xuống, xách giúp tôi một chiếc túi, “Đi thôi, tôi đưa em đến đó.”

Lúc nãy tôi mải chú ý đến nhóm vũ emng, không để ý thấy gần đó có đỗ một chiếc xe lam màu đỏ rực. Giờ nhìn kỹ, nó như thể từ trên trời rơi xuống vậy.

Thẩm Tự trông nho nhã lịch sự, giọng Anh cũng rất êm tai, nghe như hát vậy. Ấy thế mà anh ta vẫn có thể mặc cả một cách không chút lưu tình, giúp tôi tiết kiệm được hai trăm rupee.

Anh ta thật tốt bụng.

Hành lý được buộc trên nóc xe. Tài xế là một người đàn ông gầy gò đen nhẻm, ngồi sau lưng ông ta có thể đếm được xương sống của ông ta có bao nhiêu đốt. Lúc nãy trên đường nắng nóng như vậy, thế mà Thẩm Tự lại không hề đổ mồ hôi, anh ta chỉ hơi ngẩng đầu lên, dùng những ngón tay thon dài trắng trẻo cởi vài cúc áo, hỏi tôi sao lại đột nhiên muốn một mình đến Ấn Độ.

“Thực ra kế hoạch ban đầu không phải như vậy.” Tôi ủ rũ nói, “Lẽ ra tôi đã hẹn với bạn trai rồi, nhưng anh ta lại cho tôi leo cây.”

“Bạn trai.” Thẩm Tự nhìn tôi với ánh mắt hiểu rõ, “Tôi làm hướng dẫn viên của em, bạn trai em sẽ không phiền lòng chứ?”

Mặt đường đột nhiên trở nên gập ghềnh, người tài xế hét lên gì đó, ngay sau đó bánh xe cán qua một rãnh sâu, chiếc xe sụt xuống rồi bật lên. Tôi không kịp đề phòng, va vào một vật mềm mại, may mà không bị thương.

Lúc này tôi mới phát hiện tay Thẩm Tự đã nhanh chóng chống lên nóc xe, giữ một khoảng cách rất lịch sự, cú va chạm đó chắc chắn rất mạnh, nhưng anh ta chỉ hơi nhíu mày, trước khi tôi kịp hỏi han đã nói không sao, không có gì đâu.

Không khí ngượng ngùng bao trùm. Tôi biết ơn nhìn anh ta, đợi đến khi điện thoại bắt được sóng, liền mở khung chat, nói tôi đã hạ cánh an toàn, gặp được một người Trung Quốc, anh ta đến Ấn Độ rất nhiều lần rồi, bây giờ là hướng dẫn viên của tôi.

Là con trai.

Rất đẹp trai, lại còn rất chu đáo.

Tôi cố tình gửi tin nhắn thành nhiều đoạn, chỉ muốn chọc tức anh bạn trai cục gỗ của tôi.

“Nếu là tôi, tôi sẽ phiền lòng.” Thẩm Tự cúi đầu nhìn mũi chân, “Người mình yêu đi du lịch với một người xa lạ khác, tôi sẽ ghen chết mất.”

Câu nói này của anh ta thật kỳ quái, tôi không biết phải đáp lại thế nào. Có lẽ là bảy tám tiếng đồng hồ bay đã khiến đầu óc tôi mơ hồ, không còn phân biệt được đúng sai nữa rồi.

Khách sạn nằm giữa những bức tường trắng, gạch vuông nhô lên và cây lá kim. Người tài xế của chúng tôi nhìn thấy đây là khách sạn cao cấp, bèn cố tình đòi thêm tiền, khăng khăng lúc nãy ông ta nói là hai trăm năm mươi rupee chứ không phải một trăm năm mươi. Thẩm Tự kiên quyết không đồng ý, mồm miệng “Nadu li, na du li” cãi nhau um sùm với ông ta, thế là người đàn ông gầy gò hung dữ kia mới chịu bỏ qua cho chúng tôi.

Tôi đổi phòng đôi đã đặt cùng bạn trai thành hai giường đơn, tôi muốn trả tiền phòng cho Thẩm Tự, coi như là thù lao làm hướng dẫn viên, nhưng Thẩm Tự nhất quyết muốn chia đôi với tôi.

“Cứ coi như là kết bạn.” Anh ta xắn tay áo lên trong sảnh lớn lát gạch hoa, “Tiểu Cẩn, số phòng của em là gì?”

Tôi lên tầng hai theo lối đi uốn lượn, xoay tay nắm cửa, căn phòng siêu bão hòa màu sắc đập vào mắt, như thể tất cả vải vụn tồn kho của Ấn Độ đều được mang đến để trang trí nơi này. Chỉ có hai chiếc giường là màu trắng tinh khôi.

Màu sắc không phải kiểu rực rỡ như trong kỳ nghỉ, nó chìm sâu trong tông màu đỏ, chúng tôi bước vào đây, giống như bước vào một bức tranh u ám, méo mó của một người có vấn đề về tinh thần.

Cất hành lý xong, tôi gửi những bức ảnh chụp hôm nay cho bạn trai: một bức chụp cánh máy bay, đám mây mờ ảo, nhưng điểm nhấn là bầu trời nhiều tầng mây;

một bức là bóng dáng của nhóm vũ emng Ấn Độ, tứ chi uốn cong thành những tư thế cực kỳ cường điệu và mạnh mẽ, như thể sắp gãy xương, nhưng lại toát lên vẻ thần thánh như tượng đá, giống như đang tế lễ.

Trong khung cảnh rực rỡ sắc màu ấy có tiếng ồn ào chen vào…

Leng keng, leng keng, leng keng.

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc mũ đội đầu cao vút và pháp khí trong tay họ, gõ chữ hỏi bạn trai có giống người đến câu hồn không.

Anh ta không trả lời, chắc là do lệch múi giờ — mặc dù Ấn Độ và Trung Quốc chỉ cách nhau hai tiếng.

Lướt lên trên xem lại lịch sử trò chuyện, khung chat màu xanh lá cây của tôi chiếm gần hết màn hình, nào là hỏi anh ta tối nay ăn gì, hôm nay có phải trực buổi tối không, khi nào về, đã đặt chỗ ở New Delhi chưa.

Còn anh ta, bất kể tôi nói gì trước đó, thì mãi mãi chỉ trả lời câu cuối cùng.

Anh ta nói xin lỗi Tiểu Cẩn, em thu xếp giúp anh nhé?

Lướt lên trên nữa, tôi phàn nàn anh ta quá lạnh nhạt, đoán xem anh ta có phải đang tâm trạng không tốt không, anh ta chỉ đáp lại bằng một chuỗi “hahaha” vô nghĩa, nói không có, không có.

Một chữ “ha” có hai chữ “khẩu”, giống như những bong bóng vô vị do con cá chán nản nhả ra.

Trước đây anh ta không phải như vậy.

Vì vậy, tôi thường tự hỏi, rốt cuộc là điều gì đã biến một người thú vị và dịu dàng như vậy thành một cỗ máy dạy học khô khan.

“Sao vậy? Bạn trai em, anh ta thường xuyên phớt lờ em à?” Thẩm Tự như đọc được suy nghĩ của tôi, ánh mắt rơi xuống màn hình điện thoại.

“Anh ấy bận mà.” Trước mặt người ngoài, tôi vẫn bênh vực bạn trai, lặng lẽ điều chỉnh màn hình đến góc độ mà Thẩm Tự tuyệt đối không thể nhìn thấy, “Có lẽ đang bận chuyện học sinh.”

Trong lòng anh ta, học sinh lúc nào cũng quan trọng hơn tôi.

“Bạn trai em cũng là giáo viên à?” Thẩm Tự quay lưng lại, kéo khóa ba lô, giọng điệu thờ ơ.

“Đúng vậy. Anh ấy là giáo viên chủ nhiệm lớp văn, tên là…”

Tâm trí tôi trống rỗng, không tìm thấy chút dấu vết nào về anh ta. Tôi huy động toàn bộ tế bào não cố gắng hết sức, đào sâu ba thước đất để nhớ lại, nhưng mỗi khi cảm thấy sắp nhớ ra, thì sự trống rỗng lại kéo tôi trở về với sự đờ đẫn.

“Em không nhớ nữa.” Tôi cau mày khó hiểu, có một thế lực vô hình nào đó đang ngăn cản mọi dây thần kinh của tôi nhớ về anh ta, “Em biết nói ra điều này rất kỳ lạ, nhưng em thực sự không nhớ nổi anh ấy tên là gì nữa.”

Thẩm Tự sững người.

Nếu bạn trai tôi có thể nhắn tin cho tôi nhiều hơn một chút, tôi đã không đến mức xấu hổ như bây giờ, cũng sẽ không hành xử như một kẻ lừa dối tình cảm đến cái tên bạn trai mình cũng không nhớ nổi.

Người là kẻ lừa dối tình cảm chính hiệu, là cao thủ thả thính, chính là anh ta. Tôi thật sự không hiểu nổi, sao có thể có người ngay cả chuyến đi Ấn Độ này cũng nỡ lòng cho tôi leo cây, nhẫn tâm để tôi một mình đi nhầm xe buýt ở New Delhi đầy rẫy nguy hiểm cơ chứ.

Thế nhưng, rõ ràng anh ta rất mong chờ mà. Tôi cứ nghĩ vậy.