Các cảnh quay của Tiết Lam trong căn bản đều đã quay gần hết, cho nên sau khi cô dưỡng thương hai ngày thì những cảnh còn lại rất nhanh cũng đã quay xong.
Thời gian cô tới đoàn phim trước sau tổng cộng khoảng một tuần, đã tới lúc sắp phải về, không ngờ lúc rời đi người không đành lòng nhất vậy mà lại là cậu nhóc Tiểu Huy.
Kể ra thì mấy ngày nay ở trong đoàn, Tiết Lam và Tiểu Huy hai người một lớn một nhỏ ở cùng nhau quả thực khá vui. Cả hai đều là người bị hấp dẫn bởi gương mặt của đối phương, nền tảng trụ cột của tình hữu nghị tương đối bền vững.
Cộng thêm Tiết Lam vì cứu Tiểu Huy mà bị thương nên cậu nhóc nói muốn chăm sóc cho cô, vì vậy ở trong đoàn phim gần như trở thành người hầu nhí của cô, giúp cô cầm đồ chạy vặt, trông phấn khởi chết đi được.
Trước khi Tiết Lam rời đi, cô tới đoàn phim chào tạm biệt mọi người.
Tiểu Huy kéo tay Tiết Lam, lưu luyến không nỡ nói: “Chị Lam Lam, chị thật sự phải đi rồi sao. Tiểu Huy không nỡ xa chị, hay là em nói ông nội thêm cảnh diễn cho chị, không để chị chết.”
Tiết Lam nghe thấy lời này thì buồn cười. Trước đó cậu nhóc hỏi cô vì sao phải đi, cô thuận miệng nói trong phim mình chết rồ nên nhất định phải rời đi, ai ngờ cậu nhóc còn thật sự ghi nhớ.
“Vậy không được đâu, chị chết cũng chết rồi, em lại bảo ông nội thêm cảnh cho chị thì trước đó chị chết không phải thành công cốc rồi sao, mệt lắm đấy.”
Cậu nhóc nhíu mày, dường như không hiểu lời Tiết Lam nói. Vì sao không chết còn mệt cơ chứ.
Tiết Lam cũng không giải thích nhiều với nhóc mà sờ sờ đầu thằng bé, nói: “Không phải em có số điện thoại chị sao, chờ em về rồi thì có thể gọi điện cho chị, có thời gian chị cũng sẽ đi gặp em.”
Cậu nhóc nghe vậy liền vui vẻ cười rạng rỡ, lúc này này mới không tiếp tục mè nheo Tiết Lam nữa, vẫy bàn tay be bé nói tạm biệt cô.
Từ đoàn phim đi ra, xe đón cô chờ ở cửa khách sạn, Thời Chí tiễn cô, hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Tiết Lam thuận tiện hỏi: “Đúng rồi, tuần sau là phim sát thanh, quay về thì đúng tết Trung thu, anh có kế hoạch gì chưa?”
Thời Chí ngập ngừng một lúc, đáy mắt thoáng qua chút u tối: “Không có, chắc là vẫn giống như trước đây, ở nhà một mình trải qua thôi.”
Tiết Lam có hơi bất ngờ: “Không hẹn với bạn bè hay nhân viên sao, như vậy cũng sẽ náo nhiệt hơn một chút, dù gì cũng là ngày lễ mà.”
Giới giải trí khác với những ngành khác, đặc biệt là nghệ sĩ, nhiều khi lễ tết vẫn đang ở trong đoàn đóng phim, cho nên việc trải qua ngày lễ cùng các diễn viên khác hay nhân viên cùng đoàn là việc hết sức bình thường.
Thời Chí lắc đầu, “Đúng lúc hôm ấy không có công việc, có thể cho nhân viên nghỉ, để họ cùng qua lễ với gia đình của mình.”
Về phần bạn bè mà Tiết Lam nhắc đến, Thời Chí một chữ cũng không đề cập, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng, bạn bè cũng có người nhà, khác với anh.
Tình hình của Thời Chí Tiết Lam cũng biết. Bên cạnh anh không có người nhà, cũng không có thân thích. Nghĩ tới đây, lòng cô không khỏi có chút khó chịu.
Tiết Lam do dự một lúc, nói: “Nếu anh không để ý, vậy hôm đó có thể tới nhà tôi, ba mẹ tôi và Thịnh Lâm hôm ấy đều trở về, chúng ta cùng nhau ăn lễ.”
Thời Chí dường như có chút lưỡng lự: “Có làm phiền mọi người không?”
Tiết Lam cực kỳ sảng khoái đáp: “Có gì mà phiền đâu cơ chứ, chúng ta cũng xem như người một nhà….Ý tôi là, chúng ta ở lầu trên lầu dưới, bà con xa không bằng láng giềng gần, chín bỏ lên mười cũng là người một nhà rồi.”
Đáy mắt Thời Chí vụt qua vẻ bất đắc dĩ, một lúc lâu sau mới đáp: “Được.”
Sau khi từ đoàn về tới nhà, việc đầu tiên Tiết Lam làm chính là gửi tin báo đã đến nơi bình an cho Thời Chí, sau đó ngã phịch xuống giường.
Cô nhìn trần nhà, cảm thấy một tuần này trôi qua tựa như giấc mộng, bận bận rộn rộn, nhưng lại hết sức mãn nguyện.
Thật ra, kể từ sau khi trở thành Tiết Lam, cô cũng đóng mấy bộ phim, nhưng thích nhất vẫn là vai Chu Nhân Nhân này.
Mặc dù chỉ là một nhân vật nhỏ đất diễn không nhiều, nhưng đạo diễn và biên kịch cực giỏi, trong số lượng cảnh quay không nhiều nhưng vẫn khiến nhân vật này để lại ấn tượng.
Kết cục của Chu Nhân Nhân, không chút nghi ngờ sẽ khiến người ta thương xót cùng tiếc nuối. Trong quá trình diễn, tâm tình của Tiết Lam cũng có chút nặng nề.
Có điều làm ma nhiều năm như vậy, nhân vật trong bi kịch thế này cô cũng gặp không ít.
Đây cũng là lý do vì sao cô lại thích ship cp để gặm đường, niềm vui giản đơn là khó có được nhất.
Nghĩ tới ship cp, Tiết Lam rốt cuộc hậu tri hậu giác nhớ ra công việc, bật mình từ trên giường ngồi dậy.
“Tiêu rồi! Tiểu thuyết của mình cả tuần rồi không update, còn quên báo nghỉ nữa!” Tiết Lam cả kinh nói.
Cô vội xuống giường cầm laptop, sau khi đăng nhập vào tài khoản tác giả, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều tin nhắn của độc giả, âm thanh kháng nghị kêu gào cả một đống.
Sau khi Tiết Lam ký hợp đồng thì được biết đến nhiều hơn, độc giả cũng dần dần tăng lên, hiện giờ đã hơn năm nghìn. Theo như lời Trà xanh, đối với một tác giả mới như cô thì đã là thành tích cực kỳ tốt.
Thời gian này cô cũng gần như chưa từng không có update, cho dù lúc quay phim bận rộn thì căn bản cũng duy trì tần suất hai ngày một chương, có tạm nghỉ thì báo trước với các độc giả một tiếng. Tình huống thế này là lần đầu tiên, Tiết Lam đột nhiên có chút không biết làm sao.
Ngẫm nghĩ một lúc, cô quyết định hỏi ý kiến Trà xanh.
Sau khi Tiết Lam đăng nhập vào q.q, quả nhiên nhìn thấy Trà xanh gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.
Trà xanh: “Á á, em đọc báo thấy nói chị vào đoàn quay phim, nếu như quay phim bận rộn không kịp viết thì báo một tiếng với độc giả nha.”
Trà xanh: “Đường Đường, chị có đó không? Xem ra chị đến thời gian online cũng không có, bỏ đi, chờ chị quay lại rồi nói nhé.”
Tiết Lam đọc tới đây thì không khỏi có chút ảo não. Sớm biết vậy cô đã tải phần mềm q.q này vào điện thoại rồi.
Aizzz, vẫn trách cô quá lười, lại cảm thấy account này cũng chỉ có mỗi mình Trà xanh là bạn, bình thường cũng không có chuyện lớn gì nên sơ suất.
Nghĩ tới đây, sau khi cô tải app về di động thì mới nhắn tin cho Trà xanh.
Tiết Lam: “Xin lỗi nha Trà Trà, vẫn luôn không online nên bây giờ mới thấy tin nhắn.”
Trà xanh đúng lúc đang onl, rep lại rất nhanh: “Đường Đường, cuối cùng chị đã quay lại rồi. Oaoaoa, chị còn không quay lại thì em thật sự sợ độc giả của chị sẽ bỏ đi hết.”
Tiết Lam: “Trước đó vào đoàn khá vội nên quên mất việc báo nghỉ. Hiện giờ phải làm sao, không có lý do gì mà ngưng cả tuần, phải làm sao đây.”
Trà xanh dường như sớm đã nghĩ xong phương pháp cho Tiết Lam, nhanh chóng trả lời: “Em có cách, chỉ là Đường Đường, tiếp theo chị có thời gian dư dả chứ?”
Tiết Lam đáp: “Ừm, một tuần tới không có công việc nào, sao vậy?”
Trà xanh: “Vậy chị up cả tuần đi, mỗi ngày up cả vạn chữ!”
Tiết Lam cúi đầu nhìn cánh tay bị thương của mình, chuyện này e là có chút khó khăn, cô hiện giờ vẫn là thương binh ó.
Trà xanh: “Trước giải thích một tiếng với độc giả là chị đột nhiên có chuyện gấp nên không kịp báo nghỉ, sau đó thì up liên tục, đây là cách giải quyết tốt nhất trước mắt.
Tiết Lam do dự một lúc, trả lời: “Được, chị cố gắng kiên trì.”
Thế nên, trong một tuần tiếp theo, Tiết Lam bắt đầu cuộc sống ở lì trong nhà gõ chữ.
Bởi vì cánh tay cô bị thương nên mỗi ngày cũng không nấu cơm. Trương Giai đúng giờ gọi thức ăn tới cho cô, hoàn toàn dựa theo căn dặn của bác sĩ mà chọn món dinh dưỡng, Tiết Lam cũng coi như bớt lo.
Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh, nháy mắt còn một ngày nữa là tới tết Trung thu.
Hôm nay đoàn phim cũng chính thức sát thanh, Thời Chí vừa về đến nhà thì Tần Tề liền tới cửa.
Tần Tề đi vào đưa cho anh một tệp văn kiện, “Show giải trí mà cậu kêu tôi liên hệ đã xong rồi đây. Cậu thành thật nói cho tôi biết, gấp gáp như vậy kêu tôi đi bàn show này cho cậu, liệu có phải là vì Tiết Lam?”
Một tuần trước, Thời Chí đột nhiên gọi điện cho anh, nói muốn tham gia chương trình này. Tần Tề cũng không biết anh bị chập mạch chỗ nào, rõ ràng trước đó không hề tham gia show giải trí, tuyệt đối là có trò mèo.
Cho nên lúc bàn bạc việc hợp tác, anh đã hỏi xin tổ chương trình danh sách các khách mời khác, quả nhiên bên trên viết tên Tiết Lam!
Thời Chí không hề phủ nhận, khẽ “ừ”.
Vẻ mặt Tần Tề “tôi biết ngay mà”: “Không phải tôi nói cậu chứ Thời Chí, cá nhân cậu và Tiết Lam quan hệ không tệ thì không tệ, nhưng giữa bạn bè cũng nên giữ một ít khoảng cách thì hơn, đừng để mọi người hiểu lầm.”
Thời Chí hơi nhíu mày, giọng nói bình thản: “Hiểu lầm chuyện gì?”
Tần Tề đáp như thể đương nhiên: “Còn có thể hiểu lầm gì nữa, đương nhiên là hiểu lầm hai người có ý với nhau, tới lúc đó truyền ra scandal thì đừng trách tôi không nhắc nhở cậu.”
Thời Chí sửng sốt một lúc, không nói gì.
Tần Tề tiện tay cầm chai nước suối trên bàn, vừa vặn nắp vừa nói: “Tình hình hiện giờ cậu và Tiết Lam quả thực hợp tác nhiều lần, nếu không phải lần trước tự cậu nói không thích Tiết Lam thì tôi chắc chắn đã cho rằng cậu đang theo đuổi người ta rồi.”
Thời Chí liếc anh một cái, “Đừng nói bậy bạ, tôi nói không thích hồi nào.”
Tần Tề vốn đang uống nước, nghe thấy câu này thì sặc luôn. Anh cà rề cà rà một lúc, hỏi bằng giọng khó tin: “Ý cậu là sao?”
Nét mặt Thời Chí thản nhiên: “Chính là như anh nghĩ đấy, tôi đang theo đuổi người ta.”
Tần Tề: “……….”
Tần Tề kinh ngạc: “Không phải lúc trước cậu nói hai người chỉ là bạn bè bình thường sao, mới bao lâu mà hai người đã không bình thường rồi.”
Thời Chí thản nhiên đáp: “Tôi vốn không xem cô ấy như bạn bè bình thường, nhưng cô ấy chỉ xem tôi như bạn, cho nên….” Chỉ có thể là bạn bè bình thường.
Tần Tề hơi nghệch ra. Cho nên, tình huống hiện tại, là Thời Chí ca bài tình đơn phương?
“Há há há……..Tôi sắp cười chết rồi, Thời Chí, tôi biết cậu nhiều năm như vậy, không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay, yêu đơn phương cũng được êy!”
Tần Tề cười đến độ nghiêng trước ngả sau, Thời Chí ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc, mặc anh cười cho đã.
“Không phải tôi nói chứ, cậu thích người ta thì cứ thẳng thắn theo đuổi, lòng và lòng vòng như vậy có mệt không hả.” Tần Tề thẳng thắn.
Thời Chí đáp: “Anh không hiểu.”
Tần Tề tiếp tục cười: “Tôi không hiểu gì hả? Cậu nói tôi nghe xem. Hay là nói thế nào nhỉ, Thời đại ảnh đế không tự tin à.”
Thời Chí cúi đầu cụp mắt khiến người ta không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc nào, “Ừm, sợ bị từ chối, vậy thì cũng không theo đuổi được nữa.”
Tần Tề không ngờ lại nghe được đáp án này, ngây người.
“Không đâu, nào có nghiêm trọng như cậu nói chứ. Tôi thấy cậu vạn tuế ngàn năm khó khăn lắm mới nở hoa, cũng cẩn trọng quá mức rồi đó.”
Bị từ chối thì theo đuổi tiếp, nam tử hán đại trượng phu, chỉ cần mặt đủ dày thì chẳng có gì đáng sợ cả.
Nhưng Thời Chí rõ ràng không nghĩ như vậy. Dù sao Tiết Lam từng chính miệng nói với anh, ai muốn theo đuổi cô thì cô block hết.
“Thời gian trước anh có đọc weibo cô ấy thanh minh tin đồn với Đàm Tuyên Bạch không?” Thời Chí hỏi.
Tần Tề thuận miệng đáp: “Đọc rồi, lúc đó hot search ầm ĩ quá mà. Có điều tôi phải nói Tiết Lam cũng đủ dứt khoát, weibo đó của cô ấy vừa đăng xem như triệt để cắt đứt khả năng với Đàm Tuyên Bạch. Cô ấy đối với người ta không có ý gì tôi tin liền, nhưng nếu như Đàm Tuyên Bạch thật sự có ý với cô ấy, vậy…”
Nói tới đây, Tần Tề đột nhiên ngưng bặt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thời Chí. Nói thật chứ, nếu đổi thành Tiết Lam, chuyện này cũng thật sự nói không chừng…
Thời Chí mỉm cười bất đắc dĩ. Những ngày qua quen biết Tiết Lam, anh đối với cô cũng xem như hiểu được đôi chút. Đừng thấy cô bình thường rất dễ ở chung, nhưng thực ra tính cách lại rất quyết đoán.
Anh tới giờ vẫn còn nhớ hôm ấy xin nghỉ từ đoàn phim hộc tốc quay về, tâm tình khi ở dưới lầu đọc được weibo thanh minh chuyện yêu đương của cô với Đàm Tuyên Bạch, thật sự là vừa hạnh phúc lại vừa phức tạp.
Vì vậy để chắc chắn, anh có thể động lòng trước, nhưng không thể nào kích động bày tỏ, vẫn phải chầm chậm thả câu trái tim cô mới được.
Có điều trước mắt xem ra cũng không phải không có tiến triển, chỉ là cần thêm chút lửa.
Tần Tề nhìn dáng vẻ này của Thời Chí, nhịn không được tặc lưỡi nói: “Tôi thật sự không ngờ sau khi cậu động lòng với một người thì lại như vậy đấy, thật sự khiến tôi mở ra chân trời mới rồi.”
“Có điều hiện giờ ngẫm lại, thảo nào cậu đối với Tiết Lam lại luôn hết sức để tâm. Trước đó còn tưởng là vì Thịnh Lâm, hại tôi có lần nghi ngờ cậu và Thịnh Lâm ở bên nhau cho nên mới giúp đỡ chị gái người ta như vậy.”
Nhưng ai có thể ngờ, cậu ta từ đầu đã nhìn trúng chị gái người ta êy.
Nghe vậy, Thời Chí hơi nhíu mày, nghi hoặc nói: “Sao mọi người đều cho rằng tôi và Thịnh Lâm có gì đó với nhau?”
Anh tự thấy mọi thứ giữa mình và Thịnh Lâm rất bình thường, cũng không có gì khác với khi trao đổi với Tần Tề. Trước đó lúc Tiết Lam hiểu lầm, Thời Chí vẫn luôn nghĩ không thông.
“Còn không phải là vì cp của hai người ở trên mạng siêu hot à, hình ảnh clip v..v… so với cp tình nhân thật nhà người ta thiếu điều còn muốn hơn, đến độ tôi suýt nữa….”
Nói được một nửa, Tần Tề đột nhiên bén nhạy nắm bắt được trọng điểm: “Chờ chút, mọi người? Cho nên ngoại trừ tôi còn có ai?”
Dường như nghĩ tới gì đó, Tần Tề bất ngờ trợn mắt: “Không phải là Tiết Lam đấy chứ!”
Thời Chí không nói gì, nhưng phản ứng này của anh chính là đã ngầm thừa nhận.
Tần Tề cảm thấy hôm nay anh thật sự vui quá sức vui. Thời Chí thích Tiết Lam, nhưng Tiết Lam lại tưởng Thời Chí và em trai mình là một cặp?
Hahahaha, cười chết mất, đây là bộ phim đạo lý gia đình máu chó gì thế.
“Vậy hiện giờ cậu giải thích rõ với Tiết Lam thì sao? Sao lại không giải thích?” Tần Tề hưng phấn bừng bừng hỏi.
Thời Chí lắc đầu, nói: “Trực giác nói cho tôi biết vẫn chưa phải lúc, nếu như bây giờ tôi giải thích thì có thể sẽ xôi hỏng bỏng không.”
Ít nhất hiện tại anh rất rõ ràng, Tiết Lam đối với anh không mấy đề phòng, ít nhiều đều có dính dáng với việc này. Cũng bởi vì cô hiểu lầm nên mới cư xử với anh như người mình.
Tần Tề lại cười dữ dội một trận khiến Thời Chí nhìn anh mà thấy phiền, bắt đầu đuổi người.
Trước khi rời đi, Tần Tề bỗng nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, ngày mai là tết Trung thu, vẫn như năm ngoái, tôi tới nhà cậu, làm mấy món, chúng ta cùng nhau trải qua nhé.”
Người nhà Tần Tề đều ở nước ngoài, trong nhà Thời Chí thì lại như vậy, cho nên vào ngày lễ gia đình đoàn viên thế này, Tần Tề đều sẽ qua đây, hai người cùng nhau ăn lễ. Mặc dù cũng không ồn ào náo nhiệt gì nhưng vẫn tốt hơn là một mình.
Nghe tới việc này, đáy mắt Thời Chí vụt qua một tia vui vẻ: “Quên không nói với anh, năm nay anh tìm người khác đi, tôi có người hẹn rồi.”
Tần Tề sững người, nét mặt không thể tin: “Không phải chứ, cậu vậy mà vứt bỏ tôi…”
Thời Chí gật đầu với anh: “Không sai, chính là người mà anh nghĩ đó.”
Tần Tề: “……”
Thế nên, anh nghĩ tới ai chứ hậy?
Phía Tiết Lam, sáng sớm đã bảo Cao Thông tới sân bay đón ba mẹ qua đây.
Mẹ Tiết Lam vừa vào nhà liền vội kéo Tiết Lam kiểm tra, “Cao Thông nói con ở trong đoàn bị thương, mau để mẹ xem thử, bị thương ở đâu, có nghiêm trọng hay không?”
Tiết Lam: “……….”
Mất công cô cố ý mặc áo dài tay!
Tiết Lam trừng Cao Thông một cái, đều tại anh lắm mồm!
Cao Thông hờn dỗi cười cười. Chuyện này cũng đừng trách anh chứ hậy, vấn đề là anh cũng đâu có biết Tiết Lam không nói chuyện mình bị thương cho người nhà biết đâu.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của ba mẹ, Tiết Lam vội an ủi: “Ba, mẹ, con thật sự không sao, hai người nhìn cánh tay con không phải rất ổn ư. Còn nữa, qua mấy ngày nữa là có thể cắt chỉ rồi.”
Mẹ Tiết vừa nghe vậy thì phản ứng càng dữ hơn, “Con còn khâu chỉ à, mấy mũi, nghiêm trọng như vậy sao!”
Tiết Lam: “…..”
Thế nên, chuyện khâu mấy mũi Cao Thông không có nói?
Cao Thông ở sau lưng liều mạng lắc đầu với Tiết Lam, tỏ ý mình không hề kể chuyện này.
Tiết Lam cạn lời. Được lắm, đây coi như là kết cục của việc không khớp trước lời khai.
“Mẹ, không nghiêm trọng, may mấy mũi mà thôi, thật sự không sao.” Tiết Lam vội giải thích.
Nhưng mẹ Tiết và ba Thịnh vẫn không yên tâm, Tiết Lam hết cách, chỉ có thể cởi áo ngoài ra cho họ nhìn thử, bởi vì vết thương còn đang băng bó nên thực sự cũng không thấy được gì.
Mẹ Tiết thở dài: “Con đó, tóm lại chỉ kể chuyện vui không báo chuyện buồn, sao không cho mẹ với ba con hay sớm chút chứ, ba mẹ cũng có thể sớm qua đây chăm sóc cho con.”
Tiết Lam cười hì hì đáp: “Mẹ, con thật sự không sao mà. Hai người đừng lo, có việc gì con nhất định sẽ liên hệ với ba mẹ trước tiên. Nào nào nào, mẹ và ba mau nghỉ ngơi đi, sáng sớm đã lên máy bay tới đây cũng mệt rồi nhỉ.”
Nói rồi Tiết Lam vội kéo hai người ngồi xuống sofa nghỉ ngơi, nhân cơ hội bắt đầu lảng sang mấy chuyện khác, di dời lực chú ý của họ.
Thịnh Lâm còn trong đoàn phim, phải sáng sớm ngày mai mới có thể quay về, vì vậy Tiết Lam hôm nay cũng rảnh rỗi, ở nhà cùng ba mẹ cô.
Sau bữa tối, Tiết Lam ngẫm nghĩ rồi vẫn quyết định đem chuyện mời Thời Chí ngày mai cùng họ ăn lễ báo trước một tiếng cho ba mẹ cô mới được.
“Ba, mẹ, con nói với hai người chuyện này. Ngày mai có một người bạn sẽ tới đây cùng ăn lễ với chúng ta.” Tiết Lam nói.
Mẹ Tiết sửng sốt, cùng ba Thịnh đưa mắt nhìn nhau, hỏi: “Lam Lam, có phải con có bạn trai rồi không?”
Tiết Lam vội xua tay phủ nhận: “Không phải, không phải bạn trai của con.”
Là bạn trai của Thịnh Lâm!
“Mẹ, mẹ còn nhớ Thời Chí chứ?” Tiết Lăm thăm dò, “Người bạn mà con nói ngày mai sẽ tới nhà chúng ta chính là anh ấy.”
Mẹ Tiết sửng sốt, bừng hiểu: “Thời Chí à, không phải là cái cậu có tin đồn với em con sao, mẹ đương nhiên nhớ rồi!”
Nghe vậy Tiết Lam bỗng có chút chột dạ. Nhớ lúc đó mẹ bảo cô vào đoàn, để cô làm gián điệp.
Nhưng mà xem cô đã làm gì này, không làm được thì thôi đi, còn trộm giúp đỡ!
Aizzz, nếu như để mẹ Tiết biết được, đoán chừng sẽ tống cô ra khỏi nhà mất.
“Sao vậy, không phải cậu ta thật sự thành đôi với em con đấy chứ, bằng không lễ tết thế này vì sao lại tới nhà chúng ta mừng lễ.” Mẹ Tiết ngạc nhiên nói.
“Ba nó, chúng ta thật sự có con dâu nam rồi này…”
Ba Thịnh: “……..”
Tiết Lam vội giải thích: “Ba mẹ, không phải như hai người nghĩ đâu ạ. Thời Chí là bạn của con, không liên quan gì đến Thịnh Lâm, là con mời anh ấy…”
Vì vậy, Tiết Lam kể sơ lược về tình hình nhà Thời Chí, cũng vì sợ ngày mai ba mẹ cô không rõ chuyện, vô tình nhắc tới chuyện đau lòng của Thời Chí thì không hay.
Ngoài ra, cô còn nhấn mạnh anh đã giúp đỡ cô thế nào thế nào, cho nên để tỏ lòng cảm kích, cô liền mời anh cùng nhau ăn lễ.
Mẹ Tiết và ba Thịnh vừa nghe Thời Chí giúp đỡ Tiết Lam nhiều như vậy thì lập tức biểu hiện mời người ta tới nhà là chuyện nên làm, còn nói ngày mai gặp mặt phải cảm ơn thật nhiều mới được.
Buổi tối, Tiết Lam ngủ không được. Cô ngồi một mình trong phòng khách, bỗng có chút bối rối.
Chuyện mời Thời Chí tới nhà, hiện giờ nghĩ lại, Tiết Lam quả thực cảm thấy có chút không thích hợp.
Thời Chí và Thịnh Lâm cụ thể là tình huống thế nào, ba mẹ cô rốt cuộc có thể chấp nhận hay không, cô vẫn không rõ. Vạn nhất bị cô phá hỏng, vậy cô thật sự trở thành tội nhân rồi.
Trong lúc Tiết Lam đang vò đầu bứt tai, suy nghĩ rối rắm thì đèn phòng khách đột nhiên bị bật lên, mẹ Tiết từ sau lưng đi tới.
Tiết Lam ngước lên nhìn mẹ Tiết, có hơi bất ngờ: “Mẹ, sao mẹ còn chưa ngủ?”
Mẹ Tiết nói: “Ra khỏi nhà vệ sinh thì nghe thấy phòng khách có tiếng động nên qua xem thử. Con đó, nửa đêm nửa hôm không ngủ, làm gì vậy?”
Tiết Lam nhìn mẹ Tiết, mấy lần muốn nói lại thôi, vẫn không cách nào mở miệng.
Mẹ Tiết thấy vậy thì nhẹ vỗ vai cô: “Lo lắng chuyện Thời Chí ngày mai tới nhà sao, sợ mẹ và ba con làm khó người ta, phải không?”
Tiết Lam sửng sốt, rõ ràng cô không ngờ lại bị mẹ Tiết nhìn thấu suy nghĩ.
Mẹ Tiết cười: “Con bé ngốc, tâm sự tối nay của con đều viết lên mặt cả rồi, sao mẹ có thể không nhìn ra chứ.”
“Lam Lam, con an tâm đi, mẹ và ba con cũng không phải kiểu ba mẹ không hiểu chuyện. Thịnh Lâm lớn như vậy rồi, nó lựa chọn thì sẽ biết tự chịu trách nhiệm, mẹ và ba con sẽ không nhúng tay, càng sẽ không làm gì con cái nhà người ta, con yên tâm đi.”
Tiết Lam hơi ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ mẹ Tiết lại nói vậy.
“Mẹ, trước đó còn bảo con tới đoàn phim làm…”
Mẹ Tiết cười bảo: “Còn không phải là thằng nhóc thúi em con à, muốn giúp con nhưng lại sợ con từ chối nên đem chuyện này giao cho mẹ. Mẹ hết cách rồi, cũng chỉ có thể lấy lý do này.”
Tiết Lam: “……”
Vậy mà còn có nguyên nhân thế này! Cho nên, căn bản không có nhiệm vụ gián điệp nào hết.
Ô hô…..May quá, hại cô trước đó còn tưởng không hoàn thành nhiệm vụ mà chột dạ cơ đấy.
“Được rồi, không còn sớm nữa, chuyện em con để nó tự đi mà phiền não, chúng ta mau về phòng ngủ đi.” Mẹ Tiết hối thúc.
Tiết Lam cười kéo tay mẹ Tiết, thân thiết nói: “Vậy mẹ tối nay ngủ cùng con nhé, được không?”
Bà thấy con gái gần gũi với mình thì cũng hết sức vui vẻ, “Đương nhiên là được. Hôm nay hai mẹ con chúng ta ngủ với nhau, không cần ông ba già của con.”
Vì vậy, mẹ con hai người vui vui vẻ vẻ về phòng của Tiết Lam, để lại ba Thịnh một mình cô đơn trong phòng trống.