Văn Diệp quay người lại,khó khăn mỉm cười nhìn người kia:
- Mễ Nam, giả sử có một ngày tôi chết đi, anh có khóc không?
Mễ Nam nhíu nhíu mày lùi về sau một bước:
- Không cho Diệp chết. Mễ Nam ở bên cạnh Diệp.
Văn Diệp cười xòa, kéo lấy bàn tay kia.
- Vào nhà thôi.
- -----
Nhân sinh vô hình.
Tình cảm vô hình.
Không nhìn thấy được, không sờ thấy được. Thế nhưng lại sẵn sàng chết vì nhau.
Thứ tình cảm ràng buộc ấy, bình thường có thể người ta đơn giản mà bỏ qua. Vậy nhưng trong cơn ngậm ngùi của sinh tử, lại rõ như ánh sáng ban ngày.
Phạm Thái cậu vậy mà trước đây lại không biết rằng, người nằm trên giường bệnh, trong đống dây dợ chằng chịt kia, lại quý giá với chính bản thân mình đến thế., đến mức, dùng những hơi thở hiu hắt cuối cùng, che chở cho cậu.
- ---
Mười ba năm về trước.
Khi gia đình cậu mới phất lên như diều gặp gió nhờ thu mua những cánh đồng chè bát ngát, xuất khẩu đi nước ngoài.
Cậu trở thành con của đại gia, và cũng từ ấy, anh xuất hiện trước mặt cậu, đi theo cậu, bảo vệ cậu.
Năm cậu 12 tuổi, vô tình rượt theo chú mèo nhỏ mà làm bể cái bình cổ... Anh sợ cậu bị trách phạt liền nhận hết lên người anh những đòn roi đau đớn.
Cậu chưa từng dám quên, ngày hôm ấy, khi cậu sợ hãi nép chặt vào cánh cửa kia, anh đã mỉm cười nói với cậu.
Anh, không sao.
Cũng là, cậu nói với anh bí mật nhỏ, cậu muốn học hát, được đứng trên sân khấu kia.
Anh lẳng lặng đem về cho cậu từng quyển sách viết những nốt nhạc đơn sơ, và vài ngày sau ấy, anh bị phạt quỳ suốt đêm giữa trời đông lạnh.
Cậu lén mở cửa, đem chăn ra cho anh.
Phủ lên mái tóc đã ướt đậm sương muối. Anh đông cứng đôi môi, vẫn nói với cậu rằng. Anh không sao.
Đã bao nhiêu lần, anh nói với em rằng, anh không sao?
Là bấy nhiêu lần, em đã nghĩ rằng, đó là thật...
Anh mạnh mẽ như vậy, sao có thể chứ?
Bưng đôi mắt đã đỏ vành, Phạm Thái mặc kệ những vết thương trên cơ thể vẫn còn vương đầy mùi sát trùng, lẳng lặng cầm lấy tay anh.
Trần Lãm.
Anh đã nói với em những gì?
Anh hứa gì với em?
Anh nói muốn mở một tiệm bánh ngọt, ngày ngày đều cho tôi ăn tới mũm mĩm cơ mà?
Vậy những vết máu này là sao? Đôi tay kia sao lại buông thõng như thế?
Tại sao anh không tỉnh lại?
Ngày hôm ấy,
Khi anh lao vào biển lửa, phủ cả tấm thân mình che chắn cho em. Anh đã nói gì?
Anh nói, anh yêu em hơn tính mạng mình..
Em không cần đâu, em không cần anh phải yêu em hơn cả tính mạng..
Em chỉ cần.. Anh tỉnh lại thôi.. được không?
Nụ cười của anh, thật hiếm hoi.
Anh bảo rằng, có bảo tiêu nào mà hay cười cơ chứ?
Thế nhưng em làm nũng một cái. Anh lập tức nở nụ cười.
Anh buồn cười thật đấy,
Bắp tay anh cuồn cuộn cơ, thế mà, lại thích trở thành một đầu bếp làm bánh ngọt.
Anh buồn cười thật đấy...
Chẳng ra làm sao cả...
Chẳng ra làm sao hết...
Lại bỏ em như thế này ư?
Trần Lãm...
Trần Lãm..
Cầu xin anh, mau tỉnh lại.
Đừng bỏ lại em..
- ------
- Mau đưa cậu chủ về phòng nghỉ đi.
Tiếng mẹ cậu ngay sau lưng cất lên.
Phạm Thái hất đôi tay người bảo tiêu kia ra:
- Con muốn ở lại với anh ấy.
- Bảo vệ con là trách nhiệm của cậu ta, nếu không vì cậu ta vô dụng, con cũng không bị bắt đi như thế. Bố mẹ đã ký một cái bảo hiểm trước đây rồi, sẽ có người bên công ty bảo hiểm tới làm các thủ tục cần thiết. Con cứ ngồi thế này còn ra cái thể thống gì?
Phạm Thái siết chặt nắm tay.
- Còn nữa, sống chết có số, nó chẳng qua..
- Đủ rồi!
Phạm Thái gằn giọng quay lại, đối với người mẹ ruột thịt của mình, lần đầu tiên cậu cãi lại
- Con sống thế nào? Anh ấy sống thế nào? Bố mẹ có biết không?
- Con thích ăn cái gì? Bố mẹ có biết không?
- Con thích mặc cái gì, bố mẹ có biết không?
- Không!Các người sẽ không biết được đâu. Các người chỉ có tiền thôi!. Trong mắt các người tôi là cái gì, anh ấy là cái gì?
- Con muốn học hát, các người liền bảo tôi câm họng. con muốn mặc một cái áo thun các người liền bảo tôi thay ra bộ đồ tử tế.
- Thế nào là tử tế? Như các người nhẫn tâm vứt bỏ một người đã sống chết vì con các người mười mấy năm nằm đây đúng không?
- Đi đi! Đi hết đi!
Bỏ qua sự sửng sốt chết lặng của người phụ nữ, cũng không quan tâm phía sau kia là những ánh mắt thế nào nữa.
Suốt hai mươi năm qua, đều đã chẳng thể được sống như chính mình, vậy, giờ phút này, còn cần gì nữa?
Phạm Thái gục xuống giường bệnh, hôn lên mu bàn tay băng kín chằng chịt kia
.. Lãm.. ngày hôm đó trong đốm lửa điên cuồng..
Anh nói.. anh yêu em...
Đúng không?
Lời nói ấy, bây giờ còn được tính không?
Nếu anh có thể tỉnh lại. Chúng ta rời khỏi đây, đi thật xa.. Ở bên nhau...
Anh, vẫn sẽ cõng em con đường mòn đầy mùi lá cỏ thơm ngát,
Em vẫn trên lưng anh nhong nhong mà nghịch ngợm, lén cài vào tóc anh một bông hoa dại nhỏ..
Ngày ấy, em đã nói rằng. Lớn lên, em muốn trở lên mạnh mẽ như anh.
Anh lại chỉ xoa mái tóc em mà nói rằng. Không cần, hãy cứ sống là chính mình, bởi vì anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em..
Lãm..
Anh nói là.. mãi mãi kia mà?
Là chính anh đã nói...
Mãi mãi.. không rời bỏ em...
- ----
Giọt nước mắt ấm áp len theo khóe băng vải, xót buốt vào trong, khóe mắt người nào đó, cũng khẽ giật nhỏ.
Thế nhưng, Phạm Thái.
Anh, hiện giờ chỉ là một kẻ tàn tật.
Anh còn có thể làm gì cho em được đây?
Phạm Thái....
Xin lỗi em.
======
Vĩ kều sửa sửa lại bình hoa trên bàn.
Kẻ thuộc hạ thân tín đeo kính tiến sát lại gần.
- Đại ca, bên chỗ con thứ nhà họ Phạm đã xử lý sạch sẽ.
- Tốt lắm.
- Nghe nói nhà bên đó đã rút hồ sơ, bảo lưu khỏi trường đại học X rồi.
- Ừ.
- Đại ca, vậy còn tên ngốc kia thì sao?
Vĩ kều ngắm nghía chậu hoa một lát:
- Liên lạc với vợ cũ của nó. Kim Hạ.
- Vâng.
Vĩ kều phủi phủi tay.
Cuộc sống vốn chẳng có gì thú vị nếu chính bản thân mình không muốn tự tạo ra hết cả.
Văn Diệp ơi là Văn Diệp.
Ân tình chồng chất ân tình.
Thử hỏi một kẻ trọng tình nghĩa như em, có thoát khỏi tay anh hay không?
Hãy là để thử xem. Bản lĩnh của Vĩ kều này.
Muốn có người,đều phải có.
========
Vài ngày sau.
- Các người đưa tôi đi đâu?
- Buông ra!
Phạm Thái hết sức giãy dụa khỏi hai tên bảo tiêu đang cố kéo mình ra khỏi phòng bệnh của Trần Lãm.
- Cậu chủ, lệnh của ông chủ đã ban xuống, chúng tôi không còn cách nào..
- Cút!
- Cậu chủ, mời cậu.
- Cút ra.. Tôi nói là cút ra!
Mẹ cậu tiến lại, thở dài một hơi:
- Buông nó ra trước đã. Đừng làm loạn ở đây.
- Vâng!
Hai kẻ bảo tiêu nghe lời bà, thả lỏng.
- Con phải biết rằng tất cả những gì bố mẹ làm là tốt cho con. Hồ sơ trên trường bố mẹ cũng đã rút về, sẽ làm thủ tục cho con sang nước ngoài du học với anh cả con.
- Con sẽ không rời khỏi anh ấy! Bất luận thế nào!
- Hắn là cái gì?. Hắn chẳng qua chỉ là một bảo tiêu đã tàn phế!.
- Rồi, Được được..
Mẹ cậu cố gắng trấn tĩnh cậu:
- Chỉ cần hắn khỏe lại mẹ lập tức vẫn nhận hắn về làm.
Phạm Thái cười nhạt nhẽo:
- Mẹ nghĩ con không đủ hiểu sao?
- Cái nhà này...
Im lặng một lát,
- Mẹ. Mẹ vừa hỏi, anh ấy là gì của con sao?. Được. Hôm nay, con sẽ nói cho mẹ biết!
- Anh ấy chính là người mà con yêu!
- Con trai của mẹ, con thứ nhà họ Phạm chính là một thằng Gay! Một thằng biến thái thích đàn ông!. Con thích anh ấy! Chính là như thế!
- Bốp!
Tiếng tát vang lên, năm ngón tay in hằn trên khuôn mặt trắng bệnh...
- Tao đã nghi ngờ rồi. Tao đã thấy mày chính là cái thứ nửa ông nửa bà, nhưng không ngờ thằng khốn kia lại là thứ khiến mày ra như thế.
Bà không giữ được bình tĩnh nữa:
- Đưa nó đi!
- Không bao giờ!
- Chỉ cần con bước chân ra khỏi ngoài này, các người sẽ bỏ ra một ngày mấy chục triệu để chạy chữa cho anh ấy ư?., hay là để cho anh ấy chết không một người nhìn nhận? Nếu các người làm được như thế!. Nếu các người làm được như thế!
- Cả tính mạng này đều cho các người!
Phạm Thái dùng hết sức, vùng tay ra khỏi hai tên bảo tiêu, lao đầu thẳng vào sống tường gần giường bệnh,
Máu.. Lan ra.
Cậu cố gắng, cố gắng, lết người. Gã gục lên lồng ngực người kia..
Thì thào..
Trần Lãm.
Nếu, anh đã không tỉnh dậy.
Vậy được.
Em, sẽ đi cùng anh.
Chúng ta... cùng nhau.. bước thong dong trên đồi chè.. năm ấy..