- Bồ có thể nhắc cho tui nhớ ra cái nhiệm vụ vớ vẩn mà cô ta giao cho chúng ta là gì không? Tại sao chúng ta lại lang thang ngoài hành lang vào lúc này?
Khiết Đường vội vã nện gót giày xuống sàn. Cô chỉ muốn nhanh chóng đi cho hết vòng sân trường và quay về chỗ của mọi người. Rõ ràng, Tuyết Tâm chỉ muốn dùng hai người bọn họ làm mồi nhử dẫn dụ hắn ta ra mặt. Hoặc, hiểm độc hơn, chị ta muốn lợi dụng hắn để giết chết cả hai người bọn họ.
- Tại sao hắn không xuất hiện để truy đuổi chúng ta ngay cho rồi? Tui đã đi mỏi hết cả chân rồi đây này!
Chỉ cách vài bước phía sau, Quế Chi vẫn giữ thái độ im lặng. Nếu hắn ta ở gần đây, chỉ một mình Khiết Đường là đủ huyên náo để thu hút sự chú ý của hắn. Cô co mình lại bên trong chiếc áo khoác của mình, cảm nhận sự nhỏ bé và cô độc của bản thân. Cơn bão đã tan, nhưng những cơn gió lạnh buốt thì vẫn tiếp tục lùa vào những hành lang trống trải. Tiếng gót giày của Khiết Đường khiến cô cảm thấy khó chịu.
- Nếu thế, tại sao bồ còn mang đôi giày đó? Bồ định chạy trốn khỏi kẻ sát nhân thế nào khi mang một đôi giày cao lêu nghêu như thế?
- Trước khi hắn ta kịp chạm tới một sợi tóc của tui, Phúc Luân sẽ đến cho hắn một trận. Tui đã gọi cho cậu ta rồi.
- Bây giờ hai người đã là một cặp rồi à?
- Sao nào? Tui còn trẻ, tui phải tiến tới phía trước chứ. Khắc Công đã chết rồi!
- Phải, cậu ta chết đã được hơn nửa ngày rồi đấy.
Khiết Đường không thèm bận tâm đến lời bình phẩm của ả. Cô tiếp tục nhắn tin hối thúc Phúc Luân. Việc ở bên ngoài một mình với tên sát nhân thật sự quá mạo hiểm. Mức độ mạo hiểm đó lại tăng thêm cấp số nhân với sự hiện diện ở đây của Quế Chi. Ả ta thật lặng lẽ, và điều đó khiến cô cảm thấy bất an. Ả ta đang suy nghĩ gì nhỉ? Một kế hoạch để giết cô chăng? Cô phải làm nhiễu dòng suy nghĩ của ả thôi.
- Hãy trò chuyện với nhau nào. Sau khi hắn ta bị bắt, kế tiếp, bồ biết rằng chúng ta sẽ có một sự kiện thực sự quan trọng: cuộc bầu cử. Bồ đã chuẩn bị cho việc tranh cử đến đâu rồi?
- Lời hứa tranh cử của tui là bỏ món cá trong thực đơn của căn tin, lùi giờ giới nghiêm lại và cho phép bọn con gái thả rông ngoài giờ học.
- Ồ, bọn con trai sẽ hưởng ứng nhiệt tình đấy. Trúc Đào đã cố vấn cho bồ điều đó đúng không? Trong đợt tranh cử vào ghế hội đồng, con khốn đó xúi tui hứa với bọn họ rằng tui sẽ giúp tất cả mọi người mất trinh trước khi tốt nghiệp. Thật sáng dạ làm sao!
Khiết Đường tiếp tục huyên thuyên nhiều thứ khác về kế hoạch tranh cử của mình. Bài hát chủ đề cô đã chọn, bữa tiệc và chiến dịch gây quỹ, màu váy và kiểu tóc của cô trong ngày tranh luận, có rất nhiều thứ mà cô đã tốn công chuẩn bị cho sự kiện trọng đại này. Dĩ nhiên, cô không thể cam lòng mà chết trước lúc đó được. Tên sát nhân đó phải bỏ qua cô thôi.
- Thành thật mà nói, tui cũng không muốn bồ bị hắn ta giết chết. Sẽ rất chán nếu như tui là người duy nhất còn lại tham gia tranh cử.
- Phải, sẽ vui hơn nhiều nếu chúng ta giết lẫn nhau, thay vì để cho cái tên đó có được vinh dự.
Cuộc trò chuyện chấm dứt. Hai cô gái đứng sững lại khi trước mặt họ là một cánh cửa lưới mắt cáo. Ai đó đã khóa hành lang lại và bọn họ đành bất lực đứng nhìn phía sân trường vắng lặng bên kia. Họ đã bị ngăn cách với bên ngoài, theo nghĩa đen, và bọn họ thật sự không biết rằng mối đe dọa đang nằm ở phía nào của cánh cửa. Khiết Đường giật bắn cả người khi cánh cửa chợt rung lên và một thân người bỗng lao về phía cô.
Phúc Luân cười rất lớn. Tiếng cười cậu ta càng vang vọng lớn hơn nữa trong cái hành lang vắng ngắt này, lớn đến mức nó vượt quá cả giới hạn khó chịu của Khiết Đường và khiến cho cô cảm thấy rùng mình.
- Bồ đang làm trò gì thế? Tại sao lại nhốt bọn tui? Mở cánh cửa này ra ngay!
- Bồ nói gì thế? Tui có làm gì đâu nào. Tui đến đây bằng lối khác. Và khi đến thì đã thấy hai người bị kẹt ở đây rồi. Ai đó đã đóng cánh cửa này!
Ba người bọn họ loay hoay mất một lúc với cánh cửa mà vẫn chẳng thể khiến nó dịch chuyển. Phúc Luân bắt đầu lầm bầm rủa thầm.
- Có lẽ hai người nên quay lại và đi đường khác. Hoặc tui có thể tìm một cái gì đó để nạy nó lên.
Cậu ta nên câm miệng lại và thôi mấy cái gợi ý đó đi. Quế Chi đã bắt đầu loáng thoáng nghe thấy tiếng gì đó. Kim loại đang ma sát vào tường, âm thanh đó nghe không dễ chịu chút nào cả. Khiết Đường cũng đã nghe thấy, cô ta bắt đầu nghĩ về bữa tiệc tranh cử của mình và thấy khung cảnh trước mắt mình mờ lại. Bọn họ quay lưng lại và nhìn thấy một bóng đen đã đợi sẵn ở cuối hành lang từ bao giờ. Điều tốt nhất mà Phúc Luân có thể làm cho bọn họ lúc này... Cậu ta nuốt nước bọt và hét lớn lên cho tất cả mọi người trong hành lang đều nghe thấy.
- Tui sẽ gọi mọi người đến! Tui sẽ tìm lối vòng lại và cứu hai bồ! Đừng chết trước khi tui quay lại nhé!
Và rồi, cậu ta biến mất còn nhanh hơn cả lúc xuất hiện. Hi vọng là với tốc độ đó, cậu ta sẽ sớm đến giải cứu cho bọn họ. Quế Chi thực sự rất muốn nói điều gì đó mai mỉa với Khiết Đường, nhưng dĩ nhiên là cô vẫn đủ đầu óc để biết vấn đề thực sự cần giải quyết lúc này là gì. Cô quay sang và trấn an ả ta, hoặc điều gì đó đại loại như vậy.
- Dù sao thì, chúng ta có hai, còn hắn chỉ có một.
- Phải, hắn không thể giết cả hai cùng một lúc được.
Bọn họ nhìn nhau trong giây lát. Hai kẻ thù đã quá thấu hiểu nhau. Chẳng cần nói thêm gì, bọn họ vẫn biết điều tiếp theo phải làm là gì. Chạy, chạy thật nhanh về phía hắn. Mỗi người nép về một phía, và cầu nguyện rằng hắn sẽ vung cái mỏ lết về phía còn lại.
Cuối cùng, tên sát nhân chẳng có chút nao núng gì và vung cái mỏ lết về phía Khiết Đường. Cô ta thầm chửi rủa. Đến cả hắn cũng yêu thích ả ta hơn cô, tên sát nhân chết tiệt. Khiết Đường né người xuống để tránh cú đánh của hắn. Đôi giày cao gót đẹp đẽ khốn nạn khiến mắt cá chân cô bị trẹo trong khi đang nỗ lực tránh né. Mặc dù đã nằm sấp trên nền nhà, Khiết Đường vẫn đủ nhanh nhẹn để né được cú đánh đầu tiên của hắn. Tiếng mỏ lết va chạm vào nền gạch to đến nỗi đầu cô bắt đầu thấy choáng. Đó là lúc hắn nắm lấy tóc cô và giật ngược cô lại phía sau. Khiết Đường liên tục la hét những từ ngữ không rõ ý nghĩa. Trong đầu cô là bài diễn văn tranh cử mà được cô chuẩn bị suốt cả năm trời. Chết tiệt, cô đã thuộc lòng từng từ một. Hắn dùng chân đè lên bụng cô, ngăn cản không cho vùng dậy. Khi hắn vung cái mỏ lết lên cao, Khiết Đường chợt nghĩ đến một câu: Y là cho Yoric, kẻ có cái đầu đã bị đập vỡ. Tại sao cô lại thuộc bài thơ đó nhỉ? Không, không phải là mặt! Đừng có đánh vào mặt!
Khiết Đường sẽ không bao giờ thừa nhận, nhưng vào khoảnh khắc này, cô yêu Quế Chi đến chết đi được. Con khốn đó đã quay lại, và phang cả một thanh gỗ vào đầu tên sát nhân. Sao con ngốc đó không kiếm ra nổi một con dao và kết liễu hắn cho rồi?
Trong lúc Khiết Đường còn đang nằm lăn lộn trên nền nhà, Quế Chi phải ra sức chống trả tên sát nhân này một mình. Hắn dùng cái mỏ lết để ép chặt cô vào bờ tường. Qua khe hở trên chiếc mặt nạ, cô nhìn thấy đôi mắt của hắn, một đôi mắt trong veo của một đứa trẻ. Không có sự giận dữ, không có sự căm thù, cũng chẳng có niềm tham vọng. Tất cả những gì cô nhìn thấy trong đôi mắt ấy là một niềm vui thuần túy, ngô nghê và mãnh liệt.
Hắn không quá khỏe như cô lo ngại. Sức ép của hắn lên cô đang dần giảm đi. Quế Chi dùng hết sức để co chân lên và đạp vào hạ bộ của hắn một cú thật mạnh. Hắn ta dễ dàng bị cô đá văng ra và bắt đầu lảo đảo, mặc dù tay hắn vẫn nắm cái mỏ lết rất chặt. Quế Chi siết mạnh khối gỗ trong tay mình...
- Mày biết không? Rất xấu hổ nhưng tao phải thú nhận điều này. Tao là một trinh nữ.
Quế Chi bước nhanh về phía hắn, vung thật mạnh cây gậy trong tay mình vào đỉnh đầu của kẻ sát nhân.
- Và mày đang gây chuyện với nhầm trinh nữ rồi, con khốn à.
Cây gậy của cô đã đập trúng mục tiêu. Và cô sẽ tiếp tục cho ả sát nhân thêm vài cú nữa nếu như Khiết Đường không xen vào với đôi giày gót nhọn của ả.
- Trời ạ, không cần phải là trinh nữ mới xử được tên này đâu!
Vừa hét, Khiết Đường vừa đập gót giày vào đầu ả sát nhân. Máu đã rơi, và thật vui khi đó không phải là máu của cô. Tên sát nhân nhận ra mình đang dần thua cuộc. Ả cố gắng vùng dậy, xô ngã Khiết Đường và vụt chạy trên hành lang. Bọn họ có thể tóm được ả sát nhân này, Khiết Đường tự tin như thế. Cô hăng hái đuổi theo ả, bất chấp cái mắt cá chân vẫn còn đau nhói của mình. Khi đến chỗ ngoặt, ả sát nhân đột ngột đổi hướng và rẽ vào góc hành lang khuất. Khi cô đến được chỗ đó, bóng dáng của ả đã biến mất. Khiết Đường phân vân không biết phải chạy về hướng nào. Cô dừng lại, và cơn đau từ cổ chân ngay lập tức lại kéo đến. Quế Chi ở ngay bên cạnh cô và bọn họ đều im lặng, cố gắng lắng nghe động tĩnh xung quanh. Ban đầu, mọi thứ đều yên tĩnh. Nhưng rồi, bọn họ nghe thấy tiếng bước chân của một kẻ nào đó. Hắn đang tiến về phía bọn họ. Khiết Đường vô cùng thất vọng khi nhận ra họ đã để mất dấu ả sát nhân. Người xuất hiện sau đó lại là Phúc Luân, rất khẩn trương và cũng thất vọng không kém khi nhìn thấy thái độ của Khiết Đường.
Ngay sau khi vượt qua cơn chấn động, Quế Chi ngay lập tức báo tin cho Tuyết Tâm. Kế hoạch dụ địch của chị ta đã thành công mỹ mãn.
- Nhưng ả ta vẫn ở ngoài đó!
- Đó là một cô gái sao? Tui cứ đinh ninh rằng đó chắc chắn phải là Anh Thanh. Cậu ta không có tên trong danh sách.
- Chúng ta đang có một vụ rất điển hình. Có một nhóm kẻ sát nhân ở đây chứ không phải là một tên.
Tuyết Tâm cau mày và nghĩ ngợi. Mọi thứ vẫn tiến triển theo dự liệu của cô. Bây giờ cô chỉ cần phải ghi nhận phần nửa kia mà thôi.
- Còn Hoàng Hạnh thì sao? Tui bảo cô ta đến phòng đông lạnh với cùng mục đích dụ địch như hai bồ.
- Chị ta vẫn chưa liên lạc trở lại sao? Tui e rằng chị ta gặp chuyện rồi, chị ta chỉ có một mình ngoài đó.
Mặc dù chẳng ai thực sự quan tâm, nhưng bọn người Quế Chi cũng nhanh chóng đến chỗ phòng đông lạnh để giải tỏa thắc mắc về số phận của Hoàng Hạnh. Khiết Đường đã rất chắc chắn rằng bọn họ sẽ tìm thấy cái xác của chị ta ở đằng sau cánh cửa bị khóa ngoài đó. Và cuối cùng, như mọi khi, cô đã hoàn toàn đúng.
Hoàng Hạnh nằm bơ vơ giữa căn phòng với cái bộ dạng không thể nào khó coi hơn nữa. Khiết Đường tìm thấy mảnh giấy báo tử của chị ta bị bỏ lại trên nền nhà. W là cho Winie, kẻ đã bị chôn trong băng. Thật là dễ đoán làm sao, Khiết Đường chẳng lấy gì làm kinh ngạc với cái chết của chị ta. Điều khiến cô và những người khác phát hoảng lên lại là một chuyện hoàn toàn khác. Ngoài trừ mấy tảng thịt sống khác được treo trên kệ, Hoàng Hạnh là cái xác duy nhất ở trong phòng. Những cái xác khác đã biến đi chỗ quái nào? Khiết Đường quay trở lại nhìn ngắm khuôn mặt tím tái của chị ta và thầm cười nhạo một lần cuối cùng. Bọn họ mất hết những cái xác khác để đổi lấy mỗi cái xác xấu xí của chị ta ư? Một cuộc trao đổi chẳng có tí công bằng nào cả. Mà có lẽ cô đã quá gấp gáp trong việc chia tay chị ta rồi. Hoàng Hạnh mở to đôi mắt lờ đờ của ả ra bất ngờ đến nỗi Khiết Đường hoảng hốt ngã nhào xuống đất. Tất cả bọn họ đều ú ớ không thốt lên được lời nào. Duy chỉ có đôi môi tái nhợt của Hoàng Hạnh là có chút cố gắng lắp bắp.