S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 4 - Chương 13: Kế dụ

Trong phòng làm việc của Triệu Trinh, có một tủ quần áo dùng để cất trang phục biểu diễn. Đồ trong tủ được Triệu Trinh bỏ ra, cho vào rương. Đứng trước tủ quần áo đang mở rộng là hai người —– Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường nhìn cái tủ còn thấp hơn mình vài cm, hỏi Triệu Trinh, “Trốn được vào đây hả?!”

Triệu Trinh nhìn xung quanh, chỉ vào cái rương lớn đựng đồ ảo thuật, “Không thì trốn trong kia? Nó cũng lớn!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại nhìn, phát hiện đây chính là cái rương thường xuyên xuất hiện ở các tiết mục ảo thuật, người ở trong, sau đó đao kiếm đâm xuyên qua

Hai người nhìn cái rương, lại liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lắc đầu: “Thôi đi, trốn trong tủ quần áo hơn…”

“Sao tối nay Morris lại đột nhiên muốn tới?” Triển Chiêu khó hiểu hỏi Triệu Trinh.

“Nói là có người muốn hại chết hắn, một mình thì hắn sợ.” Triệu Trinh vừa đáp, vừa chỉ Lisbon, “Ở đây có Lisbon, người hay quỷ cũng không dám đến ~~”

“Nếu thế…” Bạch Ngọc Đường chợt hỏi, “Giả sử có người muốn hại cậu, còn là người cậu quen… Lisbon có tấn công hắn không?”

Triệu Trinh suy nghĩ một chút, gật đầu, “Sẽ.”

“Vậy cậu có thể để Lisbon ra chỗ khác không?” Triển Chiêu đưa tay sờ sờ cái bờm xù của Lisbon ~~ Lisbon đã rất quen với Triển Chiêu rồi, hơn nữa còn coi Triển Chiêu cũng thuộc họ mèo ~~ Cho nên một người một sư thấy nhau thì thân thân thiết thiết, giống như hận sao gặp nhau quá muộn màng.

“Các cậu sẽ không để tôi gặp nguy hiểm chứ?” Triệu Trinh nửa đùa nửa thật nói.

“Tôi muốn cậu chọc giận hắn.” Triển Chiêu cười cười, “Cậu chắc biết cách.”

“Chọc giận?” Triệu Trinh nghi hoặc, “Ý cậu là để hắn phát điên?”

“Để hắn mất kiềm chế.” Triển Chiêu nói, “Để hắn lộ bản tính.”

Triệu Trinh trầm mặc một lát, thở dài, “Tôi sẽ cố



Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhanh chóng trốn vào tủ. Bạch Ngọc Đường luống cuống, còn đụng đầu vào nóc, đau đến nhe răng.

Triển Chiêu thò tay dẹp người kia, bản thân cũng nép vào, cửa đóng lại.

Bạch Ngọc Đường không đứng thẳng được, buộc phải khom người, cằm gác lên vai Triển Chiêu, hai tay không có chỗ thả xuống, suy nghĩ một tí, cuối cùng vòng qua hông Triển Chiêu.

Triển Chiêu quay đầu trừng mắt liếc anh, đưa tay kéo kéo tay áo anh xuống, nhưng Bạch Ngọc Đường nhất định không buông.

“Làm trò gì?! Chuột chết!” Triển Chiêu nhỏ giọng đe doạ.

“Thế này mới thoải mái ~~” Bạch Ngọc Đường lại ôm sát một chút, “Nói chuyện cũng tiện.” Tiếp đó, thổi khẽ vào tai Triển Chiêu. Thỏa mãn nhìn thấy tai người nọ vì hơi thở của mình mà đỏ lên, tiếp đó má cũng đỏ, chậm rãi lan đỏ cả cổ.

Triển Chiêu tức giận, muốn quay đầu tranh cãi với còn chuột vô lại kia một phen, lại nghe bên ngoài có tiếng trò chuyện cùng tiếng bước chân. Hai người vội vàng nín thở, nhòm ra ngoài.

Triệu Trinh đang cầm chai rượu mà Morris mang đến.

“Trinh, may mà cậu đồng ý, tối qua tôi không ngủ được.” Morris càu nhàu, một tay khoác lên vai Triệu Trinh, nhìn như tùy ý, nhưng ánh mắt lại cứ chằm chằm vào gương mặt nhìn nghiêng của Triệu Trinh.

Trong tủ, qua khe hở, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tóm gọn ánh mắt này của Morris, ngạc nhiên liếc nhau.

Bạch Ngọc Đường nghe Morris lải nhải, nói vào tai Triển Chiêu: “Trước kia không chú ý nhé, không ngờ Morris có loại tâm ý này với Triệu Trinh.”

Triển Chiêu ở đằng trước, quay đầu lại nói chuyện có chút bất tiện, Bạch Ngọc Đường lại còn ghé vào tai anh, hơi thở phả vào dái tai cùng vùng cổ cực mẫn cảm, càng khiến anh như bị hỏa thiêu.

Thấy gương mặt Triển Chiêu nóng hồng như ráng chiều, Bạch Ngọc Đường hôn lên mặt anh một cái.

Triển Chiêu kinh hãi, nhưng bây giờ không thể phát ra tiếng được, không thể để Morris phát hiện, sự việc sẽ hỏng mất! Chỉ có thể chịu đựng, quay lại hung hăng trừng tên kia, ánh mắt cảnh cáo —- Cậu đừng làm bậy nữa a!!

Bạch Ngọc Đường cười cười, không đùa anh nữa, hai người chuyên tâm theo dõi qua khe hở, chờ đợi câu chuyện tiếp tục.

Morris cứ lải nhải suốt, còn Triệu Trinh lại chẳng chút phản ứng, tựa hồ hơi không thoải mái, nhưng vẫn rất khéo léo tránh cái khoác tay của Morris, tựa hồ duy trì một khoảng cách với hắn.

Morris ngoài mặt dù giả vờ không chú ý, nhưng ánh mắt rõ ràng có một tia nghi ngờ.

“Tôi nghỉ ở đâu?” Morris hỏi.

“Tùy cậu, phòng nào cũng được.” Triệu Trinh mở báo ra, ngồi xuống sofa, dựa lên Lisbon đang mơ màng ngủ, đọc báo.

Trong tủ quần áo, Bạch Ngọc Đường vỗ nhẹ Triển Chiêu, ánh mắt ra hiệu anh nhìn Triệu Trinh, ý là —- Cậu ta lãnh đạm thế được không??

Triển Chiêu cười với anh, giơ ngón cái lên, ý rằng —- Triệu Trinh dùng chiêu này là thông minh!

“Hôm nay cậu lạnh lùng thế ~~” Morris đi tới, ngồi xuống cạnh Triệu Trinh, “Xảy ra chuyện gì?”

“A?” Triệu Trinh có phần bực mình, nhìn hắn, “Nói linh tinh.”

“Tôi mang theo rượu ngon tới, muốn uống một ly không.” Morris cầm lấy chai rượu mình mang đến, cười hì hì, “Porto Pháp cậu thích nhất nhé.”

Triệu Trinh thấy rượu, tựa hồ có chút thích thú, sau đó đột nhiên nhìn chằm chằm chai rượu, ngây ra; trên gương mặt, ý cười nhàn nhạt xuất hiện.

“Có phải nhớ lại chuyện hồi chúng ta học ở Pháp?” Morris cũng vui vẻ ra mặt.

“Hả?” Triệu Trinh bị câu hỏi làm sững sờ, lập tức lắc đầu, cười, “Tôi đang nhớ lần trước Bạch Trì uống rượu, nhóc đó uống say thú vị vô cùng!”

Bạch Ngọc Đường nhe nhe răng nhìn Triển Chiêu, ý nói —- Thấy không? Tên này không hổ cháu trai Triệu Tước, gian xảo chưa!!!

Triển Chiêu cũng gật đầu —- Cũng may nhân cách không tệ lắm, nếu không chắc chắn khó quản.

Trên sofa, sắc mặt Morris bắt đầu tái đi, lạnh lùng nói: “Bạch Trì? Chính là thằng nhóc cảnh sát quèn hại cậu bị thương?!”

“Sao lại bảo nhóc ấy hại tôi bị thương, nhóc cứu mạng tôi.” Triệu Trinh thản nhiên nói, hình như hơi bực.

“Cậu còn nói nó cứu cậu?” Morris cười, sau đó, đổi chủ đề, “Trinh, cuối tuần tôi về Pháp, khi nào thì cậu về?”

Trong tủ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cả kinh —– Morris muốn chạy!

Triệu Trinh nhìn hắn, có chút kỳ quái, “Ai bảo tôi muốn về? Tôi không quay lại đâu.”

“Cậu điên hả?!” Morris đã có chút không vui, nhìn Triệu Trinh, “Sự nghiệp của cậu phần lớn đều ở nước ngoài. Ở đây mấy người biết cậu? Ở Pháp cậu là ảo thuật gia đẳng cấp quốc tế!!”

“Không sao ~~” Triệu Trinh nhún nhún vai, “Dù sao tôi làm ảo thuật cũng chỉ là chơi thôi, nhưng giờ tôi tìm được một đồ chơi mới rồi.”

Trong tủ, Bạch Ngọc Đường bĩu môi với Triển Chiêu —- Cậu xem hắn, không làm ảo thuật cũng có thể diễn trò a ~ Cực kỳ có tiền đồ!

Triển Chiêu nghi hoặc —- Triệu Trinh nổi tiếng vậy sao?

Bạch Ngọc Đường nhướn mi, đưa tay lên bên tai Triển Chiêu, nhoáng một cái, trong tay một đồng xu xuất hiện.

Triển Chiêu trợn mắt —- Cậu học ảo thuật khi nào a?!

Tay khẽ lật ngửa một cái, đồng tiền nháy mắt lại biến mất, Bạch Ngọc Đường có phần đắc ý nháy mắt với Triển Chiêu —- Thiếu gia đây là thiên tài!

“Cậu định vứt bỏ? Chỉ vì thằng cảnh sát bình thường đến tầm thường đó?” Morris càng lúc càng kích động, túm lấy cổ áo Triệu Trinh, “Cậu ngẫm lại đi!!”

“Gru… gru…” Morris còn chưa nói hết, Lisbon bên cạnh Triệu Trinh đã tỉnh từ lúc nào, nó ngẩng đầu, nhìn cái tay của Morris đang túm áo Triệu Trinh, nheo mắt, gầm gừ tựa hồ cảnh cáo.

Morris cũng chợt tỉnh ngộ, thấy ánh mắt kinh ngạc của Triệu Trinh nhìn hắn, xấu hổ cười cười, vội vàng thu tay về.

Triển Chiêu nhìn chằm chằm Lisbon, xoay mặt chớp chớp nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhìn ánh mắt ấy, dịch ra —- Cực oai a! Muốn nuôi một con quá đi ~~ Tiểu Bạch, chúng ta cũng tìm một con nhé, bình thường dùng như chó nghiệp vụ, để ở S.C.I. thì cực hoành tráng nhỉ?!

Nhịn cười, Bạch Ngọc Đường gật gật với Triển Chiêu —- Ngày mai tôi đưa Lỗ Ban về, chúng ta bạt mạng ép nó ăn, để nó to như Lisbon!!

“Hình như tôi kích động quá rồi.” Morris ngồi lại, nhưng Lisbon vẫn cứ theo dõi hắn, không có ý lơ là.

Triển Chiêu nhíu mày —- Phải để Lisbon đi, nếu không Morris sẽ duy trì cảnh giác.

“Uống chút rượu đi.” Morris đứng lên, lấy dụng cụ mở rượu ra, làm như tùy ý nói, “Gần đây Lisbon càng ngày càng dữ, tôi sợ tối nay nó xem tôi làm thức ăn khuya mất.”

Triệu Trinh gật đầu, “Bạch Trì làm nó kén ăn rồi, giờ chỉ nghe mỗi lời nhóc ấy.” Nói xong, Triệu Trinh đẩy đẩy cái đầu Lisbon, dùng ánh mắt ra hiệu cho nó, Lisbon vui vẻ chạy đi.

Trong tủ, Triển Chiêu huých nhẹ Bạch Ngọc Đường —- Ôi cha

~~Sau đó, hai người càng chú ý tới nhất cử nhất động của Morris, ban nãy hắn có ý muốn Lisbon rời đi, nói cách khác… Hắn muốn hành động.

“Đem hai cái ly ra đây!” Morris nói.

Triệu Trinh buông báo xuống, uể oải đứng dậy, đi vào bếp lấy ly.

Bạch Ngọc Đường cau mày, bảo Triển Chiêu nhìn Morris, thấy hắn lấy từ túi áo ra một viên con nhộng, tách viên nhộng ra, đổ phần bột thuốc vào chai rượu.

Lúc này, Triệu Trinh cầm ly đi vào. Morris nhận một ly, đưa Triệu Trinh một ly, lại rót ình một ly.

Triệu Trinh không biết có phát hiện ra điều bất thường không, nhận ly liền đưa lên miệng uống, cầm ly đi về sofa, rượu trong ly vơi một nửa.

Morris đi tới bên cửa, nhẹ nhàng khép vào, “cạch” một tiếng khóa lại.

Triển Chiêu mở to mắt nhìn Bạch Ngọc Đường —- Tiểu Bạch, vừa rồi Triệu Trinh có uống rượu không?

Bạch Ngọc Đường cũng đang hơi lo lắng, liền thấy Triệu Trinh hình như nóng lên, cởi cúc cổ áo, lặng lẽ nháy mắt về phía chiếc tủ.

Hai người trong tủ thờ phào nhẹ nhõm, xem ra Triệu Trinh đã chuẩn bị rồi. Lại nhìn cậu chàng áo mở rộng, nghiêng người tựa trên sofa, như thế

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thấy thế nào cũng không nuốt nổi, cả một dạng Triệu Tước thanh niên!!

Morris chậm rãi đi tới, cúi đầu nhìn Triệu Trinh trên sofa, thấp giọng, “Trinh, cậu làm sao vậy?”

Triệu Trinh lắc đầu, “Có lẽ uống nhanh quá…” Nói rồi, đưa tay với điện thoại bên sofa, bấm máy.

“Cậu gọi ai?” Morris cầm lấy điện thoại, “Tôi bấm số giúp cho.”

“Gọi Bạch Trì đến…” Triệu Trinh nói.

“Gọi nó làm gì?” Giọng Morris dần chuyển lạnh.

“Tôi còn chưa ăn cơm.” Triệu Trinh cười, “Bảo nhóc ấy qua nấu canh sườn bí đao cho tôi ăn…”

Morris từ từ nghiêng người ghé sát, nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Trinh: “Cậu thích nó thế sao?”

“Hả?” Triệu Trinh cười, “Ừ, nhóc ấy thật đáng yêu…”

“Còn tôi?”

“Cậu?” Ý thức Triệu Trinh như càng lúc càng mơ hồ, lưỡng lự nhìn Morris, “Cậu là ai…”

Ánh mắt Morris tức thời lãnh đạm, sự tức giận rõ rệt hơn, “Cậu… Cả cậu cũng không chú ý tới tôi sao… Trinh?”

Trong tủ quần áo, Triển Chiêu nhếch miệng cười, nhìn Bạch Ngọc Đường —- Không sai!

Bạch Ngọc Đường vẫn thấy khó hiểu —- Ý cậu là cái câu “Cả cậu cũng không chú ý tới tôi”? Chứng minh cái gì?

Lúc này, Triệu Trinh hình như muốn đứng lên, cố gắng mấy lần không được, “Tôi hơi choáng… Cậu…” Chợt chằm chằm nhìn Morris, “Cậu cho tôi uống gì?”

“Cậu có biết tôi là ai không?” Morris có phần phát điên hỏi, “Tên gì? Tôi là ai?”

Triệu Trinh không để ý tới hắn, đưa tay lấy điện thoại, “Gọi nhóc tới nấu vài thứ ăn…”

“Cậu lúc nào cũng coi tôi là không khí phải không?!” Morris đột ngột nổi giận, đứng phắt lên, đoạt lấy ống nghe trong tay Triệu Trinh ném đi, phần máy bị kéo theo… Rầm một tiếng.

Morris lao tới đè Triệu Trinh xuống, “Nói đi! Cậu xem tôi là ai?! Tôi theo đuổi cậu mười năm, nghĩ đủ cách làm cậu vui vẻ, cậu có từng liếc mắt tới, còn để mắt tới kẻ khác tôi không thèm nói, vì sao cứ hết lần này tới lần khác lại là thằng nhãi tầm thường đó? Cậu nói a! Vì sao?!”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, khẽ hỏi, “Triệu Trinh có gặp nguy hiểm không?”

Triển Chiêu cũng nhíu mày, hơi do dự —- Vẫn chưa tới độ, nếu kích động nữa thì…

Đúng lúc đó, “đoàng” một tiếng —- Súng nổ.

Cửa trúng đạn, bị người đá văng, vọt vào —- Bạch Trì. Một tay cậu là súng, tay kia là bí đao và xương sườn, mặt đỏ lựng đứng trước cửa. Thấy Morris đang đè lên Triệu Trinh trên sofa, khuôn mặt Bạch Trì nháy mắt chuyển trắng bệch, hét lên với Morris, “ANH MUỐN LÀM GÌ?!”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trong tủ há miệng sửng sốt.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu —- Miêu Nhi, cái này cũng là kế hoạch của cậu?!

Triển Chiêu lắc đầu lia lịa —- Không phải a ~~ Tôi đâu phải thần.

Nhưng rất nhanh, hai người lại liếc nhau, lộ ra nụ cười giảo hoạt —- Thế này xem ra lại được nha!!

Hai nắm đấm đụng nhẹ vào nhau —- Ý trời a!!!