Ừm! Phải nói sao nhỉ? Giọng nói này, hình như đã lâu rồi, chính xác đã hơn 3 năm em chưa được nghe thấy giọng nói này. Có chút ấm áp, có chút hờn dỗi pha sự trẻ con. Rất đặc biệt nhưng cũng cực kì thân thương
"Linh?"
"Anh là Minh có phải không?" - Cô gái vẫn đứng đó hỏi
"Ừm. Là anh nè Linh"
"Đúng là anh rồi. Lâu quá không gặp" - Linh mỉm cười với em
"Sao em lại ở đây? Học xong rồi hả?"
"Dạ vâng. Em vừa mới tốt nghiệp xong đang chờ công việc"
Thực sự em rất bất ngờ khi gặp Linh ở đây. Cô ấy vẫn như ngày nào nhưng có phần xinh đẹp hơn. Cái đẹp của người con gái tuổi đôi mươi mơn mởn như cây lá mùa xuân, cái đẹp mà khiến những đấng mày râu khi đứng trước nó đều không tránh khỏi xao xuyến. Nhưng giờ đây em lại cảm thấy nó xa vời quá, hay chỉ là thời gian vô tình giết đi cảm giác của em với người con gái đó
"Ừm! Hết năm nay anh tốt nghiệp. Còn em thì sao? Đang định làm việc ở đâu đây?"
"Em muốn làm ở trong này nhưng bố em bắt ra ngoài Hà Nội. Em vừa phỏng vấn ở một công ty nước ngoài. Không biết có được tuyển không?" - Linh cười nhẹ nhìn bâng quơ vào không gian rồi nói
"Em là du học sinh lại xinh đẹp như thế thì lo gì không được người ta tuyển dụng chứ. Anh đây mới phải lo nè"
"Anh không tính về làm cho nhà à?"
"Ừm! Em cũng hiểu tính anh mà. Anh đâu có muốn gò bó trong không gian đó. Anh muốn thử sức mình ở ngoài hơn. Khi nào thấy cần thiết anh sẽ về "
"Vẫn cứng đầu thế à?"
"Nó ngấm vào máu anh rồi. Sao mà thay đổi được"
"Anh chẳng thay đổi gì nhiều?"
"Ừm! Anh có thể coi đó là lời khen hay chê bai đây?"
"Tùy anh muốn nghĩ sao cũng được"
2 người cùng nhau bước dạo bước trong công viên, ngắm nhìn những hàng cây một thời từng là kỉ niệm của tình yêu học trò nhưng mặc nhiên không ai nhắc đến chuyện xưa. Chỉ có công việc, cuộc sống, và những mối quan hệ xung quanh. Thời gian như vô tình xóa đi những xúc cảm ấy, để lại trong ta những hoài nghi và sự trưởng thành trong cuộc sống
Năm đó, khi Linh đi du học, gia đình cô ấy cũng chuyển về Hà Nội sinh sống. Linh vào đây để thăm bà con, bạn bè. Chắc khoảng 2 ngày nữa cô ấy lại ra Hà Nội để tiếp tục công việc của mình. Cuộc trò chuyện kết thúc khi em đưa cô ấy về nhà
"Mai đi chơi với em chứ"
"Ừm. Mai có gì anh gọi. Em vẫn dùng số cũ à?"
"Vâng. Vẫn sô cũ. Anh còn nhớ chứ?"
"Chưa hẳn là đã quên. Thôi em vào ngủ đi. Mai gặp"
"Tạm biệt anh"
"Bye em"
Em lững thững bước về nhà. Trời đêm ở phố núi chợt nổi gió làm em cảm thấy se lạnh. Kéo cái khóa áo lên, ngân nga một bài hát trong miệng để rồi chợt mỉm cười. Thành phố đêm nay bỗng bình yên đến lạ thường
"Minh ơi" – Tiếng nhõng nhẽo quen thuộc của ai đó mà người nào cũng biết
"Sao giờ này chưa ngủ?"
"Mai mua tao tô bánh canh nha. Tao thèm bánh canh"
"Ừm. Mai tao mua cho. Ngủ đi"
"Ủa? Mày chưa về à? Sao tao còn nghe tiếng xe"
"Giờ đang về nè?"
"Đi đâu mà trễ vậy?"
"Đi dạo mát thôi. Mày ngủ đi"
"Thằng điên. Khuya không ngủ đi dạo mát"
"Cắt mỏ mày đấy. Biến"
---------------------------------------
"Cô Khánh. Cho con một bánh canh giò mang về. Không ớt, không hành. Giò khoanh nhé"
"Nay mua đồ ăn sáng sớm vậy con. Sao dạo này tao không thấy cái Thy đi cùng với mày. Hai đứa giân nhau à?"
"Dạ. Thy đang bị bệnh nằm trong viện. Nó hành con mấy ngày nay nè cô"
"Chết. Nó bệnh gì mà phải nhập viện ghê vậy"
"Bị rắn cắn cô ạ. Cũng may là rắn thường. Chắc khoảng ngày, hai ngày nữa là xuất viện thôi"
"Vậy hả. Trời Phật phù hộ cho nó. Xong rồi nè. Bảo cô gửi lời hỏi thăm nó nha"
"Vâng. Con gửi tiền. Con đi nha cô"
Cầm bịch bánh canh phi thẳng tới bệnh viện. Mới 7h sáng, em phải chạy mua đồ sớm cho Thy còn hẹn Linh đi chơi.
"Sao mày vào sớm vậy."
"Ừm. Tí tao có việc bận. Chắc sáng nay không ở lại chơi với mày được đâu. Bánh canh còn nóng đấy. Ăn đi rồi con uống thuốc. Chân đỡ sưng chưa?"
"Bớt rồi nhưng còn hơi nhức. Mày bận gì? Đi với em nào à?"
"Em nào đâu. Việc của tao, mày quan tâm làm gì?"
"Hay là hẹn với anh nào đó" – Thy cà chớn
"Anh cái cứt. Tọng đi" – Em đẩy tô bánh canh lại cho Thy
"Ăn nói mất vệ sinh"
"Ai biểu chọc tao chi. Thuốc tao để trên bàn đấy. Ăn xong nhớ uống nha mày. Tao đi luôn đây"
"Ở nói là đi thật à? Ở lại tí nữa"
"Thôi tao có việc bận. Chiều ha"
Em nói xong thì phóng vù ra cửa để lại tiếng la hét chửi bới của Thy ở sau lưng. La lớn được như vậy chắc khỏe lắm rồi. Con gái đến tuổi lấy chồng rồi mà làm nũng như đứa con nít. Mà lạ, sao hai ngày rồi không thấy thằng chông nó đâu nhỉ?
Chạy về nhà, em tắm rửa sạch sẽ, xịt thêm chút Vym (à nhầm nước hoa) cho thơm vuốt thêm tí gel nữa. Bảnh trai vờ lờ, thế này khối em xin chết mất Lục túi, chết mẹ còn đúng 30k. làm sao mà đi café được. Đành chạy xuống nhà xin tiền mẹ. Mẹ cằn nhằn kêu em nên xài tiết kiệm thôi nhưng cũng rút ví dúi vào tay em một ít. Coi như ấm được vài ngày Chắc xong đợt này phải đi kiếm việc làm thêm thôi chứ suốt ngày ăn bám không cũng chết
Lục lại cuốn sổ ghi có ghi số điện thoại của Linh. May quá, nó vẫn còn đây, cứ tưởng mất rồi chứ. Sau một hồi chuông đổ thì thấy Linh bắt máy
"Alo"
"Linh hả? Anh Minh nè. Em đang ở đâu đấy?"
"Dạ. Em đang ở nhà. Anh qua đi"
"Ừm chờ anh tí" – Tâm trạng lúc đó như sắp được đi chơi với người yêu vậy
Em đến nơi thì thấy Linh đang đứng đợi. Sao nhỉ? Em hình như chết đứng khoảng vài giây khi nhìn thấy cô ấy. Một chiếc váy màu hồng chấm trắng dài tới bắp đùi, đi giầy búp bê (Nói thật sự em không biết tả sao nữa. Như hình sáng hôm đó có đi chơi nên em chụp được. Còn giữ tới giờ)
"Anh sao vậy?" – Linh kéo em về với thực tại
"À. Không sao. Em ăn sáng chưa?"
"Em chưa ăn. Mình đi ăn sáng rồi đi chơi luôn nha"
"Ừm! Vậy cũng được"
Cảm giác đèo gái đẹp phía sau thì chắc 10 thằng như một. Vênh mặt lên với đời. Chở Linh tới một quán phở gần đó ăn sáng. Gọi ra hai tô, em và Linh cùng ăn, cùng nói chuyện rôm rả lắm. Đôi khi còn chọc nhau nữa. Thành ra hai đứa là tâm điểm của cả quán đến nỗi khi tính tiền, ông chủ quán còn nói "Hai đứa tình cảm quá ha" Linh đứng đằng sau nghe được cúi mặt thẹn thùng. Em thì chẳng nói gì, chỉ biết cười trừ.
"Đèo em đi thế này, lỡ cô ấy thấy thì sao?" – Lỉnh hỏi khi em đang chở cô ấy tìm một quán café
"Ai thấy cơ?"
"Người yêu anh ấy?"
"Anh làm gì có người yêu"
"Thật không đấy?"
"Anh xạo em làm gì? Có người yêu mà anh dám chở em vậy à?"
Tìm được một quán café trong hẻm nhỏ. Ngày trước em với Linh hay vào đây, sau này khi chia tay cô ấy em không tới nữa. Hơn 3 năm trời mới đặt chân vào tới, quán vẫn như ngày nào có khác chỉ là khung cảnh đẹp hơn, nhiều cây hơn và thật sự rất yên tĩnh
"Lâu lắm rồi anh nhỉ?"
"Ừm! Mới đó mà đã 3 năm rồi"
"Anh có thường xuyên ghé qua đây không?"
"Lần cuối anh vào chắc cũng hơn 3 năm rồi. Quán vẫn thế nhỉ?"
"Anh lạ thật đấy" – Linh mỉm cười
"Anh chị dùng gì ạ?" – Một cô phục vụ bước tới hỏi
"Cho anh một ly ca cao nóng" – "Còn em vẫn như cũ hả" – Quay sang nói với Linh. Cô ấy gật đầu
"Vậy cho anh 1 ca cao nóng và 1 ca cao đá nhé"
"Vâng" – Cô phục vụ mỉm cười bước đi
"Anh vẫn nhớ em thích uống gì à?"
"Sao không nhớ được, đồ uống của anh có khác mấy của em đâu?"
"Anh còn nhớ lời hứa ngày xưa chứ?"
Câu hỏi của Linh làm em giật mình.
"Mình từng hứa nếu đối phương chưa có người khác đến khi gặp lại thì vẫn là người yêu của nhau"
"Ừm! Anh nhớ"
"Vậy anh với em có thể làm lại từ đầu được không? Hãy thực hiện lại lời hứa đó nhé?"
Thực sự khi Linh đề nghị như vậy người em như có lửa đốt. Không phải em hết yêu Linh nhưng em thấy có cái gì đó ngăn cản em đến với cô ấy. Một cái gì đó mơ hồ, không xác định nhưng rất đôi khi lại cảm thấy như ngay trước mắt. Rốt cuộc là sao?
"Em có chắc không?" – Em hỏi lại
"Em nghĩ anh biết về con người em. Em đã nói ra lời gì thì sẽ chắc chắn"
"Em không hối hận chứ?"
"Hãy cho em cái lý do để hối hận đi?"
"Nếu yêu anh, em sẽ phải đối mặt với gia đình anh đó. Em cũng biết bố mẹ anh như thế nào mà. Không dễ dàng gì đâu em"
"Anh lớn rồi, em tin anh sẽ bảo vệ được người con gái mà anh yêu. Anh không giống ngày xưa nữa. Qua cuộc nói chuyện hôm qua, anh khác trước nhiều lắm. Anh trưởng thành hơn trong cả cách suy nghĩ và lời nói. Anh không vội vàng chấp nhận điều kiện của em chỉ vì muốn thăm dò chọn hướng giải quyết tốt cho cả hai. Và quan trọng hết em chắc chắn một điều rằng, anh còn yêu em"
"Anh hãy suy nghĩ kĩ đi. Ngày mai em bay rồi. Đêm nay anh hãy cho em một câu trả lời nhé. Yên tâm dù như thế nào em cũng sẽ chịu đựng được"
Em không nói nên lời. Quả thực Linh giờ đã khác xưa rất nhiều, cô sắc sảo và mạnh mẽ hơn trong từng lời nói, từng cử chỉ. Phải chăng đây chính là cái bức tưởng vô hình ngăn cản em và cô ấy
"Ừm! Hãy để cho anh suy nghĩ. Tới tối anh sẽ có câu trả lời cho em. Giờ chúng ta hãy dẹp chuyện đó sang một bên nhé. Đừng nhắc lại chuyện xưa nữa. Anh muốn cho em một buổi sáng vui vẻ nhất"
"Ok. Vậy sáng nay Minh đẹp trai sẽ dẫn Linh xinh gái đi đâu đây" – Linh bắt đầu cười đùa
"Linh xinh gái muốn đi đâu. Ánh sẽ đưa em tới đó"
"Vậy thì...Let’s GO"
Thanh toán xong chầu café (Linh đòi trả tiền) em với Linh rủ nhau đi siêu thị, rồi chụp ảnh sau đó là đi xem phim. Tới tận 2h chiều mới về tới nhà, mệt nhưng lâu lắm rồi em mới có một ngày vui như vậy
"Cám ơn anh nhé. Hôm nay vui quá"
"Ừm. Em có vẻ mệt rồi đấy. Vào nhà nghỉ đi"
"Dạ vâng"
Bất chợt Linh quay lại hôn nhẹ lên môi em. Nhanh lắm, chỉ đầy 1s thôi nhưng như muốn làm em tắc thở vậy. Người em đơ mất vài giây
"Tạm biệt anh" – Đến lúc đó em mới hoàn hồn lại được
Trong lòng cảm thấy vui nhưng khi nghĩ lại lời nói của Linh, em tự nhiên cảm thấy nặng trĩu. Em không biết làm sao để xử lý chuyện đó bây giờ. Đang suy nghĩ vẩn vơ thì có điện thoại. Là Thy
"Mày đang ở đâu đấy?" – Giọng Thy có vẻ buồn
"Đang ở ngoài đường? Có chuyện gì không"
"Ừm! Mày ghé qua bệnh viện được không? Tao có chuyện muốn nói"