Trên sông Sĩ Vọng, một chiếc thuyền chầm chậm trôi, hai hàng núi non trùng điệp, bờ sông nhấp nhô lũy chướng, tranh giành thanh tú, đẹp không sao kể xiết.
Một văn sĩ áo xanh đứng ở đầu thuyền, kéo lại búi tóc, lấy vải bố buộc vào, dây tóc bị gió thổi lên, bay lên hạ xuống, phóng khoáng lạ thường.
Bác lái đò hai chân trần, dẫm trên boong tàu đi tới, chắp tay trước ngực thi lễ với văn sĩ thanh tú này nói: - Lang quân, đi đến cuối sông này chính là Hồ Khẩu, nước sông đột nhiên bị thắt lại, ào ào chảy xuống, vô cùng hùng vĩ. Hơi nước đó bay lên không, che khuất bầu trời, chỉ nhìn thấy cầu vồng xinh đẹp, lang quân có muốn đi lên phía trước ngắm một chút không? - Không cần đâu.
Văn sĩ áo xanh khẽ mỉm cười: - Không cần đâu, ta đi thành Đan Châu, có chuyện quan trọng đang chờ, không trì hoãn được.
- Vâng!
Bác lái đò kia thấy cách nói năng của y không bình thường, tùy tùng cũng thận trọng từ hành động đến lời nói, hết sức quy củ, biết ông chủ này không phải người tầm thường, lúc này hết sức cung kính, không dám lỗ mãng.
Văn sĩ áo xanh lại nhìn về phía trước, cười không màng danh lợi. Vị văn sĩ áo xanh dung mạo sáng sủa này chính là Ngự Sử đương triều Thời Vũ, sau khi thời Ngự sử nhận được lệnh của Triều Đình, lập tức đi về Đan Châu. Đan Châu thời nhà đường cũng chính là Nghi Xuyên của thời hậu thế, Thời Ngự sử mặc dù không có nhắc nhở của Dương Phàm như Hồ Nguyên Lễ, nhưng lần này y đi không hề có chút sơ suất nào.
Y xuất phát điểm chỉ là một nhân vật tầm thường, sau rồi đỗ tiến sĩ, lại ngay lúc đó được Lại bộ thượng thư ưu ái, chiêu làm con rể, bởi vậy từng bước từng bước bước vào triều đình, trở thành Ngự Sử cao quý. Vốn vô cùng hiểu biết về nhiều loại sự vụ, y cũng không cho rằng lần này triều đình điều y đi phúc tra vụ án chỉ đơn giản là vì vấn đề thống kê gây ra sơ suất.
Y biết sự tồn tại của chuột nhà kho (quan tham ô), thậm chí biết một số kĩ xảo mà bọn họ thường dùng. Y từng buộc tội một vị quan Châu Phủ, cũng là bởi vì gian lận trong lương thực, từ đó mà bị bỏ tù. Quan lại lần đó tham ô lương thực không chỉ là nâng cao giá cả so với thị giá, làm thất thố tiền bạc, điều ác liệt hơn chính là, bọn họ còn đem ngũ cốc bỏ chung vào trấu cám, dùng nước ấm pha trộn, giả làm gạo chất lượng tốt, thật đúng là tán tận lương tâm.
Những vụ án kiểu này, đa số không phải là một hai người là có thể hoàn thành, bình thường đều là các quan có liên quan cùng với môi giới, thương nhân bán lương thực, ba bốn người cùng hợp tác gian dối mới có thể làm được, nhưng lần đó, y điều tra cẩn thận, cuối cùng tóm được chứng cứ rõ ràng, đem tên tham quan ô lại kia ra công lý.
Có kinh nghiệm phá án lần trước, y tin tưởng nếu như phủ Đan Châu thật sự có vấn đề, y nhất định cũng sẽ điều tra ra chứng cứ rõ ràng. - Chức Hữu thiêm đô ngự sử đã bỏ không lâu rồi, nếu như có thể hoàn thành được vụ án này, mục đích cuối cùng, chức vị Hữu thiêm đô ngự sử này ắt sẽ là của ta!
Thời Ngự sử phe phẩy cây quạt trong tay, trong lòng càng thêm nhiệt huyết.
- Sông Sĩ Vọng, Sông Sĩ Vọng, tên của con sông này thật may mắn, lần này nếu có thể thăng tiền lên Thiêm Đô ngự sử, tẩu nương nhất định sẽ rất vui mừng!
Nghĩ đến đây, Thời Ngự Sử hơi kích động một cách khó hiểu, ánh mắt đã bắt đầu ươn ướt.
Thời Ngự Sử xuất thân bần hàn, khi còn bé huynh trưởng đã qua đời, khi đó gia cảnh khốn đốn, theo ý của cha già, vốn là y phải bỏ học theo nghề nông. Đều là trưởng tẩu toàn lực ủng hộ, mua đủ đồ dùng học tập, cổ vũ y tiếp tục đi học, y mới có ngày hôm nay.
Từ nhỏ đến lớn, y gần như là nhờ vào chị dâu chăm sóc mới thành tài. Trong lòng y, ân tình của chị dâu con nặng hơn núi, nhưng y không có gì báo đáp chị dâu, chỉ có thể cố gắng phấn đấu trên con đường làm quan, dùng sự rạng rỡ tổ tông của y đế khiến chị dâu, người đã từng ngậm đắng nuốt cay giúp y thành tài, cảm thấy vui mừng.
- Vút!
Thượng du bỗng nhiên lướt đến một con thuyền, tốc độ rất nhanh. Đường sông mặc dù không coi là hẹp, nhưng gần đây ít mưa, chỗ thích hợp cho thuyền đi không phải là rộng, thuyền kia cách gần một chút, hai chiếc thuyền hơi hơi đụng vào nhau, thuyền nhỏ bập bềnh một cái, Thời Ngự Sử không đứng vững, lảo đảo vài bước, suýt nữa thì ngã.
- Ai chà, thật sự xin lỗi!
Thời Ngự Sử thở nhẹ, hơi hơi ảo não giương mắt nhìn lên, liền nhìn thấy mành trúc cuộn cao, trong khoang thuyền đối diện có tiểu phu nhân mặc áo xanh nhạt, áo dài uy lệ, cổ áo hơi lộ ra một chuỗi hà tử màu xanh, mái tóc đen nhánh hơi cuộn lên, chỉ cắm một cây trâm, khí chất như lan.
Thật ra vị tiểu phu nhân này nếu như nói dung mạo, thì cũng chẳng phải xinh đẹp mười phần, nhưng tư sắc có sáu bảy phần, trang điểm phù hợp, khí chất tao nhã, trong tay cầm một quyển sách, phong độ của người trí thức thản nhiên nghỉ ngơi, cũng có thể làm người đọc sách như Thời Ngự Sử động lòng hơn nhiều so với những tiểu mĩ nhân thướt tha. Tiểu phu nhân lấy sách che miệng, nhưng chỉ che một nửa, chiếc miệng đàn hương khẽ nhếch, lộ ra hàm răng trắng tinh, vẻ mặt áy náy nhìn Thời Ngự Sử, chỉ có điều không đợi nói câu thứ hai, thuyền kia đã trôi bồng bềnh đi rồi.
Thời Ngự Sử nhìn tiểu phu nhân khí chất cao nhã bực này, sự thất vọng chán nản nhất thời tiêu biến, y đứng thẳng người, rũ rũ quần áo, nhìn chiếc thuyền kia nhanh chóng cách xa thuyền của y, khẽ mỉm cười. Phong cảnh hai bờ sông tuy đẹp, nhưng khoong khiến người ta vui bằng thưởng thức mĩ nhân như vậy. Lần gặp gỡ bất ngờ này, trong lòng y hơi lay động, không hẳn không phải là một chuyện vui mừng trong chuyến hành trình nóng bức của y.
Thời Ngự Sử lần này đi về Đan Châu, quyết tâm không giao tiếp với phía quan địa phương, y phải cải trang vi hành, đầu tiên âm thầm tìm hiểu một phen, để tránh trên dưới quan phủ Đan Châu ẩn giấu, bao che cho nhau, bởi vậy lấy thân phận sĩ tử, đến Đan Châu sẽ sai người thuê một căn nhà trúc thanh tịnh.
Vừa mới vào ở, cơ thể mệt mỏi, Thời Ngự Sử cũng không định hôm nay đi điều tra dân gian, đầu tiên phải tắm rửa thay quần áo một lượt, vừa mới tắm rửa xong, thay quần áo, liền nghe tiếng đàn róc rách, du dương lọt vào tai.
Tiếng đàn khi thì chậm rãi như suối chảy, khi thì nhanh như thác nước, khi thì trong trẻo như châu rơi khay ngọc, khi thì trầm xuống như tiếng nỉ non. Tiếng đàn uốn lượn, chậm rãi, chảy thẳng vào tâm thức, khiến Thời Ngự Sử nghe như được tắm gió xuân.
Thời Ngự sự biết một loạt tinh xá này đều là phú thương địa phương xây dựng, đặc biệt để cho khách nhân nam bắc vãng lai thuê ở. Chỉ cách nhau một hàng rào thấp, lại là một khách trọ khác, nhưng y cũng là người yêu cầu, nghe tiếng cầm kỹ cao minh như vậy, không khỏi có cảm giác yêu thích, tất cả mọi người đều là khách tha phương, gặp mặt có gì ngại chứ?
Thời Ngự Sử vốn dĩ có khí phách của người đọc sách, ý đã quyết, liền cầm lấy cây quạt nhỏ, đi theo tiếng đàn. Tiếng đàn truyền đến từ trong rừng sau căn nhà, Thời Ngự Sử vén hoa cỏ bước vào, tiếng đàn du dương dần dần hiện rõ, bóng dáng của một con đường nhỏ trong rừng xanh biếc cũng dần dần hiện lên rõ ràng.
Người nọ đánh đàn, khóe môi hơi cong, tóc đen như mặc ngọc buông xuống sau vai, má hồng đào, rõ ràng là vừa mới tắm, cổ cong duyên dáng, có thể nhìn thấy cả xương quai xanh mơ hồ hiện ra, thanh nhã xuất trần, như một đóa hoa cải tự thơm tự thưởng trong rừng, rõ ràng chính là vị tiểu phu nhân mà y đã gặp bất ngờ trên sông Sĩ Vọng. Hóa ra là một vị phu nhân, Thời Vũ mạo tiến lên phía trước để tránh thất lễ, nhưng nếu cứ như vậy mà lui không khỏi bị coi là rình trộm. Lòng quân tử lay đọng, làm việc ngay thẳng, cần gì phải lo lắng nhiều như vậy?
Thời Vũ đang nghĩ ngợi, tiểu phu nhân dòng dõi nho học kia đã uyển chuyển ngẩng đầu, nhìn thấy y, kinh ngạc ngừng đàn, duyên dáng đứng dậy, phúc lễ cười mỉm nói: - Hóa rà là lang quân trên thuyền, thật là có duyên!
Trong thành Trường An, trong một mảnh rừng trúc, Thẩm Mộc đứng chắp tay, nghe tiếng đàn róc rách, nói: - Kế này có được không? Lam Kim Hải đứng bên cạnh y nói chắc như đinh đóng cột: - Thuộc hạ nắm chắc tám phần. Thuở nhỏ Thời Ngự Sử do chị dâu nuôi nấng trưởng thành, tẩu nương kia xuất thân gia đình dòng dõi nhà có học, hiền lương thục đức, Thời Ngự Sử có thể có ngày hôm nay, tất cả đều là dựa vào công lao của chị dâu y. Thời Ngự Sử sau khi thi đậu Tiến sĩ ra làm quan, thành tâm kính hiếu chị dâu, kính như cha mẹ.
Thời Ngự Sử này tính tình cương trực, thanh liêm tự thủ, nghe nói lúc trước sở dĩ đồng ý làm con rể của Lại bộ Thượng Thư, không phải theo đuổi quyền quý, mà là nhìn trúng tướng mạo khí chất của con gái nhỏ của lão thượng thư, giống bảy tám phần với người chị dâu của y.
Còn nữa, người của chúng ta còn tra ra được,, Thời Ngự Sử và bạn bè ngao du, cũng từng ra vào kĩ viện, người ngoài chỉ để ý nữ tử hầu rượu tướng mạo xinh đẹp trẻ trung, dịu dàng uyển chuyển, còn Thời Ngự Sử lựa chọn, tất nhiên là nhìn như gia đình đàng hoàng, hơn nữa tuổi tác lớn hơn y một chút.
Thuộc hạ phán đoán như vậy, Thời Ngự Sử nhất định là sinh lòng kính yêu người chị dâu, không thể tự kiềm chế. Nhưng tâm sự này, đối với nhân vật thần minh như y, y tất nhiên là không thổ lộ ra, cứ chất chồng như vậy, thật sự là gửi gắm tình cảm. Thuộc hạ chọn nàng này, vẻ mặt khí chất, cách nói năng bản lĩnh, đều trúng với sở thích của y, hơn nữa nàng này nhiều thủ đoạn, không sợ y không chui vào lưới.
Thẩm Mộc cười, than thở nói: - Nói như vậy, ta đã hại một vị quan tốt, làm thương một gã si tình rồi.
Lam Kim Hải cười ha ha với y hai tiếng, nói: - Bên Phu Châu làm thế nào bây giờ? Thứ sử vừa mới nhậm chức Thứ sử Phu Châu là quận mã Bùi Tốn đương triều, người này cũng không phải người của chúng ta. Nếu như Hồ Ngự sử vừa đến, lại có người này phối hợp, bên Phu Châu cũng không dễ xử lí.
Thẩm Mộc nhướn mày, nói: - Bên Phu Châu, vấn đề là chúng có có bản lĩnh bằng trời, cũng không thể dựa vào con số không mà biến hóa ra nhiều lương thực như thế. Phu Châu
Y vừa nói tới đây, từ trong rừng bỗng vọng lại âm thanh của thừng rung, một thanh niên trai tráng mặc áo bào tro đột nhiên xuất hiện trước mắt y, thở hổn hển nói: - Công tử, Lạc Dương vừa mới đưa đến.
Thẩm Mộc nhận lấy một ống trúc nhỏ, bỏ nút ra, rút ra từ bên trong một quyển giấy, mở xe xem một lát, đột nhiên bàn tay nắm lại, nắm chặt lá thư trong tay. Lam Kim Hải thân thiết nói: - Công tử, làm sao vậy?
Thẩm Mộc hít một hơi thật dài, trầm giọng nói: - Triệu Du tự tiện chủ trương, chọc giận Dương Phàm. Tranh chấp hai tông Ẩn - Hiện, e là càng ngày càng khó cải thiện rồi.
Phía bắc thành Lạc Dương, quân doanh Thiên Kỵ.
Dương Phàm nhìn những binh lính đang say sưa luyện tập trên giáo trường, bên tai còn nghe tiếng hét rung trời, quay ra nói với Nhậm Uy: - Thời Ngự Sử thông minh nhanh nhẹn, đạo đức trong sáng, có thể có thu hoạch ở Đan Châu, nhưng cho tới này, trọng điểm của ta đặt ở Phu Châu, không thể kí thác hết hi vọng vào trên người Thời Ngự Sử được.
Đối với năng lực của Ẩn Tông, chúng ta không thể khinh thường. Đối với con người Thẩm Mộc, chúng ta càng không thể khinh thường. Chỉ cần cho y đủ thời gian, y nhất định sẽ có cách cho chúng ta không tìm thấy sơ hở. Theo ta thấy, đối phó với loại người như Thẩm Mộc, muốn mười phần chắc chín, nhất định sẽ bị y đoạt tiên cơ, thấy cách của Thiên Bộ qua chắc, không được rồi.
Nhậm Uy nói: - Ý của Tông chủ là
Dương Phàm nói: - Phải nhanh! Chúng ta chuẩn bị không kĩ, Thẩm Mộc chuẩn bị nhất định cũng không kĩ. Nhưng chúng ta là bên điều tra án, bọn họ là bên bị điều tra, đây chính là ưu thế của chúng ta. Truyền lệnh gấp cho Cổ cô nương, đợi Hồ Ngự sử đến, lập tức liên hệ Bùi Thứ sử, Loạn Quyền mới có thể đánh chết cái tên Thẩm Mộc này!