Say Mộng Giang Sơn

Chương 868: Dương củ sát

Võ Tắc Thiên thản nhiên liếc mắt Võ Ý Tông một cái, bất động thanh sắc hỏi han:
- Như thế nào không được?

Võ Ý Tông giọng điệu cứng lại, y chỉ theo bản năng không muốn để Dương Phàm nắm giữ quyền lực lớn như vậy, chưa từng nghĩ tới lý do, nhưng Hoàng đế đã hỏi, lại là hỏi trước mặt mọi người, y đành phải do dự nói:
- Thiên Kỵ là thị vệ trong cung, trách nhiệm trọng đại, lại đảm nhiệm ngoại chức, sợ... Sợ khó mà đảm nhiệm.

Võ Tắc Thiên không cho là đúng hừ một tiếng nói:
- Các công việc như tuần tra ban đêm, cứu hoả, biên tra bảo giáp, lệnh cấm, truy bắt...vẫn là do Kim Ngô Vệ phụ trách, trẫm ủy Dương Phàm làm Củ phong sát phi xử trí sứ, là hắn phụ trách Tuần Sát, trấn an, xử trí, chứ không phải phân Thiên Kỵ quân tuần sát cửu thành, lo lắng của ngươi không hề có đạo lý!

Võ Tắc Thiên không đợi Võ Ý Tông nói tiếp, phất tay áo, nhân tiện nói:
- Ý trẫm đã quyết, không cần nói nữa! Trẫm mệt mỏi rồi, khởi giá hồi cung đi, Uyển nhi theo sau thảo chỉ, phong thưởng tất cả tướng sĩ tham gia thảo diễn, tất cả phong thưởng căn cứ chế độ, do Uyển nhi và Du Nghi cùng thương nghị quyết định.

Phong thưởng tướng sĩ Thiên Kỵ binh không thông qua Chính sự đường, không thông qua Binh bộ, chỉ cần Thượng Quan Uyển Nhi và Võ Du Nghi thương định, đúng là khác với lưỡng nha Nam Bắc. Đây là tư binh của bà, sao có thể cho phép Chính sự đường và Binh bộ nhúng tay, bất kể thi ân hay là tạo áp lực, dù gì cũng không khỏi khiến Nam nha có cơ hội tận dụng lợi thế đấy.

Cao công công thấy Võ Tắc Thiên lọt một đạo trình tự, vội vàng điểm mũi chân tiến lên hai bước, thì thầm với bà một lúc, Võ Tắc Thiên giật mình, lại hạ chỉ nói:
- Tuyên khẩu dụ của trẫm, ban thưởng thêm ngự tửu tứ phẩm cho tướng sĩ, cho phép cuồng hoan ba ngày, ba ngày sau, vào cung đang trực!

Dương Phàm khi nghe Võ Ý Tông phản đối, chỉ cần thuận thế khom người, miệng nói "Lĩnh chỉ", cho dù Võ Tắc Thiên trải qua khuyên bảo của Võ Ý Tông mà hối hận, miệng vàng lời ngọc, cũng không nên tiếp tục đổi ý rồi.

Nhưng Dương Phàm cũng không làm như vậy. Võ Tắc Thiên cho hắn cái chức quyền này cố nhiên không nhỏ, nhưng so với phòng thủ đại nội hoàng cung tương lai nảy sinh tác dụng căn bản là không cách nào so sánh được đấy. Nếu tình thế quá mức cấp bách, khiến Võ Tắc Thiên cảm giác hắn tham quyền kéo thế, do đó có đề phòng đối với hắn, vậy vì cái nhỏ mà lỡ cái lớn rồi.

Hiện giờ ý chỉ của Hoàng đế đã định, Dương Phàm mới khom người lĩnh chỉ. Võ Ý Tông ở một bên trừng mắt nhìn Dương Phàm, như muốn phóng hỏa.

Dương Phàm này làm quan mà chẳng hiểu đang làm cái gì, lại khiến cho Võ Ý Tông đường đường Hà Nội Vương, kiêm Kim Ngô Vệ Đại Tướng Quân phẫn hận như thế?

Thật ra Võ Tắc Thiên cấp Dương Phàm thêm Sai sứ cũng không phải chức quan, nó chỉ là một Sai sứ. Lấy danh nghĩa Hoàng đế, trao quyền người nào đó đi làm sứ gì đó, tạm thời cấp thêm thân phận, mà không phải là chức quan tồn tại trong thể chế, tỷ như Thượng thư, Thị lang, Viên Ngoại Lang v.v...

Nhưng ở trong quan trường Đại Đường, làm sứ thì nặng, làm quan thì nhẹ. Sai sứ mặc dù là tính chất trao quyền lâm thời, không ở trong hệ thống quan chế, nhưng người chịu Sai sứ và chức vị nếu xung đột với người có quyền, sẽ lấy ý kiến của người phụng Sai sứ làm chuẩn, sai sứ có danh tiếng nhất chính là khâm sai.

Sai sứ không chỉ là một loại khâm sai, hơn nữa Sai sứ lúc ban đầu đều là tính ngắn hạn đấy, như Dương Phàm phụng chỉ đi Nam Cương, bình ổn nỗi oán giận của Chư Man, nhưng vì sự vụ của quốc gia rất nhiều, có vài Sai sứ một tháng hai tháng, một năm hai năm cũng xử lý không xong, có khi thậm chí phải cố định làm sứ, cố định mà ở đó, quản lý một nơi hoặc một chuyện.

Phụ trách các hạng mục sự vụ an toàn của kinh thành chính là các vệ nam nha và bắc nha, bọn họ quản rất tạp, như tuần tra ban đêm, cứu hoả, biên tra, bảo giáp, lệnh cấm, thủ vệ, tra xét, gác cổng, thẩm tra xử lí vụ án, giam cầm phạm nhân v.v...Một câu “Cửu phong sát phong” là có thể bao hàm tất cả sự vụ trong phạm vi kiểm tra mà bọn họ phụ trách.

Nếu chỉ là kiểm tra cũng không quan hệ, vấn đề là mặt sau còn có hai chữ "Xử trí". Dương Phàm có thể trực tiếp xử trí đối với vấn đề hắn phát hiện, có được quyền hành này, hắn có thể dùng thế lực bắt ép chư vệ rồi. Dùng thế lực này bắt ép đều không phải là nói hắn có thể điều động binh mã chư vệ, ngoại trừ Hoàng đế không ai có cái quyền này, mà trừ phi là có người muốn tạo phản, cũng không cần cái quyền này.

Người làm quan cần chính là dưới thể chế này, ảnh hưởng, khống chế năng lực những người khác. Dương Phàm hiện có năng lực “Quyền tra tìm" và “Quyền xử trí" đối với các vệ cấm quân, đối với Võ Ý Tông vẫn lòng muốn chèn ép Dương Phàm, cho hắn một chút lợi hại, không thể nghi ngờ chính là đánh đòn cảnh cáo.

Khiến y buồn bực chính là, bên trong các vệ ở kinh sư, chức trách của "Kim Ngô Vệ" nặng nhất, sự tình nhiều nhất, cái gọi là "Chấp Kim Ngô" nha, cái gì tuần cảnh, phong hậu, đạo lộ, thủy thảo v.v..Rồi tệ mạc, cố chiên, với cấp bệnh phường...liệp sư, mục dưỡng, đại triều hội...

Dương Phàm kiêm Sai sứ “Củ phong sát phi xử trí sứ” này, chẳng khác nào tăng thêm một đạo trói buộc trên người Võ Ý Tông, sau này y mang người làm việc, Dương Phàm thì đặc biệt mang người đi phá y, y còn dựa vào cái gì mà đi tìm phiền toái với “Dương Củ Sát’ nữa, mà chỉ có Dương Phàm đi tìm y gây phiền phức.

Võ Ý Tông giận không kềm được, giận dữ đứng ở trên đài cao, hoàng thân quốc thích, huân quý quyền thần nhất nhất đi qua bên cạnh y, khi Võ Tam Tư đi tới bên cạnh y, nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của y, giọng nói:
- Đi thôi!

Võ Ý Tông vung tay áo, bực tức nói:
- Một lần đại duyệt mà thôi, cần gì phải thêm chức chứ. Khiến hắn hắn đạp trên mũi mặt, cưỡi ở trên đầu của ta rồi!

Võ Tam Tư hừ nhẹ một tiếng nói:
- Điều này còn cần hỏi sao? Ngươi năm lần bảy lượt gây sự với Dương Phàm, cô hẳn là đã đã biết. Làm như vậy đã là một cách xử lý ngươi rồi, cũng là an ủi Dương Phàm. Bằng không mà nói, ngươi gọi hắn là người họ ngoài, lại chỉ là một Trung Lang Tướng Tứ phẩm, sao có thế chống lại tả Kim Ngô Đại tướng quân, đương triều Hà Nội Vương ngươi chứ?

Võ Ý Tông nghe được giận quá:
- Cô càng che chở một ngoại nhân như thế. Nếu bàn về trung thành với cô, sao có thể bằng người một nhà Võ gia chúng ta?

- Nhắc nhở như thế còn không rõ!
Võ Tam Tư hận y ngu xuẩn, vốn còn muốn nói lời cũng lười nói, tay áo vung lên, liền đi xuống đài.

Chuyện này còn cần hỏi sao? Bạch Nhất Thọ của Thái Phó tự là người của Trương Dịch Chi, Bạch Nhất Thọ cung cấp lương mã nhất đẳng cho Dương Phàm. Dương Phàm từng hai lần dự yến hội của y, hôm nay y lại để cho hai tên kia mặc xuyên giáp, trình diễn một màn đánh thắng Đột Quyết Binh khiến Hoàng đế vui vẻ, đủ loại như thế, còn không nhìn ra quan hệ của Dương Phàm với Nhị Trương?

Cô hoặc giả không thiên vị Dương Phàm, nhưng bà sẽ thiên vị Nhị Trương, lúc này chuyện trước mắt này, rõ ràng là Nhị Trương đã ở trước mặt Hoàng đế nói ngột thay Dương Phàm rồi, hôm nay ở tại buổi đại duyệt lại dụ dỗ được mặt rồng cô mẫu vui vẻ, lúc này mới thuận thế gia phong Dương Phàm, thật giận Võ Ý Tông có mắt không tròng.

Võ Tam Tư phẩy tay áo bỏ đi, lười nhắc nhở tác dụng của Nhị Trương đối với Võ Ý Tông nữa, Đại tướng quân cưỡi heo Võ Ý Tông cũng căn bản không nghĩ tới điểm này, vì thế y vẫn không phục, nghiến răng nghiến lợi địa quyết định, nhất định phải nghĩ biện pháp tiếp tục ganh đua cùng Dương Củ Sát.

*****

Hoàng đế ban thưởng tiệc rượu, đi phong thưởng, cho phép Thiên Kỵ binh ba ngày cuồng hoan.

Dương Phàm ngày đầu tiên ở trong quân cùng sĩ tốt cuồng hoan, ngày hôm sau giao quân doanh cho Độc Cô Húy nửa tháng trước đã từ Trường An tới để quản lý, còn mình thì trở về Dương gia tai thành Lạc Dương. Mã Kiều, Hứa Lương, Lê Đại Ẩn và vài tướng lĩnh có gia thất ở Lạc Dương cũng đều về nhà đoàn tụ, hai tháng nay bọn họ gần như chưa được về nhà.

Dương Phàm hồi phủ, Tiểu Man và a Nô đương nhiên rất vui, tới buổi chiều ngày thứ ba, bởi vì Dương Phàm ngày mai sẽ mang binh tiến cung trực phòng thủ, lúc này cần về quân doanh.

Tuy nhiên, một khi Thiên Kỵ thay nhau vào cung để trực, Dương Phàm làm Trung Lang Tướng Thiên Kỵ phần lớn thời gian cũng có thể ở lại trong thành, huống chi hắn còn kiêm một chức “Cửu phong sát phi xử trí sứ”, là danh chính ngôn thuận, đến lúc đó cơ hội về nhà càng khó hơn nhiều so với hiện tại, cho nên Tiểu Man và a Nô cũng không buông tha đấy.

Gia nhân đi chuẩn bị ngựa, Dương Phàm đang định sai người đi gọi đám người Nhâm Uy tới, một vị mỹ nhân chân dài bỗng nhiên chạy ào vào phòng khách, người tới là Cổ Trúc Đình.

Cổ Trúc Đình đang mặc thường phục mỏng mềm, ngực, eo, bắp chân đường cong mềm mại thướt hta, chiếc cổ quyến rũ vô cùng, ngực phập phồng, giống như hai viên thịt rắn chắc nảy lên, sóng sữa ưu mỹ duyên dán, hình như là chạy từ đường cái Định Đỉnh trở về.

Mái tóc dài của nàng đen nhánh dài đến eo giống như một mảnh sa tanh, ở đuôi còn dính chút nước, rõ ràng là nàng vừa rửa mặt chải tóc, không biết tại sao lại chạy đến, hơn nữa hai má đỏ hồng, bộ dạng cực kỳ hưng phấn, Tiểu Man và a Nô thấy vậy nhất thời ngẩn ra, a Nô liền vội vàng hỏi:
- Cổ sư, đã xảy ra chuyện gì?

Dương Phàm thấy Cổ Trúc Đình thất lễ như thế, trong lòng cũng rất kỳ quái, nhưng hắn hơi vừa nghĩ lại, lập tức liền hiểu được, liền hỏi:
- Người nhà của ngươi đến rồi?

- A lang...vâng!

Cổ Trúc Đình bị kích động chạy vào, vừa mới kêu một tiếng a lang, Dương Phàm đã hỏi ra lời rồi, Cổ Trúc Đình liền thu thanh âm, gật gật đầu. Dương Phàm vui vẻ nói:
- Ta đi gặp bọn họ!

Tiểu Man và a Nô đều đã biết người nhà của Cổ Trúc Đình đã được Thôi lão thái công Thanh Hà chuyển giao lại danh nghĩa Dương Phàm, nghe hai người nói câu đó, lập tức hiểu được. Vừa thấy Cổ Trúc Đình phải theo Dương Phàm đi ra ngoài, Tiểu Man vội hỏi:
- Cổ cô nương, mời nữ quyến mời nhập hậu trạch để ở, ta sẽ an bài chỗ ở của họ ngay.

Cổ Trúc Đình cảm kích thi lễ với nàng:
- Đa tạ đại nương tử!

Cổ gia nhiều người, Dương Phàm không chọn gặp ở thư phòng mà gặp ở phòng giữa của viện tử thứ hai.

Phụ thân của Cổ Trúc Đình là một lão nhân cụt tay gần năm mươi tuổi, tinh thần cù thước, thân thể thân thể cường tráng. Ông đã biết Dương Phàm thay đổi lương tịch của nhà ông, ân tình này không chỉ một nhà họ nhận, mà đời đời con cháu Cổ gia đều phải nhận ân tình này của Dương Phàm, có thể nói là ân trọng như núi.

Bởi vậy vừa thấy ân công đã đến, Cổ lão trượng căn bản không để ý tới sự khách khí của Dương Phàm lập tức mệnh lệnh người nhà dập đầu lễ hắn. Nhân khẩu Cổ gia không ít, hơn nữa cũng không phải là toàn bộ đều là người luyện võ, còn có phụ nữ, con nhỏ căn cốt không nên luyện võ, tất cả mười bốn mười lăm người, là một đại gia đình.

Bọn họ nhất nhất dập đầu xong, Cổ Trúc Đình liền dẫn nữ quyến và đứa nhỏ đi gặp Tiểu Man và a Nô, ở lại trong sảnh cũng chỉ còn lại có hai huynh đệ Cổ lão trượng, ba con trai của Cổ lão trượng, và bốn con trai của huynh đệ ông.

Dương Phàm đã nghe Cổ Trúc Đình nói về tiểu sử gia đình, lúc trước gia gia của nàng để bảo đảm huyết mạch kéo dài, không muốn tất cả các con cháu đều tập võ, tránh cuộc sống chém giết kia nên đã từng phế bỏ một chân của một đứa cháu trai, nói dối là trời sinh tàn tật với chủ nhân. Bốn người huynh đệ của phụ thân nàng hiện giờ cũng chỉ có phụ thân bị gãy một tay của nàng và thúc phục thọt một chân, hiện giờ thấy quả nhiên là huynh đệ của Cổ lão trượng bị què đấy.

Dương Phàm bởi vì đang muốn trở về quân doanh, không tiện ở lâu trong nhà để chào hỏi người Cổ gia, cho nên vốn định cùng lão trượng đàm đạo vài câu, trước tiên dàn xếp bọn họ xong rồi trở về Thiên kỵ, Thiên Kỵ đại doanh đi, không nghĩ Cổ Nhị thúc thấy Dương Phàm, chỉ nói một câu nói, Dương Phàm đang muốn trở về quân doanh liền bỏ ý niệm đó đi.