Một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến vào Triệu Châu thành.
Chiến sự trường kỳ tại Triệu Châu thành chấm dứt, đã khôi phục vài phần sinh khí.
Triệu Châu thành giờ đây vẫn như trước chịu tàn phá nặng nề, trước mắt tàn lụi.
Phố xá náo nhiệt ngày xưa chỉ hồi phục được một phần mười các cửa hàng kinh doanh, rất nhiều dân chạy nạn vẫn chưa kịp trở về phương bắc. Theo tiết trời dần ấm trở lại, băng đọng trên mái hiên tan thành những giọt nước, tầng tuyết dày trên mặt đường bị giẫm đạp trộn lẫn với bùn đất, khiến cho tuyết trắng tinh khiết nay nhiễm màu bùn dơ bẩn.
Nhưng trên mặt mỗi người có thể nhìn thấy một tia vui sướng, an tường. Mọi người không còn vội vàng bỏ chạy, không còn vẻ hoang mang, hoảng sợ, mày nhíu chặt, cho dù quần áo tả tơi, nhưng nếu có gặp đồng hương trên đường bọ họ sẽ tươi cười rạng rỡ, kích động ôm nhau.
Con người không sợ cực khổ, sợ nhất chính là tuyệt vọng, họ không còn dũng khí và niềm tin vào cuộc sống mai sau.
Dương Phàm ngồi trên xe, thấy cảnh này, từ đáy lòng dâng lên một niềm vui khó tả. Hắn vì những con người này tạo ra một tia hy vọng, có lẽ trên chiến trường hắn không có chút hữu dụng nào, không giết được bao nhiêu địch thủ, nhưng trí tuệ của hắn so với trăm ngàn đại quân còn hữu dụng hơn nhiều.
Thấy một màn này, cảm giác thất bại và khuất nhục khi tận mắt chứng kiến trận quyết chiến của người Khiết Đan và người Đột Quyết trên lãnh thổ Đạ Chu cũng giảm bớt nhiều, nguyên nhân chính khiến cho quốc gia của hắn chịu nhiều tổn hao nghiêm trọng chính là cuộc chiến tranh giành trong hoàng tộc, tạm thời không thể điều động binh mã đến bảo hộ quốc dân.
Vào lúc đó, dù dùng chút thủ đoạn, nhượng bộ một chút, có thể khiến cho bách tính những người tiến cống thuế mad lao dịch xây dựng quốc gia có được con đường sống, có hy vọng, như vậy dù phải hy sinh tôn nghiêm của một người nam nhân, hắn cũng can tâm tình nguyện. Thể diện của hoàng đế, văn võ bá quan so với cái bụng của dân chúng chỉ là cai rắm!
Ngồi ở trong xe còn có A Nô và Cổ Trúc Đình. A Nô không chút nghi ngờ ngồi sát vào Dương Phàm, nhìn qua bờ vai hắn trông ra ngoài cửa sổ. Hắn là nam nhân của nàng, là chỗ dựa của nàng, không bên cạnh hắn thì bên cạnh ai?
Cổ Trúc Đình ngồi rất xa, xa một cách cố ý. May mắn A Nô hiện tại tâm tư đều đặt trên người Dương Phàm, không phát giác ra sự khác thường của vị sư phụ này.
Thánh nhân nói: - Kho bẩm đủ mới biết lễ nghĩa, áo cơm đủ mới biết vinh nhục. Chuyện này là thực không giả, dưới điều kiện sinh tồn khắc nghiệt ở thảo nguyên kia, Cổ Trúc Đình không thể tự xem mình là nữ nhân, không cùng ngủ một chỗ sẽ bị đông thành băng. Đầu tóc rối bù cũng chỉ có thể dùng nước tuyết tan quý hiếm gội sạch…
Cho nên ở nơi đó, nhưng chuyện nàng làm hết thảy đều là lẽ đương nhiên. Nhưng khi trở lại với thế giới văn minh này, nhớ lại tất cả, nàng liền cảm thấy ngượng ngùng, khó khăn, may mắn Dương Phàm cũng không có biểu hiện đặc biệt nào, nếu không nàng sẽ càng thêm xấu hổ.
A Nô và Cổ Trúc Đinh thân là nữ lưu, tuy chiến sự chưa chấm dứt, các nàng có thể bỏ đi bất cứ lúc nào, nhưng Dương Phàm liền có chút phiền toái, vì hắn là quân nhân. Tuy nhiên, chiến cuộc tại phương bắc đã bước vào giai đoạn kết thúc, quân đội Đại Chu đang ở khắp nơi tiễu trừ người Khiết Đan chạy loạn, căn bản không có cuọc chiến lớn nào, Dương Phàm có thể rời khỏi hay không chỉ dựa vào một câu nói của tướng lĩnh cấp cao.
Bất kể là Lý Đa Tộ hay Lâu Sư Đức, đều thân thuộc với Dương Phàm, hơn nữa quan hệ cũng không tệ, vì thế, Dương Phàm rời đi.
Hắn xâm nhập hang ổ, thuận lợi hoàn thành sứ mệnh mượn binh, khiến cho chiến loạn Khiết Đan chấm dứt trước khi mùa xuân tới. Vì vậy mới có thể tránh khỏi hỗn loạn chiến tranh phá hủy vụ xuân Hà Bắc, bằng không cuộc sống sau này của người dân Hà Bắc chỉ e họa vô đơn chí, có thể nói Dương Phàm đã lập được đại công.
Nếu lúc này hắn lưu lại Hà Bắc, không thể nghi ngờ càng có lợi cho việc tăng uy danh sau chiến tranh, nhưng hư danh này đối với hắn đã không quá quan trọng nữa rồi, chức vị cao kì thực lại bất lợi cho con đường phát triển của hắn. Cho nên, giờ phút này Dương Phàm có phần muốn tiêu sái “ rũ áo ra đi, ẩm giấu công danh”.
- Tới khách điếm rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút, ngày mai tiếp tục khởi hành!
Khi xe ngựa dừng lại, Dương Phàm cười nói một câu cùng A Nô và Cổ Trúc Đình. A Nô thản nhiên gật đầu, trải qua thống khổ ly biệt sinh tử, hiện tại chỉ cần nam nhân của nàng bình yên trở về, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, ngửi được hương vị của hắn, nàng đã cảm thấy mãn nguyện.
Cổ Trúc Đình có chút trốn tránh ánh mắt của Dương Phàm, khi bước ra khỏi xe ngựa, hai chân mảnh mai mang giày da hươu dùng sức dậm vài cái, vì một đường chỉ ngồi trên xe, trên giày cảu nàng cũng không có tuyết đọng, nhưng nàng chỉ muốn làm chút động tác, đánh tan ão não trong lòng nàng, nàng phát hiện mình có chút sợ tiểu nam nhân này.
Dương Phàm cười nói với trưởng quầy: - Chưởng quầy cho hai phòng thượng hạng!
Xung quanh xe ngựa, những người giả trang thành thương nhân cũng xuống ngựa vào khách điếm, Dương Phàm biết những người này là “ Thừa Tự Đường” phái tới bảo vệ cho sự an toàn của hắn, A Nô lúc ở tại “ Thiên Kim Dã” tìm đến tông chủ hộ vệ.
Tuy nhiên, Dương Phàm hiện tại vẫn còn là một viên quan, hiện giờ trên đất Hà Bắc, các trinh thám của các tộc người Đột Quyết bẫn nhiều như trước, vì tránh bị nhiều người chú ý, DƯơng Phàm chỉ để họ âm thầm bảo hộ, vẫn chưa công khai để họ làm tùy tùng.
Chưởng quầy thấy khách nhân tới cửa, vội vàng ân cần tiếp đãi, gọi tiểu nhị tới, nghênh đón khách nhân.
Sau khi nhiều lần bị cướp sạch, cái gọi là phòng thượng hạng ở nơi này chỉ là vẩy nước quyét nhà sạch sẽ, phòng rộng mở một chút, những thứ khác không có một thứ gì. Dương Phàm biết Triệu châu bị hao tổn nghiêm trọng trong chiến loạn, lúc này cũng không có khả năng có cao lương mỹ vị gì, bữa tối này chỉ có thể ăn tạm tại khách điếm. Vì thế, rửa mặt, thay y phục, hắn liền tới khách đường.
Một lát sau, A Nô và Cổ Trúc Đình cũng rửa mặt chải tóc xong, ngồi xuống bàn của hắn. Dương Phàm gật đầu với các nàng, nói các nàng gọi vài món ăn, chính mình như trước nghiêng tai nghe bàn bên cạnh bàn luận.
Trên bàn bên cạnh, một thương nhân trung niên nới vài lời thâm thúy với mọi người: - Ta khuyên các ngươi, tốt nhất đợi tình hình yên ổn hãy trở về, hiện tại vẫn không nên động tới phương bắc.
Mấy người kia chăm chú lắng nghe, dường như là phú hộ phương bắc, trong lúc chiến loạn trốn về phía nam, hiện giờ chiến sự chấm dứt, đang trên đường trở về phường bắc, vừa mới gặp được đồng hương từ phướng bắc tới.
Một phú thương vội nói: - Như thế nào hiện tại không thể trở về? còn phải đợi yên ổn chút, chẳng lẽ ngừoi Khiết Đan vẫn còn hung hăng ngang ngược được sao?
Khách nhân trung niên kia khoát tay, cười khổ nói: - Người Khiết Đan hiện tại đã không còn là gì, tuy nhiên… Hà Nội Vương Võ Ý Tông đã đến U châu, các ngươi đã nghe nói chưa?
Một người trung niên khác hung hăng “hứ” một tiếng nói: - Tên tướng quân cưỡi heo kia, ta nhổ vào! Khi người Khiết Đan đang hung hăng ngang ngược, y khi nghe được phong thanh liền bỏ chạy, trốn so với thỏ con mẹ nó còn nhanh hơn. Khi người Khiết Đan bị đánh bại, y liền khẩn cấp chạy về phương bắc, sợ không kịp đoạt công.
Một tên không hiểu rõ sự tình nói: - Y tới U châu thì làm sao? Y là người triều đình, cũng không phải người Khiết Đan.
Khách nhân trung niên kia thở dài nói: - Y không phải người Khiết Đan, nhưng còn độc ác hơn so với người Khiết Đan! Đại tướng Khiết Đan Hà A Tiểu các ngươi có nghe qua chứ? Trong đám người Khiết Đan, người này cuồng sát nhất, hiện tại ở phương bắc, mọi người ví Võ Y Tông như tên Hà A Tiểu đó, gọi là “ duy thử lưỡng hà, sát nhân tối đa!”
Mấy tên thân sĩ ngơ ngác nhìn nhau, kinh ngạc nói: - Người Khiết Đan gây họa cho chúng ta không nhẹ, y mặc dù giết người có ngoan độc một chút, có gì không tốt?
Khách nhân trung niên gắt gỏng nói: - Ngươi cho là gã giết ai? Nào có nhiều ngừoi Khiết Đan để giết như vậy? Nên trốn đã trốn, nên chết cũng đã chết, nếu không cũng là hàng dưới trướng các vị tướng quân khác rồi, Võ Y Tông gấp gáp truy đuổi, đáng tiếc lúc trước gã trốn quá xa, chờ gã đuổi tới, đã không còn tên Khiết Đan nào để bắt. Không có đầu ngừoi nào, báo công như thế nào?
Khách nhân trung niên lạnh lùng trừng mắt nhìn mấy tên đồng hương u mê không tỉnh ngộ, hung hăng mà nói: - Có nghĩa là “lương vi đạo bái”! Võ Ý Tông tới U châu, liền giết hại dân chúng tại mấy tòa thành bị người Khiết Đan chiếm cứ khá lâu, nói bọn họ thông phỉ, tư phỉ, vừa ra tay liền lấy mạng một nhà, không phân biệt nam nữ già trẻ.
Khách nhân trung niên càng nói càng giận: - Chư châu bị tộc Khiết Đan bắt người cướp của, vốn tưởng rằng sau khi người Khiết Đan bại trận, có thể vượt qua những ngày tháng yên ổn, ai biết…ai biết vị vương gia này, còn độc ác hơn so với người Khiết Đan, người Khiết Đan đa phần chỉ bắt người tài, ít nhất không lấy mạng người, nhưng tên Võ Ý Tông này…
Nói tới đây, khách nhân trung niên kia đấm mạnh vào bàn, vẻ mặt phẫn nộ. Mấy tên phú nô ngơ ngác nhìn nhau, không ai nói được gì. Dương Phàm ngồi nghe, cũng không khỏi âm thầm nắm chặt tay, kẻ phản loạn đã bị tiêu diệt, nhưng kẻ ác nhất lại là người bình định phản tặc, lại là thân vương điện hạ của Võ Chu hoàng triều!
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
Võ Ý Tông vì chạy xa khỏi chiến trường, cho nên khi đuổi tới U châu đã quá muộn, lúc gã đuổi tới, loạn quân Khiết Đan, ngoại trừ một số ít trốn về Doanh châu, hay vào rừng sâu, còn đại bộ phận hoặc là nương tựa người Đột Quyết, hoặc là đầu hàng triều đình, Võ Ý Tông còn chưa bắt được vài tên trộm, chỉ đành ra tay với dân chúng đang vui mừng vì thoát khỏi bọn trộm cướp, một đứa trẻ mới ba năm tuổi cũng bị gã giết,
Võ Ý Tông xuống tay với dân chúng, làm rung động cả Chư châu, dân chúng khắp nơi nghe liền chạy trốn, Lý Đa Tộ, Lâu Sư Đức, Sa Cát Trung Nghĩa cùng các vị đại tướng khác nghe tin không khỏi kinh hãi, lấn lượt đích thân tới U châu khuyên can, ngay cả kẻ co đầu rút cổ ở Đàn châu không chịu xuất chiến là Võ Du Nghi cũng không cách nào tiếp tục chứng kiến cảnh này.
Y sợ xuất chiến là không giả, nhưng y không giống Võ Y Tông không có đầu óc như vậy, biểu hiện của Võ gia trên chiến trường, đã trở thành trò cười trong thiên hạ, nếu lại làm ra những chuyện ngang ngược ác độc như vậy, há không phải bị ngàn người chỉ trích sao? Hơn nữa, dân chúng phương bắc dũng mãnh thiện chiến, vạn nhất kích động dân chúng, lại tạo thành tai họa sập trời.
Cho nên Võ Du Nghi lập tức đến gặp Võ Ý Tông, dùng thân phận đường huynh nghiêm từ khiển trách gã một phen. Các tướng lĩnh đều phản đối, ngay cả đường huynh cũng giận dữ, Võ Ý Tông thấy hành động này làm nhiều người phẫn nộ, không dám tiếp tục lạm sát người vô tội, nhưng đếm đầu người trên tay, còn chưa đủ để gã thể hiện rõ chiến công.
Vì thế, Võ Ý Tông viết một bức tấu chương, đề nghị triều đình “ tận tộc giết chi” dân chúng bị bắt từ Hà Bắc, sau khi khoái mã đưa tấu chương tới kinh thành, lại làm ra một chuyện vô cùng ngu xuẩn: gã theo dõi Hề tộc.
Hề tộc mặc dù lúc nguy cấp đâm người Khiết Đan một đao, tỏ rõ lập trường với Đại Chu. Nhưng dù sao Hề tộc đã từng hợp tác cùng ngườii Khiết Đan, Võ Ý Tông suất lĩnh đại quân tiến về phương bắc, khi tới gần lãnh thổ Hề tộc, bày ra tư thế hùng hổ tiến binh, gã phải “ dẹp yên” Hà Bắc, “tiễu bình” tộc Hề phản loạn, lập một chiến công phi phàm