Trương Thư Hào đang bận rộn chở lương thực trên xe, một tên giám sát Khiết Đan một tay cầm đao đột nhiên phát hiện có chút tình trạng khác thường, lập tức bước nhanh tới, hung tợn chất vấn.
Trương Thư Hào đứng trên xe, lau mồ hôi trán, cúi đầu khom lưng nói: - Tiểu nhân theo phân phó của tướng quân đang sắp xếp xe lương thực.
Người Khiết Đan kia dùng đao chỉ vào cái bình màu đen giữa mấy bao gạo, hỏi: - Đây là cái gì?
Trương Thư Hào cười nói: - Đây là hủ đựng dầu vừng.
Tên Khiết Đan binh kia nhíu nhíu mi, nghi hoặc nói: - Ngươi đem hũ dầu nhét ở giữa mấy bao gạo làm gì?
Trương Thư Hào bồi cười nói: - Chuyến đi lần này của nhóm tướng gia quá xa, đường lại xóc nảy, nếu đem mấy hũ dầu xếp lên một xe, dọc theo đường đi e là sẽ bị vỡ mất, tiểu nhân đã tính toán, nếu đem hũ dầu nhét ở giữa mấy bao gạo, như vậy sẽ không gây ra sai sót nào!
- Ồ …
Tên binh lính Khiết Đan đổi giận thành vui, dùng đao vỗ vỗ bờ vai của y, khích lệ nói: - Ừ, ngươi như vậy rất tốt, cứ làm như vậy đi.
- Dạ, dạ dạ!
Trương Thư Hào cười nhìn theo tên Khiết Đan binh ngông nghênh rời đi, lập tức quang minh chính đại phân phó các nông dân khác, ngay trước mặt người Khiết Đan công khai đem dầu, gạo, mì cùng vải vóc mang đi.
Mỡ lợn, dầu vừng, bạch tô, dầu mè, thậm chí dầu hạt ngô dùng để thắp sáng, không chỉ từng vò từng vò được xếp vào giữa xe, mà ngay cả vải vóc, các vật dụng trên xe cũng được nhét vào mấy cái vò.
Người Khiết Đan đương nhiên biết loại dầu này dễ cháy, chẳng qua bọn hắn cho rằng đây là do tiểu nhị ở trang viên cố ý lấy lòng, căn bản không nghĩ đến bọn họ đang nhắm vào chủ ý phóng hỏa.
Cái trấn này sớm đã bị người Khiết Đan chiếm lĩnh, những người này từ đầu đến cuối đều không có bất kì hành động phản kháng nào, hiện giờ người Khiết Đan lập tức sẽ rời đi, những người này như thế nào lại tìm phiền toái lúc bọn hắn chuẩn bị rời đi đâu?
Bất giác, mặt trời lặn về Tây.
Sắc hoàng hôn mờ mịt buông xuống, toàn bộ trang viên ngổn ngang xe lương thực, vải vóc, la ngựa do nông dân cùng người nhà của họ cướp về cũng được dắt vào trang viên, chuẩn bị sáng mai mặc vào hàm thiếc và dây cương liền kéo xe lương thực rời khỏi.
Tại cửa kho lương thực, tên lính Khiết Đan một tay cầm đao, một tay giơ đuốc, mắt lạnh giám sát như trước, nhóm hộ nông dân mồ hôi đổ dầy đầu khiêng mấy bao lương thực to, không ngừng đi ra từ kho lương thực.
Trang viên Lư gia dưới màn đêm, nghiễm nhiên trỏe thành một vụ mùa bội thu ngất trời…
Trăng treo giữa bầu trời đêm. Canh ba, lương thực trong kho tất cả đều chứa hết lên xe, nhóm nông dân được điều động đến làm việc tại trang viên đều mệt mỏi kéo từng bước ly khai. Cả bọn tiểu nhị, trang đinh ở trang viên đều trong tình trạng kiệt quệ, vừa về tới giao viện phòng, liền lăn lên giường nằm ngủ, ngủ say như lợn chết, tiếng ngáy như sấm.
Binh lính Khiết Đan trong trang viên mặc dù không có động thủ nhưng gây sức ép lâu như vậy, vừa phải giám sát nông dân và tráng đinh làm việc, vừa sắp xếp xe gạo, buộc đám la ngựa cướp được, bọn họ cũng quanh thân rã rời, nghĩ đến ngày mai còn phải lăn lộn đường xa, bọn họ cũng vội vàng ngủ một giấc.
Bọn trang đinh, tiểu nhị trong trang viên mấy ngày nay vẫn rất nhu thuận. Hiện giờ người Khiết Đan sắp rời khỏi, bọn họ căn bản không cho rằng những nông hộ, tiểu nhị đó sẽ gây rắc rối vào lúc này, vì vậy khó tránh khỏi buông lỏng cảnh giác.
Lương Thích giả vờ ngủ say, một bên ngáy khò khò, một bên mở mắt. bởi vì thời tiết nóng bức, cửa chính cùng cửa sổ đều mở ra, dễ dàng xem xét tình hình bên ngoài, thấy binh lính Khiết Đan đã thực sự rời khỏi, Lương Thích bật mình dậy. Trương Thư Hào nằm cạnh y giả vờ ngủ cũng bật mình dậy theo.
Lương Thích lắc mình tới trước cửa, nhanh chóng như một bóng ma lướt hết một vòng. Xác định trong viện không còn binh lính Khiết Đan lập tức trở về. Lúc này, tráng đinh bên trong mấy gian sương phòng ở giao viện đều bị đánh thức, tập trung trong gian phòng lớn nhất kia.
Trong những người này, chỉ có Trương Thư Hảo cùng Lương Thích biết kế hoạch hành động, tiểu nhị cùng mấy tên tráng đinh đều bị Trương Thư Hào lặng lẽ đánh thức, lúc này, đang mở to đôi mắt mong lung buồn ngủ, vẫn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lương Thích thấp giọng nói: - Trong trang viên hiện tại khắp nơi đều là xe ngựa, đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta trốn chạy, trong chốc lát chúng ta tạo ra lõn loạn, sau đó thừa dịp chạy thoát thân!
Tên tiểu nhị Nhị Đản bị lời nói của y dọa sợ, lúng ta lúng túng nói: - Lương quản sự, bọn họ… bọn họ sáng sớm ngày mai sẽ ra đi…, chúng ta hà tất phải chọc tới bọn chúng, bọn người Khiết Đan đó trông như lang như hổ, chúng mà giận lên, sẽ giết sạch chúng ta mất.
Lương Thích còn chưa kịp nói, Trương Thư Hào cười lạnh nói: - Nhị Đản, ngươi cũng biết chúng là cường đạo, ngươi thực cho là bọn chúng sau khi cướp lương thực sẽ yên lặng rời khỏi đây sao?
Những hộ nông dân nghe được hàm ý trong lời nói của y, mặt không khỏi biến sắc, Vương Đại khẩn trương hỏi: - Trương gia ngươi đây là ý gì?
Trương Thư Hào nói: - Buổi sáng hôm nay, khi thủ lĩnh của bọn chúng tìm Lương quản sự an bài xe ngựa, Lương quản sự nghe trộm chúng nói chuyện, bọn chúng tính tính toán sáng mai khi rời khỏi thôn, đem toàn bộ người trong thôn giết sạch.
Mọi người hốt hoảng, Lương Thích xác nhận nói: - Đúng vậy! Đại thủ lĩnh của bọn chúng để ta chuẩn bị xe ngựa chuẩn bị lương thực, ta đã đáp ứng rồi, khi bước ra ngoài mới nghĩ tới xe ngựa thồ trong trang viên không đủ dùng, muốn hỏi vị thủ lĩnh kia một chút, có nên tập trung hết la, xe ngựa của dân trong thôn lại không, khi ta trở lại, tới cửa vừa nghe y đang phân phó tâm phúc của mình, ngày mai muốn đem chúng ta toàn bộ giết sạch.
Những trang đinh bình thường nào có kiến thức gì, Lương quản sự vừa nói như vậy, bọn họ nhất thời tin tưởng không chút nghi ngờ, không khỏi vừa sợ vừa giận.
Lương Thích nói: - Ta từ đó đã bắt đầu cân nhắc, như thế nào tìm ra con đường sống sót cho chúng ta. Nếu mọi người không dám liều mạng một phen, ai cũng phải đi gặp Diêm vương. Thừa dịp tối nay trong trang viên lộn xộn, mọi người châm lửa, tạo ra một trận hỗn loạn, sau đó phân công phá vây, còn có thể có một con đường sống, các người đã hiểu chưa?
Những trang đinh bị dọa liên tục gật đầu, Trương Thư Hào lạnh lùng nói: - Lương quản sự là vì an nguy của mọi người mà suy nghĩ, với võ công của Lương quản sự nếu chạy trốn một mình cơ hội sẽ lớn hơn, không liều sẽ chết, liều sẽ còn một hcút hy vọng, nam tử chúng ta còn có gì phải sợ hay sao? Những tên ẻo lả (cái đó) không dài lăn qua một bên chờ chết đi, là nam tử thì nghe theo chỉ bảo của Lương quản sự!
Đám tráng đinh xúc động phẫn nộ, Đại Trụ trầm giọng nói: - Lương quản sự, ngươi hãy phân phó đi, mọi người tất cả đều nghe theo ngươi!
Lương Thích nơi: - Được! Thư Hào, chốc lát nữa ngươi cùng một vài huynh đệ thân thủ tốt đi ra ngoià trước, giải quyết mất tên lính Khiết Đan ở trạm canh gác, Vương Đại, Cẩu Thặng, Đại Trụ Nhị Đản mấy người theo ở phía sau chờ thời cơ phóng hỏa, chúng ta đều chất mấy hũ dầu trên chiếc xe ngựa, một mồi lửa liền bén. Lửa vừa cháy lên, súc vật trong sân đều nổi điên, đến lức đó một mảnh hỗn loạn, chúng ta liền vọt ra ngoài.
Lương Thích đã sớm nghĩ ra kế hoạch liền an bài hành động, nhân tiện nói: - Các ngươi trước giải tán trở về các gian phòng chờ. Giả bộ ngủ như cũ, ngàn vạn lần đừng để người Khiết Đan phát hiện. Thủ Nghiệp ngươi đem đao kiếm chúng ta cất giấu đem tới đây, phân phát cho mọi người, mọi người nghe hiệu lệnh của ta hành động!
Đám trang đinh giải tán theo phân phó của Lương Thích, nhưng Trương Thư Hào lại cố di chuyển chậm chạp, lưu lại phía sau mọi người. Sau khi đám tráng binh chuẩn bị làm bia đỡ đạn kia giải tán, Lương Thích thấp giọng nói với Trương Thư Hào: - Làm xong chuyện này, chỉ bằng những gì công tử thưởng cho, hai người ta và người có thể vinh hoa phú quý, cả đời không lo!
Chốc lát nữa, ta và ngươi y theo kế hoạng hành động, phân ra tọa hỗn loạn, đại hỏa xảy ra, lợi dụng súc vật nổi loạn toàn bộ trang viên. Đợi cho đám tráng đinh chạy trốn, hấp dẫn chú ý của người Khiết Đan, ta và ngươi liền tìm kiếm chỗ ở của Dương Phàm. Hắn bị thương, loạn đao của chúng ta cũng đủ làm thịt hắn!
Trương Thư Hào nói: - Được! Đến lúc trang viên đại loạn, mấy tên Khiết Đan chỉ cho là chúng ta muốn chạy trốn, hơn nữa Dương Phàm cũng không phải là người của bọn chúng. Bọn chúng càng không nghĩ tới chúng ta đánh chủ ý vào tù binh của chúng, cho nên chỗ Dương Phàm phòng bị không nghiêm. Vinh hoa phú quý sẽ đạt được dễ như trở bàn tay!
Lương Thích nói: - Trong trang viên này có một mật thất có thể giấu người, sau khi Dương Phàm chết, bọn chúng chỉ cho rằng trong hỗn loạn bị người giết chết, sáng mai người Khiết Đan đi rồi, sẽ không vì một tên tù binh mà ở lại. Sau khi chuyện thành, ta và người trước trốn trong mật thất, chờ bọn chúng vừa đi… Ha hả!
Trương Thư Hào vốn vho rằng sau khi thành công chỉ có thể thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn, căn bản chỉ vì một lòng trung thành với công tử cùng với phần thưởng hậu hĩnh, mới vật lộn cùng y, vừa nghe trong phủ có mật thất, nhất thời phấn chấn hơn: - Kế hoạch của đại quản sự thật chu đáo, chúng ta cứ làm như thế!
Chỉ chốc lát sau, Chu Thủ Nghiệp ôm đến một đống binh khí dài ngắn có đủ, đây đều là lúc người Khiết Đan chiễm lĩnh thôn trấn, Lương Thích thấy tình hình không ổn liền bảo người cất giấu, trong phòng mọi người đều tự lựa chọn binh khí thuận tay, lại đem những đao kiếm khác phân phát cho các tráng đinh đang giả vờ ngủ, mọi người liền y theo kế hoạch của Lương Thích đã an bài, lặng lẽ thăm dò bên ngoài.
Hai tên lính tuần tra Khiết Đan đi vòng vo nửa ngày, thân mình rã rời, liền tìm một chiếc xe chất đầy vải vóc, chăn đệm, nằm lăn trên đống vải vóc mềm mại kia, ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao, ôm trường đao trong lòng ngực, bất giác chìm vào giấc ngủ.
Trương Thư Hào cùng vài huynh đệ Lư gia thân thủ không tồi lặng lẽ quan sát một hồi, nương theo những xe ngựa chở lương thực trong trang viên, lặng lẽ áp sát hai tên lính kia. Phía sau cửa sổ, vài tên tráng đinh ôm trong ngực hỏa chiết tử, lấm la lấm lét nhìn xung quanh.
Hai tên lính Khiết đan kia ngủ tên hai chiếc xe ngựa khác nhau, thân mình nằm trên vải vóc mềm mại, đầu dự trên thanh ngang bên hông xe, tiếng ngày như sấm, Trương Thư Hào lặng lẽ áp sát một bên xe, ra hiệu với đồng bọn, hai người đồng thời xuống tay, một phen che miệng tên lính Khiết Đan kia, lưỡi dao sắc bén không do dự rạch một đường trên cổ họng của y.
Hai tên lính Khiết Đan kịch liệt co quắp, nhanh chóng mềm nhũn ra, Trương Thư Hào vẫy tay về phái cửa sổ, vài tên tráng đinh liền hóp lưng lại như mèo, theo khe hở trong xe lén lút chạy tới.
Trương Thư Hào nhỏ giọng phân phó: - Trước đừng vội đốt lửa, hai người chúng ta trước giải quyết hai tên Khiết Đan trước cửa viện, đợi khi giết chết chúng, các ngươi đem đốt từng chiếc xe, tiếp theo tháo dây cho lũ la ngựa, tìm cơ hội xông ra bên ngoài.
Mấy tên tráng đinh gật đầu cảm kích, tuy nói Lương quẩn sự cùng vị Trương gia này đều là người nhà cũ bên kia đưa tới, ngày bình thường mắt cao trên đỉnh, cũng không liếc mắt tới họ một cái, nhưng thời khắc quan trọng, người ta có thể tự mình trốn thoát,còn nhớ tới bọn họ, hành động này, đã làm cho những nông hộ thật thà chất phát cảm kích vô cùng.
Cùng lúc đó, Lương Thích mang theo một nhóm tráng đinh khác, dựa vào việc quen thuộc tình hình trong trang viên, leo qua tường thấp, vọt về phía sau viện, cũng bắt đầu những hành động như vậy…