Say Mộng Giang Sơn

Chương 72: Ao máu

Dương Phàm liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của gã..

- ồ, ta thấy ở đây chẳng có ai, định đi tiểu, đi tiểu ấy mà

Dương Phàm tỏ vẻ như đang rất ngại ngùng.

Có nhà xí không đi, lại định đi tiểu ngay trong hoa viên nhà người ta, bị bắt quả tang đương nhiên phải ngượng ngùng rồi, thái độ của Dương Phàm lúc này đúng là không chê vào đâu được. Đám thanh niên đường phố chẳng biết phép tắc quy củ gì, cứ tiểu tiện ngoài đường mãi thành thói quen, hành động này của hắn có thể coi là thường gặp.

Thẩm Gia Huy tỏ vẻ chán ngán cau mày, lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, trầm giọng nói:

- Tỉnh táo chút đi, ba ngày rồi thích khách chưa tới, e là tối nay hắn sẽ xuất hiện. Nếu ngươi phát hiện ra thì phải lập tức thông báo ngay, nếu may mắn tóm được hắn thì tất sẽ có trọng thưởng!

Mắt Thẩm Gia Huy hơi đỏ, mấy ngày nay gã chưa được ngủ giấc nào yên ổn. Mấy ngày liên tiếp luôn ở trong trạng thái thấp thỏm đợi thích khách tới, kết quả là đến bóng cũng chả thấy đâu. Thực sự gã đã cảm thấy mỏi mệt chán nản lắm rồi, nếu không phải có sức mạnh của tình huynh đệ chống đỡ thì gã đã lăn ra ngủ từ lâu rồi.

- Dạ dạ dạ, Tướng gia yên tâm, ngài không thấy tiểu nhân vẫn đi đi đi lại tuần tra đó sao, tiểu nhân đâu dám biếng nhác ạ.

Thẩm Gia Huy "Ừm" một tiếng, xoay người định rời đi thì Dương Phàm bỗng hô lên:

- Á, kia là cái gì?

- Cái gì?

Thẩm Gia Huy giật mình quay đầu lại, đao đã rút ra khỏi vỏ trong tư thế sẵn sàng tấn công. Tiếng rút đao còn chưa dứt thì gã đã nhảy tới cạnh Dương Phàm, thân thủ quả nhiên cực kỳ nhanh nhẹn.

Dương Phàm chỉ tay vào bụi cỏ, tỏ vẻ cảnh giác, nói:

- Tướng gia, ngài xem chỗ kia là gì vậy?

Thẩm Gia Huy phóng tầm mắt nhìn qua, nghi hoặc nói:

- Chỗ nào? Phát hiện thấy gì rồi?...

Còn chưa dứt lời, Thẩm Gia Huy đã cảm thấy đan điền của gã buốt đau. Không hề nghĩ ngợi, gã lập tức vung khuỷu tay thúc về phía Dương Phàm. Mà Dương Phàm một đòn đã trúng lập tức nhẹ nhàng tránh ra, cú thúc của Thẩm Gia Huy chưa chạm được vào vạt áo hắn thì hắn đã bay ra ngoài hơn hai trượng.

Thẩm Gia Huy vừa cúi đầu thì trông thấy máu tươi đang tuôn ra xối xả từ bụng dưới, nhuộm đỏ cả áo bào của gã. Lúc chưa phát hiện ra thì còn có chút sức lực, chứ khi vừa trông thấy những vết thương trên người thì gã lập tức bủn rủn cả chân tay, cả người một chút khí lực cũng chẳng có. Gã ngẩng đầu, nhìn Dương Phàm bằng ánh mắt đầy căm phẫn.

Bên hông Dương Phàm có dắt theo một thanh đao, đao thì vẫn đeo đằng trước, vậy mà chẳng biết từ lúc nào trong tay hắn đã cầm một thanh dao găm mà lưỡi dao còn đẫm máu, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.

Thẩm Gia Huy đã từng thẩm vấn hai tên thủ hạ đã từng giao đấu với thích khách của Dương lang trung, cũng đã từng kiểm định võ công của hai người đó, kết quả tất nhiên là gã toàn thắng. Bởi vậy nên gã cho rằng, nếu thích khách kia đấu với họ mà khó phân thắng bại thì thân thủ của thích khách đó cũng không phải thật sự cao cường.

Nhưng có một điều mà gã vẫn không thể lí giải được, đó là trong bốn huynh đệ, người đao pháp trầm tĩnh ổn định nhất, linh hoạt, sắc bén nhất, võ công cao minh nhất là Lưu Khuê, vì sao lại ngồi im bất động một chỗ để yên cho tên thích khách đó thoải mái hạ một đao chém đứt đầu như vậy.

Hiện giờ thì gã đã hiểu, nhưng đây cũng là lúc mà tính mạng của gã chẳng còn giữ được bao lâu nữa. Việc duy nhất gã muốn làm bây giờ chính là thông báo thân phận thực sự của tên thích khách cho huynh đệ của gã biết để tránh cho họ không phải rơi vào tình cảnh của mình lúc này.

- Thích khách là...

Thẩm Gia Huy hít một hơi thật sâu, gã hô to lên, hô tới lạc cả giọng.

Nhưng vừa mở miệng thì phát hiện ra tên tiểu tử đang đứng bên cột đèn cách đó hai trượng như tiểu tử chờ chủ nhân trở về, trong chớp mắt tiểu tử đó như quỷ mị đã đứng ngay trước mặt mình. Thẩm Gia Huy luôn tự hào về thân pháp linh hoạt của mình, bây giờ gã mới phát hiện ra, kẻ này còn nhanh hơn gã rất rất nhiều lần.

- Thích...!

Người đã hiện ra ngay trước mắt.

- Khách....!

Đoản đao thu lại, hoành đao rút ra. Thanh đao được nâng lên, tỏa ra thứ ánh sáng kim loại lấp lánh.

- Là...!

“Vút” một tiếng, một đầu người bay ra.

Khoảnh khắc khi đầu người bay lên, trong lòng Dương Phàm có cảm giác giống như bị ngọn lửa khủng khiếp thiêu đốt, tựa như một nỗi đau, trong nỗi đau ấy lại ẩn chứa sự thích thú khó có thể diễn tả bằng lời. Hắn mơ hồ trông thấy cảnh tỷ tỷ đang chạy trốn vào rừng sâu, sau đó là một dòng máu bỗng phụt lên, một cái đầu bay lên...

- Kẻ nào đang kêu đó, chuyện gì thế...gì...mau, người đâu...??

Giọng nói bực tức bỗng chuyển thành giọng nói đầy hoảng hốt, đám công nhân Hình Bộ vội vã chạy tới chỗ phát ra tiếng kêu.

Dương Phàm sớm đã cao chạy xa bay, trước khi đi hắn còn đâm thêm một đao vào chính vết thương ban nãy trên bụng Thẩm Gia Huy, khiến cho miệng vết thương đã bị loét ra hoàn toàn, khó có thể xác định được rõ là bị vật gì gây ra thương tích. Khi nhảy vào bụi cỏ, hắn cũng không quên mang theo hai miếng đáy nồi kia.

Vị trí từng nhành cây ngọn cỏ, từng đình từng các trong Dương phủ, hắn đều cố gắng ghi nhớ, việc đó đang phát huy tác dụng cực kì lớn trong lúc này. Hành động của Dương Phàm hết sức mau lẹ, hắn xuất quỷ nhập thần, trong nháy mắt đã không trông thấy bóng dáng hắn đâu.

Sau khi làm cho hậu trạch được một phen loạn xị bát nháo, Dương Phàm liền nhảy xuống “biểu diễn” màn bơi chó dưới hồ, mục đích của hắn là tẩy sạch dấu máu còn sót lại trên cây đao. Máu đã nhuốm đỏ một phần ao nhưng ngay lập tức đã bị hòa vào cùng với nước ao, tuyệt nhiên không thể phát hiện ra dấu vết gì nữa.

Dòng máu kẻ thù vẫn còn chảy vô tận, đầu kẻ thù vẫn còn chưa giết hết.

Sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ khiến cho dòng nước ao này bị nhuốm thành một ao máu.

***

- Thích khách rốt cuộc là ai, sao hắn lại có thể tìm được người của ta một cách chính xác như thế?

Trong phòng ngủ Dương Minh Sanh, Thái Đông Thành không kìm nổi giận dữ, hỏi.

Thái Đông Thành từ một gã vô danh tiểu tốt, từng bước lên được tới cái chức Trung Lang Tướng. Gã là kẻ quyền cao chức trọng, không giận cũng toát ra vẻ uy nghiêm, giờ gã lại đang hừng hực lửa giận như vậy, có ai là không hoảng sợ? Nhưng bộ dạng tức giận ấy dường như chẳng ảnh hưởng chút nào tới Dương Minh Sanh. Giờ Dương Minh Sanh đã không nhìn thấy gì, mà cho dù có nhìn thấy thì lão cũng chẳng sợ hãi chút nào.

Thái Đông Thành cả người toát ra vẻ đằng đằng sát khí, gã xuất thân từ quân ngũ, nhờ chém giết đẫm máu trước trận hai quân mà có được công danh như bây giờ, còn Dương Minh Sang chỉ là một quan văn, lão thậm chí còn chưa tự mình giết người, nhưng lão có thể thét ra một tiếng "Trảm! Những kẻ bị chém đầu gần như không có ai là người buôn bán nhỏ hay thất phu trên phố.

Có rất nhiều quan viên đã bị Dương Minh Sanh phán trảm, trong đó có không ít kẻ cấp bậc cũng ngang hàng hoặc thậm chí còn cao hơn cả Thái Đông Thành. Ngay cả người trong hoàng tộc Lý Đường hay hoàng thân quốc thích, lão cũng đã từng phán trảm, phán giam, dùng hình tra hỏi...Thái Đông Thành kia đâu thể làm cho lão phải sợ được?

Dương Minh Sanh ngồi trên giường, cười lạnh nói:

- Kẻ này đã tìm được ta thì có thể thấy hắn đã bỏ ra biết bao tâm sức. Hắn bày ra trăm phương ngàn kế, nhất định là đã điều tra ta kĩ càng từ trước. Mà ông lại cho người “múa trống khua chiêng” rầm rộ huyênh hoang như thế, làm như thể sợ người ta không biết ông là Thiên Ngưu Bị Thân không bằng. Ông lo tang sự cho thủ hạ trong phủ của ta, mà lại tổ chức long trọng như thế, thử nghĩ xem, liệu hắn có biết tỏng ý đồ của ông hay không?

- Chẳng nghĩa lí gì cả! Hoàn toàn là nói bừa, nói bừa mà thôi!

Thái Đông Thành đi đi đi lại trong phòng, bước chân gã nặng như đeo đá. Mỗi bước gã giẫm xuống là sàn nhà lại phát ra một tiếng nặng nề "Thình thình!". Liên tiếp bị tổn thất mất hai viên đại tướng, lại là thủ hạ thân cận bậc nhất bên mình, có ai là không đau lòng cơ chứ? Bốn người này chẳng những là huynh đệ đã vào sinh ra tử cùng gã bao nhiêu năm, tình nghĩa như anh em ruột thịt, hơn nữa lại là bốn tướng lĩnh chủ chốt của Tả Phụng Thần Vệ mà gã nắm trong tay, là tứ đại tâm phúc mà gã hết mực tin cẩn.

Tâm phúc không phải cứ muốn là bồi dưỡng được, chỉ trung thành tận tụy thôi thì không đủ. Tùy tiện đề bạt một người lên, liệu có đáng tin tưởng bằng thủ hạ thân cận đã theo mình những hai mươi năm không?

Huống chi, năng lực không đủ, như vậy làm sao có thể thay gã tiếp quản đám kiêu binh Phụng Thần Vệ dũng mãnh này? Mười hai Thiên Ngưu Bị Thân, không biết bao nhiêu kẻ đã nhắm vào vị trí này rồi, một khi chiếc ghế này để trống thì đâu có phải gã muốn đề bạt ai là có thể đề bạt kẻ đó được.

Gã giống như một con sư tử bị vây khốn, hai mắt vằn lên những tia đỏ máu:

- Cho dù như vậy nhưng làm thế nào mà hung thủ lại có thể xác định được chính xác thân phận người của ta? Bọn họ đều mặc thường phục, vì sao kẻ đó lại có thể tìm được chính xác từng người mà không giết nhầm bất cứ một ai khác?

Thái Đông Thành bỗng dừng bước, quay đầu nhìn về phía Dương Minh Sanh, dường như như vừa tỉnh ngộ ra điều gì đó, nói:

- Không đúng! Quý phủ của ông nhất định có nội gián!

Dương Minh Sanh tức giận, nói:

- Ta trị gia rất nghiêm, kẻ hầu người hạ trong phủ ta đều có lai lịch rõ ràng, người làm việc ít nhất cũng đã theo ta hai, ba năm trời rồi, kẻ nào kẻ nấy trung thành tận tụy, không thể có chuyện nội gián được.

Thái Đông Thành ung dung nói:

- Trung thành? Tận tâm? Nếu lòng người đáng tin đến thế thì cả thôn Đào Nguyên ở Thiều Châu năm đó hơn một trăm người vì sao lại bị tuyệt sát không còn lấy một tên?

Dương Minh Sanh hỏi ngược lại:

- Ông không tin có sự trung thành, vậy ông cho rằng đám người Lưu Khuê, Thẩm Gia Huy kia, nếu thấy lợi trước mắt thì cũng sẽ bán đứng ông sao?

Thái Đông Thành trầm giọng:

- Nếu được lợi, có lí do gì mà họ lại không bán đứng ta?

Dương Minh Sanh cười ha hả:

- Đáng tiếc Lưu Khuê và Thẩm Gia Huy đã trở thành oan hồn rồi, nếu không, nghe được những lời này của ông, chẳng cần hung thủ phải ra tay chắc họ cũng đau lòng mà chết.

Thái Đông Thành mặt biến sắc, nói:

- Người trung thành tận tâm dĩ nhiên là có, nhưng thân là kẻ bề trên, nếu chỉ một mực tin tưởng vào lòng trung thành của thuộc hạ mà không có chút phòng bị nào thì đúng là ngu xuẩn!

Dương Minh Sanh khẽ gật đầu tán thưởng:

- Không sai! Những lời này của ông ta rất tán thành, tuy nhiên ta vẫn không tin có nội gián trong phủ ta. Mà trong phủ không phải đã điều đến rất nhiều công nhân Hình Bộ, tuần bộ phủ Lạc Dương hay sao, còn có cả đám võ hầu, phường đinh nữa, nếu có kẻ mật báo cho thích khách thì chắc chắn là từ đám người đó ra mà thôi.

Thái Đông Thành lắc đầu nói:

- Khả năng này! Công nhân Hình Bộ và phủ Lạc Dương là sau khi xảy ra vụ án mới được điều động tới, trước đó ai cũng không biết chắc chính mình sẽ bị phái tới. Đám phường đinh và võ hầu kia thì càng chẳng cần phải nói, vì nhân lực không đủ nên mới phải huy động đến chúng, mà ai được điều đến cũng là do phường chính và Bất Lương Soái tùy ý sắp xếp đó chứ.

Thích khách làm sao có thể gài người vào trong từ trước đó được? Còn đợi sau khi chúng vào phủ của ông rồi thì càng khó, người nọ giáp mặt người kia, gần như một tấc cũng không rời, cho dù có thời cơ rời đi thì trong khoảng thời gian ngắn như vậy, dù là bị uy hiếp hay mua chuộc thì cũng rất khó có khả năng họ bán mạng làm đồng bọn cho thích khách lắm.

Dương lang trung, trừ phi kẻ thù của ông lan tràn khắp thiên hạ, khiến cho Hình Bộ, phủ Lạc Dương và Phường chính, Bất Lương Soái phường Tu Văn hết thảy mọi người đều muốn liên kết lại để đối phó với ông. Cho nên, nếu có hiềm nghi, nhất định đến từ chính trong phủ của ông thôi.

Phân tích của Thái Đông Thành cực kì hợp lí, khiến cho niềm tin của Dương Minh Sanh không khỏi bị lung lay, lão trầm mặc một lát, hỏi:

- Vậy ông định làm thế nào?