Nửa đêm, ba quân đóng quân tại chỗ, làm nơi nghỉ đơn giản.
Binh lính tháo túi ngủ ra, nhai lương khô, uống nước lạnh, còn tự tay chuẩn bị cỏ khô, tự cho chiến mã ăn, bận rộn hơn nửa canh giờ, mới nằm xuống ngủ say sưa.
Đến canh năm, quan binh bị tiếng kèn tuần tra ban đêm đánh thức, cố mở mắt lên điểm quân số, chỉnh đốn một chút, rồi lại vội vàng đi.
Lại là một ngày hành quân gấp, cách cửa cốc Hoàng Chương cốc chỉ còn lại có nửa ngày lộ trình, lúc này đã đến canh hai, Yến Đại tổng quản hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ, sáng sớm ngày mai xuyên qua thung lũng, trước đêm mai sẽ đến Lư Long. Quân lệnh vừa hạ, ba quân liền đóng quân tại chỗ, an bài ăn uống nghỉ ngơi, khôi phục thể lực.
Chôn nồi nấu cơm, cho ngựa ăn, tướng sĩ đã vô cùng mệt mỏi liền chui vào túi ngủ, say sưa. Khi đang ngủ rất say, bọn họ bỗng nhiên cảm giác đất dưới thân rung lên từng đợt nhỏ.
- Việc lớn không hay rồi!
Không cần tướng lĩnh chỉ bảo, những lão binh kinh nghiệm phong phú đã biết hỏng rồi, bởi vì theo sự chấn động của mặt đất, tiếng vó ngựa gấp gáp đã truyền vào tai họ, ở địa phương này đột nhiên xuất hiện rất nhiều kỵ binh, hơn nữa nghe tiếng chân gấp gáp, rõ ràng là đang tiến lên, tuyệt không có khả năng này là nhân mã của mình.
Các binh sĩ hô nhau chui ra khỏi túi ngủ, bất chấp quần áo không chỉnh tề, cũng không kịp mặc khôi giáp, chỉ ôm yên ngựa, vội vàng thả lên lưng ngựa, còn chưa kịp phóng đi, tiếng vó ngựa ầm ầm đã nổ bên tai rồi.
Thiên quân vạn mã, giơ đao thép sáng như tuyết, từ trong bóng tối mãnh liệt nhào đầu về phía trước, giống như u hồn ác quỷ, một vài tân binh hoảng sợ thất thố chỉ thấy bóng đen mang theo một luồng kình phong lướt qua thân mình, lập tức phía trước xa hơn một chút đã vang lên tiếng kêu thảm thiết của đồng bạn.
Có binh lính đang cảm thấy mình may mắn thoát được một kiếp, lại một bóng đen mang theo kình phong vụt qua bên cạnh y, lúc này y không may mắn như vậy nữa, mã đao sắc bén đã chém y thành hai đoạn.
Đây là một trận tàn sát tàn khốc, Chu quân người kiệt sức, ngựa hết hơi sớm là nỏ mạnh hết đà, hơn nữa lại vào lúc không hề có phòng bị, vào đúng thời điểm lơi lỏng nhất thì bị kỵ binh địch công kích.
Đòn tấn công của kẻ địch cực nhanh, ngay cả trạm canh gác bên ngoài cũng không kịp báo động trở về, trong lúc vội vã Chu quân dù muốn kết trận tự thủ tại chỗ cũng đã thành vọng tưởng, chứ đừng nói chi là là có lực chống lại.
Người Khiết Đan công kích tuy rằng nhìn tán loạn, không hề có trận hình, nhưng thuở nhỏ tham gia du săn, sớm đã bồi dưỡng bọn họ thành kỵ sĩ tinh nhuệ, bọn họ bình thường rất ăn ý ba người một tổ, tạo thành một trận hình góc nhọn công kích, phối hợp với nhau, gạt bỏ hết thảy trở ngại cho chiến hữu, duy trì tốc độ xung phong nhanh nhất.
Mà mỗi một đội công kích tam giác sắc bén, vẫn duy trì đủ khoảng cách, bảo đảm bọn họ sau khi nhảy vào trận địa địch, chiến hữu phía sau vẫn không giảm tốc độ ngựa, cùng lấy tốc độ như cũ triển khai đợt tấn công thứ hai.
Việc tấn công triển khai toàn bộ doanh địa nơi Chu quân đóng quân, mỗi một chỗ, người Khiết Đan đột kích thế như chẻ tre đều giữ vững ít nhất năm lượt xung phong, năm lượt xung phong này đủ để chém giết một phần năm Chu quân, cũng tạo cho Chu quân sự hỗn loạn thật lớn, do đó, khi người Khiết Đan có thể xuyên qua doanh địa rồi quay lại tiếp tục tiến hành đợt thứ hai càn quét, Chu quân vẫn không có biện pháp phản kích hữu hiệu nào.
Lúc này Chu quân lâm vào tuyệt vọng, không ai có thể đứng ra thống nhất chỉ huy và điều khiển đối với toàn quân trong tình huống như vậy, bọn họ càng không có thời gian tìm hiểu đội nhân mã Khiết Đan bất thình lình xuất hiện này đến tột cùng là ai, từ chỗ nào mà đến, bọn họ chỉ có thể từng người tự chiến.
Lúc này, một số đội quân tinh nhuệ hoàn toàn bộc lộ ra năng lực của bọn họ, dựa vào kinh nghiệm tác chiến và thao luyện trước đây, bọn họ tự phát kết thành viên trận, binh lính bên ngoài trường thương ám sát kỵ sĩ quân dịch, dùng hoành đao ở đêm tối lờ mờ chém đùi ngựa quân địch, dùng tính mạng của bản thân để cho chiến hữu ở bên trong có thời gian tranh thủ, để bọn họ có thể mau chóng khoác trên yên mã.
Trong tình trạng bị đột kích vào lúc này, nếu bọn họ không tổ chức thương trận dày đặc, không có kỵ binh đối kháng, thì toàn quân nhất định sẽ bị tiêu diệt.
Rất nhanh, kỵ binh chuẩn bị hành trang chỉnh tề từ vòng trong giết ra, chiến một chỗ với kỵ binh quân địch, phối hợp cùng chiến hữu bộ tốt hình thành trận doanh phòng thủ tự phát, dung hợp lẫn nhau, kết thành một vòng tròn lớn hơn nữa.
Bởi vì bất ngờ bị kỵ binh Khiết Đan tấn công, bọn họ đã bị phân cách thành các trận doanh lớn nhỏ, nếu không thể mau chóng hội hợp, tử vong của bọn họ cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Bởi chưa bao giờ quên huấn luyện quyền thuật, trải qua một ngày một đêm hành quân gấp, Dương Phàm còn có thể duy trì thể lực dư thừa hơn so với đồng đội. Nhưng nhân mã chỗ hắn lại là do phủ quân các nơi hợp lại mà thành, phối hợp lẫn nhau cũng không ăn ý, khi hắn ra sức chém giết vài tên kỵ binh Khiết Đan, bắt được vài con chiến mã, sau khi trở mình lên ngựa, dựa theo ánh sao ảm đạm và ánh đuốc chiếu loang loáng, hắn không thấy bất kỳ một tiểu đoàn đội nào đủ mười người trở lên cả.
Kỵ binh Khiết Đan di chuyển không ngừng, bọn chúng căn bản không dừng lại mà vẫn chém giết tại chỗ, đồng thời còn lợi dụng ưu thế xung phong của mình, tiếng hành lặp lại việc xung phong giẫm đạp đối với quân trận Chu binh. Dương Phàm chỉ có thể ở trong không ngừng phản kích lại, không ngừng xung phong liều chết, không ngừng thu gặt lấy tính mạng thiết kỵ Khiết Đan, một mặt giao chiến, một mặt cố gắng cứu viện đồng bạn của mình.
Người Khiết Đan khi đục thủng đại doanh Chu quân, vòng ngựa quay về tiếp tục thi hành phương thức đột kích đục thủng, rốt cuộc tốc độ cũng giảm đi, bắt đầu vây công Chu quân vừa kết thành viên trận nhỏ, không ngừng mà bắn tên, thậm chí ném mạnh tiêu thương.
Chu quân cuối cùng cũng ổn định trận thế bắn tiễn nỏ ra ngoài, dùng trường thương và đoản đao ngăn cản thế tiến công của quân địch.
Du kỵ rải rác giống như Dương Phàm đại bộ phận đã bị người Khiết Đan thuận tay tiêu diệt rồi. Dương Phàm thắng ở võ nghệ cao siêu, trong mờ tối và trong hỗn loạn, kẻ thù lại không có cách nào tập trung ưu thế binh lực tiến hành công kích đối với hắn, nên hắn vẫn có thể kiên trì đến giờ đấy.
Trong chém giết, một nhóm Chu quân tự kết thành phương trận tự bảo vệ mình ở phía trước rốt cục phát hiện Dương Phàm đang như du hồn chém giết trong Khiết Đan binh, lập tức hướng về hắn kêu to: - Dương Giáo Úy!
Dương Phàm đã giết đến sức cùng lực kiệt, hắn ở trong trận chém giết vội vàng nhìn thoáng qua bên kia, dưới ánh sáng yếu ớt của cây đuốc rơi xuống, hắn thấy rõ người gọi hắn là Biệt Giá Sử Duệ.
Dương Phàm mừng rỡ, lập tức vòng ngựa giết qua đó.
Sử Biệt Giá vội vàng tụ họp số ít tàn binh bại tướng, lợi dụng ngựa chết và trường thương hợp thành một thành lũy nho nỏ, đang kiệt lực ngăn cản sự tấn công của người Khiết Đan.
Người Khiết Đan vòng ngựa lách qua trận nhỏ của bọn họ không ngừng, khi thì bắn lén tên, khi thì rút mã đao sắc bén mãnh liệt đâm về nơi phòng ngự yếu kém của bọn họ. Hai mươi mấy Chu quân ở trong vòng phòng ngự đã hết sức mệt mỏi rồi.
Dương Phàm giơ đao thép cuốn lưỡi lên, lao nhanh tới gần tòa trận doanh này, khi khoảng cách còn năm sáu trượng, một kỵ sĩ Khiết Đan dẫn đầu lao vào vòng ngự phòng của Chu quân, vung đao sắc bén bổ phải chém trái, triển khai cuộc đồ sát lớn.
Kỵ binh so với bộ binh, ngoại trừ thúc ngựa cưỡi ngựa bắn cung thì vĩnh viễn không thể có lực cơ động siêu việt như bộ binh, chỉ dựa vào khi phóng ngựa, mượn thế ngựa từ trên cao nhìn xuống mà vung đao bổ xuống mãnh liệt. Chiến thuật phóng ngựa nghiêng người bổ đao này đối với bộ binh mà nói đúng là phương pháp chém giết hung ác mà không cách nào ngăn cản được.
Dương Phàm thấy thế vô cùng khẩn trương, nhưng giáp mặt hắn ít nhất có năm sáu kẻ địch, có người giơ xiên thép, có mã đao thế lớn chém xuống, căn bản trong thời gian ngắn khó mà giải quyết được.
Kỵ binh nhảy vào vòng phòng ngự của Chu quân vung mã đao, tận lực chém giết, mỗi lần đao thép hạ xuống, dễ dàng gặt một mạng, kỳ thế mạnh mẽ sắc bén vô cùng, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, kỵ binh Khiết Đan phía sau mượn sự đột phá này mà mãnh liệt xông lại.
Sử Duệ vừa thấy, lập tức cầm trường thương vọt tới, lót bước xoay eo, trường thương run lên, đang định đâm người Khiết Đan giết đến không kiêng nể gì, thì lại có một người Khiết Đan theo chỗ lỗ hổng phóng ngựa nhảy tiến vào, tuấn mã ngang trời, móng trước còn chưa rơi xuống đất, đao thép sáng như tuyết trong tay kỵ sĩ trên ngựa kia liền xẹt qua gáy Sử Duệ, một đầu người kèm nửa bả vai chẳng biết bay đi đâu.
- Sử Biệt Giá!
Dương Phàm gào to một tiếng, con mắt đỏ ngầu, hai tay cầm cương đao hung hãn bổ về phía kẻ địch, đại tướng Khiết Đan tay cầm xiên thép thấy tướng Đại Đường này toàn bộ thân thể gần như bật ra khỏi trên lưng ngựa, tay cầm đao hung hãn chém tới trước mặt, không khỏi hoảng hốt, vội vàng nâng xiên thép lên đỡ, chỉ nghe keng một tiếng, đao trong tay Dương Phàm đã gãy làm hai đoạn.
Đại tướng Khiết Đan kia trong lòng mừng rỡ, xiên thép kia vòng lại, cán xiên đụng vào một cái, đâm vào bả vai của Dương Phàm khi hắn đang cố gắng ngồi trở lại yên ngựa, hất hắn xuống ngựa.
Một Khiết Đan Binh thúc ngựa đi tới, một thương đâm sau lưng Dương Phàm, mà đại tướng Khiết Đan kia cũng vừa giơ xiên thép lên đỡ, keng một tiếng, đánh văng thương ra xa, xiên nhọn sắc bén bức vào sau lưng Dương Phàm, thấy bức vẽ mãnh thủ trên lưng hắn, cười lạnh nói:
- Đây là một viên tướng Đường, trói lại.
Trong hàng rào chỉ còn lại năm gã Chu quân đang núp ở các ngõ ngách, trên người có đầy vết thương, khi vài tên Khiết Đan phóng ngựa qua các chướng ngại, vòng ngựa chuyển quanh bao vây, đang chuẩn bị xung phong giết sạch bọn họ, năm gã Chu quân vứt bỏ binh khí, ngoan ngoãn giơ hai tay lên.
Nhưng, người Khiết Đan cũng không buông tha khi bọn họ buông binh khí xuống, bọn chúng lẻn tới đây, đâu thể nào thu nhận tù binh.
Người Khiết Đan ở Hoàng Chương cốc chiếm cứ địa hình, dùng kế sách lừa gạt, dụ địch xâm nhập, lại lợi dụng thế khói lửa tấn công khiến cho Chu quân tự giẫm đạp lên nhau, chết vô số kể, bởi vậy dễ dàng tiêu diệt toàn bộ kỵ binh Chu quân, còn bản thân thương vong không đáng kể, đồng thời lập tức triển khai trận đồ sát lớn đối với bộ binh Chu quân.
Trong thung lũng Hoàng Chương, bộ tốt căn bản không thể nào chống cự được, nên việc tiêu diệt bọn họ không tiêu hao binh lực bao nhiêu. Hiện giờ, ngoài Lý Đa Tộ bảo vệ lương thảo và truy trọng binh đi sau cùng ra, hơn nữa việc hành quân của bọn họ cách quá xa bộ binh, đội kỵ binh chủ lực Chu quân, mà lúc này bọn họ cũng chỉ còn ba vạn người.
Với tình huống mệt mỏi, đêm bị đánh bất ngờ, cho dù là Chu quân có nhiều hơn Khiết Đan cũng hết cách xoay chuyển tình huống, huống chi là lấy sáu vạn đấu với ba vạn, người Khiết Đan chiếm ưu thế binh lực tuyệt đối.
Lúc ánh bình minh phía đông chiếu tới, toàn bộ mặt đất tựa như nhiễm một tầng sáng mờ, khắp nơi là máu đen, xác chết ngổn ngang.
Quân chủ lực Khiết Đan vó ngựa không dừng tiếp tục nhằm về hướng bộ tốt và truy trọng binh của quân Đường...