Say Mộng Giang Sơn

Chương 704: Tình chốn Ôn Nhu

Vệ Toại Trung giờ phút này đang ở trong Ôn Nhu Hương.

Ôn Nhu Hương này, là Ôn Nhu Hương chân chính, bởi vì thanh lâu này tên là "Ôn Nhu Hương" .

Từ khi được Dương Phàm chỉ bảo, chủ quán "Ôn Nhu Hương" - " chủ nhân Chúng hương " Liễu Thanh Tiên liền đem Tô Cửu nương mà Vệ Toại Trung mua lại từ "Bình Khang cư" để mang về bên mình.

Tô Cửu nương ở "Bình Khang cư" cũng không phải là người đắt khách, Liễu Đại chưởng quầy ở toàn bộ Ôn Nhu phường lại là người cực kỳ có thể diện, cho nên Tô Cửu nương rất dễ dàng liền từ "Bình Khang cư" chuyển đến "Ôn Nhu Hương" .

Tô cửu nương không phải rất đẹp, nhưng màu da đặc biệt trắng nõn.

Trên sống mũi có vài vết tàn nhang nhợt nhạt, nhưng khuôn mặt tròn tròn vui tươi vô cùng.

Nàng là mộ nữ nhân rất thú vị, khiến cho người ta thích khám phá. Tuổi tác tầm hai mươi năm hai mươi sáu, so với thiếu nữ thì thành thục, so với phụ nữ thì giàu sức sống hơn, lúc cử động có một loại khí chất đoan trang quyến rũ. Nếu không phải nàng đưa thân vào trong thanh lâu, chỉ xem tướng mạo cùng khí chất của nàng, không ai sẽ đem nàng liên hệ với nữ tử chốn yên hoa.

Vệ Toại Trung kỳ thật vẫn muốn chuộc thân cho nàng, chỉ chẳng qua yy tuy là thủ hạ của Lai Tuấn Thần nhưng cũng chỉ là tiểu lâu la, hơn nữa mê rượu, mê sắc, mê bạc, không tích lũy tiền tài gì. Sau lại thật vất vả lên chức, Lai Tuấn Thần lại ngã ngựa, mà Ngự Sử Đài thì lâm vào tầng tầng trong nguy cơ, yy vẫn không có cơ hội kiếm tiền.

Cửu nương là người mà có một lần yy đi dạo kỹ viện quen biết, từ đó về sau, yy liền tin tưởng một mình Cửu nương, mỗi lần tới Ôn nhu phường đều là đến nơi của Cửu nương. Có đôi khi chưa chắc phải ở nàng chỗ ấy qua đêm, chính là đi đến chỗ nàng ngồi một chút, tâm sự, trò chuyện, yy cũng vui vẻ.

Thời điểm Vệ Toại Trung còn thiếu niên, có một ca ca, cưới về một người chị dâu. Diện mạo cùng với vị Tô Cửu nương này tương đồng. Mẫu thân Vệ Toại Trung mất sớm, vị chị dâu này rất thương yy, khâu áo cho yy, giúp yy nấu cơm, chăm sóc cả vị phụ thân cà lơ phất phơ. Dù cơm bữa đói bữa no, ăn mặc cũng rách rưới Vệ Toại Trung vẫn thấy những ngày đó thật tốt đẹp.

Sau quê hương gặp đại họa, lũ lụt tràn qua, thôn toàn bộ ngập , một mình Vệ Toại Trung chạy ra, yy ở trên sườn núi phía xa. Quỳ hướng về phía quê hương, hướng về hồng thủy cuồn cuộn mà khóc lớn. YY không khóc cha yy, yy là khóc vì chị dâu của yy, đại khái từ khi đó, trong lòng của yy liền chỉ có một người.

Vệ Toại Trung đối với Cửu nương tốt lắm, y không giống với những khách nhân khác, chưa từng có ý tứ làm nhục và cưỡng hiếp, y vốn là cái lưu manh, sau khi làm quan. Cách sử sự làm người vẫn như cũ là cái lưu manh. Duy chỉ có ở trước mặt cửu nương. Y luôn đóng giả ra một phần khí chất cao quý. Y bình thường liền thích đến chỗ nàng Cửu nương này, từ lúc say xông đến Lai phủ, sau khi tức chết Vương phu nhân. Số lần y tới nơi này liền càng nhiều.

Nhất là gần đây, không biết như thế nào, chân tướng nguyên nhân cái chết của Vương phu nhân ồn ào huyên náo truyền bá ở trên phố, Vệ Toại Trung lo lắng một trận, không thấy Lai Tuấn Thần có ý tứ sửa trị y, vốn dĩ vừa mới buông lỏng, lần này lại bắt đầu sợ hãi, vì thế đến nhà cũng không quay về, mỗi ngày lưu luyến ở chỗ của Cửu nương.

Hôm nay y lại uống nhiều quá, Cửu nương thân mình nhỏ xinh, phí nhiều khí lực, mới đem y nâng đến trên giường.

- Đừng đi!

Vệ Toại Trung hàm hồ nói, bắt được tay của Cửu nương.

Cửu nương vừa bực mình vừa buồn cười, nhẹ sẵng giọng:
- Ta đi lấy cho chàng bát canh giải rượu!"

- Không uống, chỉ cần nàng ở cùng ta!

Vệ Toại Trung lớn miệng dứt lời, xoay thân mình, đem bàn tay của nàng dán lên hai má gối lên trên.

Tô Cửu nương khe khẽ thở dài, sửa sang tóc bay rối ở bên trán y, trầm mặc mà nói:
- Lang quân xưa nay ở trước mặt ta, rất ít khi uống đến say mèm, gần đây lại... lang quân có tâm sự gì sao?

Vệ Toại Trung nhắm mắt lại, hàm hồ mà nói:
- Ta có thể có tâm sự gì, đừng đoán mò.

Tô Cửu nương nhẹ nhàng mà nói:
- Lang quân cũng đừng có gạt ta, chuyện của Lai Tuấn Thần, ta... Cũng nghe nói.

Vệ Toại Trung bỗng mở mắt, khẩn trương ngồi xuống:
- Cái gì? Nàng nghe được cái gì đó?

Lần ngồi lên này, một trận trời đất quay cuồng, y không kìm nổi liền lập tức nằm xuống, ôm đầu rên rỉ một tiếng.

Tô Cửu nương thay đổi vị trí, ngồi vào bên cạnh đầu y , nhẹ nhàng vì y mát xa ngẩng đầu lên:
- Lang quân, việc này ở trên phố đều đã truyền ra, dù chuyện lớn chuyện nhỏ trong thiên hạ, trong viện là nơi biết đến nhanh nhất đấy, ta sao có thể không biết ? Ôi! Lai Tuấn Thần kia là kẻ có thù tất báo, lúc này đây lang quân xông đại họa, cũng khó trách...

Vệ Toại Trung được nàng xoa bóp đầu, vốn rất là thoải mái, nghe được câu này lại lo lắng lên, một phen bắt được tay nàng, mở mắt ra nói:
- Nàng cũng hiểu được, y... Nhất định sẽ trả thù ta?"

Tô Cửu nương nói:
- Rất có thể, đây là tất nhiên. Thù giết cha, mối hận đoạt vợ, là thù không đợi trời chung a! Tuy nói phu nhân Lai Tuấn Thần là cướp của người khác, y chưa chắc đã để ở trong lòng, nhưng dù sao đó cũng là thê tử y cưới hỏi đàng hoàng, không phải một tiểu thiếp. Cho dù y không cần quan tâm vị thê tử này, nhưng y để ý cái nhìn của người trong thiên hạ nha.

Người ta nếu nói là, thê tử Lai Tuấn Thần bị người làm nhục nhã mà chết, Lai Tuấn Thần lại không có cách nào trừng phạt người đó, ngươi nghĩ cói với sự uy phong hống hách của Lai Tuấn Thần, y có thể nhẫn sao?

Vệ Toại Trung bất an ngồi xuống, cố nén trong lòng cảm giác buồn nôn, nói:
- Sẽ không đâu, cho đến tận bây giờ, y... chưa từng làm gì ta."

Tô Cửu nương nói:
- lang quân ngốc, y mới từ Đồng Châu trở về, vây cánh ngày xưa đều bị gạt bỏ, còn phải dùng tới lang quân, tự nhiên có thể chịu chàng nhất thời, đợi y một lần nữa trọng thu vây cánh, thời điểm không hề cần của ngươi...

Vệ Toại Trung sắc mặt trắng nhợt.

Tô cửu nương nói:
- Lang quân, Lai Tuấn Thần làm người như thế nào chàng cũng biết rõ, nếu đợi đến khi y muốn xuống tay với chàng, vậy hối hận thì đã muộn. Lang quân tuyệt đối đấu không lại y đấy, không bằng... Sớm trốn tránh thì tốt hơn.

Vệ Toại Trung mờ mịt nói:
- Trốn tránh... có thể tránh đi nơi nào?"

Tô cửu nương cắn chặt răng, đột nhiên nói:
- Lang quân đợi đã nào...!

Nàng xoay người đi đến bên cạnh bàn trang điểm, mở ra cái cửa nhỏ ở dưới, trước lấy ra một ít đồ trang sức của nữ nhi, cuối cùng từ bên trong lấy ra một túi gấm nhỏ, trở lại bên giường mở ra.

Vệ Toại Trung vừa thấy bên trong đều là trâm cài ngân sức, trân châu mắt mèo và trang sức lớn nhỏ, không khỏi giật mình nói:
- Đây là thứ gì?

Tô Cửu nương sâu kín mà nói:
- Đây là ta nhiều năm qua tích lũy được một chút phòng riêng, tuy rằng không nhiều lắm, cũng có thể bán của cải lấy chút tiền tài, hiện giờ... Thiếp tặng nó cho lang quân...

Vệ Toại Trung ngạc nhiên nói:
- Tặng cho ta?

Tô Cửu nương thần sắc đột ngột buồn bã, mặt mày thảm đạm mà nói:
- Lang quân đúng là với ta nhất mảnh tâm ý, ta làm sao không rõ? Ta vốn dĩ ngóng trông. Một ngày kia, rửa sạch, xoá hết duyên hoa, vứt bỏ ti tiện mà hoàn lương, từ nay về sau phụng dưỡng lang quân. Vì lang quân sinh con dưỡng cái, hiện giờ... Hiện giờ ta không dám hy vọng xa vời, duy cầu lang quân bình an...

Tô cửu nương nói xong, hai hàng châu lệ liền đổ rào rào lăn xuống. Nức nở nói:
- Lang quân, nghe lời ta khuyên bảo, sớm đi... Sớm đi chạy trốn đi thôi, nếu đợi cho Lai Tuấn Thần làm khó dễ, lang quân... Hối hận thì đã muộn!

Vệ Toại Trung xuất thân là một lưu manh, chưa gặp qua trường hợp thế này, những lời này của Tô Cửu nương "Rửa sạch,xoá hết duyên hoa, vứt bỏ ti tiện mà hoàn lương, từ nay về sau phụng dưỡng lang quân, vì lang quân sinh con dưỡng cái" . Tựa như một chén rượu mê hồn lay động. Đã khiến cho linh hồn nhỏ bé của y phiêu phiêu đãng đãng. Trên không chạm trời dưới không chạm đất rồi.

Lại thấy nàng đem đồ tích góp từng tí một trong vài năm không ngạii ngần mà lấy ra hết tặng cho y, chỉ vì an toàn của y, trái tim Vệ Toại Trung mà run lên. Cả trái tim đã sớm bỏng đến nóng hừng hực được rồi:
- Cửu nương! Cửu nương! Ta không có phí công thương nàng! Ta không nhìn lầm nàng rồi!

Vệ Toại Trung một phen ôm chặt Tô Cửu nương, không kìm nổi nước mắt chảy xuống:
- Ta không đi! Ta có thể đi đến nơi đâu? Ta thật vất vả làm quan. Ta còn muốn cưới nàng làm phu nhân của ta, đi theo ta nở mày nở mặt đấy.

Tô Cửu nương vô cùng lo lắng mà nói:
- Lang quân, thiếp tuy không phải người nổi tiếng trong viện tử này, nhưng muốn chuộc thân cho nô, cũng là một số tiền xa xỉ, lang quân đi đâu lý kiếm khoản tiền này đây? Lai Tuấn Thần là địch với cả triều, lang quân lại vì y mà làm việc, ở trong quan trường vốn là nhân duyên không được tốt, hiện tại lại đắc tội Lai Tuấn Thần, nếu chàng không đi, chỉ sợ thiên hạ to lớn, đều không có chốn nương thân cho chàng!

Tô Cửu nương càng nói như vậy, Vệ Toại Trung càng coi nàng như trân châu bảo ngọc, làm sao bỏ được nàng mà một mình chạy trối chết. Vừa nghe thấy câu kia của Tô Cửu nương "Lai Tuấn Thần là địch của cả triều", Vệ Toại Trung trong lòng lập tức sáng ngời, dường như nhất thời nảy ra sáng kiến.

Tô Cửu nương thấy y ngồi chồm hỗm ở trên giường, bỗng nhiên ngây người như tượng gỗ, không khỏi thân thiết hỏi han:
- Lang quân, chàng làm sao vậy?"

Vệ Toại Trung sắc mặt có chút dữ tợn lên:
- Ta,Vệ Toại Trung cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, ai để cho ta chết, ta khiến cho kẻ đó chết!"

Tô Cửu nương sợ hãi mà nói:
- Lang quân, chàng làm sao vậy?"

Vệ Toại Trung thay đổi giọng điệu một bộ dịu dàng, nói:
- Cửu nương, ta không sao, nàng yên tâm đi. Đi nấu cho ta bát canh giải rượu mang đến, ta muốn tỉnh rượu.

- Vâng!

Tô Cửu nương đáp ứng một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Phía cuối hành lang dài, Liễu Thanh Thiển một tay để ở sau người, một tay cầm chút thức ăn cho cá, vung vào trong nước hồ, nhìn kia một đám cá vàng nhỏ đông đúc chen chúc nhảy nhót giành ăn.

Tô Cửu nương khoan thai mà đi đến bên cạnh của y, dừng bước, hơi hơi phúc lễ, nói:
- Liễu gia!

Liễu Thanh Thiển dương tay bỏ ra một ít thức ăn cá, thản nhiên nói:
- Thế nào?

Tô Cửu nương nói:
- Y đã có ý phản kháng Lai Tuấn Thần rồi, chỉ có điều... Ta xem y còn không có nghĩ kỹ nên bắt tay vào làm như thế nào.

Liễu Thanh Thiển nói:
- Ngươi tiếp tục củng cố ý nghĩ của y, bảo đảm y không phải nhất thời tâm huyết dâng trào. Làm như thế nào bắt tay vào làm, thời cơ đến lúc đó ta thì sẽ giúp y!

Tô cửu nương đáp:
- Vâng!

Nàng đáp ứng rồi, lại do dự mà đứng ở đằng kia chưa rời đi.

Liễu Thanh Thiển không quay đầu lại, chỉ nói:
- Yên tâm đi, chỉ cần y ngoan ngoãn làm theo chủ ý của ta, ta sẽ bảo toàn y, cũng sẽ thành toàn ngươi!

Tô Cửu nương lúc này mới lộ ra một bộ vui mừng từ đáy lòng, phúc lễ nói:
- Đa tạ Liễu gia thành toàn!

Liễu Thanh Thiển dương tay ném đi một ít thức ăn cá cuối cùng, phủi tay, chắp hai tay sau lưng, nghênh ngang rời đi.

Ngày Dương Phàm cưới A Nô chỉ còn ba ngày nữa, lần thành thân này, Dương Phàm cũng không muốn làm lớn, dù sao y cho dù còn đảm nhiệm ở Lại bộ, hôn lễ này cũng không có khả năng phong quang như khi Tiểu Man xuất giá, không có thiên tử ban thưởng hôn, cũng sẽ không có Vương gia, Công chúa và hộ quốc pháp sư dự tiệc ăn mừng.

Huống chi y hiện giờ chỉ là một tiểu thang giam không có thực quyền gì, còn bị tạm thời cách chức vô kỳ hạn ở nhà, hạng người nịnh nọt là tuyệt đối không thể tới rồi. Tuy nhiên, không có những yếu tố này ảnh hưởng, chỉ mời thân bằng hảo hữu tham gia, lại có thể đem cái hôn lễ này làm được càng ấm áp, càng náo nhiệt.

Dương Phàm nhàn rỗi ở nhà, tự mình lo liệu hôn lễ. Buổi chiều hôm nay, hắn vừa mới quyết định một số chi tiết cho tiệc cưới cũng với mấy gã Quản sự trong thư phòng. Đuổi bọn họ ra ngoài rồi, hắn cũng không được nghỉ ngơi, Nhậm Uy đã gửi hai bản mật báo đến: Một vui, một buồn!