Say Mộng Giang Sơn

Chương 700: Xuân tới sớm

Cửa sổ mở ra, tiếng mưa rơi rõ ràng, gột rửa đình viện sạch sẽ, cỏ cây nảy mầm, nụ hoa hé nở, trong mưa xuân càng thêm kiều diễm.

Trên giường La Hán, Niệm Tổ nằm song song với Tư Dung, cậu bé bi bô vài tiếng, Tư Dung cũng bi bô vài tiếng theo, Tiểu Man và a Nô nằm chống cằm ngắm nhìn đều buồn cười.

- Tiểu Man, cứ như là chúng hiểu mình đang nói gì ấy nhỉ?

- Đúng vậy.

Tiểu Man cũng không nhịn được cười:
- Hai đứa bé này ở cùng nhau chẳng ầm ĩ gì cả, có đôi khi còn khác tự chơi, tự nói chuyện bi bô với nhau, cũng không biết là nói gì.

A Nô vui vẻ nói:
- Nói trẻ nhỏ không hiểu người lớn nói gì, nhưng ta thấy hai đứa, thật sự nói gì, chúng ta mới là nghe không hiểu, thật đáng yêu quá!

Nói xong, nàng giơ ngón tay nhẹ nhàng nghịch nghịch vào hai má bầu bĩnh của Tư Dung.

Tiểu Man cười nhìn nàng, nói:
- Ngươi chỉ còn có bảy ngày an nhàn nữa thôi, thuận lợi mà nói....mười tháng sau, ngươi cũng sẽ có một tiểu bảo bối đấy.

A Nô rõ ràng cũng đã ao ước được thế, nói đến hôn sự của mình, nàng không chút ngượng ngùng, còn nghếch cằm lên, nói:
- Đáng tiếc, chưa chắc đã sinh đôi như này, nhìn hai đứa kìa, đáng yêu quá!

Tiểu Man phì cười, nói:
- Vậy ngươi cố gắng thôi, ít hơn một hai tuổi, hai đữa vẫn có thể chơi với nhau được mà.

- Ai nha!

A Nô bừng tỉnh, xấu hổ đỏ mặt:
- Tiểu Man thối, dám giễu cợt ta phải không?

- Ta nào có, ta nào có, gả chồng sinh con là chuyện bình thường mà phải không? Hoàn toàn chính đáng mà. Ha ha, đừng chọc ta, ta phục rồi. Không nói nữa không nói nữa, ha ha ha ha...

Hai người cười đùa một trận, hai đứa bé nằm ở trên giường nghe tiếng cười của các nàng cũng thích thú, dùng lời trẻ con “i a” trò chuyện cùng nhau, rồi bật cười khanh khách, khoa chân múa tay...

Cửa sổ thư phòng cũng mở ra, không khí mùa đông đã không còn, khắp phòng đều tràn ngập hơi thở tươi mát của mùa xuân.

xuân như dầu, tưới lên cây hoa lê bên ngoài cửa sổ sáng như tuyết.

Dương Phàm ngồi ở phía trước cửa sổ, lẳng lặng nghe Nhâm Uy báo cáo.

Phu nhân Lai Tuấn Thần chết đột ngột, nghe nói là đột tử mà chết, Lai Tuấn Thần tức giận, không cho phép người trong phủ truyền loạn tin tức ra ngoài mà che giấu đi.

Ngày ấy Dương Phàm phái người theo dõi Vệ Toại Trung, sau khi xác nhận thân phận của gã, hai ngày sau thì đã nắm rõ vì sao hôm ấy gã lại thảm hại như vậy. Hóa ra Vệ Toại Trung sau khi gây họa, trở về nhà cũng ngậm miệng không nói, không dám lộ ra tin tức này với bất kỳ ai, người của Dương Phàm không lấy được tin tức gì từ trên người gã, chỉ truy tra được nguyên nhân bị thương ngày hôm đó, mới biết là gã đi ra từ Lai phủ.

Vì thế, người của Dương Phàm lại bắt tay từ Lai phủ, ý đồ mua chuộc quản sự Lai phủ. Nếu tùy tiện đến liên hệ, đối phương không biết căn cơ, sợ là cho gã một tòa kim sơn, gã cũng không dám nhận, người của Dương Phàm liền tìm cậu của người này, trước tiên mua chuộc ông ta, lại thông qua ông ta mua chuộc được quản sự La phủ, lúc này mới hiểu rõ chuyện đã xảy ra.

- Vương phu nhân chết là vì bị Vệ Toại Trung sỉ nhục, vậy Vệ Toại Trung này mấy ngày nay không có động tĩnh gì sao?

Nhâm Uy bẩm báo:
- Vệ Toại Trung chuẩn bị một phần hậu lễ, gần như là toàn bộ tài sản để thỉnh tội với Lai Tuấn Thần, Lai Tuấn Thần nhận rồi.

Dương Phàm nhíu mày, Nhâm Uy nói:
- Dường như Lai Tuấn Thần cũng không quan tâm tới nương tử của hắn, nên đã nhận lễ vật kia, còn an ủi Vệ Toại Trung đừng quá để trong lòng. Cũng chính bởi vì như thế, vị quản sự kia mới muốn giúp chủ mẫu mình, bởi vậy chúng ta mới có thể có được tin tức, bằng không mà nói, dù là mua chuộc được, chưa chắc hắn đã đồng ý nói ra.

Dương Phàm nghe xong không khỏi im lặng.

Nhâm Uy nói:
- Lai Tuấn Thần hiện tại đang thu xếp nạp chính thê nhất phòng. Người này...hình như phải là là một phụ nhân vừa được gả đi

Dương Phàm cười lạnh, nói:
- Hắn lại nhìn trúng con gái đại thần hoặc phú thân nào rồi hả?

Vẻ mặt Nhâm Uy có chút cổ quái:
- Vô cùng khéo, chính là Đoàn Giản.

Dương Phàm nhíu mi nói:
- Đoàn Giản?

Nhâm Uy nói:
- Vâng! Vương phu nhân, vốn là phu nhân của Đoàn Giản, bị Lai Tuấn Thần chọn trúng, vừa đấm vừa xoa, bức bách hắn bỏ vợ, sau đó cưỡng ép lấy về. Hiện giờ Vương phu nhân tự sát, Lai Tuấn Thần muốn tiếp tục nạp thiếp thất, lại vô cùng khéo, chọn trúng vợ mà Đoàn Giản tái giá.

Dương Phàm cười khổ nói:
- Việc này thật là....Vậy Đoàn Giản kia phản ứng thế nào?

Nhâm Uy ho khan hai tiếng nói:
- Đoàn Giản đang bỏ vợ!

Dương Phàm chống cằm, suy nghĩ một lúc lâu, ngẩng đầu hỏi:
- Vệ Toại Trung xưa nay có sở thích gì, thường qua lại với những người nào?

Nhâm Uy nói:
- Vệ Toại Trung là nhất đảng với Lai Tuấn Thần, vốn không có bằng hữu, sau khi đám ác quan Ngự sử đài chết, duy nhất hắn là đến Lai gia, từ khi Vương phu nhân tự sát, hắn lại chẳng dám đến Lai gia nữa. Sở thích người này, một là tiền, hai là sắc, ba là tửu. Tửu sắc tài vận, thường thôi.

Tuy nói người của hắn lần này tìm hiểu tin tức chậm một chút, nhưng rõ ràng là rất đầy đủ, chuyện có liên quan đều nắm rõ ràng, Nhâm Uy bẩm báo không chút do dự.

- Hắn ta có một nhân tình ở Bình Khang tại Ôn Nhu Phường, tên là Tô Cửu Nương. Trước nay Vệ Toại Trung chưa từng cưới vợ, rảnh rỗi hay đến chỗ đó, hiện tại tuy Lai Tuấn Thần đã tha thứ cho hắn, nhưng hắn vẫn luôn bất an lo sợ, mỗi khi hết giờ làm gần như không trở về nhà mà đến khu Bình Khang gặp Cửu Nương.

Dương Phàm nói:
- Đem nguyên nhân cái chết thật sự của Vương phu nhân lan truyền ra ngoài, để cho khắp thành Lạc Dương đều biết!

Nhâm Uy cũng không hỏi hắn nguyên do, chỉ đáp:
- Vâng!

Dương Phàm lại nói:
- Bảo Liễu Thanh Thiển giữ Tô Cửu Nương ở Ôn Nhu Hương, dẫn Vệ Toại Trung tới đó, tửu sắc tài vận, ta cần ta cứ lấy, kết giao bằng hữu với hắn!

Liễu Thanh Thiển là Đại chưởng quỹ của Ôn Nhu Hương thanh lâu lớn nhất trong Ôn Nhu phường, được xưng là “chủ nhân chúng hương”, dựa vào thân phận địa vị của y, muốn “đưa” một nữ nhân sống ở khu Bình Khang, chỉ là một việc dễ dàng, mà khu Bình Khang cũng không dám đắc tội với y.

Nhâm Uy thấy Dương Phàm không có phân phó gì khác, liền nói:
- Vậy thủ hạ đi an bài.

Dương Phàm gật gật đầu, lại dặn dò:
- Gọi người chuẩn bị ngựa, còn có áo tơi, trong chốc lát ta muốn đi ra ngoài!

***

Trên Lệ Xuân đài, Thái Bình công chúa tiến cung thăm mẫu hoàng đang trò chuyện với Võ Tắc Thiên, làm bà vui vẻ, đột nhiên hỏi:
- A Mẫu, con nghe được một vài tin đồn, không tốt đối với thanh danh của mẹ lắm...

Võ Tắc Thiên thần sắc căng thẳng, vội vàng hỏi:
- Tin đồn gì?

Thái Bình công chúa nói:
- Trên phố có đồn đại, nói Thiên Đường và Minh Đường không phải là thợ thủ công vô ý, mà là có người cố ý phóng hỏa!

- Cái gì?

Võ Tắc Thiên chấn động, thất thanh nói:
- Sao trên phố lại có tin đồn này, con nghe ai nói vậy?

Thái Bình công chúa nói:
- Hiện tại con gái ít ra ngoài, ngoại trừ tiến cung thăm a Mẫu ra thì cũng chỉ ở trong quý phủ. Tin tức này là nghe hai thị tỳ trong phủ nói chuyện, không ngờ con lại nghe được, con đã trách phạt họ rồi.

Võ Tắc Thiên sầm mặt xuống, nói:
- Nghe hai thị tỳ nói? Bọn họ sao có thể...mà hai thị tỳ đều nghe được, vậy là tin đồn đã lan truyền khắp phố xá rồi.

Thái Bình công chúa cẩn thận nói:
- Vâng! Con đã bảo quản gia đi hỏi thăm rồi, quả thật là trên phố đã lan truyền rất rộng, hơn nữa...

Võ Tắc Thiên nói:
- Hơn nữa cái gì?

Thái Bình công chúa nói:
- Hơn nữa. Tin tức này chính là Tiết sư tự truyền đi đấy, cho nên dân chúng trên phố vô cùng tin tưởng.

Võ Tắc Thiên giận tím mặt, tay đang nâng chén rượu nếp than liền ném lên đại điện, quát to:
- Đầy tớ nhỏ, đáng giết.

Cung nga thái giám trên điện sợ tới mức rầm quỳ đầy đất. Thái Bình công chúa khẩn trương khuyên nhủ:
- A mẫu không nên tức giận, tránh tổn hại sức khỏe.

Thái Bình công chúa vừa vỗ khẽ vào lưng bà vừa nói:
- A mẫu sùng tin Phật pháp, cho nên hết sức tin tưởng Hoài Nghĩa hòa thượng, chỉ có điều... Hoài Nghĩa hòa thượng lại dựa vào lòng tin của mẹ, càng ngày càng quá mức, thậm chí ngay cả loại chuyện này cũng kéo lên người mình, coi là một việc vinh quang, làm dân chúng không rõ chân tướng đều nói a mẫu...được rồi được rồi, nữ nhân không nói nữa, xin a Mẫu bớt giận mà!

Võ Tắc Thiên đương nhiên biết con gái biết mối quan hệ giữa mình và Tiết Hoài Nghĩa, nói vậy là bởi vì sợ mình khó chịu, liền cười khổ nói:
- Con gái à, hắn không nói dối đâu, Minh Đường và Thiên Đường là hắn phóng hỏa đấy, nếu không có như thế, hai tòa đại điện, sao có thể dễ dàng bị cháy được.

Thái Bình công chúa ra vẻ kinh hãi, thất thanh nói:
- Cái gì, là Hoài Nghĩa đại sư phóng hỏa thật? Việc này...bất kể là cố ý hay vô ý, đều là tội lớn, đều đáng chém đầu!

Võ Tắc Thiên khẽ thở dài, suy sụp nói:
- Con ài, con nghĩ vi nương không muốn giết hắn sao? Vi nương hận không thể nghiền hắn thành tro, nhưng...Hoài Nghĩa ỷ vào lòng tin của vi nương, mới việc gì cũng dám làm. Thiên Đường bị cháy, Minh Đường cũng bị hủy hoại trong chốc lát, việc này nếu lan truyền ra ngoài, người trong thiên hạ biết là bởi vì... lúc ấy thể diện của vi nương nào còn nữa, thể diện của triều đình nào còn nữa?

Thái Bình công chúa nói:
- A mẫu, hiện tại Hoài Nghĩa đã tự lan truyền ra ngoài, truyền khắp thiên hạ rồi!

Võ Tắc Thiên lắc đầu, nói:
- Dân gian truyền như nào, thì cũng chỉ là lời đồn, nếu vi nương vì thế mà trị tội hắn, vậy thì không ổn. Muốn giết Hoài Nghĩa, không nhất thiết phải ngay lập tức, ít nhất cũng phải đợi vụ việc Minh Đường và Thiên Đường bị thiêu cháy qua đi đã, mới tìm lý do giết hắn.

Thái Bình công chúa nói:
- Hoài Nghĩa người này một khi điên lên, trời biết hắn còn muốn làm chuyện điên gì, người này còn sống thêm một ngày, đều là tai họa!

Võ Tắc Thiên sớm hận không thể lập tức xử tử Tiết Hoài Nghĩa, dù chẳng sợ việc này đã ai ai cũng biết, chỉ có điều xuất phát từ tâm lý bịt tai trộm chuông (tự lừa dối mình, không lừa dối được người), bà cũng không muốn động thủ lúc này, chứng thực lời đồn đại kia là thật.

Thái Bình công chúa đảo mắt, nói:
- Thật ra con có một chủ ý, có thể diệt trừ người này.

Võ Tắc Thiên biết rằng bởi vì chuyện khiến Phùng Tiểu Bảo nhập gia phả Tiết thị, cải danh thành Tiết Hoài Nghĩa, toàn bộ Tiết gia đều rất chán ghét Phùng Tiểu Bảo, mà con gái vốn là con dâu Tiết gia, xưa nay vô cùng căm ghét Tiết Hoài Nghĩa ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, chỉ là e ngại mình mà không dám tỏ vẻ thôi, cho nên đối với việc con gái có dụng tâm muốn mình xử tử Phùng Tiểu Bảo, bà không chút nào nghi ngờ, mà vui mừng hỏi:
- Con có chủ ý gì, nói mau cho vi nương nghe đi.

Thái Bình công chúa ghé vào tai bà nói nhỏ vài câu, Võ Tắc Thiên trầm tư một lát, nhẹ nhàng gật đầu:
- Ừ, kế này khả thi, chỉ có điều khắc phục hậu quả chuyện này...

Thái Bình cười quyến rũ, nói:
- A mẫu yên tâm, con gái dựa theo lời của a mẫu, nghiền hắn thành tro thành xương, người đã không còn, còn có dấu vết gì nữa?

Võ Tắc Thiên cắn chặt răng, trầm giọng nói:
- Được, vậy ...giao cho con xử lý, phải làm sạch sẽ gọn gàng đấy.