Say Mộng Giang Sơn

Chương 696: Tình cờ gặp mặt

Dương Phàm ở lại phủ Công chúa không lâu, hắn vốn không có ý định hôm nay sẽ tìm Thái Bình công chúa thương lượng chuyện này, chỉ có điều Uyển nhi chạy tới thăm hắn, nàng lại không đi phủ công chúa mà còn phải nhanh chóng hồi cung, không thể ở lại Dương phủ quá lâu, Dương Phàm bèn đưa Uyển nhi đi ra ngoài, vừa đi cùng nàng một đoạn đường, vừa trò chuyện, thuận tiện đến phủ công chúa.

Trong phòng khách của Thái Bình công chúa có rất nhiều khách nhân, những người này chính là người mà nàng đang gắng sức lôi kéo, mục đích là muốn liên hệ chặt chẽ với thế lực Trương thị mới thành lập tại triều đình, cần kết giao, không thể chậm trễ.

Bởi vậy hai người nói xong chính sự, chỉ thân mật một chút Thái Bình công chúa liền gọi quản sự tâm phúc tới đưa Dương Phàm rời khỏi.

Dương Phàm rời khỏi phủ công chúa, từ đường nhỏ phường Thượng Thiện đi ra ngoài, vừa mới quẹo vào phố dài Định Đỉnh, đang định thúc ngựa hồi phủ, bỗng nhiên từ trong phường Tích Thiện đối diện lao ra một người, tóc tai bù xù, vẻ mặt đầy máu. Dương Phàm ghìm chặt dây cương ngựa, nhìn nhìn, thấy người đó ôm đầu chạy về phía cầu Thiên Tân, thần sắc hắn không khỏi nghi hoặc.

Thị vệ Nhâm Uy đề ngựa tới gần, khẽ kêu:
- Tông chủ?

Dương Phàm nghi hoặc hỏi:

- Nhìn bộ dạng người kia hình như là Thị Ngự Sử Vệ Toại Trung, làm sao lại thảm hại như vậy nhỉ?

Hắn đề ngựa định đi, nghĩ nghĩ, lại phân phó:

- Ngươi phái một người theo sau, nếu người nọ thật đúng là Vệ Toại Trung, tra xem hắn ta đã xảy ra chuyện gì!

Nhâm Uy đáp lời, gọi một gã thị vệ thấp giọng dặn vài câu, người nọ liền thúc ngựa đuổi theo Vệ Toại Trung.

Dương Phàm nhìn vào trong phường Tích Thiện thật lâu, rồi mới thúc ngựa đi.

Kẻ vừa rồi tóc tai bù xù, đầu rơi máu chảy đích thật là Vệ Toại Trung.

Hôm nay Vệ Toại Trung đến nhà Lai Tuấn Thần uống rượu, mà lần này đến uống rượu, cũng không phải do Lai Tuấn Thần mời gã. Vây cánh trước đây của Lai Tuấn Thần đã bị diệt sạch rồi, chỉ còn lại một Vệ Toại Trung, bởi vậy mà quan hệ giữa gã và Lai Tuấn Thần ngày càng thân thiết, bất cứ lúc nào gã cũng có thể đến phủ. Lần nào Lai Tuấn Thần thấy gã đến, đều phân phó người đi chuẩn bị đồ nhắm rượu cùng gã uống xoàng mấy chén.

Vệ Toại Trung là vây cánh cô thần đường lối của Lai Tuấn Thần, cho nên, bằng hữu này dù có lỗi nhỏ hay nỗi nặng y đều bỏ qua, cho nên trở thành khách quen đến phủ. Tuy nhiên, hôm nay gã tới phủ, lại bị người của phủ chặn bên ngoài. Bởi vì hôm nay trong phủ có khách tới là người nhà mẹ đẻ của phu nhân.

Vương thị Thái Nguyên tuy rằng luôn chướng mắt với Lai Tuấn Thần, nhưng vận làm quan của Lai Tuấn Thần cũng không tệ, trước kia là Ngự Sử Trung Thừa nắm quyền, văn võ cả triều, hoàng thân quốc thích, ngoại trừ Hoàng đế ra, hết thảy mọi người đều bị y giám thị, bắt được ai cũng có thể buộc tội được người đó.

Tuy nói xuất thân con rể này khiến Thế gia ngàn năm Vương thị Thái Nguyên cảm giác có chút mất mặt, nhưng dưới sự duy trì bảo hộ của y, bao lần phân tranh trong triều, phàm là đề cập tới quan viên Vương gia thì đều được bảo toàn, như thế xem ra con gái gả đi cũng không phải là thiệt thòi.

Sau đó Lai Tuấn Thần ở Đồng Châu yên lặng vài năm, rồi lại Đông Sơn tái khởi, đồng thời còn kiêm nhiệm Kinh Triệu doãn và Ti Nông Thiếu Khanh. Kinh Triệu doãn này không phải là ai cũng có thể đảm nhiệm, bởi vậy có thể thấy được Hoàng đế rất tín nhiệm y, hơn nữa có thể đoán trước chính là, không bao lâu nữa y còn có thể thăng chức hoặc là kiêm thêm chức vị trọng yếu nữa.

Trước đó, khi Lai Tuấn Thần bị lưu đày đến Đồng Châu mấy năm, Vương gia chẳng quan tâm tới y, quan hệ song phương đã cực kỳ lạnh nhạt, cho nên lúc này nhân dịp lễ mừng năm mới, Vương gia cố ý phái vãn bối tới chúc tết, muốn phục hồi lại quan hệ với Lai Tuấn Thần.

Lai Tuấn Thần gần đây mọi việc thuận lợi, ngoại trừ hai kẻ xui xẻo chướng mắt là Lý Chiêu Đức và Dương Phàm vẫn chưa bị y cạo chết, còn lại gần như là không có chuyện gì là không vừa mắt.

Lần trước đi Long Môn bày "Thiêu vĩ yến (lễ chúc lớn), nhưng lại thảm hại trở về, nhưng trên đường về, y lại phát hiện vũ nương Tây Vực tóc vàng mắt xanh, thân thể xinh đẹp do Tà Sắt La dẫn tới lúc đi trên đường mông đít xoay tít, thật sự là một đám tiểu yêu tinh câu hồn, liền ra ám chỉ với Tà Sắt La.

Tà Sắt La rất không muốn, nhưng lại không dám đắc tội với y, lề mà lề mề kéo dài vài ngày, cuối cùng vẫn đưa mười hai vũ nương đến quý phủ y, ngay cả khế ước mua nô lệ của mười hai vũ nữ này cũng đều cầm tới.

Con trai của Ti Hình Sử Phàn Tiễn kêu oan cho cha tại cửa nha môn Hình Bộ, tố cáo Lai Tuấn Thần coi mạng người như cỏ rác, vì không được nhận đơn kiện, đã không tiếc tự sát, kết quả cứu chữa không kịp, đi đời nhà ma. Ngày đó hình bộ Thị lang Lưu Như Tuyền thấy mà rơi nước mắt, khiến Lai Tuấn Thần vô cùng căm hận.

Mấy ngày nay y đang nghĩ cách sửa trị Lưu Như Tuyền, mà Lưu Như Tuyền cũng không biết nghe được phong thanh thế nào, sợ tới mức lập tức dâng sớ lên Hoàng đế, tự tố mình tuổi già, thỉnh cầu về hưu, Hoàng đế đã đồng ý rồi. Lại một nhân vật ghét bỏ bị loại trừ, đương nhiên Lai Tuấn Thần rất là vui mừng.

Vương gia Thái Nguyên phái vài vãn bối tới chúc tết, ý đồ xoa dịu quan hệ, nhân tình ấm lạnh trong đó thế nào, y hiểu rất rõ, tuy nhiên Vương gia cần quyền lực của y để sử dụng cho mình, cũng như y cần thân phận Vương gia để làm thiếp vàng cho bản thân, nên cũng không để ý, hôm nay còn có ý bày thịnh yến, khoản đãi người của Vương gia tới.

Yến tiệc này, xem như là một bữa tiệc gia đình, mà đã là yến tiệc gia đình, đương nhiên là không thể mời người ngoài tham gia.

Khi gả Vương thị cho Lai Tuấn Thần, Vương gia tuy rằng không muốn, nhưng dù sao con gái gả đi cũng không thể quá qua loa, vẫn liên quan tới mặt mũi Vương gia, cho nên đồ cưới hết sức xa hoa, ngoại trừ của hồi môn là của cải châu báu, còn có rất nhiều bộ khúc và gia nô là hồi môn đi theo.

Lai Tuấn Thần xuất thân là một kẻ lưu manh, căn cơ không đủ, đi đâu mà tìm một gia đình xuất thân giàu có như vậy, có nô bộc hiểu quy củ đi theo, cho nên nô bộc trong phủ y đều là hồi môn của Vương gia đấy. Hôm nay người của Vương gia tới phủ ăn uống tiệc rượu, Vệ Toại Trung cũng không phải là được gia chủ mời tới, gia nô xuất thân Vương gia này đương nhiên là không cho phép gã vào.

Lúc Vệ Toại Trung tới thì đã hơi có men say rồi, lại bị gia nô trong phủ chặn không cho vào, đương nhiên là bất mãn. Gã không cho rằng mình là tay sai của Lai Tuấn Thần, mà tự cho mình là bằng hữu của Lai Tuấn Thần, đến phủ mà tôi tớ làm như vậy, rõ ràng là không coi gã ra gì.

Vệ Toại Trung dựa vào men rượu trong người, đương nhiên là mắng chửi gia nô tôi tớ này, rồi lại xông vào phủ, làm những khách nhân Vương gia tới phủ thấy hết sức nhục nhã. Mà một khi một kẻ xuất thân lưu manh mắng chửi người thì nào có lời hay ho gì, khiến cả một đám người nhà Vương gia sắc mặt ai nấy cũng đều khó coi.

Đáng thương cho phu nhân Vương thị, rõ ràng là xuất thân thế gia quyền quý, chi nữ nhà giàu danh môn, đầu tiên là bị trượng phu Đoàn Giản bức bách cho Lai Tuấn Thần dâm uy, cố ý bỏ nàng, chắp tay dâng nàng cho Lai Tuấn Thần. Nàng một mặt hầu hạ một trượng phu lưu manh, một mặt lại xấu mặt nhịn nhục, thường thường cầu xin Lai Tuấn Thần làm một số chuyện cho Vương gia.

Kết quả sau khi Lai Tuấn Thần bị giáng chức đến Đồng Châu, Vương phủ lập tức bỏ mặc không có tin tức, hiện giờ Lai Tuấn Thần Đông Sơn tái khởi, Vương gia lại tới nịnh bợ, tuy nói Lai Tuấn Thần ngoài miệng không nói, nhưng trong mắt lại toát lên vẻ kinh miệt rõ ràng, khiến nàng càng không ngẩng đầu lên được trước mặt trượng phu.

Mà đám con cháu vãn bối Vương gia kia cũng đều là một đám công tử bột mắt cao hơn đỉnh, Vương gia đã không bảo vệ được con gái mình, bị Lai Tuấn Thần cưỡng bức làm vợ, bọn họ lại thông qua đứa con gái này, đạt được nhiều lợi ích từ Lai Tuấn Thần, nhưng lại vẫn xem thường nàng, coi nàng đã đánh mất thể diện của Vương gia.

Nhìn đám vãn bối dối trá kia ngoài mặt lãnh đạm khách khí, phu nhân Vương thị lại cảm giác được sự khinh bỉ và khinh miệt trong lòng bọn họ, nàng bị kẹp ở giữa trượng phu và người nhà mẹ đẻ, miễn cưỡng cười vui, hai mặt duy trì, nhưng trong lòng lại chất chứa bao nhiều đau khổ. Hiện giờ Vệ Toại Trung lại mượn men rượu xông vào phòng khách chửi rủa tộc nhân Vương thị, khiến nàng càng cảm thấy nhục nhã.

Vương phu nhân khóc lớn bỏ đi, Lai Tuấn Thần thấy cũng có chút tức giận, liền gọi người trói Vệ Toại Trung lại, buộc ở trụ sảnh, tạt chậu nước lạnh vào gã, để gã tỉnh táo lại.

Phu nhân Vương thị nhiều năm qua đối với gia nhân, đối với trượng phu chịu bao khuất nhục, oán hận tích tụ cho tới ngày hôm nay, rốt cuộc đã bị Vệ Toại Trung kích động làm cho hoàn toàn bộc phát, Vệ Toại Trung ngay trước mặt người nhà mẹ nàng đã xé đi tầng thể diện cuối cùng của nàng, mà người nhà mẹ đẻ nàng lại không chút nào thông cảm, ngược lại còn nói những lời lạnh nhạt vô tình với nàng, càng làm trái tim nàng băng giá và tuyệt vọng.

Vương phu nhân khóc trở về phòng ngủ, đóng cửa, tôi tớ gọi rất lâu cũng không thấy đáp lại, lúc phá cửa ra, không ngờ thấy Vương phu nhân treo cổ tự tử tự sát liền vội vàng cứu, sau một lúc lâu cũng không cứu được Vương phu nhân, số nàng quá khổ, rốt cuộc đã không còn phải làm vật giao dịch cho gia tộc nữa rồi, cũng không cần phải làm đồ chơi cho Lai Tuấn Thần nữa.

Lai Tuấn Thần mặc dù không coi nương tử cướp được này ra gì, nhưng vì Vệ Toại Trung vô lễ khiến nương tử tự sát bỏ mình, khiến y rất tức giận, liền cầm một cái roi hung hãn vụt vào Vệ Toại Trung, sau đó đuổi gã đi.

Lai Tuấn Thần nghĩ, nữ nhân này đã chết cũng chết rồi, tuy rằng khá tiếc rẻ xuất thân quá tốt của nàng, nhưng nữ nhân này vì cả ngày oán oán mà không lúc nào tươi cười, thật sự là khiến y chán ghét, nàng chết rồi, y sẽ lại xem nhà ai có nương tử xinh đẹp đáng yêu thì lại cướp về làm chính thê của mình.

Nhưng Vệ Toại Trung nào biết ý nghĩ trong lòng y, một chậu nước lạnh dội tới, gã đã tỉnh một nửa, nghe nói phu nhân của Lai Tuấn Thần bởi vì gã đã vô lễ mà treo cổ tự sát, men rượu kia tức thì bay mất, gã lập tức hoảng sợ bỏ chạy, lại nghĩ đến Lai Tuấn Thần có thủ đoạn tàn khốc mãnh liệt, không biết mình sẽ phải chịu sự trừng phạt của y thế nào, tức thì hồn bay phách lạc rồi.

Dương Phàm tin tưởng người kia là Vệ Toại Trung, cũng là con chó săn trung thành nhất và duy nhất bên cạnh Lai Tuấn Thần, không ngờ lại biến thành bộ dạng thảm hại như vậy, hơn nữa nơi gã lại đi ra đúng phủ đệ của Lai Tuấn Thần tại phường Tích Thiện. Dương Phàm theo bản năng cảm thấy có chút kỳ quái, cho nên mới phái người đi thăm dò, chỉ có điều hắn hiện tại còn không biết quyết định theo bản năng này sẽ có tác dụng quan trọng cỡ nào với hắn.

Dương Phàm trở lại trước cửa Dương phủ, còn chưa xoay người xuống ngựa, đã thấy xa xa một con vật cưỡi bay tới. Ngựa phóng rất nhanh, đạp tới trong ngõ làm tuyết bắn ra khắp nơi, vài tên thị vệ của Dương Phàm lập tức thúc ngựa vọt tới trước hắn, tay chạm vào chuôi đao bên hông, nhưng sự cảnh giới của bọn họ lập tức dừng lại, bởi vì bọn họ nhận ra, người đang xông tới là người một nhà.

- Tông chủ, tìm được... , tìm được tung tích của hắn rồi!

Người đó đến trước Dương Phàm vội vàng ghìm ngựa lại, không chờ vó ngựa thăng bằng, kỵ sĩ đã vội bẩm báo. Nơi này là trước bức tường của Dương phủ, ngoài thị vệ của Dương Phàm ra thì không có người ngoài, người nọ không cần thiết phải cố kỵ, vì vậy gọi Dương Phàm là Tông chủ, dù là thế, nhưng thanh âm vẫn giảm một chút.

- Ai? Ngươi nói là. . .

Dương Phàm chỉ theo bản năng hỏi ra một chữ, rồi lập tức hiểu ra, trong lúc nhất thời kích động đến mức thanh âm run rẩy. Hắn khống chế yên ngựa, nghiêng người về phía trước, cấp bách hỏi:

- Ý ngươi là...là....tìm được hắn rồi?

Người tới liên tục gật đầu:
- Vâng, thuộc hạ đã phái người theo dõi hắn, hiện giờ nên làm gì, kính xin Tông chủ định đoạt!

Dương Phàm lập tức ra lệnh:
- Nhâm Uy, ngươi đi gọi vài nhân thủ tới, nghe hiệu lệnh của ta.

Nhâm Uy đáp ứng một tiếng, xoay người xuống ngựa, chạy vào trong phủ. Dương Phàm lại chuyển nhìn sang người tới, gấp giọng nói:
- Mau! Lập tức nói cho ta biết, hắn đang ở đâu, tình hình như thế nào!