Tiếng cười đắc ý càn rỡ của Lai Tuấn Thần truyền tới trên cỗ xe thứ hai, một phụ nữ eo thon, màu da trắng không khỏi gương mặt tái đi, bà ta thật sự là sợ tiếng cười gian ác này.
Dáng vẻ mỹ mạo đoan trang của người thiếu phụ này lại không phải là Vương phu nhân xuất thân từ Vương thị Thái Nguyên. Bên cạnh thò ra một đôi tay trắng thuần, nhẹ nhàng cầm hai tay nàng, thiếu phụ run cơ thể mềm mại lên đáng thương quay đầu nhìn lại, ngồi bên cạnh, vẻ mặt thân thiết chính là vị Vương phu nhân Thái Nguyên kia.
- Vân Cơ, đừng sợ, hắn có bộ dạng như vậy, chỉ cần cô ngoan ngoãn chút, hắn sẽ không ngược đãi cô.
Vương phu nhân dịu dàng an ủi, thiếu phụ xinh đẹp kia nghe thấy cúi thấp đầu, hai hàng nước mắt ảm đảm chảy xuống.
Thiếu phụ xinh đẹp có đôi mắt to tròn trong sáng này họ Tiêu, tên là Tiêu Vân Cơ, vốn là thê tử của Ti Công Tham quân Đồng Hạ Vũ Long.
Lai Tuấn Thần bị giáng chức tới Đồng Châu, vẫn không thay đổi được căn bệnh thích gái đẹp, ngẫu nhiên thấy thê tử của Hạ Tham Quân, liền thèm chảy nước miếng.
Lai Tuấn Thần tới Đồng Châu, việc đảm nhiệm chính là chức Tham quân Lục sự. Tai một Châu, Chư công Tào Tham quân phân thành quân chính, tài chính, hình pháp, nông điền và hộ lương thực, chưa xây dựng chức Tư Mã Phó phủ, do Lục Sự Tham quân đảm nhiệm phụ tá Thứ sử, địa vị đôn đốc tống lĩnh của Công Tào.
Ti Công xử lý quân chức tới đời Đường, chức quyền đã không quan trọng như thời Hán, dần dần thành hư danh, chức quyền của vị Hạ Tham quân này là nhẹ nhất, nhưng cho dù chức vị của y thấp hơn nhiều so với Lai Tuấn Thần, cũng không thể để cho Lai Tuấn Thần đoạt vợ của mình.
Lai Tuấn Thần trọng thi cố kỹ, sau khi nhậm chức, việc đầu tiên chính là tìm khuyết điểm của Hạ Tham Quan, Hạ Tham Quân cũng không biết mình đắc tội gì với Lai Tuấn Thần, chức vị của y vốn chính là một chức quan nhàn vô cùng, không ai quan tâm tới, nhưng lại bị Lai Tham quân để ý.
Số làm quan này, đâu có thể làm được sạch sẽ, người mà Hạ Tham Quân phái đi tiền tài không đủ, quyền thế không bằng người khác từng làm mấy việc, càng khó mà nói giữ được bí mật như nào, rút cuộc bị Lai Tuấn Thần bắt được nhược điểm dựa vào chứng cứ này, Lai Tuấn Thần không cần mạng của y, nhưng lại có thể báo cho Thứ sử, để y lưu đày biên thùy.
Lai Tuấn Thần có chứng cứ trong tay, liền ngả bài với Hạ Tham Quân.
Cuối cùng, vào một đêm mùa hạ Hạ Tham Quân cho thuốc mê vào trong rượu của nương tử mình, chảy nước mắt nhường chiếc giường vốn là vị trí của y.
Nương tử của Hạ Tham Quân trước đó thất thân cho Lai Tuấn Thần, sau khi bị trượng phu tìm nguyên nhân khác để vứt bỏ, đi tới cùng đường, đành làm thiếp của gã. Hiện giờ theo Lai Tuấn Thần vào kinh, đi qua Định Đỉnh môn, nàng biết cả đời này sẽ không có cách nào quay đầu lại được nữa, không chịu nổi mà ảm đạm rơi lệ.
Vương phu nhân thấy nàng không ngừng rơi lệ, trong lòng thầm sốt ruột vội vàng khuyên nhủ: - Đừng khóc nữa, hắn đang cảm thấy vui thích, một khi bị hắn nhìn thấy, không khỏi lại gây phiền cho cô.
Vương phu nhân khiếp đảm nhìn về phía trước xe, lại đè thấp giọng, nói với Tiêu nương tử: - Hắn…hắn xưa nay không khác với người thường, khi thật sự điên lên sẽ chẳng khác gì ác ma, nhất định không được khiến hắn tức giận.
Tiêu nương tử đang cầm khăn tay lau nước mắt, nghe thấy lời này không khỏi ngạc nhiên nhìn Vương phu nhân.
Vương phu nhân thấp giọng nói: - Trước đây, ta cũng cảm thấy hành tung của hắn có chút khác thường, cũng chưa nhìn ra hắn có bệnh điên. Từ khi hắn bị giáng chức ra khỏi kinh sư thỉnh thoảng mới lộ ra những cử chỉ quái dị, nếu không phải ta là người cùng giường với hắn làm bạn hàng ngày, năm rộng tháng dài mới có cảm giác đó, cũng không nhìn ra được..
Vương phu nhân nói, chợt rùng mình một cái, cũng không biết nghĩ tới việc gì khiến bà ta thấy đáng sợ.
Trong lòng Tiêu nương tử càng sợ hãi, ngay cả khóc cũng không dám.
Lai Tuấn Thần vừa tới Định Đỉnh môn, liền có một sự vui mừng không khống chế nổi, cũng may ngoài tiếng cuồng hô vừa rồi trên đường ở Định Đỉnh ra, cũng không có cử động quá giới hạn gì khác, cho tới khi tới phủ đệ của mình, nụ cười đầy mặt mới thu lại, biến thành một mảnh tối tăm.
Khi tới trước phủ, chỉ có Vệ Toại Trung nhận được tin tới nghênh đón, đứng một mình dưới ánh trời chiều.
Vệ Toại Trung là được thăng làm Thị Ngự sử muộn nhất, kinh nghiệm nông, cho nên ngày đó bị giữ lại Ngự sử đài, không có cơ hội giành được làm khâm sai, lại cũng vì vậy mà tránh được một kiếp. Ngự sử đài hiện giờ đều bị vét sạch rồi, ngày đó khi Lai Tuấn Thần rời khỏi Kinh, thủ hạ còn có phần đông nanh vuốt, hôm nay hồi Kinh, còn lại một mình Vệ Toại Trung.
- Trung Thừa.
Vệ Toại Trung vừa thấy Lai Tuấn Thần, liền khóc lớn.
- Khóc cái gì?
Lai Tuấn Thần một cước đá lăn Vệ Toại Trung, đi nhanh về cửa phủ, chỉ thấy lá rụng đầy mặt đất, một mảnh điêu linh, mấy con quạ đen đang hốt hoảng bay lên theo sự xâm nhập của gã, phủ đệ không ai cai quản đã trở nên rách nát.
Lai Tuấn Thần không thể kìm chế được mà hú lên một câu quái dị, ngửa mặt lên trời gào lên: - Đây là các ngươi nợ ta! Đây là các ngươi nợ ta ! Ta nhất định sẽ thu lại cả vốn lẫn lãi, các ngươi cứ đợi đấy, ha ha. Lai Tuấn Thần ta, trở về đòi nợ rồi.
Cú vọ kêu lên tiếng quái dị như khóc như cười, liền càng nhiều quạ đen bay lên, một con mèo hoang hoảng hốt chạy về phía cửa phủ, vừa đúng lúc lủi vào chân váy của Tiêu nương tử, khiến Tiêu nương tử kinh sợ mà hét lên một tiếng, té vào người Vương phu nhân, Vương phu nhân giữ chặt tay nàng, sợ hãi thấp giọng nói: - Hắn…bệnh điên của hắn lại tái phát rồi.
***
Dưới ánh trời chiều, trong Huyền Diệu quan Cơ Châu đã là một bầu trời hoàng hôn mênh mông.
Từ ngày Trương đạo nhân nhất thời mở miệng, tiết lộ thiên cơ, đây cũng không biết là Lưu Tư Lễ lần thứ mấy đến nhà, đau khổ năn nỉ, không ngừng đập đầu, Trương đạo nhân bị buộc bất đắc dĩ, lúc này mới đồng ý giải thích cặn kẽ với y.
Trong phòng đốt lên ngọn nến, ánh nến như đậu, lay động. Cửa sổ đều đóng, ngay cả tiểu đồng kia cũng bị đuổi ra ngoài, ánh sáng lay động chiếu lên mặt hai người, có sự quỷ dị khó hiểu.
- Lưu thứ sử, định mệnh của ông đã xác định, thực sự là phải làm Thái sư, chỉ là thái sư này của ông, đều không ứng với triều đại này.
- Không ứng với triều này? Lão thần tiên có ý gì?
Sắc mặt của Lưu Tư Lễ biến đổi, thất thanh nói: - Lẽ nào thiên hạ Võ Chu này, sắp thay đổi triều đại rồi.
- Chớ có lên tiếng.
Trương lão đạo vội vàng cấm đoán, nhìn bốn phía, lúc này mới quay lại ngồi xuống. Cử động lén lút kia của ông ta khiến Lưu Tư Lễ càng căng thẳng.
Trương lão đạo thấp giọng nói: - Không sai! Thiên hạ, sắp đổi rồi.
Lưu Tư Lễ lẩm bẩm: - Sao có thể…
Trương lão đạo cười lạnh một tiếng, nói: - Năm đó thời Tùy Văn Đế, lớn mạnh cỡ nào? Lãnh thổ quốc gia rộng lớn, dân giàu nước mạnh, vũ khí cường thịnh, nhân tài đông đúc, dưới thời Tần Hán, thịnh thế này có được mấy lần? Kết quả lại thế nào? Tùy Văn Đế vừa chết, Dương Quảng kế vị, mới có mấy năm liền gây ra mười tám lộ phản Vương, bảy mươi lộ khói lửa! Xem ra, đế quốc Đại Tùy đế quốc không thể phá vỡ được đã tan thành tro bụi, lúc đầu Lý Uyên thay Dương Quảng phất cờ khởi nghĩa ngồi ở triều đình, lẽ nào so sánh được với Triều Tùy năm đó.
Lưu Tư Lễ vội vàng nuốt nước bọt trong cổ, cố hết sức nói: - Lão thần tiên là nói…., Nữ hoàng đế một khi tấn thiên, thiên hạ…, sẽ đại loạn?
Trương lão đạo nặng nề gật đầu một cái, vẻ mặt thần bí: - Tình hình thiên hạ, Thứ sử hẳn là hiểu rõ hơn bần đạo, Nữ đế tuổi đã cao, rất nhanh sẽ tấn thiên. Một khi Nữ đế chết, Võ thị, Lý thị đứng lên khởi binh, giới khí thiên hạ giống như Tùy Mạt, quần hùng tranh giành, khói lửa nổi lên khắp bốn phía.
Thứ tình hình mà Trương lão đạo nói, vẫn rất dễ xuất hiện, Lý Đường và Võ Chu bây giờ vì Hoàng vị mà tranh chấp một sống một chết, một khi Nữ hoàng đế qua đời, Lý Đường có lòng dân, binh quyền của Võ Chu, hai bên tranh đoạt, khói lửa nổi lên, thiên hạ đại loạn, e là dự liệu đúng rồi.
Lưu tư Lễ ánh mắt ngưng trệ, hai trong mắt dường như biến thành hai tảng đá, thất thần một lúc lâu, mới hơi lóe lên tia phấn chấn: - Đệ tử hiểu rồi! Vậy…đạt được thiên hạ là Lý thị hay là Võ thị, đệ tử bây giờ nên dựa vào ai, nguyện trung thành, vẫn xin lão thần tiên chỉ điểm.
Trương lão đạo cười ha ha, nói: - “Tần thất kỳ lộc thiên hạ cộng trục chi!” Người thắng cuối cùng, quang vinh trèo lên không phải Lý gia, cũng không phải Võ gia.
Lưu Tư Lễ căng thẳng, vội hỏi: - Đó là…
Trương lão đạo giọng nói trầm xuống, ghét sát vào y một chút, thấp giọng nói: - Vương khí còn ở Lạc dương, chỉ là…, vừa không ở Lý gia, cũng không ở Võ gia.
Lưu Tư Lễ thanh âm run lên nói: - Vậy...vậy ở trên người ai?
Trương lão đạo vuốt chòm râu, thấp giọng nói: - Người này là Lục sự tham quân Lạc Dương, họ Cơ, tên gọi là Cơ Liên Huy! Lưu thứ sử, ông sớm có dự tính, mới có công khai quốc, giúp đỡ thiên tử, quyền quản lý bách quan.
Dù là Lưu Tư Lễ đã không còn nghi ngờ lời nói của vị Trương lão đạo này, nhưng dự mưu tạo phản thật không phải là nhỏ, Lưu Tư Lễ cũng không dám quyết đoán, y chậm rãi ngồi xuống, rơi vào trầm tư rất lâu.
***
Trời chiều, trong rừng.
Trong rừng, trời chiều.
Cảnh trời chiều và sắc thu hòa vào nhau, không có cách nào phân biệt được là trời chiều đắm vào từng cây trong rừng, hay là từng cây nhuộm thu chìm dưới ánh trời chiều.
Sắc điệu thật ấm áp, đặt mình trong đó, giống như đặt mình trong tiên cảnh, Một gốc cây Phong, lá cây vàng óng, mây đỏ lượn lờ, đan vào rực rỡ.
Xe ngựa đã dừng lại, Thái Bình công chúa ngồi ở đầu xe, ngắm nhìn phong cảnh như tiên cảnh trước mắt, hơi có chút xuất thần.
Dương Phàm đi ra khỏi xe, ngồi bên cạnh nàng.
Thái Bình công chúa vẫn là một bộ trang phục long trọng khi tham gia buổi lễ, đầu đội cửu địch quan, haiKim Phượng miệng ngậm minh châu, hai đóa mẫu đơn ở hai bên trái phải. Quần áo trong ngoài, khăn quàng, eo thắt, kết thụ buông xuống, vô cùng long trọng, nhưng sự ung dung kia lộ ra trên mặt nàng, lại không hợp với bộ lễ trang nghiêm túc này, lúc này, dường như cả con người nàng đều hòa vào ánh tà dương, hòa vào núi rừng này.
Dương Phàm lẳng lặng nhìn nàng rất lâu, cũng bị tâm trạng của nàng lây nhiễm, quay đầu lại, bắt đầu thưởng thức cảnh sắc sơn dã xinh đẹp này. Hai người không ai nói gì, cảm nhận ánh sáng mờ ảo, ánh tà dương kia, lộ vào trong mắt, nhẹ nhàng khoan khoái.
Vật ngã lưỡng vọng (cả đối tượng và sự vật với ta đều quên)
Một lúc lâu sau, Thái Bình công chúa mới hít một hơi rất sâu, quay đầu lại, thản nhiên cười, nói với Dương Phàm: - Lần trước, du thuyền trên Lạc Thủy, dù sao cũng có người khác, còn ở đây, chỉ có huynh và ta! Hôm nay, huynh chỉ thuộc về ta.
Ánh mắt của Thái Bình tỏa sáng, mơ hồ có ý cướp đoạt và giành được, một mỹ nhân, nhìn một nam nhân, lại có ánh mắt xâm lược, nhiều năm như vậy, Dương Phàm cũng chỉ nhìn thấy trong mắt nàng.
Con thú cái đã lộ ra răng nanh và móng vuốt sắc bén, chuẩn bị hưởng thụ mâm cơm của nàng, còn trong mắt Dương Phàm lại lộ ra một chút tươi cười thú vị.
Làm con mồi của nàng, ai không cam tâm?
Từng đấu tranh, cũng từng trốn thoát, Dương Phàm cuối cùng vẫn không thoát khỏi số mệnh của hắn.