Cái nghề làm quan này, từ cổ tới nay, luôn là nghề nóng hổi nhất, bởi vì sức cạnh tranh kịch liệt, cho nên nhân duyên quá kém, kinh nghiệm rất nhỏ, thanh danh quá tệ, tài cán thiếu nhiều, chắc chắn sẽ khôngnằm trong vùng suy nghĩ.
Nhưng những thứ như tài năng nhân phẩm cũng chắc chắn không phải là tiêu chuẩn lựa chọn quan trọng nhất, thân thế, bối cảnh, chỗ dựa, quan hệ, những thứ này mới là yếu tố quyết định.
Nhưng Dương Phàm mới nhậm chức Thiên quan lang trung phụ trách không phải là cái ghế trống của một quan viên, mà là chỗ trống của rất nhiều quan viên, việc này gây chú ý cho rất nhiều người, trong tình huống này, rất ít người dám động tay chân bên trong, cho dù muốn chiếu cố tới thế lực một phương nào đó, cũng sẽ không kiêng nể gì.
Cách làm có khả năng nhất trong tình huống này chính là sắp xếp vài chức vụ ở một bên mà hắn muốn chiếu cố, nhưng mức độ tuyệt không thể vượt qua giới hạn thế lực khác có thể chịu đựng, các thế lực khác cũng có thể có thu hoạch, tuy ăn không no, lại cũng không phải không thể ăn, như vậy mọi người mới không thể trở mặt, chỉ phân cao thấp âm thầm thôi.
Nhưng Dương Phàm lại không như vậy, theo kinh nghiệm mà đích thân hắn nhìn người, những người xuất thân hàn tộc và xuất thân thế tộc đều chỉ chiếm một phần rất nhỏ, người thuộc phe phái Võ Tam Tư và Lý Chiêu Đức lại chiếm đại đa số.
Những người này vốn cũng xuất thân là hàn tộc hoặc thế gia, lại hoặc là quan lại thế gia, nhưng trên người họ hiện đều có một nhãn hiệu chính trị rõ ràng nhất: Võ Tam Tư hoặc Lý Chiêu Đức.
Sau khi Khương công tử mất đi vị trí tông chủ hiển tông, thế lực vô cùng suy yếu, đã mất đi phương pháp bất cứ lúc nào cũng có thể hiểu được động thái của Dương Phàm, y phí mất bao nhiêu công sức mới có được bản danh sách hồ sơ quan viên mà Dương Phàm chọn đọc, vừa nhìn thấy bảng danh sách này, Khương công tử liền mờ mịt.
Y vốn cho rằng bản danh sách này phần lớn là chọn con cháu quý tộc, hoặc là những quan viên có quan hệ mật thiết với các thế gia, cùng với căn bản chính là quan viên xuất thân thế gia không phải rất nhiều, nhưng những quan viên âm thầm nhận được sự giúp đỡ hoặc có quan hệ với thế gia nhất định là chiếm tuyệt đại đa số.
Bối cảnh của những người này triều đình không phải nhất định nắm chắc, nhưng y lại hiểu nhiều. Nhưng bản danh sách này rõ ràng là có lợi cho hai thế lực Võ Tam Tư và Lý Chiêu Đức, chỉ cần nhìn bản danh sách này có thể biết, Dương Phàm rõ ràng chính là người của Lý Chiêu Đức hoặc là người của Võ Tam Tư rồi.
Các thế tông đưa Dương Phàm lên thượng vị, cho hắn quyền lực lớn như vậy chính là để hắn phục vụ cho Võ Tam Tư hoặc là Lý Chiêu Đức xuất thân từ thế gia lại thoát ly khỏi thế gia tự thành nhất phái hay sao?
Một bản danh sách, Khương công tử lật đi lật lại để xem, mỗi lần nhìn thấy một tên, đều kết hợp với tài liệu có trong tay để phân tích thân thế bối cảnh của người này, bản danh sách này y ước chừng xem hơn một canh giờ rồi vẫn chưa đặt xuống.
Viên Đình Vân vẫn đứng bên cạnh y suốt, cây trúc thon dài bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lay động trong gió, gã lại không có chút cử động. Nhưng sau một canh giờ gã cũng có chút không kiềm chế được. Viên Đình Vân ho nhẹ một tiếng, tận lực thả nhẹ thanh âm: - Công tử, lẽ nào bên trong có gì kỳ quái?
- Có kỳ quái! Rất kỳ lạ.
Khương công tử trước đây chưa từng dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện. Bây giờ đi xuống thần đàn, so với sự cao cao lúc đầu, hình như khiêm tốn hơn nhiều, rõ ràng lại khó mà che giấu được.
Khương công tử ấn cái danh sách trong tay, trầm ngâm nói: - Dương Phàm nhất định đang có chủ ý gì đó, trước khi chưa biết được mục đích của hắn, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, đây đã là cơ hội cuối cùng của chúng ta. Nhất định phải thận trọng! Hiện giờ chúng ta chỉ cần yên lặng theo dõi diễn biến, lấy tĩnh chế động.
Khương công tử nói một câu “ Lấy tĩnh chế động”, trong phòng liền thật sự yên lặng lại, Khương công tử không nói thêm nữa, Viên Đình Vận cũng không hỏi thêm, Khương công tử đang cầm cái danh sách kia tiếp tục nghiên cứu, muốn tìm ra một dấu vết nào đó từ bên trong, nhưng yên lặng giằng co một lát, liền bị tiếng khóc trẻ con phá vỡ.
Tiếng khóc trẻ con vang dội mà có lực, theo tiếng khóc, còn có cả một tiếng dịu dàng của một phụ nữ trung niên: - Ầy, ầy, ngoan nào bảo bảo đừng khóc nữa, đại nương chơi với con, ngoan nào, con xem này! Ùng ục, quả bóng này nhanh không?
Tiếng khóc của đứa trẻ dừng lại, nhưng tiếng bóng đánh vào vách tường, lại phát ra tiếng “thùng thùng”, Khương công tử ảo não quẳng danh sách lên, tức giận nói: - Bảo bà ta mang đứa bé đi xa một chút.
*** Trong tòa nhà của Dương gia, Dương Niệm Tổ bé nhỏ còn nằm trong nôi, đôi mắt to tròn nhìn căng tròn, đang vui sướng khoa chân múa tay giằng lấy cái quả cầu màu đỏ trong tay A Nô, khi đứa bé khóc lớn trong phủ Hướng học sĩ, thì cái miệng của nó đột nhiên méo xẹo, cũng “oa oa” một tiếng khóc thất thanh.
Tiểu Man đang hứng trí bừng bừng bảy những bộ quần áo trẻ con ra, nghe thấy tiếng khóc vội vàng nghiêng đầu lại. A Nô vội vàng giang hai tay ra, rất vô tội nói:
- Không liên quan tới ta, ta không bắt nạt nó. Nàng vừa nói, vừa buông tay, quả cầu đỏ kia vội vàng trượt vào ống tay áo của nàng.
- Đưa bóng cho ta.
Tiểu Man hung dữ nhào tới, dành bóng cho con trai bảo bối của nàng, nàng lấy ra quả bóng từ trong tay áo của A Nô, gắt; - Ngươi không nghiêm túc được chút nào sao? Cả ngày chỉ biết bắt nạt con của ta.
Tiểu Man khom người, nhét quả bóng vào tay tiểu bảo bối của nàng, dịu dàng nói: - Bảo bối ngoan, là dì A Nô không tốt, bảo bảo mặc kệ dì ấy đi, bóng là của bảo bảo, cầm lấy đi.
Tiểu tử kia dùng hay tay nhỏ bé núc ních thịt ôm lấy quả cầu, chỉ dâng lên một lát, quả cầu lại lăn sang một bên. Đứa bé cố gắng lắc lắc cánh tay nhỏ bé bầu bĩnh, hai chân cũng giống như ếch, chỉ cần khẽ chạm vào quả bóng đó, liền cười khúc khich.
A Nô oán hận xông tới véo mũi nó, gắt nói: - Tiểu tử thối con, mất công cả ngày dì bế con, keo kiệt như vậy! Còn cáo trạng với mẹ con, dì dì cũng mặc kệ con luôn đây.
Tiểu tử thối ôm quả bóng trước ngực, vô thức cười ngốc với nàng.
***
Nha môn Thiên quan, trong Thiêm áp phòng của lang trung, Dương Phàm chăm chú đọc hồ sơ trong tay, thỉnh thoảng lại nhấc cây bút, cẩn thận viết một cái tên vào bên cạnh trang giấy, sau khi hắn chọn lọc sơ bộ tài liệu có lien quan, đang tiến hành sàng lọc sơ bộ.
Hắn đang chăm chỉ thống kê, một chấp dịch bỗng nhiên đi vào phòng công sự, thi lễ với hắn, nói: - Dương lang trung, có vị Lữ soái Long Võ Vệ họ Mã, nói là bạn của ngài, xin gặp mặt lang trung.
- Hả? Dương Phàm ngẩng ánh mắt lên, ánh mắt còn có chút mờ mịt, lập tức liền tỉnh lại, vui vẻ nói: - Mã Kiều?
Hắn kẹp lại một nửa danh sách vào một tệp, liền nhanh bước ra ngoài đón.
Cửa phòng vừa đóng lại, lệnh sử đang viết Lý Chinh Hổ đứng dậy, bút trong tay còn chưa kịp đặt xuống, bước nhanh lẻn ra trước cửa, dán vào cửa nghe lén tiếng bên ngoài.
Chỉ nghe tiếng cười lớn của Dương Phàm bên ngoài truyền vào: - Kiều ca huynh tìm lý do gì mà chạy ra khỏi quân ngũ thế?
Giọng nói của một người đàn ông khác nói: - Chỉ Dương lang trung ngươi có thể cẩn thận và giữ đúng chức? Ngày mai là đại lễ khánh thành của Thiên Khu, bổn tướng quân là phụng lệnh hồi kinh chấp hành quân vụ! Quân vụ làm xong mới tới gặp ngươi đấy.
Dương Phàm “a” một tiếng, nói: - Ngay mai là đại lễ khánh thành Thiên Khu sao? Ta bận tới váng đầu! Ha ha, ngươi tới thật đúng lúc, mà cũng hết giờ rồi, chúng ta cùng đi, hai người ta và ngươi càng ngày càng bận, khó mà gặp nhau được, phải uống vài chum mới được.
Tiếng cười nói của hai người càng ngày càng xa, Lý lệnh sử vui mừng nhướng mày, vội vàng lẻn ra sau bàn của Dương Phàm, mở hồ sơ kia ra, vừa nhìn tên ở phía trên, vội vàng xé một tờ giấy trắng, sao chép lại.
***
Biệt giá Cơ Châu Lưu Tư Lễ ngồi ở trong phòng, sau khi vui vẻ cười một lát, mới như chợt tỉnh lại trong mộng, nhảy dựng lên: - Vạn Du mau mau, mau lấy y phục hàng ngày tới đây, lão phu phải thay y phục, sai người chuẩn bị xe, lão phu phải đi thăm Trương lão thần tiên.
Y vừa nhận được sắc chỉ của triều đình, vinh dự trở thành Thứ sử Cơ Châu rồi.
Điều tuyệt không thể may mắn này, lại thật sự rơi lên đầu y.
Giấy bổ nhiệm của triều đình đã xuống, vị Trương đạo nhân kia một lời như sấm.
Nếu nói trong lòng y vị Trương đạo nhân kia bói quẻ linh nghiệm, thanh danh tướng thuật thần kỳ vốn còn có mấy phần giả dối, trong những truyền thuyết thần kỳ có liên quan tới Trương đạo nhân được lưu truyền ở Cơ Châu còn có mấy phần khả năng giả bộ, hiện nay bởi là một đạo sắc chỉ của triều đình tan thành mây khói.
Vị Trương đạo nhân này là kỳ nhân thế gian thật sự.
Nếu đạo nhân lôi thôi này lừa gạt thì bất luận thế nào triều đình, Hoàng đế cũng lừa gạt y được.
Thứ sử Lâm Tích Văn vốn sinh long hoạt hổ, không ngờ trong một đêm liền mắc trọng bệnh, triều đình đã thật sự thăng chức y làm Thứ sử Cơ Châu, y thật sự đã gặp được thần tiên sống.
Lưu Tư Lễ là lần trước giả dạng, người hầu thư phòng Vạn Du Chính cũng giả trang làm vãn bối trong nhà của y, một già một trẻ, vội vã rời khỏi Biệt Giá phủ, chạy đến Huyền Diệu quan của Trương đạo nhân.
- Huyền Diệu quan, huyền là sâu xa, diệu là tuyệt diệu nha!
Lưu Tư Lễ nhìn tấm biển cũ nát treo trên cánh cửa đạo quan, vỗ tay cười than một tiếng, âm thầm hạ quyết tâm phải cải tạo lại đạo tu hành kim thân, sửa lại đạo quan. Chí nguyện to lớn, liền vội vàng tiến vào đạo quan.
Khi Lưu Tư Lễ bước vào đạo quan, ba quẻ hàng ngày của Trương đạo nhân đã xem xong, ngoài cửa đã không có ai đợi ở đó, đạo quan này bình thường hương khói không thịnh, vốn là một mảnh thanh u, chỗ ở của Trương đạo nhân khá là vắng vẻ, lúc này đã không có dấu người.
Lưu tư Lễ tới trước cửa, chỉnh y quan, lại đánh mắt sang người hầu, người hầu vội vàng tiến lên gõ cửa: - Trương lão thần tiên có ở nhà không, chủ nhân nhà ta xin gặp.
Lưu Tư Lễ vội vàng kéo người hầu kia, trừng mắt nhìn gã, lại quay người vào cánh cửa hơi khép, mang theo nụ cười, thi lễ nói: - Đệ tử Lưu Tư Lễ, cầu kiến Trương lão thần tiên.
- Ha ha, là Lưu thí chú à, mời vào.
Trong phòng truyền ra một giọng nói thanh nhã, Lưu Tư Lễ vội vàng trả lời một tiếng, mang theo tiểu đồng tiến vào chỗ ở của lão đạo nhân.
Lão đạo đang ngồi khoanh chân trên một tấm bồ đoàn, Lưu Tư Lễ vào phòng liền vội vàng bước hai bước, một tiếng quỳ xuống trước mặt lão đạo, nói:
- Đệ tử ngu muội, có mắt không tròng, không biết lão thần tiên trước mắt, lần trước có nhiều đắc tội, vẫn xin lão thần tiên bao dung.
Lão đạo vừa nhìn thấy y đại lễ thăm viếng, bất giác lộ ra sự kinh ngạc, vội vàng đứng dậy tránh, đỡ y đứng lên, liên tục nói:
- Lưu thí chủ mau đứng dậy, bần đạo chỉ là biết rõ thiên cơ, đảm đương không nổi cái cúi đầu của quý nhân, Lưu thí chủ nhất định không được thi lễ như vậy nữa, sẽ khiến bần đạo tổn thọ mất.
Lưu Tư Lễ vộ vàng nói: - Làm được, làm được! lão thần tiên đạo hạnh thâm hậu, kỳ nhân của thế gian, sao không nhận được một lễ của đệ tử.
Trương lão đạo nhân lắc đầu liên tục, nói: - Làm không được! Lưu thí chủ, thí chủ là Văn Xương tinh sao hạ phàm, tương lai phải làm tới chức Thái sư, dưới một người, trên vạn người, bần đạo một kẻ tán tu dã đạo, sao dám nhận lạy này của thí chủ chứ.
- Hả.
Lưu Tư Lễ vừa đứng dậy, vừa nghe câu nói này, hai đầu gối mềm nhũn, “thình thịch” một tiếng, lại quỳ xuống.