Dương Phàm thản nhiên nói: - Nàng cho ta biết, ta mới an bài được hành động kế tiếp, yên tâm, sẽ không làm nàng chịu thiệt đâu, còn để nàng chiếm được nhiều lợi ích đấy.
Thái Bình công chúa hơi hơi nheo mắt lại, giống như một hồ ly giảo hoạt: - Vì sao không đem kế hoạch của huynh nói cho ta biết chứ, ta còn có thể giúp huynh tham mưu một chút!
Dương Phàm ngắt lời nói: - Không cần, kế hoạch của ta rất chu đáo, không cần phải bổ sung hoàn thiện gì cả.
Thái Bình công chúa cắn cắn môi, chưa từ bỏ ý định, nói tiếp: - Vậy…huynh nói cho ta biết để ta còn toàn lực phối hợp người của huynh.
Trong mắt Dương Phàm hiện lên ý cười: - Hiện tại ta hỏi nàng chính là muốn nàng phối hợp. Nàng chỉ cần báo với ta, trong tay nàng có thể khống chế được người nào, nếu dùng được ta sẽ nói cho nàng biết cần phải phối hợp thế nào, nếu không dùng được nàng cũng sẽ không cần lo lắng ta sẽ làm gì bất lợi với hắn, nàng nói xem có đúng hay không?
Thái Bình công chúa càng cắn chặt môi, mi mắt hơi khẽ rũ xuống, dường như còn có chút do dự.
Dương Phàm một chút cũng không nóng nảy, dù sao chủ động nắm xé nằm trong tay hắn, hắn chỉ vỗ nhẹ lên mông Thái Bình công chúa hai phát, bỡn cợt nói: - “Tiền riêng” của nàng, ta sẽ không động đến đâu, nhưng nàng có bao nhiêu “tiền riêng” thì cứ nói thẳng ra đi. Nói cách khác, miếng thịt béo Nam Cương này…
Dương Phàm khôngnói thêm gì nữa, chỉ lắc đầu, mỉm cười lắc đầu, hết sức tao nhã.
- Tên bại hoại này. Muốn ăn ta có phải không?
Thái Bình công chúa hờn dỗi, giống một con thú cái động dục nhào mạnh tới, đè Dương Phàm ngã xuống giường, giữ đầu hắn, hôn xuống thật mạnh, trong lúc nhất thời không biết là người nào “ăn” người nào.
Thật lâu, trâm cài tóc mai rối loạn, hơi thở hổn hển, ánh mắt quyến rũ như tơ, Thái Bình công chúa mới an phận ghé vào tai Dương Phàm nói ra vài cái tên.
- Thật là lợi hại! Không ngờ nàng lại lôi kéo được nhiều người như vậy!
Dương Phàm sợ hãi than: - Không nói cái khác, riêng những người này thôi cũng đang cần dùng đến rồi.
Thái Bình công chúa truy vấn: - Huynh muốn cho bọn họ làm gì?
Dương Phàm cười nói: - Phất cờ hò reo mà thôi, yên tâm đi, không phải là để bọn họ đi chiến đấu đâu. Việc này nàng cũng không cần quá quan tâm, chỉ chờ tin tức của ta là được, khi cần bọn họ ra tay, ta sẽ cho nàng biết, sau khi chuyện thành công, đương nhiên những người đó cũng sẽ được lợi ích.
Dương Phàm đứng lên, khép vạt áo lại, sửa sang lại y phục đai lưng. Thái Bình công chúa vẫn nằm trên giường, y phục mỏng tang của nàng dính sát vào người, vòng eo bờ ngực cặp mông đều lồ lộ, nhất là đôi ngực sửa nhô cao ngạo nghễ, giống như nơi đó cất giấu hai quả đào chín ngọt mềm.
Đôi mắt to long lanh ướt át của nàng giống như thấm mật ngọt liếc Dương Phàm, nói: - Giờ huynh bản lĩnh lớn quá đó nha, những gì trước khi huynh đến Hình Bộ từng nói với ta, nay đều đã thực hiện được, thật khiến người ta yêu thích đó.
Dương Phàm cười ha hả, bước đi, một tay đang vén rèm khoang thuyền lên, bỗng dừng lại, nghiêng đầu sang tò mò hỏi: - Đúng rồi, vì sao nàng lại bố trí nơi này như này vậy, muốn gặp ta thì bảo ta lên thuyền là được, cần gì phải bố trí giống như khuê phòng, mà ngay cả y phục nàng mặc cũng…
Thái Bình công chúa oán hận mà nói: - Người ta chính là muốn quyến rũ huynh đấy, sao hả?
Dương Phàm cười không đáp, tấm rèm dập dềnh, bóng hắn lập tức biến mất ngoài tấm rèm.
Sau một lát, đầu thuyền truyền đến thanh âm của Dương Phàm: - Cập bờ, ta muốn rời thuyền.
Thái Bình công chúa ngồi ở trên giường, quay đầu nhìn dung nhan dạt dào tình yêu trong gương, hàm răng nhỏ trắng khẽ cắn đôi môi anh đào, khẽ cười, gương mặt đỏ rực xinh đẹp, rồi lại hậm hực nói: - Ra vẻ ta đây, sớm muộn gì huynh cũng thuộc về ta.
***
Mấy ngày gần đây Cơ Châu phủ Hà Đông đạo xuất hiện một vị kỳ nhân.
Vị kỳ nhân này là một vị đạo nhân nhếch nhác, hình dáng quái dị, tai to mắt tròn, tướng mạo hình dạng rất khác biệt.
Khi người này mới tới Cơ Châu phủ, lưng đeo một túi đồ cũ nát, tay cầm một chiếc gậy trúc, hình như là đạo nhân vân du bốn phía, cho nên ông ta vừa mới ở lại Cơ Châu phủ có bốn ngày ngắn ngủi nhưng thanh danh đã lan truyền rộng, chính là vị đạo nhân này là một người xem quẻ rất giỏi, quẻ nào ông ta tính toán cũng đều linh nghiệm.
Khi ông ta mới tới Cơ Châu phủ, vừa lúc trong thôn có một nhà nuôi hai con heo mập bị người ta trộm mất, mà hiện giờ lệnh “Cấm đồ lệnh” của triều đình đã truyền hạ lâu rồi, nhưng là vì cấm người trong thiên hạ ăn thịt, người nào đi theo Võ lão thái thái đều không thể tưởng tượng được yêu cầu vô lý này, nên quan tới dân từ trên xuống dưới đều nhất trí chống lại.
Lệnh cấm này chỉ được thực hiện trong thời gian ngắn, hơn nữa chỉ quản lý nghiêm khắc tại những nơi gần Thiên tử, sau đó thì không còn tác dụng gì nữa. Hiện giờ ăn thịt và mua bán súc vật chỉ không quá lộ liễu mà thôi.
Hai con heo béo mập mà nhà thôn phu này nuôi được là đã gửi gắm toàn bộ chi phí của cả nhà, hiện giờ bị người ta trộm đi mất rồi, đối với họ mà nói, chẳng khác gì trời sập. Thôn phu gào khóc, vừa lúc gặp được đạo nhân kia, lập tức triển khai lòng từ bi, bói cho một quẻ, chỉ điểm cho thôn phu kia.
Thôn phu kia dẫn người nhà đi tìm kiếm theo chỉ dẫn của đạo nhân, quả nhiên là tìm được gia đình trộm heo của mình. Nhà kia đã lặng lẽ giết hai con heo mập tại hậu viện, vẫn còn chưa kịp mang thịt vào thành bán thì đã bị người ta bắt được, ngay cả tang vật cũng bị lấy đi.
Gia súc mình nuôi, mình sẽ vô cùng quen thuộc, con heo kia dù đã bị lột da, nhưng thôn phu kia ngay lập tức nhận ra đó là hai con heo béo mập nhà mình, hơn nữa nhà trộm heo vốn là kẻ vô lại trong thôn, xưa nay chuyên đi lừa bịp, mà mọi người đều biết trong nhà gã không nuôi súc vật gì cả, nên nhà đó không thể nào giải thích được lai lịch của hai con heo này.
Một quẻ bói của đạo nhân kia linh nghiệm như thế, bởi vậy chỉ một lần mà thanh danh đã nổi.
Đạo nhân sống ở một chùa trong thành, đúng lúc lại có người muốn bốc mộ cha mẹ, nghe nói đến chuyện lạ này, liền mời đạo nhân giúp xem phong thủy, chọn ngày tốt. Thật ra “"Nghèo không thay đổi cửa, phú không dời nấm mồ." Nếu trong nhà phất nhanh, chẳng phải đã chứng minh là phong thủy phần mộ tổ tiên là rất tốt sao?
Nhưng nhà giàu mới nổi kia lại không hiểu đạo lý này, chợt phất nhanh, thì lại cảm thấy phần mộ tổ tiên quá hoang sơ, không có khí thế, vì vậy đã tìm đến đạo nhân này. Đạo nhân nhận tiền, đương nhiên là hết lòng giúp đỡ, ông chọn một khối đất có phong thủy tốt, lại chọn một ngày hoàng đạo để di dời mồ mả tới.
Phú nhân kia nghe câu "Giờ lành dời nấm mồ, đi ra gặp thủy" từ trong quẻ bói, gặp nước mới tốt, sau khi dời mộ phần đi sẽ càng thêm đại phú, nên không khỏi có chút nửa tin nửa ngờ đối với sự thần thông của đạo nhân này, bởi vì phần mộ tổ tiên nhà gã chôn cất trên một sườn núi hoang sơ, từ chỗ ấy mãi cho đến khối đất phong thủy mà đạo nhân mới chọn, dọc đường đi căn bản không có hồ nước con sông nào cả.
Không có nước đọng trên mặt đất, không có nước ngầm, hơn nữa lúc này đang vào cuối thu, mưa rất thưa thớt, gặp phải cơ hội trời mưa là điều cực kỳ xa vời, ai ngờ ngày hôm đó, kênh mương dưới sườn núi đã khô cạn bao năm kia cỏ dại mọc đầy đột nhiên xuất hiện một dòng nước cuồn cuộn, chảy đủ một ngày đêm mới dừng lại.
Phú nhân kia vừa mừng vừa sợ, sau khi nghe ngóng, nghe nói huyện lân cận vừa có một cơn mưa thu, hóa ra đường sông trong núi bởi vì thôn dân địa phương đào đất mà bị phá hủy, lũ bất ngờ tràn tới nơi này, kết quả chảy tới kênh mương dưới sườn núi có mộ phần tổ tiên nhà gã.
Đủ chuyện lạ phát sinh như thế, thanh danh của Trương đạo nhân kia lại càng vang dội, có rất nhiều người không tiếc số tiền lớn tìm lão đạo xem bói, khách hàng có địa vị thân phận càng cao tới càng nhiều, dần dần, danh tiếng của lão đạo truyền tới tai Lưu Tư Lễ Biệt giá Cơ Châu.
Lưu Biệt Giá xưa nay rất tin mấy thứ này, thường xuyên dùng mai rùa để suy diễn quẻ theo Kinh Dịch, tuy rằng y suy diễn quẻ tượng tám chín phần mười là không linh nghiệm, nhưng y vẫn làm không biết mệt. Hiện giờ bản địa có một vị kỳ nhân như vậy, đương nhiên là sẽ có người đã nói chuyện này với y.
Lưu Biệt giá rất tò mò về vị đạo nhân này, liền đặc biệt chọn một ngày, mặc y phục bình thường, dẫn theo một hầu nam trẻ tuổi, giả trang đến tìm Trương đạo nhân để đoán mệnh.
Không ngờ Trương đạo nhân kia vừa thấy mặt y, đã nhìn rõ thân phận y, kinh hô mọi người vội vàng ra đón chào, càng khiến Lưu Tư Lễ tin tưởng. Đạo nhân kia cũng không hỏi y ngày sinh tháng đẻ, chỉ sờ cốt xem tướng, sau đó liền khẳng định nói y cả đời này đại phú đại quý, đồng thời nói mấy ngày tới y sẽ có một chuyện vui lớn: Y sẽ vinh dự thăng làm Thứ sử Cơ Châu.
Lưu Biệt Giá nghe xong, lòng tin vừa dâng lên lập tức giảm đi, nghĩ ông ta giả danh thần thánh lừa gạt, ngay cả quẻ bói cũng không trúng, liền cười to bỏ đi.
Hóa ra, Biệt Giá chỉ làm Tá quan Thứ sử, cách Thứ sử chỉ một bước ngắn, nhưng từ Biệt Giá mà lên Thứ sử, từ Tá quan đổi làm chủ quan, là một điểm mấu chốt, đường rất khó đi trong quan trường.
Lưu Tư Lễ tuy là cháu họ của Lưu Nghĩa Tiết người có công lớn khai quốc Đại Đường nhưng Lưu Nghĩa Tiết nguyên nhân vì năm đầu Trinh Quán vì ăn hối lộ mà bị cách chức làm thứ dân, lưu đày Lĩnh Nam, hiện giờ đã mất, gia tộc của Lưu Tư Lễ hiện tại cũng không có bề trên có thế lực làm quan trong triều gì cả.
Y làm Biệt Giá đã nhiều năm, kinh nghiệm lý lịch cũng đủ dài đấy nhưng khoảng cách làm Thứ sử vẫn còn một đoạn, huống chi Thứ sử bản châu vẫn đang đảm nhiệm, còn nhiệm kỳ, hơn nữa hậu trường mạnh mẽ vững chắc rất nhiều, là môn hạ của Ngụy Vương Võ Thừa Tự. Những người đảm nhiệm Thứ sử Cơ Châu trước nay đều là người của Ngụy vương, Lưu Tư Lễ y chỉ là trứng thối có bản lĩnh gì mà đấu với tảng đá cứng là người ta?
Không một ai biết Lưu Biệt gia hôm nay đến xem cái gì, cũng không ai biết Trương thần tiên bói cho y như nào, Lưu Biệt Giá sẽ không ngu xuẩn để Thứ sử đại nhân biết mình muốn đạt được chức vị của ông ta; Trương thần tiên cũng sẽ không ngu xuẩn để Thứ sử đại nhân biết mình đã tiên đoán là ông ta sắp bị cuốn gói cút đi.
Những người đang ở ngoài đợi xem quẻ chỉ thấy Lưu Biệt Giá cười to ra về, vẻ mặt khinh thường, cửa phòng rộng mở, Trương đạo nhân ngồi ngay ngắn sau án, vê râu mỉm cười, không giận không phiền, làm bao người đều tò mò, liên tiếp suy đoán mấy ngày mới không còn ai nghị luận nữa.
Trong thành Lạc Dương, Dương Phàm đã đi nhậm chức, trở thành Thiên Quan lang trung.
Sau khi Dương Phàm tự đến Thiên quan phủ đảm nhiệm, Thượng quan đại nhân quả nhiên an bài hắn xử lý việc Nam Cương tuyển quan. Nam Cương hiện có rất nhiều quan viên cũng đang đợi bổ sung, mà lúc này đang là lúc cần bổ sung quan viên, nơi đó đường xá xa xôi, cho dù lập tức an bài thỏa đáng, thì toàn bộ quan viên mới đi nhậm chức cũng phải đầu xuân sang năm mới được nhận, đó là một nhiệm vụ vô cùng khẩn cấp.
Dương Phàm đang vùi đầu vào chỉnh lý hồ sơ, cầm một bản xem xem, bỗng nhiên ngẩn ra, bản công văn này không ngờ không phải là hồ sơ lý lịch quan viên Nam Cương tuyển quan mà là công văn của Thứ sử Cơ Châu Lâm Tích Văn báo cáo mình đột nhiên mắc trọng bệnh, xin từ quan hồi hương dưỡng bệnh.
Trong lòng Dương Phàm sinh nghi: - Công hàm này chuyển sai nơi rồi sao?