Dương Phàm đã hồi kinh ba ngày rồi, chiếu theo tính cách của Thái Bình công chúa, sớm nên kềm nén không được phải mời hắn đến để gặp rồi, dù là lúc gặp nhau cũng chỉ nói vài lời thôi, nhưng lúc này đây Công chúa điện hạ lại chưa hề phái người tìm đến hắn, không khỏi khiến Dương Phàm rơi vào rối loạn: - Chẳng lẽ thực là công chúa có thai, cho nên... xấu hổ không dám gặp ta?
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn cảm thấy có chút không thoải mái.
Cẩn thận tính toán, hắn thật đúng là không tư cách ghen, phải biết rằng Võ Du Kỵ mới là trượng phu danh chính ngôn thuận của Thái Bình công chúa, nhưng hắn vẫn không thấy thoải mái chút nào, có lẽ lý do duy nhất hắn vững vàng được là bởi vì chính miệng Thái Bình công chúa từng nói với hắn, nàng chưa bao giờ để Võ Du Kỵ chạm vào nàng.
Tuy rằng đó chỉ là câu nói mà năm ấy tại đêm Thất tịch khi cùng du thuyền với Thái Bình công chúa tại Lạc Thủy, nàng đã nói cho hắn biết, chung quy đó nàng cũng chỉ thông báo tình hình lúc đó của phu thê nàng cho hắn biết, cũng không phải là một sự hứa hẹn nói sau này sẽ không như thế, nhưng trong lòng hắn, đã coi đó là câu hứa hẹn, một lời hứa hẹn đầy ý nghĩa rồi.
Nhất là trên đường đi Trường An, giữa họ đã cởi bỏ khúc mắc rồi, sao Công chúa lại có thể....
Vị Công chúa điện hạ này thật đúng là không nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến là nàng lập tức xuất hiện.
Lúc Dương Phàm đang nghĩ đến nàng, đi đến bên ngoài Lục Huyền Môn, thị vệ của hắn đã đợi ở đó rồi.
Hiện giờ tướng lĩnh đóng ở Huyền Vũ môn là Trương Khê Đồng từng cùng hắn cùng nhau chinh chiến Tây Vực. Trương Khê Đồng đã thăng làm lữ soái, hai người gặp lại đặc biệt thân thiết, hắn ở cửa cung hàn huyên với Trương Khê Đồng một hồi rồi chắp tay cáo biệt, mang theo bốn gã tùy tùng vừa rời khỏi Huyền Vũ môn, đã nhìn thấy một người một con ngựa đợi trên đường.
Dương Phàm mặc dù không nhớ tên họ của người này, nhưng hình dạng y thì hắn vẫn nhớ rất rõ, đó chính là người mà sau khi Hứa Hậu Đức phu xe của Thái Bình công chúa bị đày đi Trạch Uyển đã đến làm quản sự thay Hứa Hậu Đức, trở thành phu xe của Thái Bình công chúa, đương nhiên cũng là một trong những thân tín của nàng.
Dương Phàm thấy y, theo bản năng địa ghìm chặt ngựa cương, địa giới cung thành không phải nơi nói chuyện, người nọ cũng không xuống ngựa, chỉ mỉm cười ra hiệu với Dương Phàm, thúc ngựa nói: - Mời Lang trung theo ta!
Người nọ đi trước, dẫn Dương Phàm vượt qua cung bắc, thẳng tắp phi về phía trước. Cầu Thiên Tân đối diện với cung thành, nhưng người nọ lại không hề chuyển biến lách hướng cầu Thiên Tân mà đi chạy thẳng đến bờ đê phía trước, xoay người xuống ngựa, ghìm cương ngựa cười cười hơi chỉ về phía bờ sông.
Dương Phàm giật mình nói với bốn gã tùy tùng: - Các ngươi đi theo thuyền.
Dứt lời, Dương Phàm nhảy xuống chiến mã, bước nhanh đuổi tới bờ sông.
Một chiếc thuyền lớn đang đậu bên bờ sông, ván giậm sớm đã bắc lên, thủy thủ lái thuyền sớm đã bận rộn, sửa sang lại buồm, cuộn dây thừng, cũng không nhìn hắn, nhưng Dương Phàm vừa xuống đê bước lên thuyền, lái thuyền không biết từ chỗ nào xông ra, hét đám thủy thủ ngừng việc, gỡ dây thừng, thu hồi ván giậm, thuyền theo Lạc Thủy, chậm rãi thả trên sông.
Quá trình này vô cùng nhanh chóng, đúng là có người đang theo dõi Dương Phàm, nhưng cũng không thể nào theo dõi từ lúc hắn đi vào cung thành đến lúc ra khỏi đó và đi theo đến cầu Thiên Tân được, chỉ có thể tại một góc khác, đợi Dương Phàm từ trong cung thành đi ra thôi, bởi vì đó là con đường mà Dương Phàm chắc chắn đi qua, cho nên, buổi hẹn hò này của họ rõ ràng là không hẹn trước rồi.
Dương Phàm xốc mảnh vải khoang thuyền lên, bên trong có bàn có ghế dựa, trong đại sảnh cũng không có người, Dương Phàm chậm dần bước chân, thử hỏi: - Công chúa?
- Tiến vào!
Bên trong trong khoang thuyền truyền ra tiếng gọi ngọt ngào, thanh âm uyển chuyển, ẩn mang từ tính, hàm chứa một ma lực say lòng người. Dương Phàm đi qua, vừa vén rèm lên, đập vào mắt là giường, có màn che, có trang đài, có bình phong, cũng bố trí sắc màu rực rỡ như một gian khuê phòng.
Một mùi thơm ngào ngạt mê say xộc vào mũi, Dương Phàm liền nhìn thấy Thái Bình công chúa nghe nói đã có bầu mấy tháng mặc y phục mỏng tang mềm mại lộ thấu cả cơ thể gợi tình đang ngồi trước bàn trang điểm. Phía sau bàn trang điểm là một chiếc cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua làn nước phản chiếu lại trên người nàng đang ngồi trên khoang thuyền, cuối cùng chiếu đến dung mạo quyến rũ như nước kia.
Lúc Dương Phàm vén rèm khoang thuyền lên, nàng vừa lúc đặt bút vẽ lông mày xuống, thản nhiên ngoái lại nhìn Dương Phàm, vòng eo mảnh khảnh khẽ xoay, tạo nên một đường cong mê hoặc, bộ ngực sửa no đủ cao ngất, tròn trịa như hai vầng trăng sáng nhô lên, yêu tinh mê người như vậy, sao có thể là phụ nhân đang mang thai mấy tháng chứ?
Dương Phàm giật mình, tròng mắt đảo tròn, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Thái Bình Công chúa đương nhiên coi hành động giật mình của hắn rất cuốn hút, nàng cười quyến rũ, ngực nhấp nhô, thướt tha đứng lên, đến bên giường ngồi xuống.
Từ bàn trang điểm đến giường cũng chỉ cách một bước, nhưng Công chúa điện hạ lại đi ba bước, một bước ưỡn ngực, một bước xoay eo, một bước lắc mông, làm ba bước của nàng vô cùng gợi tình, từng bộ phận đều hiện rõ trước mắt Dương Phàm, sau đó nàng ngồi xuống, động tác cũng cực kỳ quyến rũ không kém, ngay cả dung nhan kiều mỵ kia cũng toát lên vẻ xuân tình.
Dương Phàm vừa bực mình vừa buồn cười, Thái Bình công chúa rõ ràng bày ra một loại mời tư thế mời mọc hắn, hắn cố tình không qua, ngược lại tựa vào vách khoang thuyền, hai tay ôm vai, thong thả cười nói: - Công chúa điện hạ có ý gì vậy?
Thái Bình công chúa cười hì hì đầy nghịch ngợm, nhưng nàng vẫn cố ý ưỡn ngực cao một chút, chiếc áo mỏng trong suốt của nàng hoàn toàn không có tác dụng che chắn bộ ngực sữa trắng mịn, nửa bầu ngực đang khẽ rung lên, đôi chân thon dài bởi vấn đề góc độ của khoang thuyền mà càng như thon dài thêm, dưới váy lộ ra một đoạn đùi bởi vì ánh mặt trời phản chiếu dưới nước mà càng trở nên nhu hòa mượt mà, toát lên màu sắc mê người khiến bất kỳ ai cũng thèm nhỏ dãi.
- Lý tướng dưới một người, trên vạn người, có thể hứa quyền thế với Dương Đại Lang trung huynh; Lương Vương hậu duệ quý tộc hoàng thất, có thể hứa phú quý cho Dương Đại Lang trung huynh. Tiểu nữ tử càng nghĩ, thấy mình không hứa quyền thế với huynh được, lại không hứa phú quý với huynh, vậy thì cũng chỉ có thể dùng cơ thể của mình tặng cho huynh.
Thái Bình công chúa tự nằm ở trên giường, hai chân thon dài trắng tuyết, hai bầu ngực trắng mịn như sương, rung lên nhè nhẹ, toàn bộ cơ thể kiều diễm không tỳ vết. Nhưng thân thể hoàn mỹ này dĩ nhiên là còn toát lên ma lực yêu dị khiến tim bất kỳ ai cũng đập mạnh trào dâng huyết mạch, cộng thêm ánh mắt mị hoặc long lanh như vạn sợi tơ, thật đúng là báu vật muốn lấy mạng người ta rồi.
Dương Phàm hừ một tiếng, tâm trạng bị vẻ gợi tình của nàng kích động lập tức bình ổn rất nhiều. Từ câu nói này của Thái Bình công chúa, là hắn biết hôm nay Công chúa gặp hắn cũng không chỉ là đơn giản như vậy, chẳng qua, hắn dù không có thói quen ân ái vào lúc nói công việc, nhưng phụ nữ thì hoàn toàn ngược lại.
Lúc Tiểu Man với hắn ân ái, mỗi lần toàn thân đều như mất hết sức lực, ngay cả ngón tay cũng không cử động nổi, nhưng vẫn có thể mở miệng nói đủ thứ chuyện, còn có thể bên tai hắn kể lể nàng tính toán về những cửa hàng kia thế nào, trải qua sự cải tiến của nàng thì mỗi ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền ..vân..vân..
Uyển Nhi cũng giống vậy, sau khi cùng hắn mây mưa, mặt nàng đỏ rực như mây hồng, đuôi lông mày như mùa xuân, cả người nóng bỏng như lửa, nhưng lại vẫn có thể tỉnh táo nói cho hắn biết hướng đi biến hóa trong triều thế nào, người nào có biến động, phân tích e rằng còn vô cùng thấu triệt, tường tận hơn mọi khi.
Loại yêu tinh như Thái Bình công chúa này cùng với vài câu chuyện quan trọng, đều có thể dung hợp giữa việc phong hoa tuyết nguyệt và việc tranh đấu quyền lực lạnh băng dung hợp lại với nhau.
Dương Phàm bước tới ngồi xuống bên giường, Thái Bình công chúa lập tức thân mình như rắn không xương quấy lấy cả người hắn, cánh tay mềm mượt hương non trượt vào trong ngực hắn, đôi môi ngọt ngào khẽ cắn lên vành tai hắn, đầu lưỡi linh hoạt như lưỡi mèo con khẽ liếm liếm như chống đỡ cơn thèm khát một chút, rồi mới nói; - Huynh vừa tới Trường An, ta đã quay về Lạc Dương, giờ huynh lại sắp đi Nam Cương tuyển quan, đó là tin tức mà ta nghe thấy từ huynh, ta còn phải chờ huynh trở về, huynh còn không chịu?
Dương Phàm không muốn lập tức nói chuyện chính sự với nàng, hơn nữa trong lòng vẫn còn tâm bệnh chưa giải.
Ngữ khí của hắn lạnh băng: - Không phải ngươi mang thai sao?
Thái Bình công chúa xinh đẹp khéo léo lườm hắn một cái, nhăn mũi, sẵng giọng: - Huynh đã biết chuyện này rồi sao, về kinh ba ngày rồi mà chẳng quan tâm tới ta. Hừ, ta còn tưởng huynh quên ta rồi chứ.
Dương Phàm không buông tha, mặt đối mặt, dùng quyền lực nam nhân nói: - Nói, rốt cuộc là chuyện gì?
Thái Bình công chúa cười khanh khách, thấy hắn để ý, trong lòng nàng rất đắc ý, vui sướng nói: - Lang quân còn nhớ ta từng nói, ta sẽ giải quyết Võ Du Kỵ xong, thì hắn ta tuyệt đối sẽ không tìm huynh gây phiền phức nữa đúng không?
Dương Phàm nhíu mi ngẫm nghĩ một chút, há miệng nói: - Nhớ rõ! Nàng dùng thủ đoạn gì vậy?
Thái Bình công chúa hừ nhẹ nói: - Hắn là người Võ gia, ta có thể dùng thủ đoạn gì quá khích chứ? Ta chỉ đáp ứng hắn, hắn ăn chơi đàng điếm như thế nào, ta cũng không quản hắn, hắn nạp thiếp, ta cũng không để ý.
Nếu thiếp thất của hắn có con, ta cũng sẽ chấp nhận, tương lai sẽ cấp một xuất thân tốt cho con hắn, nhưng như thế, ta phải được tự do!
Dương Phàm nghe vậy trong lòng xao động, kích động ôm vai nàng: - Là...thiếp thất của hắn có thai rồi?
- Đúng vậy, nhưng ta phải giả trang mấy tháng nữa đó, nên khó mà ra khỏi phủ, hơn nữa, mang thai giả còn khó hơn là mang thai thật. Thái Bình công chúa đáng thương nói, bất chợt lại nhào vào lòng Dương Phàm, vui sướng nói: - Nếu không, chúng ta cũng làm thật một đứa đi.
Dương Phàm hoảng sợ, khẩn trương ho khan một tiếng, nói: - Hay là chúng ta bàn việc chính trước đi.
Thái Bình công chúa lại bắt đầu cười khanh khách.
Dương Phàm vô cùng bất đắc dĩ, nơi này là trên thuyền, bên ngoài đi qua đi lại đều là thủy thủ, hơn nữa nữa bây giờ còn là ban ngày, hắn biết rõ Thái Bình công chúa chỉ khiêu khích hắn, nhưng hắn thật sự không dám “tiếp chiêu”, phụ nữ này nếu dục vọng thật sự nổi lên thì sẽ bất chấp ngày hay đêm.
Nữ nhân là súng bắn đạn, ngươi yếu nàng mạnh, vì thế Dương Phàm ở trước mặt Uyển Ni rõ ràng là đại trượng phu uy phog, nhưng ở trước mặt Thái Bình công chúa thì ngược lại.
Thái Bình công chúa ngồi xuống, cặp chân thon dài trắng mịn quấy lấy hắn, tác quái khóa trên người hắn, hai tay ôm cổ hắn, cong miệng giống như cô bé hờn dỗi đòi kẹo: - Ghế trống quan viên Nam Cương, ta nhất định phải có! Nếu hiện tại việc này do huynh phụ trách, huynh nói đi, huynh sẽ cấp cho nữ nhân của huynh bao nhiêu ghế trống?
Trong mắt Dương Phàm chợt lóe lên tia sáng kỳ dị, ngữ điệu cổ quái hỏi: - Ghế trống quan viên này, nàng thật sự muốn sao?