Say Mộng Giang Sơn

Chương 63: Tha mạng

- Hạ Lan Mẫn Chi?

Dương Phàm ngẩn ra, hắn cũng không biết chỗ của mình, chính là cái thôn trang nhỏ kia và người đó có liên quan gì, cái tên Hạ Lan Mẫn Chi này là hắn nghe được lần đầu tiên, hắn âm thầm ghi nhớ tên này trong lòng, lạnh lùng nói:

- Ta là ai cũng không quan trọng, ta chỉ muốn ngươi nói cho ta, là ai… Phái người đến?

Dương Minh Sanh miệng bị dây thừng ghìm chặt, mập mờ không nói rõ, cười khà nói:

- Mỗ đã tưởng rằng, thôn trang kia đã san bằng thành bình địa, tất cả… Tất cả mọi người bị giết sạch rồi, không thể tưởng tượng được… Vẫn còn có một con cá lọt lưới!

Dương Phàm điềm nhiên nói:

- Ông trời đã giữ lại mạng sống cho ta, chính là để hôm nay đến tìm ngươi báo thù. Dương Minh Sanh, rốt cuộc là ai sai khiến người đến đấy, nói mau.

Dương Phàm dùng chân gắng sức, Dương Minh Sanh bị hắn giẫm lên cả người quỳ rạp trên mặt đất, hai má nghiêng bên nọ bên kia lần lượt đụng tới sàn nhà, nước bọt không kìm nổi chảy ra, vô cùng chật vật. Lão phù phù thở hổn hển nói:

- Tại sao lại phải có người sai khiến, không lẽ là ta không thể đi giết người sao?

- Ngươi?

Dương Phàm cười lạnh nói:

- Ngươi không xứng! Ngươi lúc ấy chẳng qua chỉ là một con chó, một con chó bị người ta sử dụng!

Dương Phàm hung hăng ấn chặt đế giày giẫm lên làm cái mũi chim ưng của Dương Minh Sanh bị vặn vẹo biến dạng, lạnh giọng nói:

- Ta đã điều tra, năm đó Dương lang trung ngươi vẫn là một chức quan chưởng cố nho nhỏ, ngươi có tư cách gì mà hung hăng dẫn binh rời khỏi kinh thành? Ngươi có bao nhiêu can đảm, dám giết người tàn sát cả thôn, một người cũng không tha! Ngươi có bao nhiêu bản lĩnh có thể khiến phủ Thiều Châu bỏ qua, còn hao tâm tổn tướng để giải quyết hậu quả cho các ngươi?

Bị Dương Phàm chất vấn liên tiếp, Dương Minh Sanh chỉ dữ tợn che mặt ha hả cười lạnh.

Dương Phàm cười lạnh nói:

- Xem ra, ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi.

Hắn nắm chặt dây thừng trong tay, chân vẫn ra sức dẫm lên người Dương Minh Sang, khiến cái đầu lão ngóc lên được một chút. Dương Minh Sanh lập tức sợ hãi khi phát hiện ra, trong tay người mặt quỷ kia đang giơ lên cái nồi trà bốc khói nghi ngút.

- Có khai hay không?

Dương Minh Sanh sợ hãi, các bó cơ trên mặt không ngừng co quắp, nhưng lão vẫn kiến quyết như cũ cắn chặt hàm răng, từ khi lão biết đối phương đến từ nơi nào, là lão đã biết kết quả ngày hôm nay không tốt rồi. Nếu lão không chịu thú nhận bí mật trong lòng, có lẽ còn có cơ hội sống, một khi đã thú nhận ra hết chân tướng sự việc, lão tuyệt nhiên không còn cơ may nào.

Dương Phàm cười lạnh, cái nồi trà trong tay hơi nghiêng lại, cặp mắt Dương Minh Sanh càng lúc càng mở lớn, con ngươi sợ hãi co lại bé như cây kim. Trong nồi trà một dòng nước từ trên không trung đổ xuống, một dòng nước nóng hổi hổi hướng về phía cái trán của Dương Minh Sang. Dương Minh Sang ngay lập tức nhắm chặt mắt, dòng nước chưa kịp chạm đến người lão đã sợ hãi vặn vẹo gào thét.

“Xèo xèo...”

Nước sôi đổ lên người phát ra tiếng “xèo xèo”. Dương Minh Sanh đau đớn, tiếng gào kẹt trong cổ họng không phát được ra ngoài, lão bị nồi nước sôi đổ lên bỏng người, cả người phát run dữ dội, toàn thân căng cứng như thép, sợi dây thừng bằng lụa trong tay Dương Phàm vô cùng chắc chắn bị lão vặn vẹo thân mình kéo một hồi rung động nhưng không có biểu hiện bị đứt.

Dương Phàm tay hơi nhấc cái nồi ngừng đổ nước sôi xuống.

- Ai sai khiến người đi?

Dương Minh Sanh nhắm chặt hai mắt, cắn răng lắc đầu, trán và hai má của lão đỏ bừng một mảng, những vết bỏng trên trán nhanh chóng rộp lên, nhìn vô cùng kinh sợ.

- Không thấy quan tài không đổ lệ!

Dương Phàm cười lạnh, tay hơi nghiêng nghiêng một chút, nước sôi lại cuồn cuộn đổ xuống, Dương Minh Sanh bị hắn dùng chân đạp dí xuống, càng không ngừng dãy dụa, không ngừng vặn vẹo, nhưng không cách nào thoát được sự khống chế của hắn, nước sôi đầm đìa đổ xuống, làm da trên trán lão bị xối nước mà lật lên, máu với nước trà loang lổ chảy khắp nơi.

- Nói hay không?

“xèo xèo…”

- Nói hay không?

Thở phù phù phù…

Nước sôi dần dần di chuyển về phía hai con mắt của Dương Minh Sanh, Dương Minh Sanh ra sức tránh vài cái, dốc sức giãy dụa, suýt nữa thì tránh thoát. Bị Dương Phàm khống chế, ngay sau đó thân hình lão khựng lại, ngất đi.

Dương Phàm tay không ngừng, khẽ nghiêng nồi nước sôi tiếp tục dội xuống, dội vào trên mắt của Dương Minh Sang, mí mắt mỏng manh của lão đã bị bỏng mở ra, nước sôi trực tiếp dội lên hai con mắt của lão.

Thân hình Dương Minh San theo bản năng khẽ run lên, nhưng không tỉnh lại, sau một lúc thì thân thể kia ngay cả bản năng run lên cũng không còn, bởi vì chỗ bị nước sôi dội vào trên người đã hoàn toàn bị bỏng chín, không còn cảm giác gì nữa.

***

Nồi nước trà trong tay Dương Phàm đã đổ hết, nước sôi trong nồi và lá trà bị đun mục đã đổ hết lên mặt của Dương Minh Sanh.

Dương Phàm bỏ cái nồi trà xuống, buông lỏng dây buộc đầu hắn, chậm rãi trở lại ngồi trên bàn, ánh mắt phía sau mặt nạ hơi hơi lóe lên. Dương Minh Sanh kiên cường hơn dự định của hắn, xem ra những việc dự định làm quả nhiên hữu dụng, hiện giờ cũng không có nhiều khác biệt lắm…

Không biết sau bao lâu, Dương Minh Sanh rên rỉ một tiếng, từ từ tỉnh lại. Hắn vừa mở mắt liền thấy trước mắt một khoảng màu đen, trong lòng nhất thời mừng như điên:

- Cái tên kẻ cắp đi rồi?

Nhưng ngay lập tức hai bên tai của lão vang lên cái giọng kia rất bình thản nghe như âm thanh của ma quỷ thật đáng sợ:

- Tỉnh? Hiện giờ ngươi có chịu nói hay không?

Dương Minh Sanh hoảng hốt:

- Ác ma kia vẫn ở tại đây!

Lão vừa định kêu to lên, giữa gò má lại bị cái dây thừng đè chặt kéo căng, một cơn đau đớn chạy thẳng lên não, nếu bây giờ lão có thể nhìn thấy bộ dạng của mình nhất định sẽ bị dọa cho chết tươi, hai con mắt lão đã không còn nhìn thấy mí mắt, khắp mặt là máu, hai tròng mắt đã bị nước sôi luộc chín, lồi ra treo ở hốc mắt.

Dây lụa kia chắc chắn đầy sức mạnh đã đè ép vào hai má của lão, thịt trên hai má đã bị bỏng nát ra, mảng xương trắng hếu lộ cả ra bên ngoài, quả thật là giống ác quỷ, nhưng Dương Phàm đứng ở sau lưng lão lại không có một chút sợ hãi.

Hắn đã từng giết người, Nam Dương mặc dù là một nước nhỏ, các loại tội phạm như thế sẽ giống như kẻ phản loạn, hắn khi còn nhỏ đã theo sư phụ đi bắt bọn trộm cướp phản loạn rồi, nhưng cho tới bây giờ hắn chưa có hành hạ người khác, trong giấc mộng của hắn, không chỉ một lần hắn tưởng tượng đủ mọi cách để hành hạ một người.

Người đó chính là kẻ đang ở trước mặt hắn, kẻ này từng ác nghiệt hô lên:

- Giết! một tên cũng không chừa!

Chính là kẻ đã ra mệnh lệnh, một chùm máu, đầu trên người a tỷ kia bay ra, lúc nào cũng giống như dầu sôi trong lòng hắn, rốt cuộc cũng không còn cái gì có thể khiến hắn sợ hãi.

Mặt mũi bị bỏng làm máu loãng, nước mủ, các loại dịch mô chảy đầy ở trên mặt Dương Minh Sanh, trên mặt lão hai con mắt ác nghiệt đã không còn có thể nhìn thấy nữa rồi, chỉ có máu chảy, nước mủ và lá trà dính bên trên, lão bây giờ không phải là ác quỷ mà hơn cả ác quỷ.

- Đôi mắt của ta…

Trong cổ họng Dương Minh Sanh phát ra một tiếng rên rỉ tuyệt vọng, cuối cùng lão đã phát hiện ra một sự thật vô tình:

“ Hắn giờ không còn nhìn thấy được cái gì nữa rồi!”

Trước mắt lão chỉ có một màu đen u tối, không phải là vì bên trong phòng tắt đèn mà là vì mắt lão đã mù, bị bỏng mà mù.

Mù, lão đã mù, rốt cuộc không thể làm quan được nữa, tương lai của lão đã bị phá hủy hoàn toàn.

Trước mắt Dương Minh Sanh toàn là một màu đen tối, trong lòng cũng tối đen như mực, thể xác và tinh thần cả hai bị đả kích nặng, khiến cho lão vừa mới tỉnh lại bất tỉnh.

...

- Ừ…

Dương Minh Sanh từ từ tỉnh dậy, lão dò dẫm, tuyệt vọng kêu lên thảm thiết:

- Ngươi giết ta đi! Ngươi giết ta đi!

Bên tai âm thanh già nua ác nghiệt lại vang lên:

- Huyết hải thâm thù, hơn trăm mạng người, giết ngươi chẳng phải là quá dễ dàng cho ngươi!. Ngươi có nói hay không, nếu ngươi không nói, ta cũng không ngại lại tiếp tục dùng hình đối với ngươi, khiến cho ngươi phải chịu đau đớn! Ngươi là Lang trung điều khiển việc dùng hình, hẳn là rất có lòng tin, không có ai có thể chịu được tất cả cực hình, đúng không.

Cả người Dương Minh Sanh run rẩy, gào lên thảm thiết:

- Ác ma! Ác ma! Ngươi là một ác ma!

Âm thanh già nua sẵng giọng nói:

- Đúng rồi! Ta là ác ma! Dương lang trung, đây không phải đều là do ngươi ban tặng a! ha hả…

Tiếng cười chưa dứt, đột nhiên truyền đến một âm lớn, cửa phòng “ầm” một tiếng bay lên, đập vào đồ gốm trên kệ rơi xuống đất vỡ tan , hai bóng người vội lao vào mà quát lớn:

- Tặc tử dừng tay!

Dương Phàm vừa mới vứt sợi dây thừng bằng lụa trong tay ra, hai viên gia tướng trong phủ liền lao về phía trước, đao trong tay múa như bánh xe lượn quanh Dương Phàm hướng về phía lưng gáy của hắn.

Bọn họ là gia tướng bảo vệ của Dương Minh Sanh đến từ Tây Châu, võ tướng bộ khúc. Có thể được Dương Minh Sanh tuyển từ đám thị vệ, võ công đương nhiên không tầm thường, huống chi bọn họ là người Tây Vực, bản tính trời sinh dũng mãnh.

Hai cái đao trong tay họ mở rộng ra bao quát tất cả , tạo ra âm thanh soàn soạt. Dương Phàm vội rút đoản đao bên hông ra, chỉ nghe thấy “Leng keng, loảng xoảng” một trận vang lên, hai thanh đao cương mãnh chém ra, đoản đao trong tay Dương Phàm hiểm lại càng hiểm, né qua một bên, một đao pháp giết người, vừa lui lại đằng sau đến sát góc tường.

Dương Minh Sanh nghe thấy tiếng binh khí va chạm, trên mặt phấn khởi mà ngọ nguậy, cố nén đau đớn, nói năng rối loạn, tru lên:

- Giết chết hắn! Bắt hắn chặt thành thịt vụn cho ta. Ta muốn sống, ta muốn sống, ta muốn tự tay làm thịt hắn!

Trong thư phòng một trận ác đấu mãnh liệt ghê gớm, lốp bốp, cách cách, một trận loạn cả lên, giá sách, chiếc bàn trà thấp đều hư hại, bên trong gian phòng mảnh vụn bay tứ tung, dường như mới bị trận cuồng phong thổi qua.

- Ầm ầm!

Bên ngoài thư phòng lại chạy vào mấy người xông vào tham chiến, người cầm đao người cầm kiếm, có người lại chạy đến đỡ Dương Minh Sanh, có người thì tham gia vào cả đám đánh nhau, vây hãm Dương Phàm, Dương Phàm cười lạnh một tiếng dài:

- Cẩu tắc! cái mạng này của ngươi nhất định là của lão phu đấy, hôm nay tạm thời giữ lại, lúc khác ta sẽ đến lấy sau.

Nói xong đoản đao trong tay đột nhiên phóng ra một luống ánh sáng chói chang, múa từng vòng, từng vòng, luân phiên bức lui mấy viên gia tướng rồi đảo người tung lên, phá vỡ cửa sổ, bay vọt ra ngoài.

- Đuổi theo!

Hai gia tướng kia lập tức nhanh chóng đuổi theo, như cá lao ra khỏi cửa sổ, ba bóng người một trước hai sau, vài bước tung mình nhảy lên đã liền biến mất trong bóng đêm mịt mùng.

- Gâu! Gâu! Gâu!

Tiểu Bạch tận sức làm nhiệm vụ của một con chó, sủa to…