Ninh Kha ngồi ở cửa sổ, hai tay vắt qua lan can, cằm gối lên mu bàn tay. Lặng lẽ ngắm sắc thu trong vườn.
Một chiếc váy màu tím với những bông hoa nhỏ bé có điểm chút trắng, tôn lên cái eo thon thả mềm mại của nàng, đôi lông mi dài hơi có chút u buồn nháy nháy, giống như đang trầm tư, thật ra nàng không ngờ, toàn bộ tinh thần dường như đều tán đều ra từng ngọn cây ngọn cỏ trong vườn, cùng tắm ánh mặt trời thu ấm áp cùng chúng.
Đây là thời khắc vui thích nhất, thoải mái nhất trong một ngày của nàng,
- Tiểu muội! Tiểu muội.
Độc Cô Vũ bị kích động tiến vào, khuôn mặt đỏ ửng vì kích động.
Ninh Kha liền vặn vẹo cái đầu lười biếng một cái, ánh mắt nhìn sang huynh song sinh, mỉm cười nói: - Việc gì mà vui vậy?
Độc Cô Vũ ngửa mặt lên trời cười ha ha, rồi ngồi bên cạnh muội muội, vui vẻ nói: - Lư Tân Mật không kìm nén được, tự ra hôn chiêu, đêm qua không ngờ phái người đi ám sát Dương Phàm.
Ninh Kha giật mình, đôi mắt xinh đẹp mở to, nhưng lập tức lại bình tĩnh lại, huynh trưởng vẻ mặt hưng phấn như vậy, có thể thấy Dương Phàm ắt bình an vô sự.
Độc Cô Vũ quả nhiên không nhắc tới chuyện của Dương Phàm, mà là đắc ý nói tới phản ứng của các thế gia: - Mấy đại thế gia của Sơn Đông Sĩ tộc lúc này có thể có cớ rồi, có thể danh chính ngôn thuận trục xuất hắn, các Thế gia Quan Lũng như Bùi gia, Vi gia, Liễu gia cũng nhân lúc cháy nhà mà cướp của, bây giờ liên tiếp phái người gây áp lực cho các thế gia ở Sơn Đông, kế hoạch của chúng ta ắt có thể thành công.
Độc Cô Vũ rót chén nước, uống cạn hết, lại vui mừng nói: - Muội nữ trung gia cát, đoán được là trúng, trong màn trướng khéo léo lập kế hoạch, liền tạo ra một vị đứng đầu hiển tông mới.
Ninh Kha vẫn nằm trên lan can, điềm tĩnh nhìn huynh trưởng, buông chén nước, nuốt nước còn đọng trong miệng, hạ giọng nói: - Huynh cảm thấy, là Độc Cô gia chúng ta tạo nên thành tựu cho Nhị lang?
Độc Cô Vũ dương dương tự đắc nói: - Lẽ nào không phải ?
- Không phải.
Ninh Kha nhẹ nhàng vươn eo, mặt trời thu xẹt qua mái tóc đen của nàng, làn da trắng của nàng, xinh đẹp chiếu cả người nàng.
- Tại sao chúng ta không chọn người khác? Bởi vì người khác không có tư cách này! Huynh, đây là bản lĩnh của bản thân người ta, không phải ai cũng có thể trở thành người này được! Hắn có tất cả điều kiện này, chúng ta chỉ là kích phát ra những điều kiện này mà thôi, để mọi người đều nghĩ ra, hắn chính là người thích hợp nhất thôi. Đây chính là hối…
Ninh Kha nghiêng đầu, nghịch ngợm cười: - Giống như một vị đại tộc trưởng muốn phân huynh đệ trong gia tộc để tranh giành sự sinh tử của huynh, ai cũng không nhường. Còn có nhiều bằng hữu thân thiết, đều nghĩ muốn giúp người thân cận nhất với mình nếu giành như vậy, rất có thể cả gia tộc sẽ sụp đổ, mọi người coi như hết đời.
Nhưng lại có một người như vậy, uy vọng, danh tiếng, địa vị của hắn và mối quan hệ của hắn với những nhà khác, đủ để khiến hắn trở thành người điều đình tốt nhất, hơn nữa tất cả mọi người cũng đều phục hắn, chỉ là hắn không muốn làm cái này, khiến cho những người bận rộn không nghĩ tới hắn, còn chúng ta… ngẫu nhiên nghĩ tới.
Tinh thần của Ninh Kha hôm nay khá sung mãn nói chuyện rất có lực, hơn nữa rất dễ nghe.
Nàng nhận lấy chén nước ca ca đưa, cặp lông mi thanh tú, tiếp tục nói: - Nhị lang chính là người này, xuất thân của hắn khiến Nữ hoàng yên tâm; quan hệ mật thiết giữa hắn và Võ thị, khiến một cỗ lực cản lớn nhất có thể sẽ trở thành sức mạnh của những người điều đình này.
Hắn vào sinh ra tử ở Nam Cương, và những tình bạn nơi tù ngục khắp nơi đều tín nhiệm hắn, nguyện nhận sự sắp xếp của hắn. Hắn và Ẩn tông sớm đã có quan hệ mật thiết, khiến các đại thế gia tín nhiệm hắn. Đủ loại như vậy, đã định người này chỉ có thể là hắn. Chúng ta cho dù có kế sách nhiều hơn nữa, nếu người đó không phải là hắn cũng căn bản không thể thành công! Cho nên…
Ninh Kha ngưng mắt nhìn huynh trưởng, nghiêm túc nói: - Ngàn vạn lần không cần cho rằng, là chúng ta tạo ra hắn. Nếu huynh cảm thấy đây là một loiaj ân huệ của chúng ta dành cho hắn, vậy chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ mất đi tình hữu nghị.
Độc Cô Vũ thu lại nụ cười trên mặt, cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu, gật đầu rất mạnh: - Ừ, ta hiểu rồi, chúng ta chỉ cần mãi mãi xếp ở vị trí là một người bạn là được.
Ninh Kha vui vẻ gật đầu.
Độc Cô Vũ nói: - Ta vốn cảm thấy, thế lực các bên đều không khống chế được, lúc này Độc Cô gia chúng ta trái lại không ngại trốn ở phía sau. Nói như vậy, ta lập tức đi gặp Dương Phàm, xem xem có thể giúp gì cho hắn ko…
Ninh Kha mỉm cười, sắc mặt có chút thay đổi. Sắc mặt của nàng vốn trắng nõn, tinh xảo, mặt dường như là ngay cả làn da phía dưới cũng nhìn rõ: - Nhị lang bị thương rồi?
Độc Cô Vũ nói: - Không có… nếu bị thương cũng chỉ là thương nhẹ, là thê tử của hắn, bị Lư Tân Mật phái người bắt đi rồi! Hắc! Lư Tân Mật này vẫn thật là bị phát rồ rồi..
- Cái gì?
Ninh Kha bỗng đứng lên, cả người run rẩy, Độc Cô Vũ vội đỡ lấy nàng, kinh ngạc nói: - Muội muội, muội sao vậy?
Ninh Kha tức giận nói: - Huynh… việc quan trọng như vậy, sao huynh không nói?
Độc Cô Vũ mù tịt nói: - Việc này, rất quan trọng sao?
Ninh Kha hất tay y ra, sẵng giọng: - Thê tử bị người ta bắt đi, việc này còn không quan trọng?
Độc Cô Vũ không cho là đúng nói: - Đại trượng phu kiến công lập nghiệp, phụ nữ mà…
Đón nhận ánh mắt phẫn nộ của tiểu muội, Độc Cô Vũ xoa xoa bàn tay, ngượng ngùng nói không ra lời.
Lúc này, có người bẩm báo ở cửa: - A Lang.
Độc Cô Vũ quay đầu nhìn lại, thấy là người tùy tùng bên cạnh mình, hỏi: - Việc gì?
Người kia nói: - Vừa nhận được tin, Dương Phàm đuổi giết tới Hưng Ninh phường, đập phá Lư gia.
- Cái gì?
Độc Cô Vũ hoảng sợ: - Hắn…hắn mang binh tới?
Người kia nói: - Đơn thương độc mã! Ồ, đúng rồi, hắn còn mang hai vị cô nương, một vị trong đó là đại tiểu thư của Công Tôn thế gia.
Mắt Ninh Kha lóe sáng, môi hơi mỏng chu lên thành một đường cong.
Độc Cô Vũ lẩm bẩm: - Dương Phàm…Dương Phàm…không được, đừng có gây ra đại họa à, việc này một khi bị phanh ra, truyền tới tai Liễu phủ quân, chỉ e có chuyện xấu.
Còn chưa dứt lời, lại có một gã tùy tùng chạy tới, ôm quyền bẩm: - A Lang, Dương Phàm tức giận xông vào Lư phủ, nghe nói Lũng Tây Lý lão thái công đã tới ngăn cản.
Độc Cô Vũ nhẹ nhàng thở ra, nói: - Tạ trời, tạ đất, suýt nữa bị hắn làm hỏng việc rồi, vì một người phụ nữ, còn về hắn thì sao…
Thị vệ kia lại nói: - Nhưng Lý lão thái công không ngăn nổi hắn, Dương Phàm… lại đi đập nhà lần thứ hai rồi..
Độc Cô Vũ đặt mông ngồi trên ghế, Ninh Kha cũng cắn chặt miệng lại, trên gương mắt trắng tuyết cũng nổi ra một chút huyết sắc.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
Mười mấy người đàn ông vạm vỡ cưỡi ngựa cùng kéo tới Lư gia, chạy tới bức tường phía trước đột nhiên dừng lại.
Xe còn chưa dừng hẳn, Lý lão thái công liền chui ra khỏi xe, quơ cánh tay nói: - Nâng ta xuống! Đỡ ta xuống! Cái thằng tiểu tử không có đầu óc kia ở đó, lần này phải …đểta.
Lý lão thái công nói được nửa câu, chợt thu lại tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc giật mình.
Hai ông già tóc trắng bạc lách đi ra khỏi bức tường, một người dựng cái trượng xuống, thở hổn hển, mặt giận dữ. Hai ông già này một là Gia Chủ Vương Van Thái Nguyên, một là Gia Chủ Trịnh gia Vinh Dương.
Lý thái công ngạc nhiên: - Hai lão già các ông sao lại tới đây? Tên khốn khiếp Dương Phàm kia đâu?
Trịnh lão thái công tức giận quơ cây trượng, nói: - Lão phu không tới kịp, ngươi hỏi lão ấy.
Vương lão thái công cầm cây trượng đột nhiên dừng lại: - Đồ khốn khiếp không nể mặt chút nào à! Lúc lão phu tới, Lư gia đã giống như bị cướp rồi.
Lý lão thái công nói: - Hắn ở đâu?
Vương lão thái công trừng mắt nói: - Ông hỏi ta, ta hỏi ai? Đi thôi! Đi thôi.
Lý lão thái công ngồi trên xe, để phu xe vội đỡ lão, Lý lão thái công vội hỏi: - Hắn…hắn sẽ không đập phá toàn bộ các phủ đệ Lư thị ở thành Trường An chứ?
Trịnh lão thái công híp mắt vuốt râu, gỡ hai nửa chòm râu, quả quyết nói: - Không thể nào.
Lý lão thái công và Vương lão thái công đồng thời run lên, đồng thanh hỏi: - Sao mà biết được?
Trịnh lão thái công ngực có thành ý nói: - Từ Hưng Ninh phường đến Tĩnh An phường này, ở giữa còn có hai ba sản nghiệp của Lư thị, nhưng không ai thấy hắn.
Vương lão thái công mừng rỡ, xoa ngực nói: - Đúng vậy! A di đà phật..Không đúng! Không đúng.
Vương lãi thái công lại bắt đầu dựng cây trượng, vô cùng tức giận nói: - Điều này chứng tỏ… chứng tỏ hắn đã có chuẩn bị tới, hắn không xác định được cái đồ Khốn khiếp Lư gia kia giấu ở đâu, nhưng ít nhất đã xác định mấy nơi. Nếu như vậy, ông nói hắn có thể xuống một nhà liền tìm được chỗ ở thật sự không?
Hai ông già còn lại nghe thấy sự thay đổi này, Trịnh lão thái công hít một hơi nói: - Đây cũng không được, do hắn khinh suất như vậy, mọi người đều xong đời.
Lý lão thái công nói : - Tiểu tử đó của Lư gia thì sao, mau mau phái người đi, bất luận thế nào, không thể để Dương Phàm một đao làm thịt hắn được.
Vương lão thái công nói: - Ta đã phái người đi rồi, nhưng nếu Dương Phàm đi tới nhà tiếp thì đúng nơi rồi, người lão phu cử đi e còn phải tụt lại phía sau hắn.
Lý lão thái công hít một hơi dài, lạnh lùng nói: - Trong Lư phủ còn có người chủ quản không?
Quản sự của Lư gia cung kính hai vị lão thái công, đang đi phía sau bọn họ, nghe thấy vội tiến lên một bước, lạy dài nói: - Tham kiến Lý lão thái công.
Lý thái công điềm nhiên nói: - Nếu ngươi không muốn Lư gia xong đời mau đi thu dọn mọi thứ, hàng xóm láng giếng nếu ai nghe được phong phanh gì, ắt phải bịt miệng họ lại! Bất luận thế nào, việc này không thể để quản gia biết, nghe rõ chưa?
Quản gia kia cả người run lên, luôn miệng nói: - Nghe rõ ạ, nghe rõ ạ.
Lý thái công phất tay nói: - Cút đi.
Lý thái công đuổi quản sự của Lư gia đi rồi, nói với Trịnh thái công và Vương thái công: - Mau điều động tất cả người của các công, cho dù Dương Phàm đi đâu, đều đuổi theo, cần phải lập tức áp chế nhiễu loạn lại, việc này chỉ có thể người của ta biết, tuyệt không thể truyền ra ngoài, không để phố phường và quan phủ nghe được một chút tin tức gì.
Hai ông già đầu bạc hiểu được sự lợi hại bên trong, gật đầu, tự trèo lên xe, xe còn chưa chạy, đã lệnh truyền xuống.
Bọn họ phải đồng tâm hiệp lực, vận dụng tình hình bên trong của Thiên niên thế gia, lợi dụng tất cả mọi mối quan hệ, áp chế cơn đại loạn xôn xao này trong phạm vi nhỏ nhất, thay Dương Phàm rửa sạch tàn tích.