Ngọn đuốc như ánh trăng tỏa ánh sáng êm dịu trải xuống đầu giường.
Dương Phàm ngồi bên cạnh giường, mở to mắt nhìn với vẻ kính nể. Trước mặt hắn giờ đây là một viên thịt lớn tròn vo, viên thịt thỉnh thoảng lại khẽ động đậy, khi thì sang trái, khi thì sang phải. Mỗi khi nó có động tác gì, vẻ kinh ngạc, hiếu kì, vui sướng, thích thú trên mặt Dương Phàm lại thay nhau xuất hiện.
Tiểu Man nằm trên giường, lưng dựa vào chiếc đệm mềm mại, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào. Nàng khẽ vuốt ve bụng, nhưng lại sợ cản tầm nhìn của lang quân, nên chỉ khẽ vuốt ve bên mép bụng.
- Thằng nhóc đang làm gì ở trong đó vậy?
Dương Phàm hiếu kì hỏi. Dương Phàm lúc này, không phải là một hiệp khách giang hồ coi trọng nghĩa khí, cũng không phải là một vị đại thần triều đình quyền cao chức trọng, hắn cười toe toét, lời nói thốt ra đầy tính trẻ con.
Tiểu Man khẽ cau mày, phỏng đoán: - Muội cảm thấy... đứa nhóc đang dùng tay khẽ chọc chọc, hết cái này đến cái khác, giống như gà con mổ vỏ trứng vậy. Ai ya...
- Sao vậy?
Dương Phàm căng thẳng, Tiểu Man lại cười khanh khách: - Đứa bé vừa đá muội một cái!
Nàng cười, bụng khẽ rung động, đứa nhóc trong bụng tựa như cũng phấn khởi theo, nghịch ngợm đấm chỗ này đá chỗ kia như túy quyền, Dương Phàm khẽ phủ bàn tay lên bụng Tiểu Man, cảm thấy đứa nhóc quyền cước có lực, trước là mặt mày hớn hở, sau đó lại có chút căng thẳng nói: - Đêm nay cậu nhóc quậy phá dữ quá, có cần phải tìm đại phu đến xem thử không?
Tiểu Man không để tâm nói: - Không cần đâu, mấy ngày trước lúc huynh không có ở đây, cậu nhóc còn quậy phá dữ hơn bây giờ nữa, muội cảm thấy sắp sinh rồi. Huynh không cần lo lắng, đại nương đã mời đại phu đến, bà đỡ cũng đã được mời đến phủ rồi, nếu bên muội có tình hình gì, họ sẽ lập tức qua ngay.
Dương Phàm lúc bấy giờ mới yên tâm, xoay người lấy bát thức ăn khuya đang bị bỏ quên trên bàn. Đây là cháo hạt dẻ táo đỏ. Gạo nấu cháo là loại gạo của Lư thành. Hạt gạo sáng như bạch ngọc, cháo nấu ra nhìn như sữa, bóng lẫy thơm phức. Dương Phàm dùng thìa khuấy lên rồi nói với Tiểu Man: - Hết nóng rồi, nào, ăn một ít đi.
Tiểu Man đặt y phục che bụng xuống, nhỏm dậy đón lấy bát cháo trong tay Dương Phàm, cầm bát cháo đã nấu nhừ uống từng ngụm một. Sức ăn chí ít đã nhiều gấp đôi so với trước đây, Dương Phàm dĩ nhiên là chỉ mong sao nàng ăn nhiều hơn một chút.
Thích thú nhìn Tiểu Man ăn hết sạch bát cháo, Dương Phàm mỉm cười đón lấy cái bát, rồi lại lấy khăn lông ướt đưa cho nàng lau miệng, quan tâm chăm sóc từng li từng tí, khiến Tiểu Man lòng cảm thấy ngọt ngào.
Ăn xong bữa khuya, hai người lại ngồi lại ngồi bên giường thấp giọng trò chuyện một hồi. Ngọn nến đỏ đầu giường đã cháy hết một phần ba, Tiểu Man ngáp một cái, Dương Phàm thấy nàng mệt mỏi, lập tức dịu giọng nói: - Sắc trời cũng không còn sớm nữa, nàng đi nghỉ đi!
- Vâng!
Tiểu Man tựa vào lòng hắn, cọ cọ đỉnh đầu vào cằm hắn, tựa như một chú mèo lười biếng.
Dương Phàm cẩn thận dìu nàng nằm xuống ngủ, rồi lại lấy một miếng nệm nhỏ kê dưới chân nàng. Đôi chân nhỏ nhắn của nàng vì mang thai mà hơi sưng phù, lúc ngủ phải kê đệm dưới chân. Đây vẫn là cách do Bùi đại nương chỉ cho Dương Phàm, nếu không thì một chàng trai trẻ sắp làm cha sao hiểu được những điều này.
- Được rồi, nàng cẩn thận nghỉ ngơi đi!
Dương Phàm khẽ hôn lên cái trán mịn màng của nàng, rồi nhẹ nhàng buông rèm che xuống. Xuyên qua tấm màn che mỏng tang, hắn trông thấy Tiểu Man đang nhìn hắn mỉm cười ngọt ngào.
Dương Phàm nhẹ nhàng thổi tắt nến rồi đi ra ngoài. Ngoài cửa chính là nhĩ phòng, hai tỳ nữ trung niên đang ngồi trong nhĩ phòng, vừa thấy hắn ra, vội vã đứng dậy cung tiễn. Bùi đại nương lo nha hoàn trẻ tuổi mê ngủ nên đã đặc biệt phái đến hai người dễ tỉnh giấc, hơn nữa còn là tỳ nữ đứng tuổi đã từng sinh con đến hầu hạ Tiểu Man trong sinh hoạt hằng ngày.
- Làm phiền hai người!
Dương Phàm theo lệ cũ quay sang họ chào hỏi khách khí, rồi mới băng ngang qua nhĩ phòng, đi ra ngoài.
Phụ nữ có thai bụng to nặng nề, lúc ngủ thường cần trở mình, làm chồng tuổi còn trẻ, không nỡ ngủ, đụng một chút chạm một chút cũng không được, vì vậy tuân theo lời căn dặn của Bùi đại nương, Dương Phàm bị tước mất quyền ngủ cùng giường với nương tử. Song chỉ cần là việc có lợi đối với nương tử và đứa trẻ, Dương Phàm dĩ nhiên sẽ chấp hành, tuyệt đối không dám vi phạm.
Dương Phàm đi ra khỏi chỗ ở của Tiểu Man, nhưng lại không lập tức trở về nghỉ ngơi.
Bồi hồi quanh quẩn bên bờ hồ thu buồn man mác, đạp lên ánh trăng sáng vằng vặc, Dương Phàm chắp hai tay sau lưng, tâm trạng dần trở nên trầm mặc.
Xúi giục thủ lĩnh Thổ Man Nam Cương gây nhiều cản trở cho viên quan được phái đến đóng tại nơi này là bút tích của Độc Cô thế gia, Độc Cô thế gia há lại có thể không quan tâm đến nhất cử nhất động ở trong kinh thành? Ngay khi Khương công tử nhận được tin tức, Độc Cô gia cũng đồng thời biết tin, ngay sau đó thì đến Dương Phàm cũng biết.
Tuy quan truyền chỉ vẫn chưa đến, nhưng Dương Phàm đã biết rõ mình sắp phải đến Sử bộ nhậm chức, hơn nữa còn phải tiếp nhận củ khoai nóng phỏng tay của nữ hoàng đế. Làm sao giải quyết ổn thỏa chuyện này, trong lòng hắn đã có tính toán, nhưng hiện này vẫn còn thiếu một thứ quan trọng nhất: sự thỏa hiệp của sĩ tộc Sơn Đông!
Giao thiệp với tập đoàn Quan Lũng?
Độc Cô thế gia vốn là một thành viên của tập đoàn Quan Lũng, họ còn rõ ràng hơn bất kì ai, sự sa sút của tập đoàn Quan Lũng là kết cục đã định. Trừ phi nhân cơ hội tập đoàn Quan Lũng hấp hối, còn có sức ảnh hưởng nhất định với quân đội, lập tức một lần nữa lại làm cho thiên hạ đại loạn, lại xuất hiện bảy mươi hai lộ phản vương, thì bọn họ mới có đất dụng võ. Nếu không thì chẳng ai có thể xoay chuyển được cục diện suy tàn của bọn họ.
Hơn nữa trước đây Dương Phàm luôn duy trì mối quan hệ mật thiết với phe Ẩn Tông của Thừa tự đường, cũng coi như là có qua lại mật thiết với sĩ tộc Sơn Đông. Hắn không thể nào vứt bỏ người đồng minh lớn mạnh này, kí kết đồng minh với một tập đoàn đã định trước là sẽ suy sụp.
Trong buổi thọ yến của Lý Thái Công, vui vẻ mắng chửi châm chọc con cháu thế gia, mục đích là để giành được sự tán thưởng của tập đoàn Quan Lũng thượng võ. Nếu lúc đó Trịnh Vũ, Thôi Dịch, Vương Tư Viễn và những người khác không chủ động khiêu khích, Dương Phàm cũng sẽ tìm cơ hội khác.
Bao gồm cả việc để lộ ra tin tức hắn sắp trở thành nhân vật quan trọng phân bổ các chức vị còn khuyết của Nam Cương cho các đại thế gia của tập đoàn Quan Lũng biết, đều là kế sách của Độc Cô Vũ và hắn.
Dẫn đến việc chiêu mộ của tập đoàn Quan Lũng, là để gia tăng áp lực cho sĩ tộc Sơn Đông. Mục đích cuối cùng vẫn là kết hợp lực lượng với sĩ tộc Sơn Đông.
Phản đối con cháu sĩ tộc Sơn Đông, được Quan Lũng thế gia thượng võ tán thưởng, mục đích vẫn là ở sĩ tộc Sơn Đông. Mà kiểu xung đột vặt này cũng tuyệt đối không làm các bậc trưởng lão sĩ tộc Sơn Đông thấu hiểu thế sự, lấy lợi ích làm đầu phải bận tâm, không đến mức tạo thành mâu thuẫn không thể hòa giải. Dương Phàm vẫn rất chú ý đến chừng mực.
Hiện nay bất kể là tập đoàn Quan Lũng hay Sơn Đông thế gia, đều đã biết họ thèm nhỏ dãi cơ hội ở Nam Cương, đòi hỏi dựa vào Dương Phàm. Nhưng tập đoàn Quan Lũng chỉ phái đám vãn bối không nắm chức vụ đến kết thân, từ đó có thể thấy khứu giác chậm chạp của họ về mặt chính trị, cùng với nhãn quang thiển cận và không đủ quyết đoán.
Về phần sĩ tộc Sơn Đông cho đến nay vẫn chưa có động tĩnh gì, theo Dương Phàm thấy lại là chuyện tốt. Tại yến tiệc của Lý Thái Công, hắn đã sớm gặp qua các nhân vật có vai vế trong các đại thế gia, cũng đã biểu lộ rõ thái độ của mình. Sĩ tộc Sơn Đông quả thực không cần phải phái đám con cháu vãn bối không làm chủ nổi đến kết giao nhờ vả hắn. Sĩ tộc Sơn Đông hoặc là không lộ diện, bằng không lúc lộ diện ắt hẳn đã quyết định thỏa hiệp với hắn.
Một kế hoạch kín kẽ phức tạp, không có quá nhiều âm mưu và tính toán, hoàn toàn là tùy thế mà dẫn dắt, để mặc môi trường và điều kiện thay đổi, bắt đối phương không thể không đưa ra lựa chọn này. Lúc đưa ra lựa chọn, họ cũng chỉ cho rằng đây là do tình thế khách quan đưa đến kết quả này, mà không phát giác ra có người ở giữa thao túng.
Chỉ có điều, đây như là thủ đoạn điêu luyện luộc con cá nhỏ, Dương Phàm vẫn cho rằng kế hoạch này là do Độc Cô Vũ được ca ngợi là "tính toán chu toàn" vạch nên, nhưng lại không hề nghĩ đến chuyện đây là kế hoạch do Ninh Kha cô nương trông thì có vẻ điềm đạm đáng yêu, mỏng manh yếu đuối, đi mấy bước đã lấm tấm mồ hôi một tay đạo diễn.
Dương Phàm khoanh tay ngẩng đầu, nhìn ánh trắng sáng vằng vặc trên trời, lòng thầm tính toán: - Chỉ ý của triều đình sắp đến rồi, Sơn Đông thế gia quyết định thế nào, có lẽ cũng đã có manh mối rồi chăng?
Nhưng hắn không biết, vì chuyện này, các thế gia sĩ tộc Sơn Đông hiện nay đang họp mặt liên tục, nhưng rốt cuộc vẫn không nghĩ ra được phương án nào khiến cho tất cả mọi người đều hài lòng, cùng đồng ý. Những lão già đó đã gấp đến độ sắp muốn đập bàn chửi rủa.
Con đường mòn bên bờ hồ hoàn toàn vắng vẻ, Dương Phàm nghe tiếng nhìn qua, vừa vặn trông thấy một bóng dáng xinh đẹp đang chậm rãi tiến đến.
Dương Phàm cong khóe miệng nở nụ cười, bước lên trước đón tiếp: - Lại so kiếm cùng Công Tôn cô nương sao?
- Cô ta vốn lấy việc ngược đãi làm trò vui!
A Nô dáng vẻ tức giận, vừa trông thấy Dương Phàm liền tố cáo với nam nhân của mình: - Người ta ức hiếp ta như thế, ngươi cũng không nói giúp một tiếng, giáo huấn cô ta một trận cho tử tế, để cô ta hiểu được nhân ngoại hữu nhân. Người không biết mỗi lần thắng ta, cái vẻ mặt dương dương đắc ý ấy đáng ghét đến thế nào đâu!
A Nô vốn không muốn tỷ võ với Công Tôn Lan Chỉ, nhưng lại không chịu nổi nàng ta năm lần bảy lượt nài nỉ, kết quả bị hành hạ thê thảm cũng là việc tất nhiên.
Dương Phàm bật cười ha hả, nói: - Cô ta là nữ nhân, có thắng cũng chẳng vinh quang. Hơn nữa, nàng ta biết rõ nàng kiếm thuật không bằng mình, nhiều lần bức nàng động thủ, vốn là muốn bức ta phải đỡ lưng hộ nàng, ta sẽ không động thủ với cô ta, không thỏa mãn tâm nguyện của cô ta đâu, đã thua thì cứ coi là thua đi.
- Thua cái rắm!
A Nô hờn dỗi quá độ, nhấc chân lên đạp vào chân hắn: - Ta bị cô ta ức hiếp, ngươi cảm thấy nở mày nở mặt lắm sao?
- Nở mày nở mặt thì tất nhiên là không...
A Nô đạp dĩ nhiên không đau, nàng sao có thể dùng lực thực sự, chỉ muốn làm nũng với nam nhân của mình mà thôi, vì vậy Dương Phàm không tránh, chỉ xòe hai tay ra nhẹ nhàng bắt lấy, cười hì hì nói: - Ta chỉ thấy thích!
A Nô tức giận, trừng đôi mắt hạn nói: - Thích? Ngươi thích ta bị người khác khi dễ?
Dương Phàm nắm lấy vai nàng, dịu dàng nói: - Thích nàng kể khổ với ta, thích nàng đến tìm ta làm chỗ dựa, thích dáng vẻ như một cô gái nhỏ của nàng bây giờ!
A Nô dùng khuỷu tay oán hận thúc hắn, không thèm nghe những lời đường mật, ngang ngược ra điều kiện: - Đồ dẻo mồm! Ngươi giúp ta đánh bại cô ta, trút giận thay ta, nếu không, sau này đừng đụng mặt ta nữa!
- Thật sao? Nếu đụng nàng thì sao?
Dương Phàm giả làm bộ mặt anh heo ngốc, tỏ vẻ ngả ngớn nâng chiếc cằm mềm mại của nàng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn sờ vào không ngờ lại ngây thơ đáng yêu, xinh tươi kiều diễm nhường ấy liền hiện ra hoàn toàn trước mắt. Ánh trăng sáng phủ lên trên khuôn mặt thanh tú kia một lớp sa mỏng, ngũ quan hơi lộ vẻ mông lung, nhưng ánh mắt nàng lại sáng rỡ tựa như ánh sao.
Trong mắt Dương Phàm tràn đầy sóng mắt dịu dàng của nàng, lòng không khỏi rung động, bèn chậm rãi cúi người xuống. Khuôn mặt A Nô ửng hồng, bờ ngực tựa như ức câu khẽ phập phồng, bờ môi căng mọng hơi hé mở, đôi mắt long lanh ngượng ngùng nhắm lại.
Trước trường kiếm của Công Tôn cô nương, nàng là thủ hạ bại tướng. Trước sự thân mật của Dương Phàm, nàng vốn chính là tù binh, nô lệ ta cần ta lấy.
Mặt hồ khẽ lay động, mấy chú chim đột nhiên bay vụt qua mặt nước.
Môi Dương Phàm còn cách môi A Nô chưa tới một tấc, đột nhiên bị nàng đẩy ra.
Dương Phàm ngạc nhiên: - Lẽ nào đêm nay nữ nô muốn tạo phản?