Vạn sự đều đã sẵn sàng, chỉ còn chờ gió đông thổi.
Gió đông nằm trên cây quạt nhỏ của Lư công tử.
Lư công tử phe phẩy quạt, tràn đầy phấn khích bước ra từ Phù Dung viên.
Hôm nay Lư công tử đến đây là để thử khả năng bơi lội của mấy tên nô lệ Côn Lôn. Gã vạn lần không thể ngờ rằng Dương Phàm cũng đến Phù Dung viên. Hơn nữa, thuộc hạ của gã còn vừa vặn chọn ngay Phù Dung viên làm nơi hạ thủ.
Mùa này, nơi đây cực kỳ thưa thớt du khách. Trong quá trình động thủ nếu ngẫu nhiên có một hai du khách trông thấy, cứ giải quyết hết là được, hậu họa cũng không mấy nghiêm trọng. Chẳng phải chính là địa điểm hành hung tốt nhất hay sao?
Nhưng thuộc hạ của Lư công tử biết công tử đang ở đây, vì vậy lúc hai người dắt ngựa bám theo Dương Phàm phát hiện ra hắn men theo Khúc giang tiến thẳng đến đây, nơi dừng chân chính là Phù Dung viên, một trong hai người liền nhanh chóng cỡi ngựa băng rừng đến đây, vội vàng xin chỉ thị của Lư công tử, xem có cần đổi thời gian hay không, để tránh khỏi ảnh hưởng đến hứng thú của công tử.
Lư công tử tuy không có hứng thú đặc biệt với việc chạy đến xem thủ hạ của gã xử tử một quan viên triều đình là kẻ địch của đại huynh mình như thế nào, nhưng nếu hai bên đã trời xui đất khiến vô tình gặp nhau, thì gã cũng không ngại xem xem. Vì vậy, việc này không hề làm mất đi hứng thú của gã, hứng thú của gã vẫn rất tràn trề.
Lư công tử mặt mày hớn hở, cây quạt nhỏ phe phẩy càng thêm tiêu sái. Nan quạt làm bằng ngà voi, đế bằng vải trắng, họa tiết thì dùng thủ pháp thêu hai mặt, một mặt úp vào trong là hỉ thước đậu cành, một mặt lộ ra ngoài lại là khổng tước xòe đuôi, mẫu đơn và hoa mai đan vào nhau, một con khổng tước xòe rộng chiếc đuôi sặc sỡ, cực kỳ giống với vẻ mặt dương dương tự đắc của Lư công tử.
- Khẩu khí lớn quá nhỉ! Ngươi muốn tính sổ gì với ta đây?
Lư công tử nghe thấy lời Độc Cô Vũ, lập tức u ám tiếp lời.
Độc Cô Vũ liền quay đầu lại, hai người bốn mắt gặp nhau, nhất thời ngây ra. Độc Cô Vũ kinh ngạc nói: - Lư Tân Chi?
Lư công tử cũng ngạc nhiên nói: - Độc Cô Vũ?
Độc Cô Vũ trông thấy người quen, liền thở phào nhẹ nhõm. Đối phương đã bày trận thế này rồi, nếu là người không quen biết, y còn thật sự e rằng đối phương chẳng chút kiêng nể. Độc Cô Vũ lớn tiếng nói: - Nhị lang là bằng hữu của Độc Cô Vũ. Hôm nay mời hắn đến Khúc Trì dự yến, Lư huynh bày trận thế này là có dụng ý gì?
Lúc này Lư Tân Chi cũng đã định thần trở lại. Mệnh quan triều đình gã dám giết, nhưng giết cũng phải giết sao cho không để lại vết tích, cứ cho là không thể biến hắn thành một một cái chết tình cờ thì cũng phải không để cho ngươi ta nắm được cán dao mới được. Nếu không thì trận phong ba này, ngay cả gã cũng không gánh vác nổi. Hiện giờ gã đã điều người đến rồi, đã dàn trận tất sát cả rồi, bất kể là ai trông thấy, cũng đều chẳng có lý gì mà thu tay vào lúc này. Lúc này thu tay lại, Dương Phàm sẽ chịu bỏ qua sao?
Chỉ là gã vốn định bất kể ai trông thấy chuyện này cũng đều nhất loạt giải quyết sạch, nhưng chẳng ngờ rằng người chứng kiến lại là gia chủ của Độc Cô gia. Lư Tân Chi thầm nghĩ: - Xúi quẩy thế này, sao lại chọn ngay hắn ở hiện trường? Sau khi xong việc phải bịt miệng hắn mới được, không khỏi hao tổn nhiều tâm sức.
Lòng nghĩ vậy, giọng điệu của Lư Tân Chi bèn ôn hòa đi nhiều: - Đại lang, thật ngại quá! Lư mỗ trước đó hoàn toàn không biết hắn hôm nay là khách của huynh, nếu không thì nhất định sẽ bỏ qua hôm nay. Có điều...
Lư Tân Chi khép quạt lại, chỉ Dương Phàm, u ám nói: - Người này là khách nhân của huynh, nhưng lại là cừu nhân của ta! Độc Cô huynh nếu còn muốn nhận người bằng hữu là ta đây, thì xin lùi qua một bên, đợi ta giải quyết xong người này rồi xin thỉnh tội với Độc Cô huynh cũng chưa muộn!
Độc Cô Vũ tức giận nói: - Lư Tân Chi, ngươi đã biết hắn là khách của ta mà còn dám động thủ sao?
Lư Tân Chi cười ha hả nói: - Trận thế của Lư huynh ta cũng đã bày ra cả rồi, đã rút đao ra thì khó tra lại vào vỏ! Giọng nói chợt thay đổi, quát lên một tiếng: - Động thủ!
- Kẻ nào dám! Độc Cô Vũ giang tay ra, chắn trước mặt Dương Phàm, khó khăn lắm mới chặn được phương hướng của tám tên mặc áo bào rộng đang cầm nỏ, lớn tiếng nói: - Lư Tân Chi, ngươi đừng khinh người quá đáng! Nơi đây là Trường An, không phải là trang viên của nhà họ Lư ngươi!
Lư Tân Chi khóe miệng khẽ nhếch lên, lạnh lùng nói: - Ta biết ngươi là cường hào ác bá ở đây, nhưng ta nếu không phải là cường long, há lại dám vượt qua con sông Trường Giang này của huynh. Độc Cô huynh, huynh dọa không nổi ta đâu!
Độc Cô Vũ nói: - Ta dọa không nổi ngươi, còn triều đình thì sao? Nhị Lang là mệnh quan triều đình, giết quan cũng như tạo phản, giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi dám làm xằng làm bậy?
Lư Tân Chi cười nói: - Người của ta đã không chế bên ngoài rồi, sẽ không còn ai vào đây nữa. Những người có mặt ở hiện trường, ta vốn định giết sạch, nhưng không ngờ rằng huynh cũng ở đây, đây là chuyện ngoài dự liệu của ta. Huynh và ta quen biết đã lâu, ta cũng không nhẫn tâm thủ tiêu cả huynh... Ha ha, còn không mau lôi Độc Cô công tử ra! Tránh để hắn ở giữa khó xử!
Hai cao thủ đô vật thân hình khẽ động, cánh tay đưa về phía Độc Cô Vũ, hai bả vai dịch chuyển, tựa như chấn động cả một ngọn núi. Người còn chưa đến, khí thế đã bức người ta đến mức thở không ra hơi.
Độc Cô Vũ bị chọc giận, phẫn nộ quát lên: - Họ Lư kia! Ngươi thật quá ngông cuồng, đừng cho rằng Độc Cô gia ta sợ Lư phiệt các ngươi! Đây là Quan Trung, không phải là Sơn Đông của các ngươi! Ngươi dám coi ta như vô hình, bọn ta cùng lắm thì giải quyết triệt để đi. Ngươi dám làm khách quý của ta bị thương, có tin ta đem chuyện này nói toạc ra cho cả thiên hạ biết không?
Lư Tân Chi mí mắt rũ xuống, thản nhiên nói: - Ta không tin! Huynh dám làm thế, chính là kết thành tử thù với Lư gia ta! Đừng nói hắn chỉ là một vị khách của huynh, cứ cho hắn là cha ruột của huynh đi chăng nữa, nếu cái giá phải trả là cả gia tộc, ta tin huynh cũng sẽ không tuyên chiến với Lư thị ta. Vì huynh là trưởng tộc!
Độc Cô Vũ dường như bị gã nói trúng tim đen, sắc mặt tái mét, thân hình run rẩy.
Lư Tân Chi lại nói tiếp: - Nếu không phải ta chắc chắn ở điểm này, ta sớm đã giết luôn cả huynh rồi, tuy thế sẽ phiền phức hơn một chút, nhưng chỉ cần tay chân ta đủ sạch sẽ, Độc Cô thế gia huynh liệu có thể làm khó dễ được ta sao? Ta còn phải uốn nắn cho huynh ở một điểm, Độc Cô huynh, ta không phải muốn làm hắn bị thương, mà là... giết hắn!
Dương Phàm vẫn đứng đó, nếu nói lúc đầu hắn không hề có cơ hội tháo chạy, thì khi Độc Cô Vũ giang hai cánh tay như gà mẹ bảo vệ con thay hắn ngăn trở kình nỏ, hắn không phải là không có chút cơ hội nào. Khúc giang nước sâu, chỗ sâu nhất không biết bao nhiêu, nhưng Dương Phàm đã có thể mặc sức vẫy vùng giữa biển khơi, chỗ này đối với hắn mà nói dĩ nhiên không phải là vấn đề.
Nếu trong khoảnh khắc Độc Cô Vũ giang hai cánh tay che chắn cho hắn, Dương Phàm nhảy xuống sông đào thoát, dựa vào khả năng bơi lội của hắn, những kình nỏ kia chưa chắc đã có thể bắn trúng. Nhưng Dương Phàm vẫn không hề động đậy, tiếp tục đứng đó nghe người đang muốn giết chết mình tỏ vẻ hung ác. Đáng tiếc hắn nghe lâu như vậy, ngoại trừ biết người này họ Lư, tên gọi là Tân Chi, xuất thân từ đại gia tộc ở Sơn Đông ra, những điều khác vẫn hoàn toàn không biết gì cả, hắn không thể không nói.
Dương Phàm ho một tiếng, nói: - Vị Lư công tử đây, tại hạ nghe ngài nói hồi lâu, đáng tiếc còn chưa biết tại hạ và ngài rốt cuộc là có thù hằn gì? Các hạ quân tử phong độ, dù sao cũng không thể chưa dạy dỗ mà đã trừng phạt đấy chứ? Có phải cũng nên cho tại hạ được chết một cách minh bạch không?
Lư Tân Chi nhìn chằm chằm Dương Phàm trong chốc lát, đuôi mày khẽ nhướng lên, mỉm cười: - Thân dù rơi vào đường cùng, vẫn còn gan dạ như vậy, thật khiến người ta bái phục! Lư mỗ trước giờ vẫn luôn khâm phục dũng sĩ, đáng tiếc, lại không thể vì vậy mà bỏ qua cho ngươi. Hôm nay, ngươi không chết không được! Ngươi muốn biết lý do chết, cũng dễ...
Lư Tân Chi thần sắc chợt nghiêm lại, lạnh giọng nói: - Vì... ngươi là kẻ địch của đại huynh ta! Đại huynh ta hao tâm tổn sức tổ chức xây dựng ở Trường An nhiều năm, giờ đây cả cơ nghiệp quý báu đều bị hủy hoại trong chốc lát, truy tìm nguồn gốc, chưa hẳn không có nguyên nhân là vì ngươi. Đại huynh chẳng thèm giết ngươi, kẻ làm đệ đệ ta đây, dĩ nhiên phải thay huynh ấy làm giúp mới phải!
Dương Phàm mày nhọn như đao khẽ nhăn lại, nhíu chặt trong giây lát, rồi lại từ từ giãn ra, trong mắt lộ ra vẻ thư thái: - Khương công tử?
Lư Tân Chi giọng điệu căm hận nói: - Không sai!
Dương Phàm hơi gật gật đầu, tự nhủ nói: - Hóa ra là Khương công tử họ Lư? Đúng rồi, họ Lư vốn là từ họ Khương, hắn muốn dùng tên họ giả, dĩ nhiên lấy họ Khương là hay nhất. Ha ha, nói vậy, các ngươi là Lư thị ở Phạm Dương?
Lư Tân Chi mỉm cười cao ngạo, không hề đáp lại, tỏ vẻ chẳng thèm trả lời. Hắn thu quạt lại, ngón tay thủ sẵn một viên minh châu to như quả long nhãn, cao giọng nói: - Trước khi hắn chết, ai có thể kiếm được hạt châu này, bổn công tử sẽ trọng thưởng hậu hĩnh.
Lư Tân Chi búng ngón tay, viên minh châu liền lao vút theo một đường cong trong không trung, dưới phản chiếu của ánh mặt trời, tỏa ra ánh sáng bảy màu, tựa như một dải cầu vồng sau cơn mưa.
Dải cầu vồng một đầu giống như còn buộc trên tay Lư công tử, đầu kia đã rơi vào dòng nước trong vắt. Mấy nô lệ Côn Lôn đứng sau lưng Lư công tử chen lấn tranh nhau bổ nhào về phía dòng sông.
- Ào ào! Mấy nô lệ Côn lôn lần lượt nhảy vào dòng sông. Cùng lúc đó, bốn cao thủ đô vật đang chậm rãi tiến về phía trước cũng đột nhiên gia tăng tốc độ, mạnh mẽ bổ nhào về phía Dương Phàm.
Bọn hắn từ bên cạnh Độc Cô Vũ phóng như bay qua, đạp đến mức tảng đá dưới chân rung động tựa như tấm ván gỗ, "thình thịch" vang lên âm thanh kinh tâm động phách. Lúc thân hình cao lớn đó từ bên cạnh Độc Cô Vũ rít lên lao đi, giống như bốn con trâu đực phát cuồng từ bên cạnh Bắc Lộc phóng qua, Độc Cô Vũ lạnh run, cuối cùng cũng không có dũng khí ngăn lại.
Y cũng có thị vệ, nhưng không mang theo bên người. Y làm sao biết được đến đầu cầu đón khách lại đón được một màn như thế này? Hơn nữa Lư Tân Chi đã chuẩn bị kỹ càng, cứ cho là y mang theo hai tên thị vệ đến, e là cũng chẳng làm nên trò trống gì. Sự xấc xược của Lư Tân Chi khiến y vừa tức giận vừa căm hận, nhưng sự uy hiếp của Lư Tân Chi cũng khiến y âm thầm phát lạnh, y còn thật sự sợ rằng Lư Tân Chi hạ quyết tâm, làm thịt luôn cả y.
Vì vậy, lúc bốn gã gấu đực phẫn nộ từ bên người y lao đi, y không đủ dũng khí để ngăn cản lại.
Lúc bốn cao thủ đô vật đánh về phía Dương Phàm, Dương Phàm xoay người ra sau, tựa như một con báo đi săn lao về phía Lư Tân Chi. Trâu chạy phía sau, báo săn phía trước, giống như cùng đánh về phía Lư Tân Chi. Dương Phàm đợi mãi đến lúc này, là vì muốn xác nhận thân phận của đối phương, hiện giờ chân tướng đã rõ, dĩ nhiên còn muốn bắt được tướng giặc.
"Bịch bịch bịch"
Quyền, chưởng, thoái, cước, chỉ trong khoảnh khắc không biết đã sử dụng bao nhiêu công phu để giao đấu. Có điều trong nháy mắt, Dương Phàm và hai tên thị vệ lao đến trước người Lư Tân Chi đã giao đấu hơn mười hiệp. Bên cạnh Lư Tân Chi còn có hai thị vệ nữa đang đứng, giữ sức chờ đợi.
Hai thị vệ lao đến đều là người có công phu khổ luyện, quyền cước đấu nhau với Dương Phàm, phát ra những âm thanh công phá khiến người ta phải khiếp sợ, tay chân Dương Phàm đã hơi tê.
Hắn nắm chắc khả năng đốn ngã được hai gã này, nhưng cần phải có thời gian. Đốn ngã được hai người này, phía sau lại còn hai người nữa. Lúc này bốn tay đô vật đã lao đến, giống như hai con sóng lớp lớp kéo đến, mạnh mẽ đập về phía Dương Phàm. Nếu để bọn hắn hết sức vật ngã thật, e là sẽ trực tiếp bẻ gẫy thắt lưng Dương Phàm.
Đấu cùng bốn tên cẩu hùng này, chỉ có thể dùng công phu khéo léo, nếu lấy cứng đối cứng, họ có thể dựa vào thể trọng để áp chế Dương Phàm. Nhưng cây cầu nhỏ hoàn toàn không quá rộng, nào có chỗ để Dương Phàm tùy ý xoay chuyển. Dương Phàm nghiêng người như nhành liễu, thân người lủi thoát ra ngoài giống như một chú vượn linh hoạt, một tay ôm lấy thành lan can bằng đá, toàn cơ thể rít lên, treo lơ lửng trên sông.
- Vèo vèo!
Thân thể vừa mới thò vào bên trong cầu, hai cây nỏ tiễn lại không chút kẽ hở bắn về phía tính mệnh đang treo lơ lửng.