- Ngươi dự định thế nào? - Mã Kiều sáng mắt lên nhìn Dương Phàm, nói: - Giết một cách minh bạch là không được, ta và ngươi đều có vợ có con rồi, không thể không tính tới người nhà. Nói vậy là ngươi đã có kế sách vẹn toán, cả đời này ta và ngươi là huynh đệ, ngươi nói làm thế nào, Mã Kiều ta sẽ làm như thế.
Dương Phàm cười, hắn sớm biết Mã Kiều nhất định sẽ đồng ý, nhưng hắn vẫn phải hỏi một câu, nếu Mã Kiều có chút chần chừ nào, hắn sẽ bỏ ý định để Mã Kiều tham dự vào trong đó. Mã Kiều có mẹ già ở nhà, có vợ trẻ con thơ, suy xét cũng là điều thường tình của con người, hắn không muốn dùng tình huynh đệ để bắt ép huynh đệ.
Hiện giờ Mã Kiều xúc động đồng ý, Dương Phàm đương nhiên vui mừng.
Dương Phàm trầm giọng nói: - Lúc hoàng hôn, có tổng cộng mười chín trại Tạ Man ở ba khe suối, hai đợt tấn công vào huyện thành Ba Giang.
Con ngươi Mã Kiều chợt co rút lại, kinh ngạc nói: - Tạo phản?
Dương Phàm nói: - Đúng vậy! Sự hung ác của Lưu Quang Nghiệp đã kích động tới sự tức giận của hai bộ lạc khe suối Đông Tạ, và Tây Tạ, hai bộ lạc này chỉ cần đánh vào huyện thành Ba Giang, mặt khác sau khi các trại đều hưởng ứng kế đó là Kiếm Nam Đạo, rồi Lĩnh Nam Đạo, Kiềm Trung Đạo cũng dấy lên lửa lan tràn.
Mã Kiều vội vàng nói: - Ta chỉ có ba trăm quân sĩ thôi. Họ Tống kia không đáng tin sao? Nếu hắn không có sức bảo vệ thành, ta sẽ bảo vệ ngươi rời khỏi đây
Dương Phàm không biết nên khóc hay cười, vội hỏi: - Tai sao ngươi không hỏi ta làm sao mà biết?
Mã Kiều không cho là đúng, nói: - Hỏi gì chứ? Ngươi vẫn luôn thần thông quảng đại, nghe được tin này thi có gì là chuyện kỳ lạ chứ?
Dương Phàm thở dài nói: - Ngươi thật là chẳng động não gì, chẳng để tâm gì cả. Ta sở dĩ biết, là vì trên đường tới Ba Giang, đã bị trúng tên của Tạ Man, từng rơi vào tay bọn họ.
Mã Kiều “à” lên một tiếng, nói: - Vậy sau đó là ngươi đại phát thần uy, mở một đường máu chạy trốn ra khỏi Man trại.
Dương Phàm xoa mũi, ngượng ngùng nói: - Ta thực sự muốn nói khoác một chút như vậy, nhưng nói khoác với huynh đệ mình, có vẻ không có gì hay ho lắm.
Trện thực tế thì …là bọn họ thả ta ra đấy.
- Hử?
Mã Kiều xoay con mắt, nghi ngờ nói: - Chẳng lẽ Động chủ Tạ man hoặc là con gái người ta si mê ngươi, mà người đồng ý ở rể, làm con rể nên đã chuyển nguy thành an rồi?
Những lời này cũng không phải là Mã Kiều vờ ngớ ngẩn mà là cố ý trêu chọc.
Dương Phàm lườm gã nói: - Khi ta ở Diêu Châu từng có ân với một vị thủ lĩnh, hình như nàng có tặng ta một chuỗi vòng cổ Lang Nha. Tạ man kia chặn đường dùng thuốc mê thổi tiễn bắt lấy ta, vốn là sẽ chém giết ta, kết quả nhìn thấy chiếc vòng cổ cất ở trong ngực ta…
Dương Phàm hít vào một hơi, nói: - Ở đất Tây Nam tuy giao thông không tiện, nhưng không phải là không có liên lạc giữa họ, bên trong vẫn ở tại núi sâu, đầm lầy có tập tính giống với Tạ man, quan hệ chặt chẽ, đồng thời lại vô cùng hòa hảo. Tạ Man này thấy chiếc vòng cổ trên người của ta, liền biết ta không phải là người Hán phá hoại, đương nhiên không giết ta.
Mã Kiều thu lại vẻ mặt, cười hì hì, bình tĩnh nói: - Không giết ngươi, cũng không vì vậy mà nói cho ngươi biết thông tin là bọn họ sẽ tấn công huyện thành Ba Giang? Hẳn là còn có ẩn tình khác?
Dương Phàm há miệng nói: - Đúng vậy! bọn họ không chỉ phát hiện ra tín vật của thủ lĩnh Khỏa Man, còn phát hiện thánh chỉ trong người ta, trong số bọn họ trùng hợp có người nhận ra được thánh chỉ, đương nhiên muốn biết rõ thân phận của ta. Sau khi bọn họ hiểu rõ thân phận của ta, ta cũng đã biết được những tai họa mà Lưu Quang Nghiệp gây ra ở các thôn trại ở Man châu từ miệng họ, điều này khiến cho từng người bọn họ đều cảm thấy bất an, bị bắt buộc phải phản kháng.
Dương Phàm gắt gao nhìn chằm chằm Mã Kiều, từng tiếng một nói: - Việc bọn họ phản kháng là thật, nhưng bọn họ chỉ dự định cướp giết những người Hán cho hả giận, còn về những việc thổ binh mà Lưu Quang Nghiệp đi bắt ép dẫn theo đi quấy rối, cướp trại này, Tạ Man không đủ cương quyết như Ô Man không làm gì cả, cho nên…
Dương Phàm vươn ngón tay ra, khoan thai ấn vào mũi mình: - Chủ ý tấn công huyện thành Ba Giang này, không phải là chủ ý của bọn họ, mà là chủ ý của ta.
- Gì cơ?
Mã Kiều lúc này thật sự giật mình, nhưng vẻ kinh ngạc trên mặt ngưng tụ lại, rồi dần giãn ra, Mã Kiều nói: - Ngươi không có khả năng cổ động Tạ man tạo phản, mà điều này cũng không có nửa phần ưu đãi với bọn họ. Hay là…, mấu chốt ngay ở chỗ ngươi chỉ muốn giết lưu Quang Nghiêp?
Dương Phàm nở nụ cười hớn hở, gật đầu nói: - Không sai! Một khi Tạ Man công thành, trong thành nhất định đại loạn, trong cái huyện thành Ba Giang bé nhỏ này căn bản không có bao nhiêu thổ binh, binh chủ lục của gia tộc Tống thị cũng không ở đây, quân coi giữ trong thành ngăn cản không nổi sự công kích của chín trại Mạn binh, chỉ cần bọn họ vào thành…
Ánh mắt Mã Kiều chợt lóe lên, chậm rãi tiếp lời: - Công thành lúc chạng vạng, lúc công vào thành, sợ trời đã tối om như mực. Trong thành đại loạn, người Man này lại không có tác phong quân ngũ, luôn thích tụm năm tụm bảy, tán binh tác chiến, đến lúc chắc chắn toàn thành sẽ loạn, khi đó nếu Lưu Quang Nghiệp bị chết…
Dương Phàm mỉm cười nói: - Lúc đó Lưu Quang Nghiệp chết rồi, ai biết được hắn chết trong tay ai? Cho nên, việc ta muốn ngươi làm chỉ là chống cự không cần ngoan cường, đầu của Lưu Quang Nghiệp, ta tới lấy.
Mã Kiều nhíu mày, nói: - Lưu Quang Nghiệp vừa chết, món nợ này chắc chắn sẽ tính trên đầu Tạ man, triều đình liệu có giận dữ vì điều đó mà phái trọng binh tới bao vây tiễu trừ không?
Dương Phàm thản nhiên nói: - Sẽ không! Bùi Hoài Cổ ở Diêu châu đã nhận được ý chỉ của thiên tử, từ nội dung ý chỉ thì thấy, chư Đạo phía Nam đều đã tạo phản, Hoàng đế có chút luống cuống, bà ta phải trấn an, chứ không phải là bao vây tiêu diệt, không phải là điều động toàn bộ binh mã của triều đình tiến về phía Nam. Vì vậy, sau khi Lưu Quang Nghiệp chết, Tạ Man sẽ lui lại, bổn khâm sai thì ra mặt chiêu an, chư Man quy hàng, không phải rất tốt sao?
Mã Kiều xoa tay, hưng phấn nói: - Kín mít không chút khe hở. Dương Phàm nói: - Tuy nhiên, trước đó, ta cũng không biết ngươi tới đây, cho nên bây giờ ta phái người mang theo vòng cổ Lang Nha của ta ra khỏi thành một chuyến, tìm cách liên lạc với bọn họ. Cũng may, lính của ngươi là người duy nhất trong thành đang mặc chế phục của triều đình, dễ dàng phân biệt, bằng không tất sẽ có phiền toái.
Mã Kiều nói: - Cái này dễ thôi! Ta ở trong quân đã nhiều năm, sao có thể không có ba tới năm tâm phúc chứ? Vòng cổ đưa ta, ta phái người đi.
Hai người vừa nói tới đây, binh linh trông coi đột nhiên cao giọng nói: - Tôn lang trung, ông muốn gặp Dương lang trung sao?
Giọng gã cao lên, chính là nhắc nhở người trong phòng có người tới, Dương Phàm ra hiệu với Mã Kiều, để gã ở lại trong phòng, còn mình thì bước nhanh ra ngoài cửa, đứng lại, Tôn Vũ Hiên cầm một đạo thánh chỉ, vội vàng tới.
- Dương lang trung, đây chính là thánh chỉ mà khi chúng ta tới Dạ Lang đã nhận được.
Dương Phàm gật đầu, nhận lấy mật chỉ trong tay y, kiểm ra sáp phong và xi gắn không sai, liền lấy thanh chủy thủ sắc bén bên hông ra rạch mở xi sáp phong, lấy thánh chỉ trong ống trúc ra, chậm ra mở ra đọc...
Tôn Vũ Hiên đứng ở đối diện, chỉ thấy thánh chỉ từ từ mở ra, che trước mặt Dương Phà, đứng ở phía y nhìn không rõ, chỉ nhìn thấy một màu vàng sáng rực phát ra từ thánh chỉ.
Lại nói tiếp, Tôn Vũ Hiên tuy là quan ở Kinh thành, nhưng chưa từng thấy qua thánh chỉ, bởi vì mình chưa từng nhận được thánh chỉ, cũng không nhìn kỹ, rõ ràng sự kiên trì chịu đựng đã để ở Nhị long diễn châu rồi.
Hai cái kim long giương nanh múa vuốt, đánh về giữa là một viên Bảo Châu. Hai cái kim long đều ở bên cạnh, đều lộ ra một cái đầu rồng, mắt rồng cũng theo bằng kim tuyến, ở giữa dường như có trộn một màu đỏ tươi, trong kim một màu đỏ, nhìn rất sống động.
Một lát sau, thánh chỉ từ từ hạ xuống, lộ ra con mắt của Dương Phàm. Hai mắt Dương Phàm lộ ra sự mê man, sắc mặt âm tình bất định, rõ ràng dừng ở trước mặt Tôn Vũ Hiên, nhưng tâm trí không biết đi tới nơi nào rồi.
Tôn Vũ HIên hơi nhíu mày, lo lắng nói: - Hủ lang trung, ngươi không sao chứ?
- Ồ, ta không sao.
Dương Phàm tỉnh lại, mỉm cười nói: - Không sao. Trên thánh chỉ nói…Trước tiên ngươi hãy tìm Hồ ngự sử tới đây, ta nói cho các ngươi cùng biết. Ngoài ra, tôn huynh, hãy dẫn người Man đã dẫn vào Tống phủ tới đây, phiền ngươi giúp Hồ ngự sử lấy một vài khẩu cung của họ, tối, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.
Tôn Vũ Hiên không nói nhiều, gật đầu đồng ý, liền ra khỏi chỗ Dương |Phàm
Cửa phòng vừa đóng, mã Kiều từ trong nội thất đi ra, hỏi: - Có chuyện gì vậy ?
Mã Kiều không nói nhiều lời, nhận lấy thánh chỉ nhìn lướt qua, xem tỉ mỉ rồi trả lại cho Dương Phàm nói: - Trong mười chữ, ta chỉ nhận ra một, tốt nhất là ngươi nói đi
Dương Phàm trừng mắt nhìn y nói: - Không biết chữ thì tập binh thư thế nào? Không tập binh thư, làm đại tướng thế nào ?
Mã Kiều bĩu môi nói: - Nhiều đại tướng quân trong quân đều không biết chữ đấy thôi, giấy binh thư là cái chết, trên chiến trường dậy binh thư mới là sống. Đại tướng quân không biết chữ này, đều lập được chiến công hiển hách đấy thôi
Dương Phàm hừ một tiếng, không để ý tới lời ngụy biện của y, nói: - Trên thánh chỉ nói, những người trong Ngự sử đài đã phụ thánh ân, giả mạo ý của thiên tử, quấy rầy địa phương, ức hiếp kẻ yếu, đến nỗi nảy sinh dân biến, thiên tử nghe thấy rất giận dữ. Thiên tử cho ta quyền tự quyết, thấy ai lộng quyền, có thể tiền trảm hậu tấu.
Mã Kiều nghe xong há to miệng, sau một lúc lâu mới hú lên một tiếng quái dị, lập tức che mồm, nhỏ giọng hưng phấn nói: - Nói như vậy, không cần phải để Tạ man công thành rồi? Chỉ cần có khẩu cung của mấy người Man này, ngươi có thể danh chính ngôn thuận xử trảm Lưu Quang Nghiệp tại chỗ.
Dương Phàm chậm rãi gật đầu, nói: - Ừ.
Mã Kiều đưa tay nói: - Vòng cổ Lang Nha đưa cho ta?
Lông mày Dương Phàm nhíu lại nói: - Làm sao?
Mã Kiều nói: - Ta cử người đi nói cho họ biết, không cần công thành nữa.
Dương Phàm chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi thong thả trong phòng, trầm ngâm, không nói lời nào.
Mã Kiều nhíu mày nói: - Làm sao? Còn có vấn đề gì à?
Dương Phàm lắc đầu nói: - Không được! Thành, vẫn phải tấn công! Chỉ là, ta không cần phải giết Lưu Quang Nghiệp một cách lung tung, thành cũng không cần phải thật sự công phá. Sau khi ổn định loạn quân, ta sẽ đem hành vi phạm tội của Lưu Quang Nghiệp bày tỏ rõ với thiên hạ, xử phạt hắn ở mức độ cao nhất của pháp luật, như vậy hiệu quả tốt hơn nhiều so với việc giết hắn một cách lặng yên không một tiếng động.
Mã Kiều nghi ngời nói: - Không cần như thế chứ? Đến lúc đó có người làm chứng, có khẩu cung, có ngươi, Hồ Nguyên Lễ, Tôn Vũ Hiên làm chứng, chem. Đầu của hắn có có thể có nghi ngờ sao?
Dương Phàm cười, nói: - Không, không phải là vì lấy đầu của hắn ! Căn bản vì giết Lưu Quang Nghiệp mà muốn bọn họ công thành, chẳng qua là thuận tay khoắc lên trong kế hoạch của ta một khâu, hiện giờ tuy giết Lưu Quang Nghiệp có lý do quang minh chính đại, nhưng kế hoạch này nếu muốn thực thi, nếu không có kế hoạch hẳn hoi sẽ bị hỏng hết.
Mã Kiều nhíu mày, không nói gì.
Dương Phàm từ từ bước tới trước mặt gã, nghiêm túc nói: - Tin ta đi, người huynh đệ! Ta biết, công thành tất có thương vong, nhưng không cần thiết, quả thật không nên để họ tấn công thành nữa. Nhưng ta có lý do nhất định phải làm như vậy, hiện giờ có thể có chút thương vong, nhưng về sau có thể tránh được thương vong gấp mười gấp trăm lần.
Mã Kiều chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, mặt giãn ra cười nói: - Được! Ngươi không chịu nói, ta sẽ không hỏi! Ta đã tin ngươi, sẽ làm theo lời ngươi là được.