Lưu Quang Nghiệp vừa thấy Hồ Nguyên Lễ, không khỏi kinh ngạc.
Hồ Nguyên Lễ và lão cùng là Ngự sử, tuy một người là Ngự sử tả đài, một là người của Ngự sử hữu đài, hai đài bệ thế như nước lửa, nhưng cùng tồn tại trong môn nha môn, đương nhiên là biết nhau.
Lưu Quang Nghiệp kinh ngạc, chợt không ngờ Hồ Nguyên Lễ lại mắng chửi mình, sợ hãi nói: - Hồ ngự sử! Sao ngươi lại ở đây.
Hồ Nguyên Lễ cả giận nói: - Bổn quan phụng chỉ đi tuần Chư Đạo, tìm hiểu những việc giết người bừa bãi không hợp pháp của các ngươi! Lưu Quang Nghiệp, ngươi phạm phải huyết án ở Man châu, hại chết bao nhiêu oan hồn, nói ra không hết tội! Bổn quan nhất định tấu lên triều đình, không để Lưu Quang Nghiệp ngươi coi thường vương pháp, đòi công đạo cho thiên hạ, Hồ Nguyên Lễ thề không bỏ qua.
Lưu Quang Nghiệp nghe nói triều đình phái người khác tới giám sát hành tung của họ, trong lòng kinh ngạc, nhưng vừa nghe Hồ Nguyên Lễ lên án như vậy, Lưu Quang Nghiệp không hài lòng, tạm thời kiềm chế sự kinh hoảng trong lòng, nói: - Hồ ngự sử, ngươi thân là đại thần triều đình, sao lại tin vaò lời ăn nói lung tung, phỉ báng bản quan! Bản quan phụng chỉ phá án, có tội gì chứ? Nghịch tặc mưu phản, ắt phải xử trảm, treo đầu thị chúng, là để bọn chúng sợ hãi, ngươi tự dưng phỉ báng, có bằng chứng gì?
Tôn Vũ Hiên xuống xe xong, vừa thấy Lưu Quang Nghiệp lại mang theo nhiều đầu người, phía sau còn áp tải theo rất nhiều phụ nữ và trẻ em, đã tức tới da mặt phát tím, chỉ là để y xác nhận hắn có thể thao thao bất tuyệt, để y mắng người thì miệng lưỡi lại không lưu loát như Hồ Nguyên Lễ, mà để y một hơi mà kể ra hết tội danh dài như vậy đó không phải là sở trường của y, đó là bản lĩnh của Ngự sử, cho nên y chỉ đứng một bên mà nhìn, để mặc Hồ Nguyên Lễ mở miệng nói. Hiện giờ nghe thấy Lưu Quang Nghiệp trước mặt còn dám ngụy biện, Tôn Vũ Hiên cười một tiếng nói: - Bằng chứng? Ngươi còn muốn bằng chứng sao?
Y run rẩy đi về phía trước hai bước. Tôn Vũ Hiên đang lúc tráng niên, không phải là quá già nua. Chỉ là hễ nghĩ tới cảnh tượng thê thảm chứng kiến vừa rồi, con mọt sách này chuyên vùi đầu vào chồng công văn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng tàn ác nào tương tự như vậy, hai chân liền run lên.
- Theo luật triều đình, dù có mưu phản, mặc dù chí thân cũng không giết người già trẻ nhỏ và phụ nữ, ta ở đó tận mắt nhìn thấy những thi thể kia, có cả người già tóc trắng xóa, có cả thiếu niên chưa tới hai mươi, còn có cả rất nhiều phụ nữ. Trong số người chết đó có bảy tám phần đều là người già, phụ nữ và trẻ em.
Lưu Quang Nghiệp! Lẽ nào một ông lão bảy mươi cũng muốn tạo phản? Lẽ nào, trẻ con còn trong tã cũng muốn tạo phản? Lẽ nào những phụ nữ kia cũng muốn tạo phản? Lưu Quang Nghiệp, ngươi! Ngươi thật đáng chết! Tội ngươi nặng như vậy, có chết vạn lần cũng khó mà đền hết những tội ác mà ngươi gây ra.
Lưu Quang Nghiệp trấn định lại, ngồi trên ngựa nhẹ nhàng vỗ tay, mỉm cười chế nhạo nói: - Hay! Nói rất hay! Mắng rất hay! Dõng dạc lắm! Hai vị môi đỏ răng trắng, kẻ xướng người họa, thật là một ca khúc hoàn hảo.
Lưu Quang Nghiệp giả vờ giả vịt ngửa mặt lên trười cười lớn ba tiếng, mặt lại trầm xuống, nói: - Ngươi nói ta có tội thì ta có tội sao? Bổn khâm sai phụng chỉ phá án, tự suy xét kỹ những việc đã làm, tất cả đều là vì triều đình, tuyệt không có chút tư tâm, bổn quan phá án chí công vô tư, thì sợ gì hai người chửi bới.
Lão khinh thường liếc nhìn hai người nói: - Bổn quan phụng chỉ phá án, xử lý vụ án lưu nhân mưu phản, nếu các ngươi chịu trách nhiệm giám sát, vậy đứng một bên xem là được rồi. Bổn quan làm việc, không thẹn với lương tâm, trước mặt hoàng đế, cũng không sợ đánh trận bút chiến với các ngươi.
Lưu Quang Nghiệp phất ống tay áo một cái, giọng nói mãnh liệt ra lệnh: - Đi! Treo cái đầu người mưu phản này lên. Răn đe.
Những thổ binh kia là quan binh bản địa, việc gì cũng phải thận trọng tuân thủ pháp luật. Nhưng từ khi cùng với vị Lưu khâm sai này giết người cướp của, dọa nam nạt nữ, còn thổ phỉ hơn cả thổ phỉ, những ngày giết người đó thật sự vô cùng khoái ý. Dục vọng của con người một khi mất đi sự trói buộc, thiện niệm trong lòng cũng bị con trùng tham lam ăn mòn hết rồi.
Ngay từ đầu khi dưới trướng của Lưu Quang Nghiệp nghe lão sai phái, số thổ binh này còn có chút phản cảm đối với những hành vi cưỡi đầu cưỡi cổ người khác của Lưu Quang Nghiệp, nhưng sau khi nếm những ngon ngọt, lại đi theo lão, phục tùng lão, vừa nghe lão có sai bảo, lập tức áp giải phạm nhân, tiếp tục đi lên trước.
Sự đối đáp giữa hai bên, những Tạ Man bị bắt kia nghe thấy hết trong tai, trong đó có một vài người không hiểu tiếng Hán, không hiểu rõ hai bên nói gì, có những người tuy nghe hiểu, nhưng sợ đao thương của thổ binh cũng không dám nói gì.
Nhưng trong đó có một phụ nữ nghe hiểu được cuộc nói chuyện giữa hai bên, nghe nói hai người này cũng là khâm sai, nghe ngữ khí của họ là đối đầu với Lưu Quang Nghiệp này, biết cơ hội khó có được, lập tức xông lên, kêu lên: - Khâm sai đại nhân, chúng ta bị oan! Chúng ta bị oan à!Luu Quang Nghiệp lạm sát người vô tội, giết người bừa bãi, xin Khâm sai đại nhân chủ trì công đạo cho chúng ta.
Có người dám giáp mặt phá ư?
Lưu Quang Nghiệp giận tím mặt, quay đầu nhìn lại, thấy có một thiếu nữ trong đám phụ nữ đang kêu oan, mà lại là nữ tử mà lão hài lòng nhất. Nữ tử này là một trong những người đẹp nhất, lão vốn muốn thu nạp về nhà mình, nhưng nếu Miêu nữ này không tán thưởng như vậy, Lưu Quang Nghiệp làm sao mà chẳng tiếc gì mà không giết chứ.
Sắc mặt Lưu Quang Nghiệp trầm xuống, lạnh lùng nói: - Làm càn.
Tên chấp dịch bên tay trái của lão nghe tiếng liền biết ý, da rắn trong tay phút chốc buông ra, vung tay lên, hung hãn đánh về phía Miêu Nữ kia.
- Dừng tay.
Tôn Vũ Hiên hét lớn một tiếng, ngăn cản trước người Miêu nữ, tên chấp dịch kia không kịp thu tay lại, “ba” một tiếng quất vào vai Tôn Vũ Hiên, khiến y đau rát. Mùa hè mặc quần áo mỏng, đầu vai lập tức xuất hiện một vết máu.
Lưu Quang Nghiệp nghe thấy Tôn Vũ Hiên cản trở, trong lòng càng tức giận, chỉ vào Miêu nữ kia nói: - Giết ả cho ta! Kéo thi thể diễu phố.
Hai binh sĩ lập tức rút đao ra, xông về phía Miêu nữ kia, Tôn Vũ Hiên chịu đau giơ hai tay, bảo vệ trước nàng, lạnh lùng nói: - Ai dám động thủ?
Hồ Nguyên Lễ thấy Lưu Quang Nghiệp tùy ý giết người trước mặt họ, cũng không khỏi tức giận cả người run rẩy, lạnh lùng nói: - Lưu Quang Nghiệp, ngươi thật to gan! Trước mặt bọn ta cũng dám giết người.
Mã Kiều lần này cũng về thành Nam cùng họ, chỉ mang theo bốn binh sĩ, năm người vốn luôn dừng ở một bên, thấy mấy vị quan to triều đình này can thiệp vào, mắt thấy rõ tình hình, tay của Mã Kiều “bốp” một tiếng đáp lên chuôi đao, từ từ rút đao ra khỏi vỏ. Bốn binh sĩ vừa thấy Lữ soái có hành động, lập tức cũng dựng trường thương lao về phía trước.
Lưu Quang Nghiệp liếc nhìn, nghiêm nghị nói: - Làm sao? Các ngươi muốn ám sát bản khâm sai sao?
Hồ Nguyên Lễ lớn tiếng nói: - Bổn quan không chỉ chịu trách nhiệm đốc sát hành vi việc làm của các ngươi, mà còn chịu trách nhiệm điều tra vụ án mưu phản. Ngươi lạm sát kẻ vô tội, giết người bừa bãi, bổn quan nghi ngờ trong đó có ẩn tình, có quyền ngăn cản hành vi của ngươi, điều tra rõ chân tướng.
Lưu Quang Nghiệp nhíu mày, nói: - Vừa rồi sao không thấy ngươi nói gì? Hồ ngự sử, ngươi thực sự nhận được thánh mệnh không? Ngươi phải biếtgiả truyền thánh chỉ là tội chết đấy.
Hồ Nguyên Lễ nói: - Ta chờ đương nhiên có thánh mệnh trong tay.
Lưu Quang Nghiệp lười biếng vươn tay, nói: - Vậy mời đưa thánh chỉ ra đây, để bản khâm sai nhìn cho rõ.
Thánh chỉ và khám hợp của khâm sai đều trong tay Dương Phàm, Hồ Nguyên Lễ sao có thể lấy được ra? Trong tay y tuy có một mật chỉ khác, nhưng mật chỉ đó cũng là cấp cho Dương Phàm, y không dám tự tiện mở ra xem.
Thần sắc Hồ Nguyên Lễ có chút chần chừ, Lưu Quang Nghiệp ngồi trên ngựa nhìn rõ. Trong lòng lập tức có chút hoài nghi: “Hay là hắn căn bản không phải phụng chỉ khâm sai, chỉ là có công vụ khác, ngẫu nhiên trải qua đây, thấy ta hành sự, liền phô trương thanh thế để dối ta?”
Lưu Quang Nghiệp nghĩ tới đây. Hai mắt hơi híp, trầm giọng nói: - Hồ ngự sử, thánh chỉ đâu? Khám hợp đâu? Ngươi… không thể là nói dối bản quan đấy chứ?
Hai thúc cháu Tống Sở Mộng và Tống Vạn Du nghe vậy cũng cảm thấy căng thẳng, hai người họ ra khỏi thành, thấy mấy trăm binh sĩ hộ tống, đâu còn có thể nghi ngờ thân phận của Hồ Nguyên Lễ và Tôn Vũ Hiên. Hơn nữa, bọn họ là quan địa phương, vốn không để ý tới quy củ như quan viên triều đình, là chưa từng mời lấy ra thánh chỉ để kiểm tra, nếu hai người này thật sự là giả..
Hai thúc cháu liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng lui một bước.
Hồ Nguyên Lễ nói: - Bổn quan đương nhiên là khâm sai thật! Chỉ là, bổn quan vẫn là Khâm sai phó sứ. Khâm sai chính là Lang trung Dương Phàm trong Hình bộ. Thánh chỉ và khám hợp đều trong tay hắn.
Lưu Quang Nghiệp vừa nghe còn có một Dương Phàm, người này chính là người đối đầu lớn nhất của Ngự sử đài, trong lòng đã tin bảy phần, vội vàng hỏi: - Lời này là thật sao? Dương Phàm bây giờ ở đâu?
Hồ ngự sử là một người ngay thẳng, không thể nói láo, nghe vậy khựng lại, lúng túng nói: - Dương khâm sai… và bọn ta phân công nhau hành động, hắn tới Diêu châu điều tra tình hình trước, lúc này…nghĩ chắc là đang trên đường tới Man châu.
Trong lòng Lưu Quang Nghiệp càng khẳng định, ngửa mặt lên trời cười to: - Ha ha ha, đó cũng chính là nói, các người cũng không có thứ gì để chứng minh thân phận của các người, đúng không?
Lưu Quang Nghiệp lập tức cúi đầu, trừng mắt nhìn Hồ Nguyên Lễ, lạnh lùng nói: - Ngươi không có thánh chỉ và khám hợp trong tay, dựa vào cái gì mà trói buộc hành động của bổn khâm sai? Hừ! việc làm của bổn khâm sai, tốt nhất ngươi không cần nhúng tay vào, nếu không, Lưu Quang Nghiệp ta biết ngươi, nhưng kiếm trong tay Lưu Quang Nghiệp không nhận ra người đâu.
Lưu Quang Nghiệp ánh mắt thị uy nhìn Hồ Nguyên Lễ, Tôn Vũ Hiên và Mã Kiều xẹt qua, khi nhìn thây Mã Kiều, ánh mắt của lão đặt trên binh khí sắc bén vừa rút ra khỏi vỏ của Mã Kiều, cười châm chọc, cuối cùng trừng mắt nhìn hai thúc cháu Tống Sở Mộng. Hai thúc cháu vẻ mặt bất an, căn bản không dám đối diện.
Lưu Quang Nghiệp hơi ngẩng cằm, kiêu căng nói: - Ngưu nhất lang, còn không mau chém chết tiểu tiện nhân kia cho ta?
Hồ Nguyên Lễ vừa sợ vừa tức giận, nhưng y vừa rồi nói lỡ miệng, bây giờ không có cách nào chứng minh thân phận của mình, đúng là không làm được gì. Y dù sao cũng là người lăn lộn trong quan trường nhiều năm, nếu Dương Phàm ở đây, cho dù không có thánh chỉ trong tay, cũng dám sai người bắt tên ác quan kiêu ngạo kia, nhưng trong suy nghĩ của Hồ Nguyên Lễ, căn bản không có cách nghĩ nằm ngoài quy củ.
Mã Kiều hận không thể một đao chém cái đầu chó của Lưu Quang Nghiệp, nhưng hiện giờ không được, đây là ban ngày ban mặt, mấy trăm người đều ở đây, nếu gã làm như vậy không nghi ngờ gì là tạo phản, gã có cao đường lão mẫu, có kiều thê và đứa con nhỏ mới ra đời, làm sao có thể làm như vậy.
Ngưu Nhất Lang chính là tên chấp dịch vừa mới vung roi kia, gã nghe tiếng liền xuống ngựa, rút đao ra khỏi vỏ. Mắt thấy gã sắp hành hung, Tôn Vũ Hiên lâu chưa nói gì liền ưỡn ngực đứng dậy, đỡ lấy Miêu nữ kia, quát nói: - Người này không được giết.
Lưu Quang Nghiệp liếc mắt nhìn y, cũng không cần biết y là ai, lạnh lùng nói: - Thế nào, ngươi dám ngăn cản bản khâm sai phá án?
Tôn Vũ Hiên nói: - Bổn quan từ Hình bộ tới, Miêu nữ này vừa kêu oan với bổn quan, bổn quan tiếp nhận đơn kiện của cô ta, người phụ nữ này đương nhiên do bản quan phụ trách.
Lưu Quang Nghiệp cười lạnh nói: - Mặc ngươi khéo quỷ biện, tìm cớ như nào, cô ta vẫn là tù binh của bản khâm sai, việc bổn khâm sai phụ trách là vụ án mưu phản, từ khi nào mà tới lượt ngươi xen vào. Sự sống chết của người phụ nữ này, chỉ e ngươi không quản nổi.
Nói xong lão quay đầu ngựa hướng về phía Miêu nữ kia, quát lớn nói: - Đem man nữ phản nghịch của triều đình này, xử trảm tại chỗ cho ta.
Vừa dứt lời, liền nghe một tiếng quát lành lạnh: - Hắn không quản được, ta quản được không?
Lưu Quang Nghiệp nghe tiếng quay đầu lại, ngạc nhiên, vừa mới giương mắt lên liền nhìn thấy một cái chân to bay tới, một cái giày “bụp” một cái đập lên mặt lão, một cước theo đó lập tức đạp lão ngã xuống.