Say Mộng Giang Sơn

Chương 517: Hiệp trợ

Xa xa, một con sông nước chảy cuồn cuộn, trên mặt nước sáng bạc có vài con chấm nhỏ, phải đứng ở bờ sông mới có thể thấy được rõ ràng, đó chính là mấy thuyền nhỏ đang đánh cá.

Người đánh cá trần trụi hai chân vững vàng đứng ở đầu thuyền, mười ngón chân theo thói quen mở ra, vững vàng bám chặt sàn tàu, người cầm lái ở đuôi thuyền cầm cây sào to bằng quả trứng ngỗng cắm xuống đáy nước, giữ thuyền nhỏ, hai tay bởi vì cố sức, cơ bắp săn lên nở ra cứng như đá.

Người đánh cá đầu thuyền lúc này xoay eo tuyệt đẹp giơ cánh tay lên, lưới trong tay tựa như một đóa nhẹ nhàng rải ra giống như đám mây.

Trên sườn núi, hiện lên những ruộng nước hình dạng khác nhau, như thể là một mảnh kính trời bị vỡ nát nằm rải rác trên mặt đất, từng bó lá mạ xanh ngắt chồi lên mặt nước, lại chiếu lên trời xanh và mây trắng, đan xen vào nhau tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.

Nông phu kéo ống quần lên tận bắp chân, đi lạ trong ruộng nước, mỗi nửa bước đi, đống bùn nhão mềm sẽ giống như con cá trạch nghịch ngợm chui ra từ kẽ ngón chân của họ kêu “kít két”, làm mặt nước nổi lên bọt khí rất nhỏ.

Sơn ca vui sướng chao nghiêng ở không trung, các nông dân dưới ruộng ồn ào trò chuyện, có nam, có nữ, có già, có trẻ hát hò tiếp sức làm việc, vô cùng náo nhiệt.

Thật ra ánh mặt trời rất gắt độc, nhưng người ở đây đã quen với thời tiết này rồi. Một con ngựa vòng qua sườn núi, đuôi ngựa buông xuống, uể oải nện bước chân. Một thanh y nam tử ngồi trên ngựa, đầu đội nón trúc, hông đeo đao, vừa nhìn là biết người chạy đường dài rồi.

Mặc dù có nón lá vành trúc che ánh mặt trời, mồ hôi vẫn từ thái dương chảy ròng ròng xuống, tạo thành giọt trên cằm hắn. Ghìm ngựa, hắn nhìn về xa xa, một đường nhỏ trong núi quanh co khúc khuỷu, cũng không biết thông tới đâu.

Trên đường nhỏ có bốn năm cô nương gánh nước đang đi về phía hắn. Các cô gái đều mặc áo màu trắng, thêu chim đỏ, vạt phải treo trang sức bạc, trên chiếc eo thon nhỏ buộc thắt lưng thêu hoa băng, dưới mặc váy rộng màu lam, chân đi giày thêu hoa, hình dáng thanh lịch, quyến rũ.

Các cô gái tuổi không lớn, khoảng mười hai mười ba tuổi. Nơi này cô nương trưởng thành sớm, lập gia đình cũng sớm. Bằng tuổi này các cô đã có không ít người làm mẹ rồi.

Lập tức người đàn ông áo xanh gọn gàng nhảy xuống ngựa, lấy tay lưng lau mồ hôi trên mặt, khách khí cười hỏi:
- Làm phiền, xin hỏi mấy cô nương, từ nơi này đến Diêu châu thành có còn xa lắm không?

- A! Là vị Hán gia ca ca nha.

Vừa nghe khẩu âm của hắn, vài cô nương liền bật cười lên, một thiếu nữ trong đó chắp tay, nhiệt tình đáp:
- Vâng, ngươi từ nơi này mà đi qua, phía trước có một lối rẽ, nhưng không phải rẽ đâu, nếu không sẽ bị xa hơn đấy, ngươi cứ đi thẳng, tới rồi bờ sông dọc theo sông đi theo thượng du, ước chừng bảy tám dặm có một cây cầu treo…

Tiểu cô nương nói tiếng Hán không chuẩn lắm nhưng thanh âm lại rất êm tai. Trang phục hè rất mỏng, khi nàng giơ tay đeo vòng bạc chỉ xa xa, tay giơ eo nâng, ngực căng lên tạo thành một đường con xinh đẹp, làm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của nàng càng thêm xinh đẹp.

Người áo xanh cười gật đầu, chắp tay nói:
- Đa tạ cô nương.

Một tiểu cô nương khác thấy nam tử Hán gia tuấn tú, nói chuyện cũng rất lịch sự, bỗng nhiên cười híp mắt nói:
- Hán gia ca ca, chắc ngươi khát nước rồi, có muốn uống một chút nước hay không.

Hắn đã nhìn thùng nước cô gái đang cõng trên lưng, không thấy bát đâu, cũng không có muôi, hắn lại không có cái mỏ dài như quạ, sao có thể vục miệng vào thùng nước để uống nước được?

Cô nương cười khanh khách nói:
- Ngươi nha, thật là ngốc, để người ta lấy cho ngươi uống.

Thiếu nữ ngiêng bả vai, một tay nâng đáy thùng lên, một dòng nước ngọt lành từ trên đổ xuống, Dương Phàm ngồi xổm há miệng uống làn nước ngọt trong lành. Một thiếu nữ khác nghịch ngợm đẩy lưng thiếu nữ đang rót nước kia, làm thiếu nữ “a” một tiếng, nước ụp lên mặt Dương Phàm, các cô nương đều bật cười lên.

Thiếu nữ trừng mắt với các tỷ muội, đôi mắt đen láy sáng trong, cong lên như vầng nguyệt, ngượng ngùng:
- Xin lỗi, ta xin lỗi Hán ca ca.

- Không sao, như vậy càng mát.

Nam tử áo xah lau nước trên mặt, khuôn mặt vốn đang đẫm mồ hôi đã mát lên rất nhiều.

- Ừ!

Cô nương cắn môi, cười ngây ngô một chút, vẫy tay với hắn:
- Chúng ta đi nha!

Vài cô nương vai kề vai cũng không biết là nói cái gì, khi thì có người cười duyên, khi thì có người đuổi theo đánh người khác một cái, nước trong thùng trên vai các nàng sóng sánh tung lên màu sáng bạc. Bỗng nhiên, có vị cô nương quay người, nhìn về phía nam tử áo xanh, cất giọng nói:
- Hán gia ca xa, hoan nghênh ngươi tới bộ tộc Hà Bạc chúng ta.

Dương Phàm quay đầu lại vẫy tay với các nàng, lúc quay trở lại, sau lưng vang lên tiếng ca du duyên ngọt ngào:
“Ơi tiểu muội, cách núi nghe được tiếng chuông vang, là đại ca đi đây vậy?”

Dương Phàm khẽ mỉm cười, thúc ngựa đi.

Hắn thích địa phương này, non xanh nước biếc, con người cũng chất phác. Các thiếu nữ cũng rất giống với các cô nương Nam Dương, các cô thích gì không hề che giấu, có thể thoải mái theo đuổi, trêu chọc ngươi, cuộc đời các nàng giống như một dòng suối trong trước sau tự do tự tại chảy theo một quỹ đạo.

Nghe nói lúc trước triều đình phái năm trăm quan nội binh đóng tại Diêu Châu, bởi vì địa thế hiểm ác, chướng dịch khí quá nặng, tất cả đều chết hết. Lúc này hắn đến đây, Trương Giản Chi còn cố ý chuẩn bị dược vật đề phòng chướng dịch khí cho hắn. Có lẽ hắn thấy nơi này non xanh nước biếc, quả thực chẳng khác gì thế ngoại đào nguyên, sao hung hiểm như vậy được?

Dương Phàm đã quen từ nhỏ hắn đã sống ở Nam Dương, thời tiết nơi đó thế nào hắn cũng đều thích ứng được. Thời đó nhân khẩu lưu động không nhiều, binh sĩ phòng thủ cố thổ lại ở ngoài ngàn dặm, quả thật là không tồn tại nhân tố khí hậu không phục, với hắn mà nói nơi này giống như thiên đường nhưng đối với người khác thì lại chẳng khác gì địa ngục.

Bầu trời xanh thẳm như gột rửa, sông lớn như dải băng mỹ lệ, gió núi nhẹ nhẹ thổi ở trên sườn núi tới, nước trong ruộng núi bên sườn sóng lăn tăn. Bóng dáng Dương Phàm mất dần trong tiếng ca của các cô nương đa tình cuối triền núi...

***

Phủ đô đốc Diêu châu, đô đốc Văn Hạo đang mở tiệc đón gió khâm sai đại nhân.

Các lộ quan viên tới bái kiến vị khâm sai hỗn loạn chẳng có chút quy củ nào, khác hẳn cục diện trong quan trường tại Tây Châu.

Thời gian Diêu Châu quy thuận triều đình tương đối muộn, mà đô đốc và thứ sử nơi này cũng là quan thế tập, là được tuyển ra tự trong các thủ lĩnh bộ tộc. Bởi vì quy thuận chưa lâu, theo lý đô đốc và Thứ sử cũng sẽ là những thủ lĩnh bộ tộc thế lực lớn mạnh nhất, sẽ không giống như La Thư Đạo ở Tây Châu, mấy đời đã xuống dốc, biến thành quan liêu đứt đầu đứt đuôi.

Nhưng tình huống thực tế lại không phải như vậy. Đô đốc Diêu Châu và Thứ sử Diêu châu thật ra là thủ lĩnh bộ tộc khá lớn tại bản địa, nhưng luận thực lực, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ xếp hàng thứ ba, thứ tư thôi, ở trên bọn họ còn hai bộ tộc lớn nữa, nhưng lại không đảm nhiệm chức vụ gì trong quan phủ.

Tại sao lại xuất hiện cục diện như này? Bởi vì hai bộ tộc thực lực tương đương, khó phân cao thấp, đó chính là bộ tộc Bạch Man và Ô Man. Lực lượng hai bộ tộc này ngang nhau, vậy để ai làm đô đốc, ai làm thứ sử đây? A i cũng muốn hơn người kia, cuối cùng đành phải dùng kế sách chiết trung, lựa chọn bộ lực có địa vị thứ ba và thứ tư, bởi vậy mà hai bộ lạc này liền trở thành quan phủ địa phương.

Đây cũng là nguyên nhân triều đình muốn tăng mạnh khống chế Diêu châu, muốn đô đốc và thứ sử bản địa sẽ bởi vì bộ tộc mạnh mẽ địa phương bắn ngược trở lại mà bị miễn chức. Bởi vì sau lưng bọn họ còn có hai thủ lĩnh bộ tộc cường mạnh, chính là Huân Kỳ Bạch Man và Mạnh Chiết Trúc Ô Man.

Hai nhà này mới là đại gia thế tộc kế thừa hơn ngàn năm tại địa khu Tây Nam, tỷ như vị thủ lĩnh Mạnh Chiết Trúc Ô Man, chính là thế gia vọng tộc Kiến Ninh, tổ tiên chính là Mạnh Hoạch Mạnh nhân huynh năm xưa từng bị Gia Cát Lượng ba lần bắt bảy lần tha.

Huân Kỳ tức giận từ Tây Châu trở về Diêu Châu, mông còn chưa kịp ngồi yên, chợt nghe nói âm hồn Hoàng Cảnh Dung không tiêu đuổi tới Tây Châu tới. Huân Kỳ ở Tây Châu bị Hoàng Cảnh Dung làm nhục nhã, lần này đến địa bàn của lão, người mở yến hội thực lực kém hơn lão, nên lão không tới mà chỉ phái con trai tới dự.

Chiết Trúc đại tù trưởng rất thích đấu phân cao thấp với Huân Kỳ, ở bất cứ chuyện gì việc gì ông cũng phải đối lại Huân Kỳ. Nghe nói Huân Kỳ không đi, ông cũng không đi, bắt chước cũng phái con trai đi dự tiệc.

Trong phủ đô đốc, ngoại trừ đô đốc Văn Hạo và Thứ sử Vân Hiên mặc quan phục, còn các quan viên thủ hạ của hai người họ đều mặc y phục bổn tộc. Mà bất kể là trên người có chức quan hay không, thì khi gặp mặt đều dùng địa vị và chức vụ bổn tộc của bọn họ để xưng hô, cái gì mà thổ ty, thổ xá, đại tù trưởng, tiểu tù trưởng, tiểu thủ lĩnh, nhị thủ lĩnh, đại quản gia, tiểu quản gia...

Hoàng Cảnh Dung đến Tây Nam rồi mới biết thủ lĩnh thổ ty xưng hô có vẻ không khác nhau nhưng thật ra trong đó lại khác biệt rất lớn. Thổ ty là người thống trị người và thổ địa lãnh thổ một phương, dân chúng ở đây nhất định phải cống nạp lương thực cho thổ ty. Thổ ty nắm giữ chính trị, kinh tế, đại quyền quân sự trên lãnh thổ, tương đương với người đứng đầu của một quốc gia.

Thổ xá là trực hệ của Thổ ty, quyền lực cũng giống như đại tù trưởng, nhưng địa vị cao hơn đại tù trưởng, tương đương với thân vương một quốc gia. Dưới Thổ xá là đại tù trưởng, nhị thủ lĩnh và tiểu thủ lĩnh cùng với đại quản gia, nhị quản gia và đám người trại thủ.

Hoàng Cảnh Dung cũng không cần biết giữa bọn họ khác nhau như nào, dù sao trong mắt y những người này đều là đám quê mùa, y là khâm sai thiên tử, có quyền sát sinh đối với bất kỳ người nào, cho nên y lười ghi nhớ tên và chức quan của những người này, cũng lười phân biệt địa vị lớn nhỏ của họ, và cũng lười khách khí với bọn họ.

Bởi vì y khinh thường, hai vị Thổ ty lớn nhất bản địa chưa ra mặt, chỉ phái con trai ra để qua loa cho xong, cũng không bị y phát hiện ra.

Hoàng Cảnh Dung khinh thường như vậy, đương nhiên cũng khiến cho những Thổ ty, thủ lĩnh này âm thầm khó chịu, nhưng dù sao y cũng là khâm sai do triều đình phái tới, không đáng vì chút chuyện nhỏ nhặt ấy mà trở mặt với y, chỉ có điều chẳng mấy ai nhiệt tình mà cùng bắt chuyện với y, ai cũng quay sang người quen nói chuyện với nhau, làm Hoàng Cảnh Dung càng không hài lòng thêm.

Yến tiệc bắt đầu rồi, các thổ ty, thủ lĩnh nói chuyện ồn ào hỗn loạn giống như các Sơn đại vương tại sảnh đường tụ nghĩa quần anh hội, kẻ đứng người ngồi, ăn uống nhồm nhoàm. Hoàng Cảnh Dung thấy bọn họ chẳng chút tỏ vẻ kính sợ mình thì trong lòng càng bất mãn. Văn Đô đốc vừa mới y phát biểu với mọi người, Hoàng Cảnh Dung liền đứng lên, quyết tâm thể hiện “Uy thế phủ đầu” cho mọi người biết mặt.