Nơi này đang ở giữa xuân hạ, mưa luôn nhiều, giống như mặt trời lúc này chiếu rực rỡ, trong phút chốc lại có thể mưa to tầm tã là rất thường thấy.
Vài người mặc áo tơi dầy đạp trên mặt đất ướt mưa, trong cơn mưa bước thấp bước cao rất khó khăn, một người ở giữa cũng mặc áo tơi, nhưng đỉnh đầu có người che ô cho hắn, chỉ là mưa quá to, hạt mưa xuyên thành tuyến bị những cơn gió thổi không ngừng chợt trái chợt phải, không ngừng đập vào người, ô trong mưa cũng không ngừng lay động, căn bản không có tác dụng gì.
Vài người mặc áo tơi vội vàng bước vào phủ Thứ sử, lúc này mới thở phào, đẩy mũ về phía sau, lộ ra gương mặt của họ, người trong số đó chính là Trương Giản Chi.
Lão vừa từ phủ đô đốc trở về, Hoàng ngự sử Hoàng Cảnh Dung nóng lòng rời đi, kiên quyết từ chối La Thư Đạo muốn triệu tập quan liêu Tây Châu có ý tốt tiễn y. Một mình La Thư Đạo đành tiễn Hoàng Cảnh Dung rởi khỏi, sau khi về thành mới mời Trương Giản Chi tới để thông báo tình hình. Ai biết một lúc như vậy, lại gặp phải cơn mưa tầm tã.
Cửa lớn của phủ Thứ sử có một cái hành lang dài hướng về trung đường và hậu trạch, Trương Giản Chi men theo cái hành lang đi, vừa lay lay cái ống tay áo ướt sũng, vừa hỏi nói: - Khâm sai đang ở đâu vậy?
Quản gia trả lời: - Vừa rồi mưa to, khâm sai hơi buồn ngủ, đã về phòng nghỉ ngơi rồi, dặn ta không được quấy rầy.
Trương Giản Chi vốn muốn lập tức báo tin Hoàng Cảnh Dung rời khỏi cho Dương Phàm, nghe nói hắn đã nghỉ, liền quay người về thư phòng của mình.
Người sai vặt lão Đậu của phủ Thứ sử đang chờ a Lang và mấy tên thị vệ hồi phủ, liền đóng cửa lớn, lấy mấy chậu nước dội sạch bùn đất dấu chân ở bậc thềm, khi lão quay lại nơi gác cổng của mình, chợt phát giác còn thiếu gì đó, lão Đậu nhìn quanh bốn phía, lúc này mới cảm thấy không thấy cái áo tơi trên tường đâu.
Mùa này nhiều mưa, đồ che mưa là đồ thường phải có sẵn, tuy lão không ra ngoài, nhưng trên tường trên tường bao giờ cũng treo một cái đồ che mưa, bởi vì hàng ngày treo ở đó, bình thường không quá chú ý, trái lại không thấy nó chính là lúc bị ai đó lấy đi rồi.
Lão Đậu vỗ trán, mắng nói: - Nhất định là thằng tiểu tử Quảng Khẩu Nhị kia nhân dịp trời mưa rảnh rỗi, lén lấy áo tơi của ta ra ngoài bài bạc rồi. Lão Đậu mắng hai câu cũng không để ý tới nữa. Dù gì cũng không thể có người đặc biệt chạy tới phủ Thứ sử để ăn trộm cái áo mưa được, nhất định là người quen lấy dùng, nên không nghi ngờ gì.
Mưa to một trận, khách nhân của phố Ngư thị liền đều tản đi, mưa to như trút nước, tạt trên mặt đất, bởi nhất thời không thể rút đi được, nước ngập tới đầu gối. Mặt phố Ngư thị rất bẩn, bị mưa làm xông lên, trong hỗn hợp nước bẩn có đầu cá và nội tạng cá đều chảy về chỗ trũng, ngày thường nơi này mùi tanh ngút trời, mùi tanh trong cơn mưa to có phần phai nhạt đi chút.
Trên đường phố đã không còn khách, một số khách nhân không mang theo đồ che mưa không kịp về nhà tránh mưa ở dưới mái hiên của cửa hàng, chậu gỗ đựng cá nằm lăn lốc trên mặt đất, một cái thớt được nước mưa hắt tơi, rửa sạch vết máu và vẩy cá cùng nội tạng cá ra ngoài. đại
Một người đàn ông mặc áo tới xuất hiện trên phố Ngư thị, hắn đi trong nước mưa dơ bẩn, đi từ phía tây sang phía đông của chợ cá, vừa bắt đầu cũng không ai chú ý tới hắn, cho tới khi hắn đi tới cuối đường lại quay lại, lúc này mới thu hút sự chú ý của một số người chạy mưa. Chỉ là hắn mặc áo tơi, vì sợ nước mưa tạt vào mặt, lại cố ý cúi đầu, căn bản không thấy rõ tướng mạo của hắn, chỉ có thể nhìn dáng người của hắn mà đoán tuổi của người này không nhiều.
Các biển hiệu của các nhà buôn cá treo ở đó đều ỉu xìu buồn bã buông xuống trong mưa, ngẫu nhiên bị gió cuốn đi, mặt cờ hình tam giác mở ra, lập tức lại bị cơn mưa dày đặc trở lại nguyên hình. Nhưng trong nháy mắt như vậy, đủ để khiến người ta nhìn rõ vết chữ bên trên đó.
Người mặc áo tới đi từ đầu đông sang đầu tây của chợ cá, tổng cộng chỉ nhìn thấy có một quầy hàng họ Trần, cho nên khi hắn quay lại, liền đi thẳng vào hộ này.
Lão Trần buộc lại tạp dề, đang cọ rửa thớt ở mái hiên, nước mưa làm ướt sũng tấm vải trên mái hiên, phát ra tiếng “phù, phù”. Máu và vẩy cá trên thớt bị nước bẩn cuồn cuộn chảy tới mà chảy vào trong.
Trên đùi còn dính một ít nội tạng cá, lão Trần dùng chậu gỗ lớn múc nước để dội, vừa dội, người mặc áo tơi kia đi tới phía trước. Lão Trần liếc nhìn hắn một cái, nước trong chậu vừa hắt ra, một chút nước bẩn bắn lên áo tơi của người kia, lão cũng không thèm để ý.
Lão chỉ nhìn thoáng qua, liền biết người này không phải tới để mua cá ở cửa hàng lão. Đại khái chỉ là mượn cái lều của lão để chắn mưa. Nhưng, người mặc áo mưa kia nhìn lão, không ngờ lại nói : - Làm phiền.
Lão Trần không kiên nhẫn nhìn hắn một cái, người này cúi đầu, ngũ quan nhìn không rõ, trên áo tơi đang rỏ vài hạt mưa xuống, chỉ có thể nhìn thấy phần dưới mũi của hắn, đây là một thanh niên, mũi cao thẳng, môi rõ vành, cũng không khó nhìn. Nhưng mưa to làm phiền kinh doanh, tâm trạng lão Trần không tốt, cho nên cau mày, không vui hỏi nói: - Chuyện gì?
Người thanh niên kia không để ý tới thái độ của ông ta, hắn rất khách khí cười, khóe miệng còn có hai nếp nhăn: - Xin hỏi, Tư Mã Bất Nghi có ở đây không?
Lão Trần cả người kinh ngạc, ngẩng đầu, người thanh niên còn đang mỉm cười, hắn vẫn không ngẩng đầu như vậy, trên môi có nếp nhăn khi cười, trên má còn có hai lúm đồng tiền, người thanh niên này không phải khó nhìn, thật ra rất bảnh trai.
Cái chậu gỗ trong tay lão Trần “phù” một tiếng rơi xuống chỗ nước mưa, tóe bọt nước. Lão Trần bước về phía trước, một tay nhặt cái con dao nhọn lên.
Con dao này là dùng để mổ cá, hàng ngày đều mài rất sắc, vừa rồi nước bắn lên, vết máu trên đao đã cọ sạch sẽ, dao sắc trong tay, loang loáng.
Lão Trần cầm dao trên tay, không nói hai lời, liền từ trên xuống dưới, vạch một đường thẳng với người trẻ tuổi kia, giống như bình thường ông ta mổ cá lớn, đâu sợ là cá lớn nặng bao nhiêu cân, bắt bằng cái móc câu kia, lão chỉ một dao, là có thể vạch tới tận đuôi, lại giơ tay sờ mó, lấy ra bong bóng, nội tạng máu me nhầy nhụa và rồi rửa sạch.
- A?
Khách trú mưa ở phía đối diện nhìn thấy cảnh tượng này, không kìm nổi mà kinh hô lên một tiếng.
Người thanh niên ngẩng đầu, nhìn con dao kia vạch một đường trong không trung, dao vạch thành hình cung, xẹt qua chóp mũi của hắn, mắt thấy gần như chạm vào lồng ngực hắn, lại chút nữa vạch tới, chính xác xé tới cái áo mưa và nội tạng của hắn, lúc này trong không trung còn có một ánh sáng chợt lóe lên rồi biến mất.
Hai tay người thanh niên đưa ra ngoài nhanh như chớp, lão Trần chỉ cảm thấy tay tê, người thanh niên trước mắt vẫn cười đứng ở đó, chiếc áo mưa của hắn không xé rách, bụng của hắn cũng không bị phanh ra giống như bụng một con cá lớn bị mắc câu, người thanh niên còn đang cười, mỉm cười nói: - Xem ra, hắn đang ở đây, đúng không ?
Khi hắn nói, đầu ngẩng lên, lão Trần nhìn người thanh niên anh tú này giống như đang bị bệnh, hai mắt có chút sưng đỏ. Lão Trần lại cúi đầu nhìn ngực mình, cánh tay ông ta vẫn nắm chặt chuôi dao, nhưng lưỡi dao hơn một thước, đã cắm vào xương sườn của ông ta.
Lão Trần từng giết người, tuy lão giết cá nhiều hơn. Nếu không phải từng giết người, lão ra tay sẽ không quyết đoán linh hoạt như vậy, cho nên khi nhìn thấy lưỡi dao kia, lão biết mình sắp chết. Lão ngẩng đầu, đôi mắt giống như cá khô treo trước chuồng, chết rồi lồi ra, trừng mắt nhìn người mặc áo tơi kia.
Người áo tơi đi vào trong phòng, vừa đi vừa lầm bầm nói: - Không ngờ hắn ta thật sự trốn ở đây! Coi trời bằng vung, đúng là coi trời bằng vung..
Lão Trần nghe được câu này chợt rất buồn cười, một người coi trời bằng vung đã bị ngươi giết rồi, ngươi còn muốn gì nữa?
Những người đứng đối diện lều và những người buôn cá ở các tiệm khác đều ngây người nhìn chỗ này, có người đã vội vàng nhặt dao và xiên cá lên.
Lão Trần lay động một cái, thình lình một tiếng ngã xuống vũng nước bẩn, bị nước mưa bắn vào, trôi nổi bên ngoài lều, trôi về phía cống thoát nước.
Một lát sau, trong lều của lão Trần vọng ra tiếng hét và tiếng đánh nhau, bởi vì mưa không kinh doanh, lão Trần đã đóng cửa, chỉ để lại một cái cửa ra vào, tiếng “rầm” lúc này rất lớn, tấm cửa bị một sức mạnh khổng lô va vào, vỡ ra, vội vàng liệt ra, cái máng phía dưới cửa cũng bị hỏng rồi, một tiếng “bốp” của giọt nước rơi vào vũng nước, dường như đối diện gặp một tên quỷ dữ.
Mọi người kinh ngạc nhìn một thi thể mềm nhũn, hình như xương cốt toàn thân đều bị vỡ vụn, trên ván hướng ra ngoài cửa quay cuồng vài vòng, đầu ngã vào trong nước, chân ngửa trên ván, bất động. Sau đó, người mặc áo tơi kia từng bước đi tới, vẫn cúi đầu, vẫn không có ai nhìn thấy bộ dạng của hắn.
Người áo tơi bước đi trong nước đang cuồn cuộn, có một cảm giác huyết mạch sôi trào, đây chính là việc lúc nhỏ hắn hướng tới, nhưng hắn đã bao lâu rồi không có cảm giác này?
Hắn vốn là một hiệp khách, che giấu tung tích giữa đường phố, ân báo oán trả, vô cùng đơn giản. Sau này, hắn phát hiện vũ lực của cá nhân so với sức mạnh lớn lao của quan phủ căn bản không đáng nhắc tới, để báo thù, để nắm giữ lực lượng lớn hơn, hắn quyết đoán dấn thân vào quan trường.
Nhưng làm quan lâu, cả ngay canh giữ một đống quy củ, hắn gần như quên đi cách có hiệu quả nhất mà đơn giản nhất này. Thế cho nên đâu đâu cũng bị giới hạn trong quy củ, tuân theo quy củ, ngay cả có những việc không cần quy củ là có thể giải quyết vẫn đều quen dùng để giải quyết.
Gần như hậu quả đáng sợ mù hai mắt và sự uy hiếp đối với một đứa bé của Tư Mã Bất Nghi đã kích động tới tàn bạo trong lòng hắn. Hôm nay hành động như này, trong lòng hắn thật sự vui sướng.
Đồng thời, cũng là việc quan trọng nhất, chính là giết người ở phố chợ cá, phá vỡ gông xiềng trong lòng hắn. Hiệp sĩ dùng võ, quan dùng quyền, điều này vốn là xung đột lẫn nhau, hai phương diện không hề hợp nhau. Khi hắn làm hiệp khách thì đối lập với quan phủ, khi hắn làm quan liền vứt bỏ hành vi của hiệp khách, hôm nay hắn có thể phá vỡ cái gông xiềng này, vừa là quan cũng vừa là hiệp khách, sau này ở trên đời này còn có ai có thể trói buộc được hắn?
Tia chớp trên bầu trời chợt lóe lên như một con trăn, lập tức một hồi sấm sét đánh xuống, chấn động địa cầu, người mặc áo mưa chợt cất tiếng cười to trong cơn mưa, ngâm lên: - Ngư thị nhai đầu ngã sát nhân, Thiên bát hào vũ tẩy hồng trần Nhất tràng nhàn sự quân mạc vấn Kinh Kha nguyên dữ Tần vô phẫn. . . ,
Người mặc áo tới đi dưới mưa, bước đi càng ngày càng rộng, giống như bổ sóng chém biển, bước về phía cuối phố, các lều hai bên đường chằng chịt có rất nhiều ánh mắt đang nhìn hắn, có sợ hãi, có kinh ngạc, có sự hung ác, nhưng không có ai dám xông lên.
Người mặc áo tơi không coi ai ra gì cứ thế đi, trong tiếng cười, biến mất trong màn sương mưa dầy đặc…