Say Mộng Giang Sơn

Chương 5: Ngày kỳ tích (1)

Theo lẽ thường, ăn xin trong tửu quán tương đối dễ dàng hơn, vì chưởng quỹ muốn đuổi ăn mày đi cho mau thường ít nhiều gì cũng sẽ cho một chút đồ ăn, nhưng nếu đụng phải những tay chưởng quỹ keo đến vắt chày ra nước thì cũng chả xin được gì. A Sửu hy vọng chưởng quỹ của tửu quán này không phải là người quá keo kiệt.

Bước vào tửu quán nó nhìn thấy mấy ả vũ cơ người Hồ trẻ đẹp múa hát theo tiếng nhạc ở ngoài hành lang.

Ngực nở, eo thon, mông tròn đầy đặn...

Trang phục hở hang của mấy ả vũ cơ để lộ ra một khoảng da thịt bên hông đầy khêu gợi, váy rủ xuống được thắt lại ngay hai bên eo khiến người ta khéo tưởng tượng không biết nó có rớt xuống theo động tác uốn éo như rắn của họ hay không.

Vũ điệu khoan thai cộng thên thân hình gợi cảm làm cho cánh đàn ông nhìn mà thèm nhỏ dãi.

A Sửu vẫn còn con nít chưa phải là đàn ông, do đó nó hoàn toàn không có tí hứng thú nào với những ả vũ cơ người Hồ ngực nở eo thon đầy quyến rũ kia, mắt nó chỉ dán chặt lên người viên chưởng quỹ để râu dê đang cúi xuống tính toán sổ sách phía sau quầy.

Trong tửu điếm, ở hai bên có rất nhiều sạp ngồi, khách ngồi chồm hỗm hoặc ngồi xếp bằng trên chiếu, trước mặt đặt một cái bàn con thấp bày đồ ăn và rượu, họ vừa nói chuyện vừa thưởng thức ca vũ.

Đi ngang qua trước mặt người khác đang ăn uống thì không được lịch sự cho lắm, cho nên thằng bé lách người đi vòng ra phía sau chỗ khách ngồi đến trước mặt chưởng quỹ.

Nó cẩn thận từng li từng tí, cố gắng hết sức tạo ấn tượng tốt cho chủ nhân của tửu điếm.

- Chưởng quỹ!

Thằng bé chắp tay trước ngực rất lễ phép chào hỏi:

- Chưởng quỹ làm ăn phát đạt, tiền vào như nước, xin bố thí cho tiểu nhân...

Ánh mắt của lão chưởng quỹ râu dê dời khỏi quyển sổ lạnh lùng quét qua người thằng bé, mặt vẫn lạnh như tiền, lão nhấc bàn tay gầy đét lão luyện khỏi bàn tính đưa lên vuốt vuốt chòm râu dê thưa thớt, sau đó khẽ búng đầu ngón tay ra phía ngoài như thể phủi bay một con ruồi.

Nữu Nữu ngồi xổm dưới gốc chuối ôm cái bụng đói meo, mắt dõi mong đợi tin tốt lành của anh.

Con bươm bướm mỏi cánh đậu xuống vai cô bé.

Cô bé mừng rỡ đứng lên khi thấy anh đi về từ cây cầu nhỏ phía đối diện. Con bươm bướm bị kinh động lại bay lên. Một cỗ xe ngựa từ từ chạy tới ngay chính giữa cô bé và anh, chắn ngang tầm mắt của cô bé.

Cô bé ngẩng đầu lên liền thấy tiểu tiên nữ xinh đẹp đầu cài cây trâm hình bướm đang nằm trên cỗ xe ngựa lộng lẫy, ánh mắt hiếu kỳ nhìn mình, nhìn con bươm bướm trên đầu...

A Sửu đi vòng qua phía sau chiếc xe, thấy Nữu Nữu đang nói chuyện với một vị quý nhân từ trên xe bước xuống. A Sửu hoảng hốt tưởng Nữu Nữu gây ra họa, nó liền bước tới cười giả lả với người đó:

- Xá muội trẻ người non dạ, nếu có chỗ nào mạo phạm xin quý nhân thứ tội.

Nhìn lại vị quý nhân, A Sửu nhận ra đó chính là vị văn sĩ phu nhân được đô đốc Quảng Châu Lộ Nguyên Duệ tự mình tiễn ra tới tận cửa phủ mà nó nhìn thấy trước đó, nó càng thêm thấp thỏm trong lòng.

A Sửu vừa dứt lời, cô bé đầu cài trâm hình bướm liền lách ra từ phía sau vị phu nhân mặc giả nam trang, tinh nghịch nghiêng nghiêng đầu với hai búi tóc hình con ốc, đôi mắt trong veo lườm nó, cười nói:

- Ơ ơ, thiệt không tưởng tượng được, một đứa bé ăn mày mà ăn nói văn vẻ như thế, hì hì, ta tên Công Tôn Lan Chỉ, ngươi tên gì?

- Lan Chỉ! Không biết phép tắc gì cả!

Vị phu nhân xụ mặt răn dạy con rồi quay sang hỏi A Sửu:

- Ngươi là anh ruột vị cô nương này à?

A Sửu vội đáp:

- Công Tôn đại nương, tiểu tử và Nữu Nữu không phải anh em ruột, nhưng sống nương tựa vào nhau như anh em, chuyện của Nữu Nữu, tiểu tử đương nhiên có thể gánh vác thay.

Vị phu nhân mỉm cười:

- Chồng của ta họ Công Tôn, ta không phải họ Công Tôn, ta họ Bùi. Ngươi gọi ta là Bùi đại nương được rồi.

A Sửu vội vàng sửa lời:

- Vâng, Bùi đại nương, không biết xá muội có chỗ nào làm mất lòng đại nương.

Bùi đại nương mỉm cười:

- Không có chỗ nào làm mất lòng hết, đứa con gái bướng bỉnh này của ta cứ một mực đòi cho bằng được một đứa bạn gái cùng tuổi với nó. Vừa rồi thấy vị cô nương này ở ven đường, trông lanh lợi, lại xinh xắn, con gái ta rất thích. Lúc nãy ta đã hỏi qua, cô bé chỉ là một bé gái ăn xin mồ côi, không bằng như vầy đi, để cô bé vào trong nhà làm bạn với con gái ta, nhân đó cô bé cũng có một chốn nương thân.

Nói đúng ra, chính vì cây trâm bươm bướm khác người của A Sửu đã làm cho Công Tôn Lan Chỉ thích thú, bằng không cô bé sao lại có thể để mắt tới một đứa bé gái ăn xin bên đường. Sau khi nói chuyện với nhau vài câu, ngay cả Nữu Nữu cũng cảm thấy ưa thích đối phương, lúc này Công Tôn Lan Chỉ mới động lòng liền năn nỉ mẹ thu Nữu Nữu làm thị nữ.

Nữu Nữu thích cái trâm hình bướm của Công Tôn Lan Chỉ, A Sửu vì thế làm cho em một "cây trâm hình bướm", rồi Công Tôn Lan Chỉ vì "cây trâm hình bướm" này nên mới có ý định thu Nữu Nữu làm thị nữ để làm bạn chơi cùng, cái nào là nhân, cái nào là quả, thật sự khó mà phân biệt rõ ràng.

A Sửu nghe thế đương nhiên vui mừng quá đỗi, thân phận vị phu nhân khiến cho ông hoàng đất Quảng Châu đối đãi như khách quý sao có thể bình thường được, nếu Nữu Nữu được quý nhân như thế thu nhận, đó là phúc của cô bé, nếu không, chưa nói tới chuyện hiện tại nó chẳng thể lo cho em ấm bụng, đợi Nữu Nữu lớn lên một chút, gặp phải những kẻ xấu xa như tên Tiểu Lang, chỉ sợ bản thân nó cũng không thể may mắn bảo vệ em như lần trước.

A Sửu vui vẻ nói:

- Cha mẹ của Nữu Nữu đều đã qua đời, Nữu Nữu cơ cực không nơi nương tựa, nếu đại nương đồng ý thu nhận, điều này thật tốt quá, phần ân đức này tiểu tử không biết...

Nữu Nữu ở bên cạnh sợ hãi kéo góc áo anh:

- Anh, Bùi đại nương nói chỉ đồng ý dẫn một mình em đi thôi.

- Cái gì?

A Sửu chết lặng người, do dự một lát mới nói với Bùi đại nương:

- Bùi đại nương, tiểu tử rất chịu khó, làm công việc lặt vặt hay làm đầy tớ hầu hạ đều được, cũng không cần tiền công, chỉ cần có cơm ăn, có một chỗ ở...

Bùi đại nương mỉm cười lắc đầu, nụ nười như gió xuân phơi phới, nhưng câu nói tiếp theo của bà lại như cây chùy nặng nề nện vào lòng nó:

- Này cậu bé, tuy em cậu rất tốt, nhưng cũng chỉ vì con gái của ta đang muốn tìm người làm bạn, bằng không sao ta lại thu nhận một con bé ăn xin vào nhà, ta cũng không phải làm việc thiện!

A Sửu đỏ ửng mặt, nó cố gắng chịu đựng cái cảm giác nhục nhã ê chề, quay đầu nhìn Nữu Nữu:

- Nữu Nữu, em... nói đi?

- Em...

Nữu Nữu nhìn Bùi đại nương, nhìn con gái bà ta trong trang phục lộng lẫy, lại nhìn cỗ xe ngựa đẹp đẽ, đôi mắt toát ra một cơn khát vọng, nhưng khi nghĩ đến người anh cùng mình sống nương tựa lẫn nhau, ánh mắt của cô bé lại trở nên u ám, Nữu Nữu dứt khoát quay đầu lại, cúi đầu nói với A Sửu:

- Em... đi theo anh!

Bùi đại nương cười cười, dắt tay con nói:

- Lan Chỉ, chúng ta đi thôi!

- A, mẹ!

Công Tôn Lan Chỉ không bằng lòng bị mẹ kéo đi, miệng chu lên.

A Sửu thở phào một hơi nhẹ nhõm, cũng dắt tay Nữu Nữu, nhẹ nhàng nói với em:

- Chúng ta đi!

Công Tôn cô nương đi tới bên cạnh xe, kéo váy bước lên bậc để chân, ngoái đầu nhìn lại, đột nhiên oán hận giậm chân lớn tiếng nói:

- Thằng ăn mày, ngươi muốn nó đi theo ngươi làm ăn mày cả đời sao?

Tiếng nói của con bé theo chiều gió lọt vào tai, nụ cười chợt tắt trên môi A Sửu.

- Anh?

Nữu Nữu lo lắng gọi khi thấy nụ cười đông cứng trên mặt anh. A Sửu vẫn đứng như trời trồng ở đó.

"Ngươi có thể cho nó cuộc sống như thế nào? Ngươi muốn nó làm ăn mày cả đời sao?"

Lời chất vấn giống như cây chùy sắt phá thành nặng nề, từng chùy từng chùy giã vào lòng, đập tan nát cõi lòng nó.

Đột nhiên nó nắm lấy cổ tay gầy teo của Nữu Nữu quay người chạy trở lại, cao giọng gọi:

- Bùi đại nương, chờ một chút! Chờ một chút!

Xe ngựa dừng lại, Bùi đại nương nhô đầu ra ngoài cửa sổ thản nhiên hỏi:

- Chuyện gì?

- Nữu Nữu, em đi cùng Bùi đại nương đi!

Nữu Nữu giật mình nhìn anh, lắp bắp nói:

- Anh, em...

A Sửu sợ Bùi đại nương không hài lòng vội vàng nói với Nữu Nữu:

- Nghe lời! Em ở lại bên anh, anh làm sao chăm sóc cho em đây? Em đi với Bùi đại nương, tương lai nếu anh làm nên đại nghiệp, anh sẽ đi tìm em, nếu như em có bản lĩnh, em cũng có thể giúp đỡ anh. Chúng ta thỏa thuận với nhau, nếu như ai thành công thì phải đi tìm người kia, nhất định phải tìm cho bằng được! Có được không?

- Dạ! Nhưng mà...

- Vậy lên xe, nhanh lên xe!

A Sửu không cho em phân trần, ôm Nữu Nữu đặt lên càng xe, rồi lui ra sau ba bước vái lạy Bùi đại nương:

- Bùi đại nương, Nữu Nữu xin nhờ đại nương chăm sóc!

Công Tôn cô nương mừng rỡ gọi:

- Nữu Nữu, tới ngồi cạnh ta!

Bùi đại nương thản nhiên ra lệnh:

- Đi!

Két két két két, tiếng trục xe vặn vẹo cót két vang lên.

A Sửu vái lạy sát đất, từ đầu đến cuối vẫn không ngẩng đầu lên.

- Đừng quên lời anh vừa nói, những gì anh hứa, anh không được gạt em! Thật đấy...

Tiếng nói kèm tiếng khóc nức nở của Nữu Nữu càng ngày càng xa, A Sửu vẫn cúi đầu không chịu ngẩng lên.

Đến khi nó từ từ đứng thẳng lên, buồn bã nhìn về phương xa, trên phố dòng người vẫn vội vã ngược xuôi, cuối phố đã không còn thấy chiếc xe ngựa kia.

A Sửu cảm thấy chua xót, lòng quặn thắt như trục xe vặn vẹo, thầm nghĩ: "Trục xe này chắc phải bôi dầu rồi..."

...

"Mình làm thị nữ của người ta, chắc sẽ có tiền công, mình còn có thể học thêu thùa may vá, chờ khi cóp nhặt đủ tiền, mình sẽ trở lại tìm anh. Nếu lúc đó anh còn chưa có việc làm, mình sẽ làm thợ may nuôi anh!"

Những thảm cỏ xanh và những ngọn cây cao vụt qua hai bên, xe đã chạy xa từ lâu.

Nữu Nữu vẫn dựa vào cửa sổ, bên má còn lấm lem nước mắt chưa khô, thầm tính toán cho tương lai.

Đột nhiên cô bé thảng thốt khi nghĩ đến một vấn đề: "Khi đó, anh có còn ở phủ Quảng Châu không?"

Rồi cô bé chợt nghĩ lại: "Anh không ở phủ Quảng Châu thì có thể đi đâu chứ?" Tâm hồn bé nhỏ lúc này mới bình an đôi chút.

A Sửu đứng ở giao lộ, cố mở đôi mắt sưng húp thẫn thờ nhìn về hướng xe ngựa đi xa.

Nó biết lựa chọn của mình là chính xác, nó còn quá nhỏ, không có khả năng để bảo vệ Nữu Nữu, cũng giống như nó chỉ biết trơ mắt nhìn chị bị người ta chém đầu mà không có khả năng để báo thù. Nếu như tên Tiểu Lang tìm được nó, chưa chắc nó sẽ gặp may như lần trước, đây chính là một cơ hội tốt để Nữu Nữu thay đổi số phận của mình.

Nhưng Nữu Nữu đi rồi, trong lòng nó trở nên trống vắng, nó không còn người thân nào nữa. Nó không biết con đường kế tiếp của mình sẽ đi như thế nào, có thể mấy năm sau nó vẫn là một thằng ăn xin, nếu như vậy, nó còn muốn đi tìm Nữu Nữu nữa không?

"Khoan đã..."

A Sửu đột nhiên tỉnh táo lại, nó biết vị phu nhân mặc giả nam trang kia nhất định là một người có thân phận cao quý, nó không lo lắng em sẽ bị người bắt cóc lừa bán, nhưng trong lúc vội vàng nó quên hỏi thân phận và nơi ở của đối phương, tương lai nếu có thể làm nên sự nghiệp, nó sẽ đi tìm em như thế nào?

Trong lúc cấp bách, A Sửu vô ý thức đuổi theo hướng chiếc xe đã đi khuất...

Tại ngã tư phố, A Sửu ngỡ ngàng đứng lại, nó thật sự không biết chiếc xe đó đã đi về hướng nào. A Sửu thầm nghĩ: "Nếu như mình vẫn là một thằng ăn mày không có tương lai, vậy còn đi làm phiền bà ta làm gì? Nếu như có sự nghiệp có tương lai rồi, dù không xứng để nói chuyện với Lộ đô đốc, nhưng hỏi thăm phủ đệ của một vị quý nhân ông ta quen biết, chắc cũng được thôi?"

A Sửu còn đang nghĩ ngợi, một giọng nói như sấm vang lên bên tai:

- Cậu bé, có biết phủ đệ của đô đốc Quảng Châu ở đâu không?

Phòng ném đá (http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=89107) :011:

Phòng chém gió (http://tangthuvie/forum/showthread.php?goto=newpost&t=89106) :054: