Dương Phàm không nhớ rõ tên của y, nhưng lại biết được phận của y, tên này chính là tên phu xe của Thái Bình công chúa, Dương Phàm đã gặp qua y không chỉ một lần. Thì ra là y, tên này vẫn có thể đến phủ thăm hỏi ngay sau giờ cấm như vậy thì cũng chẳng còn gì phải ngạc nhiên nữa, chỉ cần là quy tắc thì nhất định sẽ phải có kẻ không tuân thủ, một tấm thẻ bài của phủ công chúa, những kẻ như tuần phố Kim Ngô và tuần phường Võ Hầu tuyệt đối không dám mạo phạm.
- Liệu lang trung có tiện ra ngoài để nói chuyện hay không?
Hứa Hậu Đức nói với Dương Phàm một câu, không đợi y đáp trả, liền đi ra phía bên ngoài sảnh.
Dương Phàm ở sau hắn, đi về phía một cái cây lớn của khu vườn, hỏi rằng: - Điện hạ phái ngươi đến sao?
Hứa Hậu Đức không trả lời, mà xoay mình trở lại, tung một đòn thật mạnh.
Xem ra Hứa Hậu Đức này còn là một tay giỏi võ, quả đấm như mang theo sức gió, gào thét mà tiến tới, nhưng đáng tiếc Dương Phàm ở trước mặt y không cần nhìn, chân phải nhanh chóng bước lên khỏi mặt đất một chút, thân mình ngửa ra sau, quả đấm chệch đi một li, trượt ngang qua khỏi chóp mũi của hắn. Hứa Hậu Đức đạp bước tiến lên, khuỷu tay cong lại đánh tới yết hầu của Dương Phàm.
Hai tay Dương Phàm vung ra cùng lúc, vừa giữ vừa vặn, vung ngay ra hướng bên ngoài, Hứa Hậu Đức liền đứng không vững, thân mình quay vòng vòng, ngã nhào một phát xuống mặt đất.
Mạc Huyền Phi và vài gia đinh đang đứng đợi ở trong sân, vừa nhìn thấy người khách đang động tay động chân với chủ nhân của mình, lập tức phóng như bay đến. Dương Phàm quát: - Lui xuống! Rồi cùng lúc tiến lên trước một bước, giọng trầm xuống nói với Hứa Hậu Đức: - Cũng là điện hạ chỉ bảo ngươi làm sao?
Hứa Hậu Đứa thấy mình ra tay đánh lén cũng không phải là đối thủ của hắn, giờ hắn đã có phòng bị thì lại càng không có khả năng đánh thắng được hắn, liền không tiếp tục thử sức nữa. Y bò dậy, trừng mắt với Dương Phàm, hung hãng nói: - Ngươi luôn tự cho rằng mình thông minh như vậy sao? Điện hạ ở trong mắt của ngươi chỉ là một kẻ máu lạnh vô tình, một nữ nhân tàn nhẫn vô liêm sỉ sao?
Dương Phàm nhíu mày, nói: - Nói như vậy thì, chính ngươi đã tự dựng nên chuyện này, ôm lòng bất bình thay chủ nhân của ngươi?
Hứa Hậu Đức trầm giọng nói: - Không sai! Việc ta đến ngày hôm nay, điện hạ hoàn toàn không hay không biết. Nếu điện hạ biết, nhất định sẽ trừng phạt ta nghiêm khắc, nói không chừng còn có thể mang ta đi đày ải ra Mang Sơn trồng hoa màu, nhưng ta vẫn phải đến, ta không thể để hạng người như ngươi làm những điều ngu xuẩn, hết lần này đến lần khác đều cho rằng lòng tốt của công chúa là ác tâm.
Dương Phàm nhíu mày lắng nghe, không nói lời nào.
Hứa Hậu Đức nói: - Ngươi có biết lần trước khi mà ngươi đến gặp chúng ta ởphủ công chúa, chúng ta vừa đi đâu về không? Chúng ta là từ trong cung về! Có phải kẻ luôn tự cho mình là đúng như ngươi lại nghĩ rằng, sở dĩ Điện hạ sở dĩ vào Hoàng cung là năn nỉ bệ hạ cho phép để nhà ngươi đưa Người đi Trường An tế tổ đúng không?
Ha..ha..a.a..Ta thật chẳng thể hiểu nổi tại sao điện hạ lại có thể ưu ái một kẻ khốn kiếp như nhà ngươi! Ngươi tưởng rằng công chúa điện hạ rất an nhàn sao? Đúng vậy, điện hạ đã dùng mưu trí để đối phó với rất nhiều người, hơn nữa đều là nhằm tính kế với bọn chúng. Nếu như nói trong nhân thế này, còn có kẻ nào mà điện hạ không muốn dùng đến mưu kế, cũng từ trước đến giờ không muốn dùng đến việc tính kế, toàn tâm toàn ý đều là muốn tốt cho hắn, thì kẻ đó chỉ có duy nhất một mình ngươi thôi, vậy thì tại sao ngươi cứ nghĩ xấu cho công chúa như vậy?
Ta nói cho ngươi biết, sau khi nhận được chỉ thị của bệ hạ mệnh cho công chúa đến Trường An để làm lễ cúng miếu, Người mới vào cung đấy. Công chúa vào cung, cũng chính là vì trong chỉ ý đó có nói rõ bắt buộc ngươi phải hộ tống Công chúa điện hạ đến Trường An. Công chúa điện hạ biết rõ ngươi có việc lớn phải làm, không muốn khiến ngươi bị chậm trễ, vì thế mới phải nhập cung để xin lệnh!
Đáng tiếc, ý của Hoàng đế đã quyết, điện hạ cũng không thể thuyết phục được người, điện hạ đã tốn hết cả lời lẽ, đã không thể khiến Hoàng đế hồi tâm chuyển ý, vì thế mới phải quay về phủ đệ của mình. Kết quả, trên nửa đường ngươi đã khởi binh hỏi tội rồi! Ngươi khá lắm, đã bao nhiêu năm qua, chỉ có duy nhất lúc mà Tiết phò mã gục xuống vì chết đói ở trong ngục, điện hạ mới phải khóc, vậy mà nhà ngươi hết lần này đến lần khác khiến điện hạ phải rơi lệ.
Dương Phàm ngây người ra, mãi sau một lúc mới hỏi: - Tại sao…khi ta hỏi công chúa người lại không giải thích?
Hứa Hậu Đức nói: - Ta không rõ lý do vì sao công chúa lại không giải thích, ta lại cảm thấy, điện hạ hoàn toàn không cần phải giải thích với ngươi. Mà hạng người tự cao tự đại như nhà ngươi liệu có chịu nghe công chúa giải thích không? Không những thế còn phải nhận lấy một phen nhục nhã từ nhà ngươi nữa! Cái tên họ Dương kia, nhà ngươi có tài đức gì cơ chứ? Ngươi rõ ràng không thể xứng với công chúa được!
Dương Phàm đứng đó bần thần, ánh sao nhạt nhẽo, màu sắc lạnh lẽo của bóng đêm rọi vào gương mặt của hắn, không thể thấy rõ rốt cuộc cảm xúc trên gương mặt của hắn hiện giờ là gì, thần thái của hắn trông còn u ám hơn cả bóng đêm.
Hứa Hậu Đức phẩy phẩy bụi đất bám trên người của mình, nói với Dương Phàm: - Hôm nay ta đến, chính là muốn nói với ngươi rằng, đừng có để công chúa suy nghĩ quá nhiều như vậy, lòng của Điện hạ so với nhà ngươi thì còn trong sáng hơn nhiều.
Y đi ra được vài bước, lại đứng lại, nói một cách lạnh lùng: - Còn nữa, không chỉ có ta là rất nổi giận, mà ngay cả Bát Kim Cương còn tức giận hơn nữa! Tốt nhất ngươi nên cẩn thận một chút!
Dương Phàm kinh ngạc nói: - Bát Kim Cương?
Hứa Hữu Đức nói: - Chẳng phải ngươi đã từng lĩnh giáo qua môn công phu lực thác kinh mã của bọn họ rồi hay sao? 16 tuổi công chúa xuất giá, khi ấy bọn họ đã đi cùng công chúa, luôn là người thân cận nhất của công chúa! Ngươi đừng nghĩ võ công của mình là siêu phàm, nếu như thật sự muốn động thủ, ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của 8 người bọn họ! Khi ta đến, Bát Kim Cương đã nhờ ta chuyển lời tới nhà ngươi…
- Là câu gì?
- Nếu như ngươi còn khiến công chúa bị tổn thương, thì sẽ lập tức xé ngươi ra thành 8 mảnh, ngay cả đao cũng không cần dùng đến!
***
Sáng hôm sau, một đội xe bắt đầu tập kết đi về phía tây bắt đầu tấp kết, tận đến sau giờ ngọ, đội ngũ mới xuất hiện ở trạm nghỉ chân cách đó 5000m.
Cũng không phải có kẻ nào cố ý kéo dài, ngay đến cả đoàn xe của phủ công chúa cũng còn rút ngắn năm lần bảy lượt, rất nhiều thứ cồng kềnh đều không mang theo. Thế nhưng Dương Phàm phải tập hợp Ngự sử giám sát Hồ Nguyên Lễ, Đô quan Lang trung Tôn Vũ Hiên, cùng nhau đuổi theo để tụ hội đoàn xe của công chúa, như vậy đã mất gần nửa canh giờ.
Sau đó thì là đến màn tiễn đưa, ai mà chẳng có vài người bạn tốt chứ? Tuy là vì người đến để tiễn đường Dương Phàm, Hồ Nguyên Lễ và Tôn Vũ Hiên còn xa mới đồ sộ bằng lần đưa tiễn Tiết Hoài Nghĩa và Thập Phương đạo nhân, tuy nhiên số lượng cũng không phải là ít. Mà ở chỗ của Thái Bình công chúa, những người tiễn đường nàng vẫn luôn đông hơn rất nhiều.
Sau khi rời khỏi trạm dừng chân 5000m, trước tiên họ đến đại doanh Long Võ Vệ cầm thánh chỉ binh phủ điều binh. Bởi vì Dương Phàm xuất thân là tướng võ, cho nên tướng lĩnh của Long Võ Vệ đối xử với hắn rất tốt, đích thân dẫn hắn vào doanh trại tuyển binh, được tùy ý lựa chọn bộ hạ binh mã dưới trướng.
Mã Kiều ở ngay trong Long Võ Vệ, thế nhưng Dương Phàm vẫn chưa muốn tuyển gã, Diện Phiến Nhi đã có mang, Mã Kiều trong quân doanh, có thể về nhà thăm ngay, nếu như đi xuôi về nam theo mình thì đã không thể gặp mặt người nhà của mình được nữa rồi. Thế nhưng Mã Kiều vừa thấy Dương Phàm xuôi nam, không khỏi phấn khởi, lập tức chủ động nguyện xin hộ tống khâm sai đi về phía nam. Vì thế, việc phái đi này liền rơi ngay vào đầu của gã.
Tốc độ hành quân của Dương Phàm rất nhanh, Tôn Vũ Hiên và Hồ Nguyên Lễ không hề có bất kỳ ý kiến gì đối với sự sắp đặt của hắn, Mã Kiều còn giơ cả hai tay tán thành. Nếu như là mệnh lệnh của huynh đệ gã, gã căn bản không cần hỏi lý do. Thái Bình công chúa cũng không làm khó dễ gì. Ban đêm khi đã đến nơi nghỉ chân của doanh trại, bọn họ đã đi được quãng đường sáu mươi dặm đường.
Xe của Tiểu Man không tới cùng, tuy Dương Phàm đã chuẩn bị một chiếc xe chạy đường dài thật tốt cho nàng, vả lại còn hết sức chắc chắn, thế nhưng Dương Phàm vẫn không dám mạo hiểm, luôn lo lắng người của Khương công tử chú ý cử động của hắn, vì vậy khi vừa mới bắt đầu Dương Phàm đã cho xe của Tiểu Man chạy lẫn lộn bên trong đoàn xe của hắn, ở nửa đường A Nô và người mà Triệu Du phái đến liền bảo vệ cho xe của Tiểu Man tách ra khỏi đại đội, theo đường nhỏ đi Trường An.
A Nô có chút buồn bã vì không thể cùng Dương Phàm xuôi nam, nhưng nàng cũng hiểu rõ bây giờ không phải là lúc để bốc đồng. Thậm chí nàng còn đoán được rằng, lần sắp đặt này của Dương Phàm là vì muốn thúc đẩy cho quan hệ giữa nàng và Tiểu Man ngày càng thân mật, so với an bình và hạnh phúc lâu dài, thì phút chia cắt ngắn ngủi đương nhiên là đáng giá.
Đội xe của công chúa Thái Bình cách trấn Thiết Môn một đoạn, bởi vì trời đã trở khuya, hơn nữa trong trạm dừng chân ở tiểu trấn chưa chắc đã có lều trại thoải mái thích hợp giành riêng cho công chúa, cho nên đội ngũ hạ trại dưới một chân núi thấp.
Ở đây sẽ không thể gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì, nếu như có dăm vài kẻ cướp đuôi mù hại dân hại nước thì cũng hoàn toàn không thể gây nên bất kỳ nguy hiểm gì, thế nhưng Mã Kiều vẫn theo quy định sắp xếp bài trí cẩn thận.
Đoàn xe ngựa của Thái Bình công chúa cùng với tất cả tùy tùng đều được bố trí ở trung tâm của đại doanh, người còn lại ở bên ngoài là doanh trướng của ba vị khâm sai Dương Phàm, Tôn Vũ Hiên và Hồ Nguyên Lễ, mỗi người họ đều có cận thân thị vệ và tùy tùng hộ tống, ở tận ngoài cùng mới là nơi giành cho lều trại của quan binh của Long Võ Vệ đóng quân.
Trong ngoài doanh trại đều đào kênh thoát nước đồng thời thông hẳn với con sông dưới chân núi để ngăn ngừa mưa lũ xãy ra vào ban đêm, khắp nơi chung quanh và cả trên ngọn núi đều dựng trạm canh gác tạm thời, Long Kỵ Vệ cũng là kỵ binh, lại tiếp tục bố trí cho người dắt ngựa ra bờ sông uống nước, ăn cỏ, rồi mới cho ăn chút muối bã đậu.
Trong doanh trại đã đào vài chục cái bếp ở dưới đầu gió để nấu nướng thức ăn. Công chúa là quý nhân, luôn có giai nhân hầu hạ, không thể ăn những loại thức ăn thô ráp ở đây, nhưng lại không cần bọn họ phải lo lắng.
Ngu Hầu đanh mặt lại, cầm lấy đao đi dò xét trong doanh trại một cách cẩn thận, kiểm tra cảnh giới, đồn quân, cọc cờ, số trống,v..v..xem tất cả đã được bố trí thỏa đáng hay chưa.
Cả hai huynh đệ lại gặp gỡ, cả hai đều có duyên gặp lại, Dương Phàm quả nhiên hơn xưa. Phường đinh lưu manh trong Phường Tu Văn ngày trước trải qua rèn luyện vài năm trong quân ngũ, đến giờ cũng đã trở thành tướng lĩnh một phương rồi.
Đời sống tình cảm của cả hai cũng như những tiết mục đặc sắc, chỉ có điều giờ đây Mã Kiều đã tu thành chính quả, một kẻ có đường tình bấp bênh như Dương Phàm, con đường phía trước còn dài, giờ càng không nhìn thấy được điểm dừng.
Ngày hôm nay Dương Phàm đều cố ý đảo qua đảo lại trước mặt Thái Bình công chúa, chỉ đáng tiếc, công chúa chẳng chút mảy may để ý đến hắn, thậm chí còn chẳng thèm nhìn thẳng vào hắn dù chỉ bằng nửa con mắt.