Dương Phàm cười nói: - Ngươi xác định con đầu lòng nhất định là con trai sao? Nói không chừng sẽ là một nha đầu đó. Sinh ra nha đầu cũng tốt, nếu bộ dáng xinh đẹp như Diện Phiến Nhi tỷ, tương lại cứ đến nhà ta, làm con dâu của ta là được. Nếu giống ngươi…
Mã Kiều trợn mắt nói: - Sao?
Dương Phàm thở dài nói: - Ta cũng sẽ cố mà nhận nó làm con gái nuôi, tương lai cũng chuẩn bị đồ cưới cho nó. Cũng không thể ủy khuất đứa con chưa ra đời của ta. Nếu không nương tử của ta cũng không đáp ứng đâu.
Mã Kiều nhổ một bãi nước bọt: - Phì phì phì! Nếu ta sinh con gái, đương nhiên sẽ xinh đẹp như mẹ nó. Còn ngươi đó, tại sao con ngươi sinh ra lại là con trai, con ta lại là con gái? Có lẽ đứa con này của ngươi là một đứa con gái, tương lai sẽ phải làm con dâu của ta.
Dương Phàm dương dương đắc ý vênh mặt lên: - Hôm qua ta đã gọi Khương đại y sĩ tới nhà, kê đơn thuốc an thai cho đệ muội ngươi, Khương đại y sĩ bắt mạch cho đệ muội ngươi. Khương y sĩ người ta nói, theo như mạch tượng mà thấy, y có ít nhất tám phần nắm chắc là một đứa bé trai.
Mã Kiều và Sở Cuồng Ca nghe xong vội vàng chúc mừng hắn, ba người hi hi ha ha vài câu, Dương Phàm lại hỏi: - Sở đại ca, ngươi đang ở Kim Ngô Vệ, Kiều ca nhi đang ở trong Long Võ vệ. Hai vệ này đều trú doanh trong thành Lạc Dương, một đông một tây, cách xa như vậy, sao hai người lại đi cùng nhau?
Sở Cuồng Ca nghe xong, nét mặt già nua không ngờ lại đỏ lên, mơ hồ thêm vài phần xấu hổ, Dương Phàm không khỏi lấy làm kỳ lạ.
Mã Kiều cười nói: - Nhị Lang, ngươi có điều không biết. Tiểu Đông cô nương chúng ta vô cùng vừa mắt với Sở đại ca. Hiện giờ Sở đại ca đã đi cầu bà mối, mời Hoa đại nương trong nhà, Hoa đại nương đang chuẩn bị đầu xuân sẽ tổ chức hôn sự cho bọn họ.
Dương Phàm nghe xong mừng rỡ, cười nói: - Tốt tốt! Ta và Kiều ca nhi cũng sắp sinh con rồi. Sở đại ca bây giờ cũng sắp thành gia lập nghiệp, thật sự là tam hỷ lâm môn. Sở đại ca, huynh sai rồi đó. Chuyện vui thế này, sao Sở huynh không nói với ta lời nào!
Sở Cuồng Ca cười nói: - Chỉ là đính hôn thôi mà. Nói với ngươi làm gì, ta bắt tính đợi chuẩn bị hôn lễ sẵn sàng xong xuôi, tới ngày chính thức thành thân sẽ mời ngươi tới dự tiệc đấy. Ha ha, huynh đệ nhà ta đến lúc đó nhất định phải tới.
Sở Cuồng Ca thật không vì Dương Phàm lên chức mà phai nhạt tình nghĩa huynh đệ, nhưng dù sao chênh lệch địa vị vẫn còn đó, đây vẫn là một sự thật không thể chối bỏ, gã sao có thể sai vị Hình Bộ Lang trung này xử lý hôn lễ giúp mình chứ. Chờ tới khi thành thân Dương Phàm có thể tới cũng là tốt rồi.
Dương Phàm hiểu ý y, giao tình là một chuyện, đẳng cấp cũng là một sự thật không thể chối bỏ, cho nên cũng không nhiều lời nữa, chỉ nói: - Đừng nói lời khách khí đó nữa. Sở đại ca đến chợ là muốn mua đồ dùng cho hôn lễ sao? Chúng ta là huynh đệ một nhà, huynh cũng không cần khách khí. Nếu cái gì trong cửa hàng nhà ta có, ngươi cứ tới lấy, hai chúng ta là huynh đệ tốt, Tiểu Đông cô nương cũng là hàng xóm thân thiết với ta. Để tiểu đệ thể hiện chút tâm ý đi.
Sở Cuồng Ca cười nói: - Đối với ngươi, đương nhiên ta sẽ không khách khí. Chỉ là ta chỉ có một mình, hơn nữa, sống tới bằng này tuổi, đây lại là lần đầu thành thân. Chuyện này cái gì ta cũng không biết. Trong nhà Tiểu Đông cũng chỉ có một con gái, để chăm sóc lão nhân gia trước lúc lâm chung, ta cũng không có nhà, nến tới làm rể.
Chuyện thành thân, hơn phân nửa là nhạc mẫu đại nhân của ta xử lý. Ta cũng không cần lo lắng suy nghĩ nhiều. Chỉ lo chuẩn bị tiệc rượu thôi. Cuối cùng cũng phải có rượu có thịt mới được. Hôm nay ta cũng mới nghe nói đến “Cấm đồ lệnh”, nên vội vàng đến chợ mua chút thịt cá về, mặc dù thịt tươi không thể giữ tới khi thành thân, nhưng trước đó làm thành thịt khô và cá khô cũng còn tốt hơn không có. Ai bảo…
Nói tới đây, Mã Kiều cũng hơi ủ rũ: - Ôi! Thật sự là cái không mong thì lại đến, từ xưa tới nay nào đã có chuyện như vậy. Ngươi nói vì sao Hoàng đế lại ban ý chỉ như vậy chứ. Dân chúng ngày ngày kham khổ, chỉ cầu chút ăn mặc, thi thoảng có miếng thịt cũng là chuyện vui lắm rồi. Không ngờ Hoàng đế lại hạ chỉ... Hiện giờ chị dâu ngươi có bầu, ta cũng muốn mua chút thịt cho nàng bồi bổ, ai ngờ lại đi về tay không.
Nói tới đây, Mã Kiêu liếc mắt thấy Dương Phàm ôm theo một bao tải đầy dầu mỡ, không khỏi vui vẻ nói: - Nhị Lang, ngươi mua được thịt à?
Lúc này, tiếng trống ở chợ Nam vang lên “thùng thùng”, Dương Phàm nói với hai người: - Đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Ba người cùng nhau đi, Dương Phàm kể chuyện quan sai cấm bắt cá trên sông cạnh chùa Bạch Mã, biết được “Cấm đồ lệnh” của triều đình. Sở Cuồng Ca và Mã Kiều nghe xong không khỏi quái dị nhìn hắn, nhìn tới mức Dương Phàm cũng sởn gai ốc, không khỏi vuốt vuốt mũi nói: - Hai người các ngươi nhìn ta như vậy làm gì. Ta làm đại quan cũng vẫn muốn sống. Mua chút thịt cho vợ thì mất mặt lắm sao?
Sở Cuồng Ca và Mã Kiều nghe xong, thần sắc càng thêm quái dị. Dương Phàm nhìn có vẻ không giống như họ đang cười nhạo Hình bộ Lang trung tranh mua thịt với người ta, không khỏi ngạc nhiên nói: - Rốt cuộc hai người các ngwoi có ý gì?
Sở Cuồng Ca thở dài, lắc đầu cười khổ nói: - Nhị Lang ơi Nhị lang. Ngươi thật đúng là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời.
Dương Phàm giật mình hỏi: - Sao vậy?
Mã Kiều kêu lên: - Làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi còn không hiểu? Ngươi nói ngư dân bên kia sông đã bị cấm đánh cá rồi?
- Đúng vậy!
- Thực là còn có thể vớt cá đã chết?
- Đúng vậy!
Sở Cuồng Ca cười khổ nói: - Ngư dân đánh cá là vì để cho mình ăn sao? Còn không phải vì muốn bán chút gạo và mì sao? Vì sao ngươi không mua luôn mấy con cá tươi họ vừa vớt lên, lại bỏ gần tìm xa, đến chợ Nam mua thịt?
Dương Phàm giật mình, run rẩy một hồi, cũng không nói nên lời.
Mã Kiều lắc đầu nói: - Trước kia ta có nghe truyện cười về kẻ cưỡi lừa lại đi tìm con lừa, còn nói rằng kẻ đó thật ngốc. Lại không nghĩ rằng bên cạnh ta có kẻ ngốc như vậy!
Sở Cuồng Ca khó thấy được hắn ngây ngốc, lúc này thấy hắn cũng thật đáng yêu, không kìm nổi bật cười.
Dương Phàm vỗ trán một cái, lắc đầu cười khổ nói: - Đúng vậy, thật đúng như vậy. Ta thật sự là vội đến ngốc rồi.
Sở Cuồng Ca an ủi: - May sao. Ngươi tới thật khéo, còn cướp được chút thịt. Hai người chúng ta tới đây sớm hơn ngươi một chút, nhưng đám dân chúng này tựa như phát điên cả rồi, không ngờ hai nam nhân chúng ta lại không tranh lại nổi, hiện giờ hai tay trống trơn, còn không biết quay về phải giải thích thế nào.
Dương Phàm dừng chân, vỗ vỗ lên cái bao tải trên lưng ngựa, cười nói: - Ta có, đương nhiên các ngươi cũng có. Huynh đệ có thể ăn mảnh sao? Trong này có hai miếng thịt heo, Húc Ninh tỷ có bầu, không thể không ăn chút đồ ăn mặn. Kiều ca, lát nữa ngươi mang một miếng về đi.
Mã Kiều vui vẻ nói: - Tốt. Nhị Lang, với ngươi ta sẽ không khách khí! Sở đại ca, miếng thịt heo này hai chúng ta mỗi người một nửa.
Sở Cuồng Ca vội vàng nói: - Không không không, đệ muội có bầu, càng cần thịt đẻ ăn tẩm bổ. Đầu xuân ta mới thành thân, tức là mọi nhà đều không có thịt ăn. Hàng xóm láng giềng cũng sẽ không nói gì đâu.
Dương Phàm nói: - Các ngươi không cần cãi nhau nữa. Miếng thịt heo đó là để cho Húc Ninh tỷ. Sở đại ca đầu xuân mới thành hôn, còn phải hơn một tháng nữa. Không vội, đến lúc đó, gà vịt thịt cá trong bữa tiệc để ta phụ trách.
Mã Kiều nói: - Hiện giờ đã ban Cấm đồ lệnh khắp thiên hạ. Mặc dù triều đình cấm ăn thịt, nhưng không phải cấm giết thịt sao? Một tháng sau ngươi tìm thịt ở đâu để ăn?
Dương Phàm lắc đầu nói: - Ngươi không cần lo lắng, trời không sập xuống được đâu. Ta cũng tới tranh mua cũng vì ý chỉ vừa mới hạ, triều đình quản chế còn nghiêm. Một thời gian ngắn nữa, sợ là mọi nhà đều không dám ăn thịt. Nhưng cũng có nhiều chuyện cho dù là có thánh chỉ của Hoàng đế cũng không thể thực hiện.
Triều đình thu thuế là chuyện đương nhiên mà không phải là vẫn còn người trốn thuế sao? Huống chi là một ý chỉ vớ vẩn tuyệt luân như thế. Ý chỉ đó khác nào hạ chỉ cấm dân chúng mặc quần áo, ăn cơm không được lấy vợ sinh con? Đám dân chúng vốn là ăn không đủ no, thợ săn săn thú, nông phu chăn heo, ngư dân đánh cá, kiếm lấy chút thịt bán cho người giàu có đổi lấy gạo và mì sống qua ngày.
Cứ như vậy, cả thiên hạ lấy lương thực làm chủ, giá lương thực tăng cao, giá thực phẩm tăng cao, dân chúng sẽ sống không nổi. Các quan thân quyền quý cũng không có thịt ăn, ngay cả thịt cũng không được ăn thì bọn họ làm quan làm gì, kiếm tiền làm gì? Ngươi chờ xem, không bao lâu nữa, cái lệnh này chỉ còn trên danh nghĩa.
Dương Phàm thở dài nói: - Có điều, trước khi triều đình bỏ chính lệnh này, muốn công khai mua thịt là không thể, đương nhiên công khai ăn thịt cũng là không thể, giá thịt tất nhiên sẽ tăng cao. Một ít dân chúng trước kia năm ngày ba bận còn có thể ăn một chút thịt, giờ thì sợ là nửa năm một năm cũng không mua nổi chút thịt.
Nghe hắn nói vậy, Mã Kiều và Sở Cuồng Ca cũng hiểu ra. Sở Cuồng Ca thở dài nói: - Các nhà quyền quý cho dù cũng sẽ chịu ảnh hưởng nhưng chung quy cũng không lớn. Xui xẻo nhất vẫn là dân chúng. Người nhà giàu thì có lẽ trong một thời gian không được ăn thịt, còn tiểu dân có thể ngay cả cơm cũng không có mà ăn nữa.
- Đúng vậy!
Dương Phàm cũng thất vọng thở dài một cái, nói: - Sở đại ca, huynh không cần lo lắng. Thịt cá khi huynh thành thân để ta phụ trách. Hôm nay ta vốn muốn đến gặp Tiết sư, lát nữa cũng phải đi. Ha ha, mỗi lần gặp Tiết sư ta đều có chuyện lớn muốn nhờ vả. Nhưng lần này đến nhà, chỉ sợ ông tuyệt đối sẽ không nghĩ ra ta cầu ông cái gì.
Sắc mặt Sở Cuồng Ca và Mã Kiều đều không hiểu. Thì đó, khi tất cả người trong thiên hạ đều vì Hoàng đế tin Phật mà không có thịt ăn, hắn lại đến chùa nhờ một Đại hòa thượng giúp hắn kiếm thịt ăn. Chuyện này nghe thực sự hơi hoang đường và buồn cười, nhưng nghĩ đến sự ảnh hưởng của chuyện này, bọn họ cũng không cười nổi.
Mã Kiều tức giận nói: - Trong phường của ta cũng gặp vài lão nhân gia ăn chay tin Phật, nhưng bọn họ muốn làm tiên thành Phật thì cũng mặc, muốn trường sinh bất lão thì cũng kệ, đó là chuyện của bà ta. Giờ Hoàng đế muốn thành Phật, lại khiến cho dân chúng chúng ta không có nổi một ngày ăn uống tử tế. Cái này gọi là gì?
Dương Phàm nói: - Hoàng đế làm Hoàng đế, là vì chuyện của Hoàng đế chính là chuyện của người trong thiên hạ. Có mọt vị Hoàng đế tốt mới có ngày lành!
Dương Phàm giải thích khá nhiều, Sở Cuồng Ca và Mã Kiều cũng gật gật đầu. Vậy là đủ. Bọn họ không biết đọc chữ to, nhưng không biết chữ cũng không có nghĩa là không hiểu đạo lý. Chờ bọn họ hiểu được đạo lý trong đó, tương lai sẽ trở thành chiến hữu cùng chung chí hướng với mình.
Bọn họ là quan quân cấm quân, giờ đã bắt đầu cầm binh, tương lai còn có thể suất lĩnh nhiều binh lính nữa. Lần này Dương Phàm cố ý dẫn đường, cũng không phải muốn lợi dụng bọn họ, chỉ là không mong muốn tới một ngày, vì niềm tin bất đồng mà phân ly mỗi người mỗi ngả, thậm chí là xung đột vũ trang, trở thành đối thủ một mất một còn.