Phải nói là Hộc Sắt La vẫn còn bảo lưu một chút phong cách của người Đột Quyết, đại khái chỉ có thể là những đầy tớ trong phủ Hộc La Sắt và trên người những ca kỹ có thể có thể thấy, người trong phủ Hộc Sắt La phần lớn là người Tây Vực.
Trong sảnh, thảm dệt bằng lông dê phủ kín bề mặt đất, hai mỹ nhân mặc váy dàiđỏ nhảy múa, , đang ca những khúc ca để mua vui cho những người trong sảnh.
Hai tấm bình phong phía trước, hơn mười nhạc công tập trung lại đánh đàn, gõ trống, thổi kèn, hai hàng mười hai người vũ kỹ váy áo tung bay, quyến rũ vô cùng.
Tại quyển ba mươi tư “Nhị khắc phách án kinh kỳ” ngay đoạn đầu của“ Nhâm quân dụng tư nhạc thâm khuê, Dương thái uy chơi trong quán khách”, tác giả có viết: - Thế gian phú quý người ta, không ai không có đầy thê thiếp. Tự nói là trái ômg Yến cơ, phải ôm Triệu nữ, kiều diễm, ca múa thành đôi, là việc vô cùng đắc ý.
Câu nói này, nói toạc ra được bản tính của đàn ông, mười hai mỹ nữ xếp thành hai hàng ở trước nhà này, không những ai ai cũng xinh đẹp, mà còn mắt đẹp mũi cao, tóc vàng mắt xanh, hoặc là da trắng như tuyết, hoặc là có màu da bóng loáng như lúa mỳ rất mê người, một đám phong tình vô cùng, đương nhiên làm say mê lòng người.
Mỹ nhân đều là những Hồ Cơ đẹp lộng lẫy, vẻ đẹp của Hồ Cơ sớm đã nổi danh ở Đại Đường, trong quý phủ của Hộc Sắt La đều là những vũ cơ nổi bật tài giỏi nhất đẳng trong các Hồ Cơ.
Rượu cũng là rượu ngon, là loại Kiếm nam thiêu xuân ngon nhất
Mỹ nhân kiều diễm như thế, Tiết Hoài Nghĩa lại nhìn mà không chút động lòng, đây chính là sự bi ai của kẻ làm trai lơ. Tất cả thân thể và sự tự do của ông đều tới từ Nữ hoàng đế,cho nên thứ duy nhất ông có thể làm, chỉ có liều mạng mà uống rượu, coi những tiểu mỹ nhân kia đều trở thành Tam Lặc Tương hung tận uống vào.
Dương Phàm đương nhiên không chịu sự hạn chế này, nhưng đối với những việc ăn chơi, hắn lại không hứng thú, loại chuyện này hắn khá là bài xích, nếu không phải như vậy, lúc ở Nam Dương, nhận được sự theo đuổi nhiệt tình của các cô nương Nam Dương nóng bỏng như vậy, hắn cũng sẽ không giữ thân đồng tử mà đến Lạc Dương.
Hộc Sắt La cẩn thận ngồi bên cạnh, thấy Tiết Hoài Nghĩa uống rất vui mừng, lúc này mới nói ý lòng vòng của mình ra. Trước đó Tiết Hoài Nghĩa đã nghe Dương Phàm nói qua dụng ý của Hộc Sắt La, đương nhiên đồng ý. Hộc Sắt La không ngờ Tiết Hoài Nghãi lại đồng ý dễ dàng như vậy, vừng mừng vừa sợ.
Thật ra, y đã quá lo nghĩ nhiều rồi, y căn bản không cần nhờ Dương Phàm ra mặt, chỉ cần trước mặt Tiết Hoài Nghĩa hơi có ý rụt rè, là Tiết Hoài Nghĩa đương nhiên sẽ không cần y. Việc đánh nhau này, trong lòng Tiết Hoài Nghĩa đánh hay không đánh đều không có khác biệt gì cả, bày binh bố trận gì chứ, chưa bao giờ ông lo để tâm.
Suy nghĩ của ông vẫn dừng lại ở lối suy nghĩ là đánh nhau ở đầu đường xó chợ: - Các tiểu đệ của ta, ta lấp kín hai đầu ngõ lại, dùng người ép chết ngươi! Nếu lá gan của tiểu đệ nào nhỏ, ông đương nhiên là không thể dùng.
Tiết Hoài Nghĩa thuận miệng đồng ý Hộc Sắt La rồi, quay đầu nhìn Dương Phàm, lại vẻ say lờ đờ nói: - Lần này, ta đắc tội với Đại Lý tự và Ngự sử đài, chỗ Võ Thừa tự không muốn phiền tới ngươi, khi vi sư không ở Kinh sư, chính ngươi cũng nên cẩn thận.
Trong lòng Dương Phàm nóng lên, nói: - Su phụ lần này xuất chinh, cũng phải cẩn thận. Đệ tử chúc sư phụ thắng ngay từ trận đầu, mã đáo thành công.
Nói tới đây, Dương Phàm lại do dự một lát, nghiêm túc nói: - Hành quân bày trận, điều binh khiển tướng, sư phụ vẫn nên nghe ý kiến của các tướng lĩnh dưới trướng.
Tiết Hoài Nghĩa cười lớn, nâng chén nói: - Đương nhiên rồi! ngươi không nên lo lắng quá nhiều, vi sư xuất mã, ai có thể là địch thủ chứ? Ha ha, uống rượu, chúng ta uống rượu, mừng chiến công trước.
***
Tin tức Mặc Đốn dẫn binh tấn công Linh Châu đã truyền tới Lạc Dương, triều đình lập tức có phản ứng, quyết định lập tức phái binh phản kích, do Vệ Phụ quốc đại tướng quân, Ngạc quốc công, Hộ quốc pháp sư Tiết Hoài Nghĩa đảm nhiệm chủ soái ba quân, nắm ấn soái xuất chinh.
Cuối mùa thu nắm đó, Tiết Hoài Nghĩa đảm nhiệm Đại tổng quản hành quân phạt nghịch, cầm hai mươi vạn binh mã, do hai vị tể tướng Dương Chấp Nhu, Tô Vị Đạo phụ tá ông ta, tổng cộng mười tám vị võ tướng có thể trưng thiện chiến làm tướng lĩnh dưới trướng của ông ta.
Sở dĩ võ tướng tổng cộng mười tám người, lại cũng từ yêu cầu của Tiết Hoài Nghĩa, ông ta cảm thấy con số mười tám hợp với mười tám vị La Hán, điều này mới xứng với vị phật gia này.
Võ Tắc Thiên cố ý ngừng triều một ngày, để văn võ bá quan tới đưa tiễn. Tới mười dặm trường đình vì Tiết Hoài Nghĩa không chỉ là để cả triều văn võ, còn có hoàng thân quốc thích, tôn thất hoàng quyền, vô cùng long trọng.
Có lẽ là Võ Tắc Thiên tuy có tân sủng, lại cũng không hề quên tình với những người cũ mười mấy năm của bà ta, lại có lẽ vì trong lòng có chút áy náy với ông ta, lần này quy cách còn long trọng hơn nhiều so với lần trước Tiết Hoài Nghĩa xuất binh, đây cũng khiến văn võ toàn triều làm rõ một việc: Tiết Hoài Nghĩa được thánh sủng là vẫn còn.
Bên ngoài cửa, mười dặm, cờ che khuất mặt trời, trống nhạc vang trời.
Hai mươi vạn đại quân đã tập kết xong, đao thương san sát, khí thế bừng bừng.
Lý Chiêu Đức đứng đầu tiên, nói với Tiết Hoài Nghĩa: - Bổn tướng thay mặt huynh đệ bệ hạ, văn võ bá quan, thay mặt hoàng thân quốc thích, thay mật hàng vạn người dân Đại Chu, chúc Đại tướng quân thắng lợi trở về, mã đáo thành công, chúc Đại tướng quân sớm ngày khải hoàn.
Lý Chiêu Đức nâng chén rượu trên mâm mời Tiết Hoài Nghĩa, lại lấy một chén rượu nữa, nâng cốc chúc mừng ông ta.
Tiết Hoài Nghĩa một thân áo giáp, dáng vẻ vốn khôi ngô, khuôn mặt anh tuấn, cả thân một áo giáp vàng óng ánh mặc trên người, tăng thêm vài phần nhan sắc. Nếu không biết chi tiết về người này: Chỉ nhìn dáng vẻ tướng mạo của hắn, lại thêm giáp trụ trên người, thật sự là một đại tướng uy phong lẫm liệt.
Tiết Hoai Nghiã nhận lấy chén rượu, không nói hai lời, nghển cổ uống cạn, cái chùm tua rua trên mũ giáp đỏ như màu máu kia run rẩy trong làn gió thu.
Lý Chiêu Đức nhận lấy chén, kính hai vị tể tướng Dương Chấp Nhu, Tô Vị Đạo.
Hai vị tể tướng này phải tùy thuộc vào Tiết Hoài Nghĩa đi quyết chiến với Mặc Đốn Đột Quyết, trong lòng không phải là không lo sợ, nhưng trước mặt văn võ bá quan và hoàng thân quốc thích nhiều như vậy, bọn họ cũng không dám có biểu hiện gì, vội nắm chắc chén rượu, ra vẻ dũng cảm uống một hơi cạn sạch.
Tiết Hoài Nghĩa cũng liếc mắt nhìn Dương Chấp Nhu và Tô VỊ Đạo, thấy hai người uống hết rượu, lập tức lên lưng ngựa.
Nhắc tới, cơ thể vũ dũng và thuật cưỡi ngựa của Tiết Hoài Nghĩa đều rất tốt, động tác giao trên yên ngựa này vô cùng tự nhiên, phóng khoáng, phong độ, cực kỳ thoăn thoắt.
Tiết Hoài Nghĩa lên ngựa, hai chân thúc vào bụng ngựa, tuấn mã chạy nhanh, trước mắt tam quân cao như núi phi ra khoảng nửa dặm, đè mạnh dây cương, tuấn mã hí một tiếng, người lập tức đứng lên.
Tiết Hoài Nghĩa rút bảo đao ra “khanh” một tiếng, bảo đao cùng lóe ra một ánh sáng, bổ về phía trước, định dạng trên không trung, một tiếng hét lớn như tiếng sét trong quân vang lên: - Các tướng sĩ, Đột Quyết lòng muông dạ thú, nhiều lần xâm phạm Đại Chu, cướp của cải ta, giết bách tính ta! Hôm nay, ta xuất chinh vì nước, chuyến này đi, không giết được Đột Quyết, thề không trở về.
- Không phá được Đột Quyết, thề không trở về, không phá được Đột Quyết, thề không trở về.
Tướng sĩ ba quân lấy thương mâu chống xuống đất, lấy đao làm lá chắn, cùng đông thanh hét lớn, rung chuyển bầu trời.
Tiết Hoài Nghĩa ngửa mặt lên trời, cười to ba tiếng, quát: - Xuất chinh.
Nói xong đi đầu làm mẫu, phi về phía xa xa, tuấn mã lướt qua, bui bay tung tóe.
Lý Chiêu Đức cười, khóe miệng xẹt qua một sự khinh miệt không dễ để lộ, thân hình lão vừa chuyển, liền có một thị vệ mang tới một vật cưỡi tới, văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích đưa tiễn lên trước, cũng tụm năm tụm ba nói chuyện, chuẩn bị về thành.
- Tướng gia, Thái Bình công chúa có vài câu muốn nói với tướng gia, công chúa…
Lý Chiêu Đức vừa vịn yên lên ngựa, một viên thị vệ thân tín liền nhanh chân tới, nói nhỏ vài câu với y.
Ánh mắt của Lý Chiêu Đức hơi lóe lên, vững vàng ngồi vào chỗ của mình, lúc này mới kiêu căng nói: - Vậy mời Công chúa điện hạ tới. Nói xong, đạp ngựa, ngang nhiên đi, chỉ là vẫn cố ý để ngựa đi chậm chậm lại chút.
Đậu Lư Khâm Vọng vốn muốn nhân cơ hội này sẽ thân thiết với Lý thừa tướng một chút, coi hành động lần này của lão liền biết ắt có dụng ý, không dám tiến lên quấy rầy. Văn võ bá quan đều là nhân tinh, ai cũng muốn thân cận một chút với vị Đại tể tướng quyền thế chạm tay là bỏng này một chút, nên nhìn điệu bộ này cũng không dám tự tiện tiến lên trước nhận lấy sự bẽ mặt.
Người đánh xe Hứa Hậu Đức của Thái Bình công chúa nhận được hồi đáp của Lý Chiêu Đức, vội vàng chạy về thuật lại một lần những gì Lý Chiêu Đức đã nói với Thái Bình công chúa, không kìm nổi, giận dữ quát lên: - Thật là tiểu nhân đắc chí, thật không ngờ lại vô lễ như vậy! Hắn cũng không nghĩ xem, lúc đầu khi hắn và Tiết hòa thượng chinh phạt Đột Quyết, chỉ vì ý kiến bất đồng, liền bị Tiết hòa thượng nắm cổ áo, tát một cái váng đầu hoa mắt, Tiết hòa thượng còn chưa từ bỏ ý đồ, sau khi hồi kinh muốn tham gia tội danh làm trái quân lệnh của hắn, lúc đó, hắn đã năn nỉ điện hạ tới nói những lời tốt đẹp trước mặt Hoàng đế thế nào rồi.
Thái Bình công chúa mặc nam phục, đang chờ ở đó, Có lẽ lời nói này của Hứa Hsậu Đức, không khỏi mỉm cười nói: - Trước khác, giờ khác. Lý Chiêu Đức hiện giờ là đại thần được sủng ái nhất bên cạnh mẫu hoàng, đương nhiên có tiền vốn không coi ai ra gì. Ha ha, hắn bảo bổn cung sẽ tới, bổn cung sẽ tới là được.
Thái Bình công chúa cười ha ha cũng không tức giận, nàng sai Hứa Hậu Đức dắt con tuấn mã trắng tuyết, lên ngựa, chậm rãi đuổi theo Lý Chiêu Đức.
Thái Bình công chúa đuổi theo Lý Chiêu Đức, song hành cùng lão, lại tán thưởng mấy câu về viêc chủ trì chính sự của lão, ác quan gần như rơi vào công tích tuyệt tích, cũng không biết Thái Bình công chúa là có ý hay vô ý, chủ đề này hoàn toàn gãi đúng chỗ ngứa của Lý Chiêu Đức, Lý Chiêu Đức lập tức chậm rãi nói, giải thích với nàng.
- Công chúa điện hạ, ác quan đã bị hại, là hết sức cần thiết à! Ác quan đời Hàn Kỳ Đô, dám lên mặt với đại thần trong triều, không nói tới hoàng thân quốc thích, khi hắn làm Thái thú,vừa đảm nhiệm liền bắt giết con ông cháu cha, giết chết cường hào, đám quyền quý bọn họ cũng không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, gọi hắn là “ thương ưng”, Trương Thang liền chuyên trị thân vương chư hầu, thế gia vọng tộc, cường hào, lấy mạnh trứ danh.
Khi Vương Ôn Thư trị Quảng Bình, bốn phía bắt giết hào gian trong quận, tội liên đới tới ngàn nhà, máu chảy hơn mười dặm. Không tới một năm, những kẻ trộm chó trong quận đều không nhìn thấy nữa, có thể nói là không nhặt được của rơi trên đường! Ác quan này chẳng những có năng lực, hơn nữa phần lớn đều rất thanh liêm, từ trước không từng nhận lễ, bất cứ lúc nào những ngay cả những bức thư riêng mà bằng hữu thân thiết viết cho hắn cũng đều hủy đi.
Sau khi Trương Thang chết di sản không tới năm trăm lượng vàng, Vương Ôn Thư thậm chí ngay cả năm mươi lượng vàng cũng không có. Ác quan Tê Địch Sĩ Văn Canh của triều Tùy càng cam nghèo khổ, gia sản hoàn lại tất, nhà không có của cải gì sót lại, quan lại như vậy, có tài, lại thanh liêm, nên được vạn chúng biểu dương mới phải. Nhưng tại sao từ xưa tới nay, từ quan viên tới bách tính, đều hận tới tận xương tủy, khiến những người như họ đều chịu kết cục tiếng xấu muôn đời?