Lúc hừng đông, thuyền dừng ở bên hồ Thiên Tân Kiều, dập dềnh theo đầu sóng, tựa như bộ ngực tròn đầy cao vút của Thái Bình công chúa.
Thái Bình công chúa khoan khoái tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy Dương Phàm đang lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt rất sáng.
Hắn đang ngồi, có vẻ như đã ngồi như vậy cả một đêm.
Thái Bình công chúa thấy tình hình trong thuyền như vậy, liền kinh ngạc thở hắt ra, vội vàng đứng lên, áy náy nói: - Ngươi...cứ như vậy.... Một đêm không ngủ sao?
Dương Phàm cười cười, nói: - Thỉnh thoảng không ngủ thì có sao đâu.
Hắn tĩnh lặng, lại nói: - Ngươi nghe đi, đầu cầu, trên đường, thật ra có rất nhiều người cũng không ngủ, giờ mới bắt đầu về nhà.
Thái Bình công chúa đau lòng nói: - Nhưng hôm nay ngươi còn có việc phải làm ở nha môn mà.
Dương Phàm cười: - Cũng không sao, thật ra bâu giờ ở nha môn ta thanh nhàn hơn bất cứ ai, ta có thể ngủ bù bất cứ lúc nào, sẽ chẳng có ai tới làm phiền ta đâu.
Thái Bình công chúa không nhịn được cười nói: - Tình huống của ngươi ở Hình Bộ, ta cũng đã biết một chút, ta biết ngươi ngày nào cũng ngủ ngon, nhưng ta biết ngươi không phải là người thích nhận thua kém, đòn phản kích của ngươi tuy rằng chưa chắc nhất định là thắng, nhưng nếu như ngươi không hề có hành động phản kích vậy là rất không bình thường rồi. Ta nghĩ, rất nhiều người cũng đang đợi xem thủ đoạn của ngươi đấy.
Dương Phàm hơi hơi nhíu mày, nghi hoặc nói: - Rất nhiều người, thí dụ như...?
Thái Bình công chúa nói chêm vào: - Nói thí dụ như mẫu hoàng, nói thí dụ như ta, nói thí dụ như Lương Vương, nói thí dụ như Thôi Nguyên Tống.
Dương Phàm vuốt nhẹ cằm, thong thả nói: - Nhiều người như vậy sao? Ta thật không ngờ đấy.
Thái Bình công chúa nhẹ nhàng kéo tóc mai hỗn độn sang bên, một bên má nàng gối lên đùi Dương Phàm giờ đã để lại một vệt đỏ, càng khiến cho nàng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Nàng dùng ngón tay thon dài ưu nhã vén tóc ra sau tai, từ từ nói: - Mẫu hoàng phái ngươi đến Hình Bộ, không thể nào không để tâm đến hành động của ngươi. Hiện tại đối thủ lớn nhất của Võ Tam Tư là Võ Thừa Tự, nếu ngươi có thể khống chế Hình Bộ, vậy thì ngươi đã trở thành trợ lực lớn nhất của hắn, sao hắn không quan tâm ngươi chứ?
Về phần Thôi Nguyên Tống, năng lực của hắn ta có lẽ có hạn nhưng người có thể ngồi được vào vị trí như vậy, ngoại trừ nguyên nhân bởi Phó Du Nghệ rác rưởi ra thì tuyệt đối cũng không phải là kẻ ngốc! Mà ta...chúng ta cũng có cùng mục tiêu, ta đương nhiên cũng hy vọng ngươi có thể đứng vững gót chân ở Hình Bộ.
Thái Bình công chúa nhìn hắn, nhấn mạnh: - Cho nên, rất nhiều người đều đang đợi, đều đang quan sát. Nếu ngươi không có cách nào đứng vững ở Hình Bộ, mẫu hoàng cũng vậy, Võ Thừa Tự cũng thế, đều không chút do dự mà vứt bỏ ngươi. Dù sao, bọn họ muốn dùng ngươi là để có người trợ giúp mình, hoặc là ít nhiều làm cho mình chút “điểm tâm” mà không phải để ngươi trở thành một đứa nhỏ không thể lớn lên được, ngày nào cũng phải chạy tới dạy dỗ chăm sóc ngươi!
Về phần Thôi Nguyên Tống, thời gian hắn đến Hình Bộ không ít, tạm thời với Trần Đông đã tạo thế cần bằng, đồng thời cũng là Chính Đường Hình Bộ, ưu thế này cũng đủ để có thể áp chế Trần Đông, cho nên hắn ta cũng không hy vọng đột nhiên nhảy ra một người có bối cảnh hùng mạnh, đến nỗi nuôi hổ thành họa.
Dương Phàm cười cười nói: - Nghe thật phức tạp! Đây chính là nguyên nhân ta không thích quan trường, nơi này quá âm hiểm! So sánh ra, làm trong quân ngũ vẫn còn tốt hơn, cũng có một số quyền quý này, tuy có chút ngang ngược kiêu ngạo nhưng vui mừng hay ghét bỏ đều thể hiện rõ ràng, tuyệt đối không giống như người ở trong nha môn Hình Bộ, cả đám đều nham hiểm như nhau.
Thái Bình công chúa thở dài: - Quan trường như chiến trường, thậm chí còn phức tạp hơn chiến trường đấy....
Dương Phàm cắt ngang câu cảm thán của nàng, bắt đầu nhắc tới tình trường: - Trời sáng rồi, chúng ta nên nói thẳng ra đi, đêm qua ta đã đến theo lời hẹn rồi, ngươi làm gì mà đã bức Uyển Nhi phát thề độc, cần làm thế nào để giải lời thề này? Nếu ngươi không nói ra, trong lòng ta cứ như có cái gai đâm vào.
Thần sắc Thái Bình công chúa ảm đạm, khẽ hỏi: - Ngươi...muốn nghe lời thề của cô ấy?
- Đúng!
- Cô ấy không nói cho ngươi biết, vậy bắt ta nói thế nào đây?
- Còn phải nói sao? Ngươi và ta vốn là đồng minh, đương nhiên, đồng minh cũng có thể vứt bỏ! Cho nên, nếu ta nói ngươi ra mặt cứu ta, hoàn toàn là bởi vì ngươi ta có chung một mục đích, là quan hệ đồng minh, chứ không có gì mờ ám cả. Nhưng dù ta nhận ân tình của ngươi, không có nghĩa là ngươi có thể bắt nạt nữ nhân của ta, chuyện này, ta rất tức giận, thật sự rất tức giận!
- Nữ nhân của ngươi...
Thái Bình công chúa nghe vậy mà lòng chua xót, nếu Dương Phàm nói câu đó dành cho mình thì tốt biết bao. Đáng tiếc nàng lại chính là người đã ức hiếp nữ nhân của hắn.
Thái Bình côn chúa cụp mắt xuống, khẽ nói: - Ta nói với cô ấy: Ta không chiếm được hắn, thì ngươi cũng đừng mơ tưởng có được. Ta có thể cứu hắn, nhưng ngươi phải cắt tóc thề độc, nếu ngươi vi phạm lời thế, như vậy hắn sẽ...
Thái Bình Công chúa im lặng một chút, khẽ ngước mắt lên, hỏi: - Ngươi rõ chưa?
Dương Phàm chau mày mờ mịt hỏi: - Ta hiểu được cái gì?
Khuôn mặt Thái Bình công chúa khẽ đỏ lên, hơi lắp bắp nói: - Ta nói: ‘Ta không chiếm được, thì ngươi cũng đừng mơ tưởng’. Đó là...điều kiện tiên quyết của lời thề độc. Cho nên...cho nên nó cũng không phải là không thể giải được...
Dương Phàm suy nghĩ một chút, bừng tỉnh hiểu ra, ánh mắt đầy kinh ngạc, phức tạp!
Tiếp đó, vẻ mặt hắn càng lúc càng phấn khích, Thái Bình công chúa lại cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ len lén liếc nhìn hắn, hai má càng lúc càng đỏ, tựa như gà mái lần đầu trẻ trứng gà. Thật ra vị Công chúa gan lớn này có đôi khi cũng rất hay xấu hổ.
Sắc mặt Dương Phàm biến đổi không ngừng, sau một lúc lâu, đột nhiên trầm giọng nói: - Nhưng khi ngươi bắt Tiểu Man thề, thì lại không nói như vậy?
Thái Bình công chúa liếc hắn sâu xa, nói: - Bởi vì...ta không biết ngươi cũng nặng tình với cô ấy như vậy, chỉ muốn cô ấy không dây dưa với ngươi là được rồi, bớt một người chia xẻ cùng ngươi, không tốt sao? Nhưng....Ngươi có thể thích Tiểu Man sau Uyển Nhi, vậy vì sao lại không thích ta?
- Ta làm sao có thể ở bên ngươi được?
- Vì sao không thể?
Thái Bình công chúa ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc: - Hiện tại chẳng phải mọi người đều biết ta ở bên ngươi đó sao? Về phần tương lai, muốn ta bỏ phò mà cũng không phải là không được. Muốn phò mã chủ động bỏ ta, ta cũng có thể làm được!
- Không thể nào! Lệnh đường còn sống một ngày, thì tuyệt đối không thể! Ngươi là con gái duy nhất của Nữ đế, trượng phu của ngươi là ai không quan trọng, quan trọng là ...hắn phải họ Võ!
- Bà còn sống, ta có thể không cần danh phận sống cùng ngươi. A mẫu tuổi tác đã cao, rồi một ngày nào đó bà cũng sẽ bỏ ta mà đi!
- Vậy thì thế nào? Đến lúc đó, ngươi có thể có được danh phận sao?
Thái Bình công chúa trầm mặc một hồi, có chút phẫn nộ: - Hiện giờ ta có thể không cần danh phận để đi theo ngươi, tương lai...Các nàng lại không thể bỏ qua danh phận hay sao?
Mắt thấy ánh mắt Dương Phàm trở nên sắc bén, Thái Bình công chúa khẩn trương, giải thích: - Không phải ta muốn gây sự với ngươi, mà là vì thân phận của ta...cho dù Hoàng đế là a huynh ta, hắn cũng sẽ không đáp ứng muội muội của hắn chung chồng với nữ tử khác. Trừ phi, ta là Hoàng Đế.
Những lời này thốt ra, Thái Bình công chúa bỗng nhiên ngẩn ngơ, ánh mắt của nàng sáng lên, một ý nghĩ vụt qua trong đầu.
Dương Phàm nói: - Ngươi là Hoàng đế, ta cũng sẽ không làm Hoàng hậu của ngươi đâu! Thiên hạ đã có một nữ hoàng, có lẽ năng lực của bà tốt hơn rất nhiều nam nhân làm Hoàng đế, nhưng bởi vì người trong thiên hạ phản đối, trí tuệ của bà và tinh lực của bà đều đã dùng để diệt trừ hết những kẻ chống lại mình, kết quả chính là như vậy đó. Nếu không phải hai đời Thái Tông Cao Tông gây dựng được nền móng hùng hậu, chỉ sợ dựa vào việc giết nhiều tôn thất, lương thần và dan thần như vậy, thiên hạ này sớm đã thối nát hết mức rồi!
Lời nói này quả thực chính là đại nghịch bất đạo, nhưng hai người trong khoang thuyền đều là có chủ ý “Sau khi Nữ đế chết, sẽ gây dựng lại giang sơn Lý Đường”, cho nên không ai so đo lời nói này cả.
Dương Phàm trầm giọng nói: - Cho nên, một Nữ Đế là đủ rồi, lại thêm một người nữa, không ai chịu được, trừ phi một ngày nào đó thiên hạ này nữ tử có thể bình đẳng với nam nhân, nếu không tốt nhất ngươi bỏ ý niệm trong đầu này đi.
Thái Bình công chúa nói: - Không nói thiên hạ, trước tiên là nói về ta và ngươi!
Dương Phàm nói: - Nói đến ta và ngươi, có thể được Điện hạ ái mộ, Dương mỗ đương nhiên cảm kích. Nhưng tính toán của Điện hạ luôn khiến người khác không chấp nhận nổi. Bao lần ta cảm thấy chịu nhiều thiệt thòi, đã tỏ ra rất nhượng bộ, nhưng ngươi lại dường như chưa bao giờ nghĩ tới cảm thụ của người khác.
Tiểu Man là vợ chính của ta, Uyển nhi đã sớm định chung thân với ta. Ta cùng hai muội ấy thề nguyền bên nhau chọn đời, tương lai còn có thể sinh con dưỡng cái, ngươi lại bảo ta vứt bỏ hai người đó, hợp với ngươi đuổi người đã sinh con cho ta ra khỏi nhà, ngươi còn tỏ ra khoan hồng độ lượng, cho phép họ lặng lẽ không danh không phận lui tới cùng ta, ngươi có cảm giác họ đã hy sinh lớn lao bao nhiêu, thiệt thòi bao nhiêu không!
Thái Bình công chúa có chút mờ mịt nói: - Ta cao quý hơn họ, làm như vậy có gì sai? Có gì không đúng chứ?
Dương Phàm vỗ trán, buồn rầu nói: - Điện hạ, ngươi vừa ra đời thì đã cao quý rồi, cực kỳ cao quý. Thân phận của ngươi khác biệt rất lớn với chúng ta, là con của Trời, suy nghĩ của ngươi vĩnh viễn không cùng cấp bậc với chúng ta, ta cũng không biết nên giải thích với ngươi như nào nữa.
Thái Bình công chúa chau mày chặt lại, vẻ mặt vô tội, dù nàng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng nàng vẫn mãi vẫn không hiểu Dương Phàm đang nói gì.
Nàng là hậu duệ quý tộc Thiên Hoàng, quả thật khác biệt với phàm phu tục tử, thân phận của nàng, địa vị hoàn cảnh của nàng đã khiến tư tưởng của nàng căn bản không thể nào cùng mức độ với người bình thường được.
Lo lắng trước đó của Dương Phàm không hề sai, có nhiều thứ theo địa vị, hoàn cảnh sống của người đó mà đã ăn sâu vào trong xương tủy, rất khó mà thay đổi được, cho dù là tình yêu. Bọn họ ở chung càng lâu, ngăn cách và phân biệt càng nhiều.
Câu chuyện Vương tử và Công chúa từ nay về sau sống cuộc sống hạnh phúc chỉ là trong đồng thoại thôi. (Đồng thoại: truyện thiếu nhi)
Họ có thể sống hạnh phúc ngọt ngào bên nhau, hoặc có lẽ sẽ càng ngày càng buồn chán, hoặc có lẽ sẽ chia tay, có lẽ sẽ ngoại tình, có lẽ còn sinh ra tiểu công chúa tiểu vương tử đáng yêu, cũng có lẽ bởi vì không sinh con mà oán trách nhau; có lẽ một nhà bốn người cùng vui vẻ hòa thuận; có lẽ có thể có mâu thuẫn với mẹ chồng, hoặc có lẽ vẫn hạnh phúc nhưng đồng sàng dị mộng...
Về câu chuyện một vị Công chúa, gả cho một người ở tầng lớp dưới đáy xã hội, cách xử sự, quan niệm cách nghĩ, lối sống giữa hai người không hòa hợp, vậy thì càng là đồng thoại trong đồng thoại rồi.