Sau khi Chu Hưng lên đài, đương nhiên không chào đón y, mà thủ đoạn của Chu Hưng, Phùng Tây Huy quá rõ ràng, nên y chỉ cụp đuôi làm người, một chút suy nghĩ cũng không dám có.
Cứ như thế, ngây ngây ngô ngô sống qua một thời gian, Chu Hưng ngã, lại đổi Thôi Nguyên Tống lên đài. Thôi Nguyên Tống đương nhiên có tổ chức của mình, vừa lên đài đã trọng dụng đề bạt tứ phía, Phùng Tây Huy vẫn tiếp tục không có cơ hội ra mặt.
Tuy nhiên Thôi Nguyên Tống làm người không giống như Chu Hưng, muốn làm chút động tác này nọ dưới mắt lão cũng không nguy hiểm đến tính mạng, cho nên tâm nhãn của Phùng Tây Huy thức dậy.
Lúc này, Dương Phàm đến.
Dương Phàm hơi chấn động, cuối cùng thu tên nịnh hót làm tiểu đệ, tuy rằng chuyện trong quan trường, Phùng Tây Huy cũng không có trợ giúp quá lớn với hắn, nhưng từ trong miệng lão Hình Bộ ba triều không sụp này, Dương Phàm sẽ có được những tin tức tường tận cho dù không chắc chắn về nhiều người.
Bây giờ hắn đang nghe Phùng Tây Dương giảng giải, y nói rất có trật tự, Dương Phàm nghe cũng có được một chút khái niệm rõ ràng về các phe phái và thế lực trong Hình Bộ.
Tư Hình Ti Hữu Lang trung Trần Đông quả nhiên không phải tâm phúc của Thôi Thị lang!
Điểm này hắn đã đoán được. Nếu không phải như vậy, Trần Đông đang ở Hữu Lang trung, chỉ cách Tả Lang trung một bước ngắn lại không cách nào thượng vị. Tâm phúc mà Thôi Thị lang mang đến khi đến Hình Bộ nhậm chức là Bỉ Bộ Ti Lang trung Bì Nhị Đinh, Thôi Thị lang vẫn muốn đưa Bì Nhị Đinh đến nơi quan trọng nhất là Hình Bộ ti, nhưng bị Trần Đông kiên quyết chống lại.
Trần Đông không có phe phái. Đây là một người thông minh, lúc trước Trương Sở Kim và Chu Hưng tranh quyền, lão đã mắt thấy hai vị đại lão đều không phải chủ nhân dễ chọc nên nghiêm khắc duy trì trung lập. Bên kia cũng không phải không biết, lúc ấy lão là Ti Môn Ti Viên ngoại lang, địa vị không tính là quá cao, thấy thái độ của lão như vậy cả hai cũng lười đi mời chào lão.
Kết quả Trương Sở Kim ngã cây đảo hồ, bỏ lại một đống chức vị còn trống, lão bước lên một bước trở thành Ti Môn Lang trung, sau Chu Hưng lại ngã, lão lại tiến thêm một bước thành Ti Hình Lang trung.
Đương nhiên bây giờ lão có thể chọn đầu nhập theo Thôi Nguyên Tống, nhưng thay đổi giữa chừng như vậy sao có thể đấu lại người bên ngoài mà Thôi Nguyên Tống tự tay đưa vào? Có đi theo Thôi Nguyên Tống cũng không thể cho lão thứ lão muốn, vậy thì việc gì lão phải tô cái vết họ Thôi lên thân phận của mình?
Năng lực lãnh đạo của Thôi Nguyên Tống còn xa không bằng Trương Sở Kim và Chu Hưng, cũng không có được thủ đoạn như hai người kia.
Trần Đông khổ tâm kinh doanh nhiều năm ở Hình Bộ, cơ sở phía dưới vững chắc phi thường, hiện giờ Hình Bộ ở bên ngoài đã bị Ngự Sử Đài rút tiền, dưới tình hình đó, Thôi Nguyên Tống cũng không dám trở mặt cãi nhau với Trần Đông, hai người bèn bất âm bất định mỗi người một việc, không nghĩ đến một đạo ý chỉ của Hoàng đế, Dương Phàm từ trên trời rơi xuống, làm rối loạn hết tính toán của cả hai bên.
Hình Bộ Ti Trần Đông đương nhiên thành một phái, nhưng lại là căn cơ vững chắc nhất ở đây; so với một bộ phận của Bì Nhị Đinh là tâm phúc của Thôi Nguyên Tống, thì Tôn Vũ Hiên và Nghiêm Tiêu Quân ở đâu? Hai người kia đều là quan viên ở Hình Bộ trước khi Thôi Nguyên Tống được điều đến đây, lúc ấy hai người họ cũng chỉ là hai Chủ quản.
Năng lực của bọn họ cũng không lộ rõ, cũng chưa nói đến gây ra chuyện gì. Khi Trương Sở Kim thế lớn thì họ đầu nhập theo Trương Sở Kim, Chu Hưng thế lớn thì họ theo Chu Hưng, vì là cây cỏ đầu tường, cho nên cả hai bên đều chưa từng xem họ là đinh trong mắt, cũng không coi họ là tâm phúc. Kết quả, Trương Sở Kim và Chu Hưng lần lượt suy sụp, bọn họ cũng không bị liên lụy, ngược lại còn từng bước thăng tiến.
Hiện giờ Thôi Nguyên Tống làm đường quan Hình Bộ, đương nhiên bọ họ sẽ lại quay sang Thôi Nguyên Tống. Nhưng cái “nguyên trung thành” này còn chưa nói đến độ trung thành, hơn nữa năng lực của họ có hạn, khả năng tạo gió cũng không lớn, cho nên Thôi Nguyên Tống cũng chỉ lá mặt lá trái với cả hai. Thôi Nguyên Tống đến Hình Bộ mới một thời gian ngắn, loạn trong giặc ngoài, hiện tại còn thầm muốn quơ cả nha môn vào trong tay, chưa có tinh lực cô lập họ thôi.
Tôn Vũ Hiên này xuất thân từ tiến sĩ Minh kinh khoa, Minh kinh khoa chủ yếu là thi trí nhớ, nếu có thể đọc thuộc làu làu văn thánh hiền thì có hy vọng thi đậu, việc này Tôn Vũ Hiên là hạng nhất, nhưng không hiểu sao về chuyện luật pháp thì học thế nào cũng không thông.
Một khi có công văn đến, y liền một tay nhấc bút, một tay bóp trán, mặt mày nhăn nhó, một lúc lâu sau mới có thể hạ bút, công văn đọng lại trên đầu rất nhiên, bởi vậy có được một tên hiệu là “Nan Hạ Bút”
Nghiêm Tiêu Quân tính tình nham hiểm, có thù tất báo.
Lúc trước, khi y vẫn là Hình Bộ Chưởng cố, từng có một lần ra ngoài làm việc, trên đường khát nước, đòi dưa của một người trồng dưa, y không chịu trả tiền, đương nhiên người nông dân nọ không đồng ý. Nghiêm Tiêu Quân ghi hận trong lòng, tới nha môn Huyện lệnh nơi đó, nói rằng phát hiện có đạo tặc nấp trong vườn dưa của người nọ.
Huyện lệnh bèn điều rất nhiều công sai theo y đi bắt người, phá ruộng dưa kia thành một đống tan hoang, đương nhiên chẳng bắt được tên trộm nào, chỉ phát tiết được mối hận trong lòng y. Từ đó trở đi, y có một tên hiệu mới “Tranh Địa Qua”
Bì Nhị Đinh tâm phúc của Thôi Nguyên Tống cũng có tên hiệu đấy, tên hiệu này y mới có chưa được bao lâu, cùng lúc với Trần Đông.
Thôi Nguyên Tống được điều đến Hình Bộ, muốn xếp Bì Nhị Đinh vào vị trí Tả Lang trung Hình Bộ Ti, bị Trần Đông kiên quyết phản đối. Có một lần, có công hàm cấp bách cần đưa tới Ngự Sử Đài nhưng tiểu quan quản khố phòng lại được Trần Đông bày mưu đặt kế cố ý tìm lý do lánh đi.
Bì Nhị Đinh không có chìa khóa không mở được cửa, lại lo lắng công văn đưa tới muộn bị Lai Tuấn Thần làm khó. Khi đó Lai Tuấn Thần nổi danh khó tính, y cũng không dám đắc tội, nhất thời nóng nảy, lấy búa, đứng lên ghế, đập mấy búa vỡ tan cửa sổ nhà kho vốn đã mục nát, bò vào từ đó, lấy công hàm kia ra.
Vì thế hai người này cùng lúc có được tên hiệu, Trần Đông tên “Ôn Nhu Nhất Đao”, Bì Nhị Đinh kêu “Chước Song Đại Phủ”. Buồn cười nhất là, vì việc này nảy sinh ngay dưới mắt Thội Thị lang, mà lão lại bất lực, nên cũng nhờ vậy mà có một tên hiệu Thôi Bồ Tát.
Cái gọi là Bồ Tát, có ý nói lão chỉ như một khúc gỗ điêu khắc, không có năng lực điều khiển thuộc hạ.
Dương Phàm nghe xong Phùng Tây Huy kể, không khỏi trầm tư.
Cảnh tượng này rất quen thuộc.
Thôi Thị lang có quyền, Trần Lang trung có thế, nghiễm nhiên chính là tiểu triều đình trong đại triều đình, tình hình tranh quyền đoạt lợi hoàn toàn giống với trận tranh đấu gay gắt giữa Thổ Phiên Vương và Tể tướng Khâm Lăng kia.
Mà chính mình chỉ tùy tiện đá thêm một đá, bọn họ tạm thời hợp giải, đồng tâm hiệp lực đối phó với mình. Cảnh tượng này cũng không khác phản ứng của người Thổ Phiên khi Ô Chất Lặc dẫn cửu bộ Tây Đột Quyết trú chăn Đại Đấu Bạt Cốc lắm.
Thôi Thượng thư mớm lời với Trù lại Vương Hoàn dẫn quân nhập ứng, chưa xong đã lập tức thu tay, ngồi xem Dương Phàm và Trần Đông tranh đấu, mong sao lưỡng bại câu thương, lão sẽ tới thu thập tàn cuộc, quyết định này chẳng phải không khác mấy khi Đông Đột Quyết Mặc Xuyết Diệp Hộ thủ pháp sao?
To như một quốc gia, nhỏ như một nha môn, vì danh lợi, từ xưa đến nay, từ trong ra ngoài, ai cũng hư vậy.
Dương Phàm sờ sờ cằm, âm thầm suy nghĩ: - Như thế xem ra, Thôi Bồ Tát có bốn đại kim đan, Nan Hạ Bút, Tranh Địa Qua, Ôn Nhu Nhất Đao, Chước Song Đại Phủ, bốn người là nội bộ lục đục, ai nấy đều mang tâm cơ riêng, thiếu chút nữa mình đã bị thế trận bọn họ bày ra ban đầu dọa sợ. Hiện giờ xem ra bọn họ cũng chỉ là cát vụn vun thành một đống, chỉ là một đám ô hợp. Nếu đã vậy, Dương Nhị ta ngay cả chỉ có một gã nịnh hót cũng không chắc không thể chia để trị!
Dương Phàm nghĩ đến đây, nhướn mắt nhìn kỹ tên vuốt mông ngựa của mình. Hùng Tây Huy cũng không ngờ Dương Phàm đột nhiên trợn mắt, ánh mắt của y cũng theo bản năng lóe lên một cái, hơi chút do dự, cũng từ từ kiên định đón lấy, hai người đối diện, mỉm cười hiểu ý lẫn nhau.
Phùng Tây Huy rất vui vẻ, ánh mắt vừa rồi của Dương Phàm y rất rõ ràng. Dương Phàm này đến Hình Bộ quả nhiên không phải để sống qua ngày. Nếu hắn không làm, bất quá coi như y tìm được một người cùng cảnh ngộ, khi nhàn hạ thì cùng tâm sự nỗi khổ trong lòng. Nếu Dương Phàm thực sự muốn làm lớn một trận, y cũng nóng lòng muốn thử.
Dương Phàm cũng rất vui, ánh mắt vừa rồi là hắn cố ý muốn để cho Phùng Tây Huy nhìn thấy. Đến lúc này hắn không muốn lừa gạt Phùng Tây Huy nữa, không để cho y biết ý của mình, y chết cái tâm ra sức vì mình thì sao? Cũng nên triển khai phản kích rồi.
Dương Phàm chậm rãi nói: - Phùng Chủ quản!
Theo bản năng, Phùng Tây Huy thẳng người: - Dương Lang trung!
Dương Phàm bày ra một bộ dáng trong ngực giấu trăm bộ binh pháp, trầm giọng nói: - Ngươi mời Tôn Lang trung và Nghiêm Lang trung hộ ta. Đêm mai ta muốn mời bọn họ đi dự tiệc!
Phùng Tây Môn hưng phấn, huyết mạch sôi sục: - Vâng! Ty chức … a, đêm mai?
Dương Phàm vẫn là một bộ dạng lão thần, thản nhiên hỏi: - Sao, có vấn đề gì?
Phùng Tây Huy chần chờ một lát: - Đêm mai là thất tịch đó. Lang trung nhất định phải mở tiệc chiêu đãi bọn họ vào đêm mai sao?
Dương Phàm kinh hãi hỏi lại: - Mai là thất tịch sao? Sao lại nhanh thế?