Say Mộng Giang Sơn

Chương 386: Phù cừ bạn điếu sơn nhân

Dương Phàm và Tiểu Man vừa mới chân chính làm vợ chồng thì tựa như keo dính, buổi tối về đến nhà, hai vợ chồng cùng bàn cùng ăn, nói chút chuyện nhà chuyện cửa, lại uống mấy chén rượu đế, lúc sau, tay trong tay tản bộ trong hậu hoa viên

Đêm thất tịch buông xuống, ánh trăng không tính là sáng tỏ, nhưng hai người vẫn chưa thắp đèn, cũng không gọi nha hoàn cùng tùy tùng, mà yên lặng sóng vai bước chậm trong bóng đêm, ôn nhu thì thầm.

Đến một bụi hoa tươi nở rộ, chỉ cảm thất hương thơm xong vào mũi, tâm thần sảng khoái, Dương Phàm liền lôi kéo Tiểu Mạn ngồi xuống giữa bụi hoa. Tiểu Mạn đang muốn cùng Dương Phàm ngồi xuống ghế đá bên cạnh, lại bị Dương Phàm ngồi xuống trước giơ tay lôi kéo nàng ngồi xuống trong lồng ngực của hắn.

Tiểu Mạn đối với Dương Phàm thật sự là nhu tình như nước, ta lấy cái ta cần, Bờ mông ngồi xuống trên đùi Dương Phàm, chỉ một thoáng xấu hổ, hai tay đã vòng qua cổ hắn

Dương Phàm một tay nắm cả vòng eo nhỏ nhắn của Tiểu Mạn, một tay sờ nhẹ nhàng trên đùi trắng mịn mà rắn chắc của nàng nói:
- Hoàng đế rõ ràng đang đợi Lai Tuấn Thần xuất ra một phương pháp thu thập tàn cục, nhưng đã vài ngày rồi, Ngự Sử đài bên kia vẫn không có động tĩnh gì. Cứ tiếp tục như vậy hoàng đế tất nhiên sẽ không kiên nhẫn được nữa, nói không chừng ngày mai có quyết định với nhóm thừa tướng kia, đến lúc đó, chuyện của ta cũng có kết quả rồi, ta xem chừng, tạm thời được rời khỏi kinh thành được.

Tiểu Man có chút không muốn nói:
- Không ở kinh thành vậy phải đi những đội ngũ cấm quân khác, huynh đang ở quân doanh, muốn về nhà cũng không phải dễ dàng.

- Ừ

Dương Phàm đang cảm nhận hương vị ngọt ngào êm dịu trên môi nàng, nói:
- Luyến tiếc huynh?

Hắn vốn tưởng rằng lần này trêu đùa làm Tiểu Man ngượng ngùng không nói, lại không nghĩ mặt Tiểu Man đỏ hồng như ráng mây hồng, hơi hơi cúi thấp đầu, trầm mặc một lát, nhưng lại nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, cúi đầu nói:
- Vâng! Luyến tiếc

Lời nói đầy tình thâm, Dương Phàm bất giác ôm chặt nàng, nhẹ nhàng vỗ về vai thơm của nàng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau một hồi lâu, tuy rằng chưa ai nói một câu, sự dìu dàng và tình ý đều có thể cảm nhận được.

Dương Phàm vuốt tóc của nàng, nhẹ nhàng nói:
- Nếu là cấm quân cũng tốt, mười bữa nữa tháng, có thể về một chuyến, chỉ sợ bị điều đến địa phương, quy củ triều đình, không được phép mang theo gia quyến, đó mới thật sự là không xong. Cho nên… Ta nghĩ ngày mai đi gặp Tiết sư, mời hắn ra mặt giúp, tranh thủ ở lại trong kinh.

- Ừ! Tiết sư tuy là sư phụ của huynh, nhưng cũng không thể không đem lễ tới, thiếp tìm trong khố xem, nhìn có cái gì thích hợp tặng Tiết sư, an bài thỏa đáng cho huynh…

Tiểu Man nói tới đây, thanh âm bỗng nhiên dừng lại, dường như nghĩ tới điều gì.

Dương Phàm sờ sờ đầu của nàng, cười nói:
- Làm sao rồi, nghĩ đến cái gì?

Tiểu Man nói:
- Huynh bảo ngày mai muốn bái phỏng Tiết sư, thiếp chợt nhớ tới một chuyện. Chiều hôm nay, có một người thật kì quái tới cửa nhưng lại không đưa thiếp, chỉ là mang đến một lời nhắn, mời lang quân giờ ngọ ngày mai đến Kim sai túy gặp mặt.

Dương Phàm nghe xong cũng thấy có chút kỳ quái, không biết tại sao, trong đầu hắn chợt nhớ tới Thiên Ái Nô. Chỗ đó, lần đầu tiên hắn đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ là cùng Thiên Ái Nô đi, hơn nữa còn được thưởng thức một khúc nhảy “Hồ xoáy vũ” tuyệt diệu. Hai ngày này, vừa mới ra ngục nên có nhiều việc phải xử lý, còn chưa chú ý hỏi thăm đến tình hình, tung tích a Nô , hẳn là cô ấy chủ động....

Nghĩ đến đây, Dương Phàm vội vàng hỏi:
- Người nọ nói những gì?

Tiểu Man nói:
- Người đó nói, chủ nhân nhà hắn hiệu là “Phù cừ bạn điếu sơn nhân”, mời huynh giờ mùi ngày mai tới Kim Sai túy. Hắn còn nói rất nhiều điều cổ quái...

Dương Phàm nghe được bốn chữ “Phù cừ bạn điếu”, trên mặt hiện ra thần khí kì quái, cũng may lúc này Tiểu Man đang nhẹ nhàng rúc vào ngực hắn, nên không thấy được vẻ mặt của hắn.

- Phù cừ bạn điếu?

Dương Phàm nghĩ tới Công chúa xinh đẹp bị dây câu cá kéo vào trong nước, cả người nàng mặc áo đơn ẩm ướt chạy vào trong đình hương diễm mê người, hừ lạnh nói:
- Giả thần giả quỷ, mặc kệ hắn! Ta đến chùa Bạch Mã rồi trở lại!

Tiểu Man hồn nhiên nói:
- Ừ! Thiếp cũng hiểu được người nọ giả thần giả quỷ, điên điên khùng khùng. Chẳng những không chịu lấy tên thật, mà còn cái gì chủ nhân nhà hắn câu được hai con cá lớn, một con nhanh nhẹn chút vậy mà thoát được lưỡi câu, ngược lại con kia mập hơn chút nên cắn câu. Phải mời huynh đi Kim sai túy, cùng hưởng chung mỹ vị.

Dương Phàm lại ngẩn ra:
- Như vậy a…, vậy… Ta đi một chuyến xem.

Tiểu Man ngạc nhiên nói:
- Huynh biết người nọ là ai? Hiểu hắn nói cái gì sao?

Dương Phàm thân thiết nhéo chóp mũi nàng, nhẹ nhàng thở ra nói:
- Đúng vậy! Người này được chân truyền Khương thái công, câu cá, dù là người cũng nguyện mắc câu, để ta đi một chuyến xem sao.

***

Tiết Hoài Nghĩa đối với Dương Phàm là che chở và yêu thích, nguyên nhân chính bởi vị đệ tử của y cực kì có tiền đồ, cho y thể diện. Ngày ấy khi say rượu cùng Dương Phàm tâm sự một hồi, trong lòng y, mơ hồ xem Dương Phàm thành tri kỉ rồi.

Dương Phàm nói rõ mục đích đến, Tiết Hoài Nghĩa lập tức đáp ứng, khi Dương Phàm vừa mới rời khỏi, Tiết Hoài Nghĩa lập tức thay y phục tử y ngự sứ, dẫn theo hai đệ tử than tín Hoằng Nhất, Hoằng Lục tiến đến cung thành.

Trên đài Lệ Xuân, Lai Tuấn Thần đang thi đại lễ với Võ Tắc Thiên.

Cúi đầu, lạy hai lạy, lêm, quỳ, cẩn thận tỉ mỉ, thần thái vô cùng cung kính.

Lúc quỳ, ánh mắt gã vụng trộm liếc nhìn vẻ mặt Võ Tắc Thiên.

Đáng tiếc, sắc mặc Võ Tắc Thiên tựa như Long Môn, thần bí mà khoan thai, căn bản không thể nhìn ra sự hỉ nộ của bà, Lai Tuấn Thần trong lòng bất giác thêm một phần sợ hãi.

Gã tự cho mình là cánh tay của Võ Tắc Thiên, tự nhiên cũng là xuất ra công phu nghiền ngẫm tính tình chủ nhân. Dường như từ khi Võ Tắc Thiên làm hoàng đế, vẻn vẹn một thời gian bình yên lặng lẽ, khiến dân chúng sinh ra cảm giác bà muốn chăm lo việc nước, tạo ra một đế quốc Đại Chu huy hoàng, nàng liền lại rơi vào tinh trạng cũ rồi.

Thói cũ này chính là nghi kỵ, hoài nghi và hiếu sát!

Trước kia loại tâm tình này, chính là bà muốn làm nữ hoàng, lực cản vô cùng to lớn, không chỉ đến từ hoàng tộc Lý Đường, đại thần Lý Đường, thiên hạ cũng chưa từng có nữ hoàng đế, nên ôm thái độ hoài nghi và phản đối.

Trong quá trình đấu tranh này, Võ Tắc Thiên nhìn như ổn thao thẳng khoán, thế nhưng thói nghi kỵ còn hơn Tào Mạnh Đức, Tư Mã Ý, tính tính còn dứt khoát, quyết đoán sát phạt hơn rất nhiều vị vua khai quốc có tài trí mưu lược kiệt xuất, hợp thành phương diện tính cách chủ yếu. Mặc kệ bà trước mặt người khác bình tĩnh, giận dữ lôi đình hay là mặt mũi hiền lành, nhưng đáy lòng bà vẫn giấu những điều này.

Sau khi bà lên ngôi, tất cả tựa hồ biến mất, đã từng có nửa năm, trên triều đình không còn gió tanh mưa máu, nhóm ác quan đều “Đao thương nhập kho” rồi, ngay cả mật báo quỷ bên trong tố giác bà cũng không nhìn, dường như bà định dùng thủ đoạn đường đường chính chính thống trị thiên hạ.

Thế nên, không bao lâu, nhưng cũng bởi vì Thái tử chi tranh, Võ Tắc Thiên lại khôi phục thói cũ.

Bà đúng là nữ hoàng đế duy nhất trong lịch sử, bà phá vỡ quy luật đạp lên ngôi vua một cách quang vinh, cho nên sau khi bà đăng cơ vấn đề trọng yếu nhất không phải là thống trị quốc gia mà là lựa chọn Thái tử.

Mà tựa như bà thông qua “Diễn biến hòa bình”, cướp lấy chính quyền từ trong tay trượng phu cùng nhi tử cũng là phương thức mà trước nay chưa từng có, cho nên người thừa kế màbà lựa chọn khó khăn cho dù qua nhiều thế hệ khai quốc cũng không gặp nhiều, vì thế… Bà lại lần nữa khôi phục lại tính tình lúc cướp ngôi vị Hoàng đế.

Lúc trước bà làm điều mà nữ nhân chưa từng làm, bà đi một con đường không ai đi, bất kể là tranh giành Hoàng hậu cũng tốt, tranh giành Hoàng đế cũng được, bà có một một tiêu rõ rệt, nhưng đối mặt với người kế thừa giang sơn này, người sang suốt như bà, cũng không thể đưa ra lựa chọn, tương lai của bàn… Bà thấy không rõ rồi.

Bà sợ hãi tất cả mọi thứ sẽ bị phản công cướp lại, mà bà hoàn toàn có quyền lực tối cao khống chế thiên hạ, dù là thế bà sẽ phải làm thế nào? Lai Tuấn Thần hiểu được tâm tình lúc này của Võ Tắc Thiên, mới phát hiện bất kể vương hầu quý tộc, gã cũng có thể giống như trước cùng Võ Tắc Thiên giành ngôi Hoàng đế, nắm quyền sinh sát trong tay!

Nhưng, tâm tình Hoàng đế bây giờ, gã có chút không nắm được rồi.

Lai Tuấn Thần năng nề mà hạ người xuống, đột nhiên nghĩ đến một đáp án:
“Hay là chuyện của Thái Tử, Bệ hạ đã có cơ sở phán đoán rồi?”

Võ Tắc Thiên không giống trước kia cười ngăn gã thi lễ, bà ôn hòa nhã nhặn ngồi ở đằng kia, chờ Lai Tuấn Thần khấu đầu xong, mới chậm rãi nói:
- Lần này Đông cung có người báo biến!

Thần sắc Lai Tuấn Thần vội tõ vẻ nghiêm túc

Võ Tắc Thiên nói:
- Hiện có thái giám tố giác Thái tử phi Lưu thị, Trắc Phi đậu phi, đối với trẫm lòng mang oán, dùng vu thuật nguyền rủa, dục mưu hại trẫm. Bây giờ hai người đã đền tội, trong Đông cung có tùy tùng và cung nữ khai nhận tội, Thái Tử chẳng những biết rõ tình hình, hơn nữa lại chính là chủ mưu! Khanh đến đây, trẫm mang bản án này giao cho khanh xử lí.

Trong lòng Lai Tuấn Thần vui mừng như điên, gã biết rõ vụ án này một ngày thành rồi, thì vấn đề gã vu oan giá họa đối với nhóm Tể tướng sẽ không còn là vấn đề nữa.

Võ Tắc Thiên lại trầm mặc một hồi, nói:
- Đán… đứa con này của trẫm, còn là Thái Tử, trẫm không muốn làm cho người trong thiên hạ biết là đương kim Thái Tử mưu hại Hoàng đế, trẫm không muốn người trong thiên hạ biết, nhi tử của trẫm muốn hại trẫm chết. ! Người, không thể bắt đến thẩm phán viện, hãy thẩm vấn ngay tại cung Thái Tử!

Lai Tuấn Thần sớm đoán được sẽ có an bài như thế này, cho nên trầm ổn đáp ứng một tiếng, không có mảy may thắc mắc.

Võ Tắc Thiên hơi hơi lộ ra thần sắc hài lòng, nói:
- Cung Thái tử đã được bảo vệ nghiêm mật, trông chừng chặt chẽ, không có chỉ thị của trẫm, bất cứ kẻ nào cũng không được ra vào. Uyển nhi…

Thượng Quan Uyển Nhi nâng lên một giải lụa vàng mà Võ Tắc Thiên tự tay viết chỉ thị, Võ Tắc Thiên nói:
- Ngươi cầm lấy, dùng cái này để ra vào cung Thái tử. Trẫm… muốn chân tướng.

Lai Tuấn Thần hai tay tiếp nhận thủ dụ Hoàng đế, khiêm tốn cúi đầu trên mặt đất:
- Thần… Nhất định không phụ nhờ vả sự tin tưởng của bệ hạ.

Lúc này, nội thị Tiểu Hải rón rén đi lên điện, đúng lúc Hoàng đế đã chuyển giao cho Lai Tuấn Thần xong, liền khom người nói:
- Bệ hạ, đại sư Hoài Nghĩa chùa Bạch Mã cầu kiến!

Võ Tắc Thiên hơi hơi níu mày, nói:
- Trẫm chưa từng truyền gọi, hắn tới làm cái gì?

Tuy nhiên Võ Tắc Thiên đã từng chính miệng hạ chỉ, đại sư Hoài Nghĩa chùa Bạch Mã có thể vào cung mà không cần truyền gọi, tự do xuất nhập cung, hiện giờ Tiết Hoài Nghĩa không mời mà tới, cũng không phải là lỗi lầm.

Võ Tắc Thiên suy nghĩ một chút, mới nói:
- Gọi hắn vào đi.

Lai Tuấn Thần bất động thanh sắc, lập tức thối lui ra khỏi đại điện, quay người sắp sửa rời đi, trong lòng thầm nghĩ:
- Xem tình hình này, thánh sủng với Tiết Hoài Nghĩa dần dần suy rồi a…