Trịnh Tiểu Bố dùng cái muỗng múc cơm gõ vài cái vào bên cạnh thùng. Thấy đã đến trước phòng giam của Dương Phàm, y liền treo cái muỗng lên phía trên thùng cơm, cầm lên một cái hộp đựng thức ăn. Trương Lập nghiêm mặt mở cửa lao ra, Trịnh Tiểu Bố vừa mới đi vào, Trương Lập liền cố ý làm như vô tình đứng ở trước cửa.
Thức ăn Dương gia đưa đến thật là ngon. Dầu bếp của Dương gia lo rằng A Lang ăn không ngon, hao tâm tổn trí mà chuẩn bị vài món ăn ngon miệng. Tuy nhiên theo lệ cũ, những món ăn ngon miệng nhất thì bị đám công sai giữ lại. Trương Lập vô tình cố ý đứng ngang cửa, hai công sai đeo đao liền đứng ở cửa tán gẫu, cơ bản không có ý đi vào. Từ khi Chấp sự viện bị kẻ xấu xông vào, lại giết mười lăm người, sau đó trốn mất, Võ Tắc Thiên rất tức giận, điều quân của Phụng Viên Vệ đến tăng cường canh phòng viện Chấp sự .
Đây là nơi giam giữ tội phạm phản nghịch quan trọng của triều đình, vừa là nha môn Chấp pháp của triều đình, dùng lực lượng vũ trang bảo vệ nơi này cũng là danh chính ngôn thuận. Bây giờ trong Viện Chấp Sự cứ ba bước có một tốp, năm bước một trạm canh gác, bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt. Vì vậy nhóm công sai cũng có chút buông lơi thư thả, dưới sự canh phòng nghiêm ngặt như thế, đừng mơ có người trốn thoát nên bọn họ cũng liền làm biếng.
Dương Phàm đang nằm trên mặt đất nghỉ ngơi. Nghe tiếng cửa phòng vừa vang lên, hắn liền đứng lên khiến cho xích sắt bị va chạm phát ra tiếng “Leng ca leng keng”. Cánh cửa vừa mở ra, ánh sáng chiếu vào khiến cho Dương Phàm phải hơi hơi nheo mắt lại để nhìn.
Cả ngày bị nhốt tại chỗ này không thấy ánh mặt trời, ánh mắt của hắn không tránh được có phần uể oải. Trên mép, dưới cằm râu ria mọc lởm chởm, tóc cũng rối tung, giống như một con dã thú bị nhốt trong lồng.
Trịnh Tiểu Bố cầm hộp đồ ăn đặt xuống, Dương Phàm nhìn y rồi chậm rãi bước tới, xoay người nhận lấy hộp đồ ăn. Trịnh Tiểu Bố nghiêng đầu nhìn lướt qua một cái cực nhanh ở phía ngoài, đột nhiên thấp giọng hỏi:
- Dương Lang Tướng! Tội của ngươi có ba chứng cứ, thứ nhất: Chu Bân tố giác ngươi cùng hắn đồng mưu, chờ khi quân đội nổi loạn thì trong ứng ngoài hợp mở cửa cung, khống chế Hoàng đế trong tẩm cung!
Dương Phàm ngẩn người nhìn Trịnh Tiểu Bố chằm chằm từ trên xuống dưới. Hắn thấy trong mắt Tiểu Bố hiện lên một chút ánh sáng kỳ lạ.
Trịnh Tiểu Bố nói:
- Chứng cứ phạm tội thứ hai của Lang Tướng là: Tư Lễ Khanh Bùi Tuyên Lễ thú nhận là do hắn phụ trách thỏa thuận với Công Bộ Thượng Thư Lý Du. Một đã nhận lễ rồi thì đồng ý một chuyện: Sau khi chuyện thành công phong ngươi là Đại Tướng quân. Chứng cứ tội phạm thứ ba của Lang Tướng là bỗng nhiên giàu đột ngột, có tài sản lớn không rõ nguồn gốc! Đối với những chuyện này Dương Lang Tướng giải thích thế nào?
Những câu đó nếu là ở trên công đường do Lai Tuấn Thần hỏi thì hợp lý, mà nay lại do Trịnh Tiểu Bố hỏi đến. Trịnh Tiểu Bố chỉ là một đầu bếp cao lớn vạm vỡ, chỗ hông đeo một cái tạp dề vải xanh dính dầu mỡ , trên đầu buộc một cái khăn vải bố đã không còn nhìn ra được màu gì. Nhưng khuôn mặt béo bóng loáng lại cực kỳ nghiêm túc, trịnh trọngcứ như một ông quan lớn thăng đường thẩm vấn. Cảnh tượng đó thật sự có chút buồn cười.
- Từ sau khi vào cung Dương Phàm từng ở dưới trướng Chu Bân làm tay kèn trong một thời gian, tuy nhiên cũng không có quan hệ cá nhân qua lại với nhau. Chẳng những không có quan hệ cá nhân, giữa đôi bên còn có khúc mắc. Dương Phàm đã từng bị Chu Bân chèn ép, việc này hai thân binh thân cận bên cạnh Chu Bân là biết rõ.
Trịnh Tiểu Bố nhướn mày hỏi:
- Cái này là chuyện khi nào?
Dương Phàm suy nghĩ một lúc liền nói:
- Khoảng mùa đông năm kia. Ta nhớ là hai ngày sau việc này Dương mỗ được điều đến điện Võ Thành làm thị vệ. Nếu như ngươi tìm đọc ghi chép về lý lịch của Dương mỗ trong Kim Ngô Vệ , thì có thể biết được thời gian cụ thể!
Trịnh Tiểu Bố gật gật cái đầu, lại hỏi:
- Chuyện Bùi Tuyên Lễ nói thì ngươi giải thích thế nào?
Dương Phàm nói:
- Việc này Dương Phàm không thể nào giải thích được. Ngươi nói vị này là quan viên Lễ Bộ, Dương Phàm chưa từng nghe nói qua họ tên của hắn. Hắn là quan viên của Lễ Bộ thường xuyên ra vào cung đình, như vậy Dương mỗ đại khái cũng gặp qua. Nhưng kể cả có gặp mặt hắn vài lần, thì cũng không thể nào mà chỉ từ cái tên này biết được hắn rốt cuộc là ai. Nếu nói là Dương mỗ và người này có chỗ thông đồng, thật sự là vô cùng hoang đường. Tuy nhiên đây chỉ là lời nói một phía của hắn, ta không có thêm bằng chứng a!
Trịnh Tiểu Bố lại nói:
- Được! Như vậy, ngươi nói mười sáu cửa hàng sung túc kia thì là do người nào tặng cho?
Dương Phàm nghe đến đây không khỏi do dự.
Trên thực tế, tới lúc này hắn mới chỉ mơ hồ đoán được ý đồ đến đây của Trịnh Tiểu Bố. Đối với hai vấn đề trên, cứ cho là Trịnh Tiểu Bố lừa gạt để được cung cấp thông tin, hắn cũng trả lời như vậy, cho dù là Lai Tuấn Thần thăng đường thẩm án, câu trả lời của hắn vẫn thế không có gì dấu giếm. Cho nên chi bằng thẳng thắn trả lời.
Nhưng vấn đề thứ ba này không thể. Bởi vì hắn và Thẩm Mộc thực sự có tính toán . Mặc dù hắn không tham dự hành động binh biến của đám Tể tướng, nhưng về lâu về dài mà nói, hắn và Thẩm Mộc tính toán hoạch định, chuyện của nhóm Tể tướng làm và chuyện của bọn hắn có mục đích hoàn toàn giống nhau, cũng là vì khôi phục giang sơn Lý Đường. Chẳng qua là một bên làm đâu chắc đó, một bên là hành sự cấp bách mà thôi.
Nếu Trịnh Tiểu Bố tới để lừa dối lấy thông tin, một khi hỏi ra người tặng lễ vật là Triệu Du, thế nào cũng có người đi thăm dò. Người sai vặt của Dương Phàm là người Ẩn Tông. Sau khi hắn gặp chuyện không may, chỉ sợ là Triệu Du sớm đã chuẩn bị nên chuyện này điều tra có lẽ là vô ích. Nếu quả thật bị bọn họ điều tra , trong triều đình, hình ngục cao thủ cũng không phải là đám rác rưởi, có lẽ cũng sẽ tra ra vấn đề lớn.
Thẩm Mộc làm việc lại bí ẩn có sức mạnh, của cải lưu động khổng lồ như vậy. Nếu hở ra một tí, trừ phi người ta không chú ý, một khi chú ý tới, có lòng muốn đi tìm hiểu làm sao có thể lọt? Khi đó, cái tội danh này được rửa sạch thì đã có một cái tội danh khác giáng xuống đầu. Bây giờ còn có thể một mực cho là bị vu cáo, chứ đến lúc đó thì thật sự không thể nào cãi được rồi.
Nếu Trịnh Tiểu Bố là do chính cái người kia phái tới như suy nghĩ của hắn, đem bí mật này nói cho nàng biết, sợ cũng chẳng được việc gì. Hiện giờ đi tìm Thẩm Mộc đến tám chín phần là không thấy, thậm chí ngay cả điểm liên lạc của bọn họ ở Lạc Dương cũng khó có khả năng tìm được. Cho dù tìm được bọn họ, vẫn không thể cấp cho triều đình một lý do thuyết phục.
Thẩm Mộc dựa vào cái gì mà lại đưa một số của cải lớn như thế cho hắn? Dương Phàm hắn chỉ là Lang Tướng, là võ tướng trong quân không phải là một quan viên ở Lạc Dương. Cho dù Thẩm Mộc có là “Đại thương nhân” muốn tìm chỗ dựa vững chắc, để cầu cho kinh doanh thuận lợi, cũng không thể nào lại đi dựa vào hắn.Mà những chuyện khác thường tất là có chỗ đen tối, còn nếu thật sự điều tra ra được…, lại chẳng phải là lợn lành chữa thành lợn què?
Trịnh Tiểu Bố thấy hắn có chỗ do dự, mỉm cười một chút nói:
- Dương Lang Tướng! Ngươi có thể tin tưởng ta, đây là tín vật mà người đó bảo ta đưa ra cho ngươi xem!
Trịnh Tiểu Bố nói xong lại quay đầu liếc mắt nhìn ra ngoài rồi lấy từ trong ngực, ra một vật, nắm trong lòng bàn tay.
- Con ếch?
Dương Phàm nhìn thoáng qua, đầu tiên là ngẩn người rồi lập tức nhớ tới nguồn gốc của con vật kết bằng cỏ này. Chuyện này có lẽ hắn đã quên, nhưng không ngờ rằng ngày đó ở Long Môn chờ Uyển nhi lâu không thấy mới dùng cỏ dại tiện tay kết thành con vật này. Vậy mà không ngờ Uyển nhi vẫn giữ cho đến ngày hôm nay, khiến cho trong lòng Dương Phàm phải xao động.
Trinh Tiểu Bố thu tay cất con vật bằng cỏ kia rồi nói:
- Bây giờ Lang Tướng có thể nói không?
Dương Phàm tin tưởng hắn là người đã bị Uyển nhi mua chuộc, nhưng chuyện này hắn làm sao nói cho Uyển nhi nghe được? Cho dù hắn có nói ra thì vẫn không làm được gì, Thẩm Mộc không thể nào đứng ra thừa nhận, nếu không toàn bộ việc cơ mật bại lộ, hắn xong đời còn muốn kéo thêm một đám ra pháp trường đấy.
Trịnh Tiểu Bố vội la lên:
- Thời gian gấp rút. Dương Lang Tướng, ngươi không có thể trì hoãn được!
Dương Phàm nói:
- Nguyên do bên trong , thật sự là một lời khó nói hết. Người tặng ta cửa hàng… Chính là một vị Thương gia Tây Vực. Thân phận của hắn thật sự ta không thể nói ra, lý do hắn tặng ta tài sản… Ôi! Tóm lại tất cả thật không quan hệ tới mưu phản a.
Dương Phàm ấp a ấp úng, thật sự không biết nên giải thích thế nào. Trịnh Tiểu Bố hắc một tiếng nói:
- Người đó nói với ta bất kể là ai, đã tặng ngươi hậu lệ nhất định là muốn cầu cạnh ngươi. Ngươi là võ tướng trong quân, không phải là quan địa phương, cho dù là ai muốn cầu cạnh ngươi, việc cậy nhờ đó tất nhiên là không đường hoàng. Cho nên người đó sớm đoán được ngươi khó có thể nói ra!
Dương Phàm kinh ngạc nhìn về phía Trịnh Tiểu Bố, Uyển nhi trí tuệ thông thái điều ấy là thật, nhưng tài hoa của nàng không thể hiện trên phương diện này. Người con gái đó từ nhỏ giỏi chuyện thâm cung, thế nhưng lại có thể “Liệu trước tiên cơ”, ngay cả phản ứng của hắn cũng đoán được?
Trịnh Tiểu Bố nói:
- Người đó có nói, nếu như ngươi không tiện nói ra, vậy thì không nói. Chỉ có điều, đến khi ngươi chịu thẩm án, bất kể như thế nào cũng phải nói y như những lời ta giải thích cho ngươi.
Dương Phàm vội vàng nói:
- Mời nói!
Trịnh Tiểu Bố nói:
- Nếu là trên công đường thẩm án, hỏi ngươi cửa hàng này từ đâu ra, ngươi chỉ nói duy nhất một lời là một vị quý nhân tặng. Nếu người ta hỏi người này tên họ là gì, thân phận thế nào, ngươi kiên quyết không chịu nói thật ra là được! Dương Phàm hiểu ý nói:
- Dương mỗ nhớ kỹ!
Trịnh Tiểu Bổ vội vàng nói:
- Phải nhớ kỹ những lời này, nếu không thì không cứu ngươi được!
Trịnh Tiểu Bố nói dứt lời thì bước nhanh ra ngoài, một công sai lười biếng hỏi:
- Cái tên tiểu tử này, làm sao mà cọ rửa nửa ngày?
Trịnh Tiểu Bố lấy tay giữ đai lưng nói:
- Đúng lúc mót quá, tiện thể giải quyết ngay tại góc tường một cái!