Lầu phòng treo lụa đỏ, với một cái hành lang dài uốn lượn. Những cơn gió nhè nhẹ thổi tới khiến cho cảnh vật mới nhìn tưởng như thơ như họa.
Đi vào phủ đệ của Lương Vương, bước qua sân là thư phòng. Trong thư phòng có đặt mấy chỗ ngồi, mấy cái kệ bày đồ cổ chia gian phòng ra thành các khu vực công năng khác nhau. Bên trong chính đường sáng sủa tao nhã, cái bình phong che chắn cửa ra vào khiến có cảm giác như không gian sâu thẳm.
Võ Tam Tư mặc một bộ quần áo thường phục bằng vải gấm, trên đầu không đội mũ, chỉ vấn một cái khăn hững hờ, đứng ở giữa một cái giá đồ cổ. Y đang dùng khăn mặt nhỏ bằng vải bông, thong thả mà lau sạch mấy cái bình bằng sứ tinh xảo.
Cái bình có miệng nhỏ cổ dài, mỏng như cánh ve, khẽ gõ vào phát ra âm thanh êm tai như ngọc, tất nhiên là một món đồ quý được sưu tầm. Quang lộc thừa Tống Chi Tốn đứng ở bên cạnh hắn, thỉnh thoảng khẽ giọng bình phẩm vài câu, làm cho Võ Tam Tư vui sướng mà cười một tiếng.
Lúc này chợt có tiếng bước chân bình bịch từ xa đi đến. Viên quản sự của Vương phủ với nét mặt lo âu xuất hiện tại cửa, Võ Tam Tư cầm cái bình sứ cẩn thận để lại trên kệ, quay đầu nhìn y. Viên quản sự của Vương phủ khom người nói: - Vương gia, Vợ của Võ Lâm vệ Tả Lang tướng Dương Phàm, cầu kiến Vương gia!
- Vợ của Dương Phàm?
Võ Tam Tư nghe xong hơi hơi nhíu mày lại, chắp hai tay, thong thả bước đi vài bước trong phòngrồi đứng lại, lắc lắc đầu nói: - Nói là Bản Vương mắc bệnh, không gặp người ngoài.
- Vâng!
Viên quản sự trả lời một tiếng, xoay người mà đi. Một tia sáng lóe lên trong mắt rồi Tống Chi Tôn cúi đầu cân nhắc một lát, đứng phía sau Võ Tam Tư chắp tay nói: - Vương gia, thê tử của Dương Phàm tới thăm hỏi, chắc là muốn cầu xin Vương gia cứu chồng nàng a!
Võ Tam Tư hơi khẽ chau mày, đem cái khăn tay để lên trên bàn nhỏ, trầm giọng nói: - Bản Vương biết!, cho nên không thể gặp nàng. Đây là đại án mưu phản, Hoàng Đế rất quan tâm. Lần này nước chảy xiết như vậy có thể tùy tiện mà nhảy xuống sao?
Tống Chi Tôn là tâm phúc của Võ Tam Tư, là một trong số ít những người biết Dương Phàm từng dâng cho Võ Tam Tư gian tế của Đột Quyết là Diệp An. Nhờ đó mà Võ Tam Tư có thể lật đổ Võ Thừa Tự, trở thành một nhân vật có thế lực nhất đại diện cho Võ gia. Nhờ có Diệp An cho nên Dương Phàm đối với y có công rất lớn.
Nhưng Tống Chi Tôn đương nhiên không thể nói thẳng ra chuyện này, khiến Võ Tam Tư mất mặt, cho nên chỉ khéo léo mà nói: - Vương gia đối với Dương Phàm vẫn luôn một mực ưu ái. Bây giờ Dương Phàm gặp nạn, Vương gia chẳng quan tâm tới. Cái chuyện này lan truyền ra ngoài, sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của Vương gia.
Võ Tam Tư không thể quên việc Dương Phàm lấy Diệp An làm lễ ra mắt, đối với đại sự của hắn lập nhiều công lao. Nhưng tội danh mưu phản này, y thật sự không muốn dính vào. Cái chuyện này chỉ có mấy người tâm phúc biết, ngay cả không ra tay, cũng không gây trở ngại tới mình, cho nên y vẫn lắc đầu, không nói gì.
Tống Chi Tôn khẽ mỉm cười nói: - Hạ quan biết Vương gia đang lo lắng cái gì. Thật ra Vương gia có cái để lo lắng. Việc này Vương gia có giúp cũng không phải giúp Dương Phàm thì cũng là giúp chính người.
- Hả?
Sắc mặt Võ Tam Tư hơi biến đổi, nói: - Bản Vương chưa hiểu ngươi có kế sách gì, làm sao lại là giúp cho chính bản Vương? Ngươi nói thử xem.
Tống Chi Tốn: - Vương gia không muốn dính vào việc này, nên có gặp Lai Tuấn Thần, Vương gia có thể không cần phải nói như thế cũng đủ hiểu. Vương gia chỉ cần tỏ ý cho hắn một chút, cho hắn biết Vương gia đối với Dương Phàm rất quan tâm, như vậy hắn có làm gì cũng phải nể sợ một chút. Sau nay nếu chứng minh là Dương Phàm trong sạch, thì đó chính là công lao của Vương gia. Nếu Dương Phàm không thể xóa sạch tội danh, Vương gia cũng coi như có tình có nghĩa, sẽ không bị người ta đàm tiếu.
Điểm này còn chưa coi là trọng yếu, quan trọng nhất là, trong nhóm của Tể tướng ngoài một Lý Chiêu Đức hiện giờ đang cố gắng hết sức ra, từ sáu hộ xuống dưới rất nhiều nha môn, cũng có rất nhiều quan viên bị bắt. Lai Tuấn Thần như chó điên cùng đường cắn loạn, văn võ trong triều lòng người bàng hoàng. Đây chính là cơ hội để Vương gia thu phục lòng người.
Yến Chiêu Vương bỏ ngàn vàng ra mua xương ngựa, Vương gia không thể không ra tay cứu Dương Phàm? Nếu Vương gia ra mặt sơ sơ có ý hỏi thăm một cái, mặc kệ có thể bảo vệ được Dương Phàm hay không, chỉ cần tỏ thái độ, chuyện này đối với những vị quan khác mà nói trong lúc đang gấp rút muốn tìm một bóng cây đại thụ để che mưa che gió, thì chính là thời điểm để bọn hắn có thể sẵn sàng xin đến góp sức cho minh chủ!
Võ Tam Tư hiểu ra, khẽ gật đầu một cái.
Tống Chi Tốn nói: - Vương gia nên đi đến Ngự Sử Đài một chuyến. Thậm chí còn phải gióng trống khua chiêng mà đi, để tất cả mọi người đều biết Vương gia đi đến Ngự Sử Đài. Khi đếnNgự Sử Đài rồi, Vương gia cũng không cần nói thẳng bảo vệ Dương Phàm, mà nói…., Lai Tuấn Thần là người thông minh, chỉ cần đánh tiếng là hắn tự nhiên sẽ hiểu được. Từ lúc đó, nếu Dương Phàm không sao, thì chính là công của Vương gia. Nếu Dương Phàm có chuyện thì Vương gia có gì liên quan?
Võ Tam Tư mỉm cười, mở mắt nói: - Bản Vương hiểu, đã cầm phải cầm cho chặt, mà bỏ xuống thì nhẹ nhàng! Ừ, không tệ, có nên bảo người quay lại gặp thê tử Dương Phàm, nói cho nàng biết một tiếng?
Tống Chi Tốn nói: - Cái này cũng không nhất thiết, hành động này của Vương gia là để người trong thiên hạ xem. Tạ thị có biết hay không thì làm được gì? Nếu Dương Phàm có thể ra tù, biết Vương gia tới , vậy hắn phải ghi nhận cái tình của Vương gia. Nếu như hắn chết rồi, ân tình này còn có lợi ích gì đâu?
Võ Tam Tư cười ha ha, chỉ vào Tống Chi Tốn nói: - Ngươi nha, ngươi nha, đúng là một cái đầu quỷ!
Võ Tam Tư tươi cười, xoay người nhìn ra phía ngoài quát: - Người đâu, hầu Vương gia thay quần áo! Chuẩn bị cả bộ nghi thức thân Vương. Bản Vương muốn đi Ngự Sử Đài!
Mấy ngày mưa liền, làm suy nghĩ của người ta rối loạn. Nghe tiếng nước mưa tí tách, khiến cho con người ta buồn ngủ. Trong hai ngày qua, Thái Bình công chúa vì chuyện của Dương Phàm mà cố sức vạch mưu tính kế, cũng thật mệt mỏi, cho nên sau giấc ngủ trưa tới giờ này mới dậy.
Trong khuê phòng của nàng được trang trí một cách thanh nhã cầu kỳ, tráng lệ. Cái bàn dài, bàn nhỏ, chăn màn gối thêu kia đều tinh xảo đẹp đẽ. Bên trên cái lư hương, phảng phất mùi thơm của Thần Thanh Tâm. Thái Bình công chúa đứng dậy, mặc áo ngủ lụa để lộ hai chân trần xinh đẹp thanh tú. Nàng dẫm lên tấm thảm nhung trắng như tuyết, mà đi đến bên bàn trang điểm rồi ngồi xuống.
Nàng hơi vén vạt áo, uốn người ngồi xuống. Cái eo nhỏ nhắn gập lại làm cặp mông tròn vểnh lên lộ hết ra khiến cho vóc dáng càng thêm thướt tha hơn.
Hiện ra trong gương đồng là một gương mặt quyến rũ, áo xuân rộng thùng thình, vai áo lệch để lộ hai cái gò bồng đào mềm mại cao ngất, ở giữa một đường khe rãnh mê người. Nước da sáng trắng như phấn kia cộng thêm với những đường cong mê người khiến cho nàng thêm vẻ tao nhã thướt tha, chín chắn.
Hai tỳ nữ nghe thấy tiếng động liền đi vào, chải tóc, chuẩn bị trâm cài trang điểm cho nàng.
Trong gương, vẻ mặt của nàng hồng nhuận. Thái Bình khẽ mở môi anh đào nói: -Có tin tức gì không?
Một nha hoàn đáp” - Bên viện Thẩm Phán đưa tin tức tới, Tiết Hoài Nghĩa chạy vào trong đó đại náo một trận…
Tiểu nha đầu mồm miệng linh hoạt, sống động như thật mô tả lại sự việc Tiết Hoài Nghĩa đại náo viện Thẩm Phán từ đầu đến cuối, cứ như nàng ta ở ngay tại hiện trường vậy. Nàng nói không sót một chữ, tất cả chi tiết đều rõ như lòng bàn tay.
Thái Bình công chúa mỉm cười một cái khiến cho trong gương xuất hiện một bộ mặt tươi cười làm điên đảo chúng sinh: - Tốt, Tiết hòa thượng này làm náo loạn ít nhất có thể tạm thời bảo vệ hắn không phải lo. Ừ, đem giấy tờ đất còn dư lại cho hắn đi, nhiều nữa thì tăng thêm một trăm mẫu đất nữa, nói là hắn làm việc chăm chỉ, cho nên Bản cung rất vui vẻ. Bảo hắn tiếp tục trông chừng che chở, tới mai Bản cung sẽ có tặng phẩm ban cho!
- Vâng!
Nha hoàn đáp lời một tiếng, nâng mái tóc dài đen nhánh của nàng lên. Thái Bình công chúa ngồi bất động ngẫm nghĩ một lát, lại hỏi: - Từ Hữu Công hồi kinh rồi sao?
Nha hoàn nói: - Từ Hữu Công trở về buổi sáng, đầu tiên phái người đến nói là đi giao nhận bản án, sau sẽ tới quý phủ kính thăm.
Thái Bình công chúa cắn cắn bờ môi kiều diễm ướt át đỏ mọng, rồi nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Từ Hữu Công giờ ở Ngự Sử Đài giữ chức Tùy tùng Ngự Sử, là thuộc hạ của Lai Tuấn Thần. Tuy nhiên, người này với Lai Tuấn Thần còn kém vài cấp, có bản lĩnh khiêu chiến với Lai Tuấn Thần.
Thái Bình công chúa vội vàng gọi hắn hồi kinh, có việc đại sự phải cần tới hắn. người này là do nàng tích cực tiến cử hiền tàinên đối với hắn có ơn tri ngộ. Nên nếu Thái Bình có việc giao phó, chỉ cần không vi phạm kỷ cương phép nước, hắn tất nhiên là nhận lời giúp đấy.
Tuy nhiên, người này tính tình nghiêm túc, ngay thẳng. Tuy là chịu đại ân của Thái Bình, nhưng cũng không phải một mực theo đuôi Thái Bình, nói gì nghe đấy. Thái Bình kêu hắn xếp lại vụ án tử kia, lập tức trở về cung, nhưng hắn rốt cuộc là đợi cho vụ án bên kia kết thúc xong rồi mới trở về.
Hắn có thể trở về nhanh như vậy, xem ra tốc độ phá án bên kia nhanh hơn, bất quá chuyện đầu tiên hắn xử lý sau khi hồi kinh lại là đi giao nhận vụ án phức tạp kia khiến cho Thái Bình khó tránh khỏi không hài lòng. Chỉ có điều tính tình của người này là như vậy, công là công tư là tư, việc công nhất định phải đặt trên việc tư. Thái Bình cũng đã biết tính cách của hắn mà tính toán, nếu không thì nhỡ việc rồi.
Tuy rằng bên trong Thái Bình có liên hệ với Dương Phàm, nhưng nàng là một người lạnh lùng trầm tĩnh, có chút giống Võ Tắc Thiên lúc còn trẻ tuổi. Càng vào thời khắc quan trọng lại càng bình tĩnh lý trí đáng sợ.
Dương Phàm ngồi tù, nàng không có vội vã cứu người, càng không hề mất bình tĩnh. Vừa nghe tội danh mưu phản, hơn nữa Hoàng Đế đã biết, nàng liền hiểu rõ, nếu cửa của Hoàng Đế không qua được, dù là ai cũng đừng mơ tưởng có thể cứu được Dương Phàm ra.
Cho nên, chuyện đầu tiên Thái Bình công chúa làm chính là không tiếc số tiền lớn, bảo vệ tính mạng Dương Phàm!
Có tiền có thể sai qủy khiến ma! Những người đó tụ tập bên cạnh Lai Tuấn Thần là vì cái gì? Còn không phải là vì lợi sao? Không thể khiến bọn hắn phản bội, chỉ là bởi vì lợi thế không đủ. Chỉ cần có nhiều tiền, loại người như thế chắc chắn không từ chối!
Chuyện thứ hai Thái Bình công chúa làm chính là muốn cầm chắc tội danh mưu phản của Dương Phàm.
Nàng muốn biết rõ Dương Phàm có thật sự tham gia mưu phản hay không, Lai Tuấn Thần rốt cuộc có được chứng cớ gì, để gán những tội danh nào cho Dương Phàm. Buộc vào trên người Dương Phàm không phải là xích chân, hay thừng trói bằng gân trâu mà là muốn gán tội danh này để đẩy hắn vào chỗ chết. Chuyện này, bây giờ nàng cũng đã biết rồi.
Tiếp theo, nên vì Dương Phàm mà rửa sạch tội danh. Chuyện rắc rối nhất chính là bước này. Nàng nhất định phải cẩn thận mà hành động, bày mưu tính kế. Một khi việc sắp thành còn hỏng, thì tiểu oan gia kia chẳng sống được nữa.
Gương mặt Thái Bình công chúa in bóng trong gương kia kiều diễm quyến rũ, đang yên lặng suy nghĩ. Nội quản sự phủ công chúa Chu Mẫn rón ra rón rén đi tới bên cạnh nàng rồi thì thấp giọng nói: - Công chúa, Tạ thị - vợ của của Võ Lâm Tả Lang Tướng Dương Phàm cầu kiến!
- Ừ!
Thái Bình đã tỉnh ra, nghe được hai chữ “chính thê” trong lòng cảm thấy khó chịu. Tạ Tiểu Man gặp nàng làm cái gì, không cần nghĩ cũng biết. Gương mặt của Thái Bình công chúa phát lạnh, nói: - Không gặp!
Chu Mẫn đáp lời một tiếng, đang muốn lui ra, Thái Bình bỗng gọi nàng trở lại. Suy nghĩ một chút, gương mặt kiều diễm quyến rũ trong gương kia hơi hơi lộ ra một tia gian xảo và vẻ mặt đắc ý.
Thái Bình công chúa thản nhiên nói: - Ngươi nói cho nàng biết, khẩn cầu không đúng chỗ rồi, không phải bản Cung không nghĩ đến chuyện giúp đỡ, mà thực sự Dương Phàm tội ác rành rành, bất cứ kẻ nào cũng không cứu được hắn. Bảo nàng sớm đi về sắp xếp chuyện hậu sự cho Dương Phàm đi!