- Sao chứ? Trung thừa không tin lời của Chu mỗ sao, mà còn muốn kiểm tra tại chỗ vậy?
Lai Tuấn Thần chỉ cười chứ không nói gì.
Chum lớn là dụng cụ dùng để chứa nước phòng cháy, là vật luôn có trong những trang viện lớn. Về phần than củi cũng thế, mùa đông lạnh giá, trong các phủ quan, trong cung đình đều dùng nó để sưởi ấm, thường đều có dư lại, chứ không đến mức dùng hết sạch. Chẳng bao lâu sau, chum lớn và than củi đã được mang đến, chum được bắc lên, than củi được nhóm lên ngay trong đại sảnh.
Chu Hưng cười tít mắt, cũng muốn khoe khoang một chút về tác dụng hình phạt của mình trước mọi người, bèn nói với Lai Tuấn Thần:
- Cũng được, vậy để cho Lai Trung thừa ngươi thấy sự lợi hại của hình phạt này của ta. Chỉ có điều không biết phạm nhân đó là ai vậy?
Lai Tuấn Thần nghiêm sắc mặt lại, nói với Chu Hưng:
- Hôm nay có người dâng nội trạng, cáo buộc huynh đài mưu phản, mời huynh vào trong chum vậy!
Chu Hưng sững người, nói:
- Lai Trung thừa nói đùa gì vậy?
Vẻ mặt Lai Tuấn Thần rất nghiêm túc, không có vẻ gì giống như đang đùa cả, Chu Hưng không khỏi dần biến sắc.
Dương Phàm đứng ở sau rèm nghe thấy không sót lời nào, không khỏi khẽ thở hắt ra một hơi, nới lỏng bàn tay cầm kiếm: “từ Thương Ưởng tới nay, lại thêm một kẻ bị gậy ông đập lưng ông rồi!”
Dưới núi Thiếu Hoa, Thiên Ái Nô dắt ngựa, dừng bước trên con đường mòn, nói với Hướng Nhược Lan:
- Tiễn người ngàn dặm, rồi cũng phải từ biệt, tiểu muội lên đường đây, tỷ tỷ không cần phải tiễn nữa.
Hướng Nhược Lan dừng bước, nói với Thiên Ái Nô:
- Ái Nô, vết thương ở chân của muội mới khỏi được tám phần thôi, thật không hiểu nổi muội có chuyện gì mà phải gấp gáp như vậy, nhất quyết muốn đi Lạc Dương. Mà thôi, tỷ tỷ cũng không ngăn muội, chỉ có điều trên đường muội phải cẩn thận một chút.
Thiên Ái Nô khẽ mỉm cười, làm sao nàng có thể nói với Hướng Nhược Lan là nàng đến Lạc Dương để tìm đàn ông?
Trong những ngày ở lại Quách gia dưỡng thương, Thiên Ái Nô và Hướng Nhược Lan rất dung hòa với nhau, tâm đầu ý hợp, và đã kết nghĩa làm chị em. Vết thương ở chân Thiên Ái Nô mới vừa khỏi được hơn năm phần thì nàng đã muốn đi, Hướng Nhược Lan khuyên nhủ cách nào cũng không được, cũng đành để cho nàng đi.
Thiên Ái Nô nói:
- Tỷ tỷ yên tâm, vết thương của tiểu muội không đáng ngại nữa rồi. Hơn nữa, còn có tuấn mã mà tỷ tỷ tặng cho nữa, có ngựa thay chân thì càng không có gì phải lo. Đợi tiểu muội đến được Lạc Dương thì vết thương cũng khỏi rồi. Sau này… tiểu muội lại đến thăm tỷ tỷ.
Nói đến đây, Thiên Ái Nô bỗng nhiên có chút ngượng ngùng.
Nàng đã ở lại Quách gia dưỡng thương lâu như vậy, chắc bên chỗ Công tử đã cho rằng nàng chết rồi. Lần này đi Lạc Dương, chỉ cần thay đổi một thân phận khác, ít xuất đầu lộ diện một chút, là có thể đồng hành sánh vai cùng với Nhị lang, bên nhau mãi mãi rồi. Chỉ cần nghĩ đến đây, là nàng đã thấy như mở cờ trong bụng.
Quách Thiếu Phàm gãi gãi đầu, nói:
- Biểu muội, trên thế gian này có rất nhiều kẻ xấu dưới lốt người tốt, càng ở những nơi phồn hoa đô hội thì loại ngoài này càng nhiều. Muội xinh đẹp như thế này, cần phải cẩn thận mới được, đừng để bị bọn họ gạt. Nếu có kẻ nào dám bắt nạt muội thì muội về nói lại với ta, ta sẽ ra mặt cho muội.
Đại tẩu hắn sớm đã nói với hắn rằng Ái Nô không phải là biểu muội của tẩu ấy, nhưng Quách Thiếu Phàm vẫn không sửa được cách xưng hô. Bây giờ Ái Nô đã nhận đại tẩu của hắn làm nghĩa tỷ, thì cũng đã trở thành biểu muội chính hiệu của hắn rồi.
Hướng Nhược Lan lườm hắn một cái, sẵng giọng:
- Đệ lòng dạ thật thà, những lời đó là do người trong nhà sợ đệ bị người ta gạt nên mới dạy cho đệ, đệ nghĩ biểu muội cũng khờ như đệ hay sao?
Quách Thiếu Phàm nghe đại tẩu nói hắn ngốc, hắn chép chép miệng tỏ vẻ không vui, nhưng đứng trước cái uy của nàng ấy, nên cũng không dám phản bác lại.
Thiên Ái Nô hé miệng cười nói:
- Khờ nhị ca, huynh yên tâm đi, tiểu muội nhất định sẽ cẩn thận. Nếu quả thật có người bắt nạt muội, tiểu muội sẽ về mach với nhị ca, nhờ nhị ca đứng ra chủ trì công đạo cho muội.
- Biểu muội yên tâm, kẻ nào dám bắt nạt muội, mũi tên của nhị ca sẽ lấy mạng hắn!
Hướng Nhược Lan không muốn nghe những lời dở điên dở khùng của hắn nữa, nàng nói với Thiên Ái Nô:
- Trời không còn sớm nữa, tiểu muội lên đường đi, không thì lại lỡ mất chỗ trú đêm. Dù sao muội cũng là một cô nương, dù có một thân công phu thì ra ngoài cũng phải hết sức cẩn thận!
Thiên Ái Nô gật gật đầu, xoay người lên ngựa, chắp tay vái Hướng Nhược Lan và Quách Thiếu Phàm, nói lớn:
- Tỷ tỷ, nhị ca, tiểu muội đi đây!
Nói đoạn cưỡi ngựa lao đi, dần dần khuất dạng nơi chân núi. Khờ nhị lang ở lại một mình bên cạnh đại tẩu hắn, hắn cảm thấy hết sức không thoải mái. Vừa thấy bóng dáng Thiên Ái Nô khuất dạng, là hắn lập tức kiếm cớ chuồn mất.
Hướng Nhược Lan một mình dẫn theo lão quản gia và bốn gia nhân đi về. Lão quản gia thấp giọng nói:
- Đã phái người đi theo Ái Nô cô nương theo lời dặn dò của phu nhân rồi, người của ta chỉ hộ tống cô ấy đến Lạc Dương. Thật không ngờ, Ái Nô cô nương lại là người bên cạnh Khương công tử.
Hướng Nhược Lan mỉm cười nói:
- Ta cũng không ngờ cô nương này lại dành cho Dương Phàm tình cảm sâu sắc đến vậy. Với bản lĩnh của muội ấy vốn không cần người khác chăm sóc, nhưng dù sao hiện giờ muội ấy cũng đang bị thương. Hơn nữa, Thẩm Mộc rất coi trọng Dương Phàm, không thể để muội ấy có gì bất trắc được, chỉ có điều…
Hướng Nhược Lan hơi nhíu đầu mày, nói:
- Tin tức bên chỗ Thẩm Mộc đưa đến lời lẽ không rõ ràng, chỉ bảo ta đừng nhúng tay vào, theo lời lẽ trong đó thì có vẻ như Dương Phàm đã thành thân rồi. Khúc mắc giữa nam nữ với nhau, thì bọn ta cũng chẳng giúp được gì, chỉ mong rằng con nha đầu đó không bị khốn vì tình, mà làm chuyện gì ngu ngốc…
Đài ngục của Ngự Sử đài được đặt ở trong Lệ Cảnh Môn, tên gọi chính thức là Thôi Sự viện, nằm dưới sự cai quản của Ngự Sử đài. Ngục tốt đều do Ngự Sử đài tự tuyển dụng, nhưng giám ngục đều là những cấm quân thị vệ bị xuất ngũ do già yếu hay tàn phế.
Chu Hưng ngơ ngác ngồi trong phòng giam, trước mặt là một cái bàn nhỏ, thư lại trong ngục đặt bút mực xuống, cầm bản cung lên thổi thổi cho khô nét mực, đoạn đưa đến trước mặt hắn. Chu Hưng đờ đẫn đưa tay lên, nhúng vào nghiên mực, đoạn ấn dấu vân tay lên tờ cung.
Chu Hưng nhìn theo viên thư lại đi ra, cửa phòng giam bị khóa lại một tiếng “cạch”, ánh mắt ngây dại khẽ chuyển động một chút, rồi nhìn chằm chằm vào một kệ hình cụ bên ngoài phòng giam, ảm đạm nói:
- Khâu huynh, bọn họ muốn huynh khai ra điều gì, thì huynh cứ khai đi, việc gì phải để thân thể chịu đau đớn.
Khâu Thần Tích bị trói chặt trên hình giá, từng cộng lông mày dựng đứng lên như cỏ dại, hai con ngươi hoảng kinh như muốn lồi cả ra. Trên đầu hắn bị kẹp một cái vòng đồng, lúc này đã bị đóng vào thêm một cái vít gỗ thứ hai, khiến ông ta đau đớn đến nghiến răng nghiến lợi, mặt mặt nhăn nhúm, răng hàm cũng lộ cả ra.
Không biết vòng kim cô bị niệm chú của Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký có phải được sáng tạo từ bởi hình phạt của Chu Hưng hay không, nhưng giờ phút này Khâu Thần Tích thật sự giống như một người vượn thống khổ không chịu nổi. Người vượn này đau đớn mà không chịu nhận tội.
Một ngục tốt lạnh lùng nhìn ông, tiện tay nhặt lên ba cây đinh gỗ, cười lạnh hai tiếng, cắm mũi nhọn vào trên đầu, cầm một cây mộc chùy lên.
- Phập phập phập!
Đinh gỗ ghim vào ba phân, Khâu Thần Tích hai mắt sung huyết, mặt mày méo mó như quỷ, ông gào thét thảm thiết:
- Ta nhận! Ta nhận! Lấy lời khai ra đây, ta đồng ý, ta nhận toàn bộ! Ta nhận!