Say Mộng Giang Sơn

Chương 295: Đấu pháp

Trạch viện của Nhị Lang khờ xây dựng dưới Thiếu Hoa Sơn, dựa vào thế núi mà xây dựng, ước chừng hơn mười mẫu, tường cao lớp lớp, sân rộng lớn, ngói xanh mái hiên, rường cột chạm trổ, vừa thấy là biết nhà đại phú. Đại kỳ và sư tử bằng đá sừng sững ở cửa đã biểu thị đây là hộ quan lại.

Tiến vào sân trong Tây sương phòng của phủ đệ là phòng khách, nơi này hoa và cây cảnh phồn thịnh, có hồ có đình, hỏa cỏ cũng không tu sửa cho nên tràn đầy vẻ hoang dã.

Một phòng khách sạch sẽ lịch sự tao nhã sáng sủa, trên bàn bảy biện một lọ hoa lan to, tỏa ra mùi hương thơm ngát, ngồi bên giường là một vị phụ nhân, váy dài tay rộng, mái tóc đen nhánh búi thành một búi cài trâm ngọc, ngũ quan xinh xắn, làn da mượt mịn.

Vị phụ nhân khí chất thanh tú tao nhã như hoa lan chính là cọp mẹ mà Nhị Lang khờ thường gọi.

Cọp mẹ tên là Hướng Nhược Lan, trượng phu Quách Kính Chi hiện làm Thứ sử Vị Châu, Vị Châu ở địa khu Lũng Tây, trị an không yên bình thường phát sinh chiến sự với Thổ phiên, không tiện mang theo gia quyến cùng đi. Nói lão mẫu ở nhà chỉ có đệ đệ khờ nên cần lưu ý chăm nom. Quách Kính Chi không yên lòng, cho nên để cả vợ còn ở lại gia tộc chăm sóc mẹ già.

Bên giường còn yên lặng đứng vài người, hai nha hoàn mặc áo xanh, một ông già mặc kiểu quản sự, ngoài ra còn vị Nhị Lang khờ Quách Thiếu Phàm rồi. Quách Thiếu Phàm thấy đại tẩu thu tay lại thì vội hỏi:

- Tẩu tẩu, biểu muội thế nào?

Hướng Nhược Lam lườm hắn, sẵng giọng:

- Nói bao lần đó không phải biểu muội của đệ rồi, toàn nói hươu nói vượn.

Quách Thiếu Phàm gãi gãi sau gáy kinh ngạc nói:

- Thật sự không phải là biểu muội sao, nhưng sao cô ấy lại biết đệ?

Hướng Nhược Lan không để ý đến hắn nữa mà phân phó hai nha hoàn:

- Vị cô nương này thương thế rất nặng, may mà không ảnh hưởng đến chỗ yếu hại, chỉ có điều mất máu quá nhiều, cần nghỉ ngơi. Hai ngày này cô ấy không thể rời giường, các ngươi ở đây chăm sóc cô ấy đi.

- Vâng!

Hai nha hoàn đáp lời, Quách Thiếu Phàm toét miệng rộng cười nói:

- Tẩu tẩu y thuật cao minh, tỷ nói cô ấy không sao thì nhất định không sao. Ha hả, lúc đệ gặp cô ấy ở trong núi, cả người cô ấy đầy máu không biết bị thương nặng đến mức nào, thật sự khiến người ta sợ hãi.

Hướng Nhược Lan khẽ lắc đầu:

- Trên người vị cô nương này có nhiều vết rạch, nhất là vết trầy da sâu trên đùi, nhìn thì không phải là gặp kẻ xấu, mà giống như là bị vết cắt của vách đá sắc nhọn, không biết là là vô ý trượt ngã xuống vách núi hay là tự sát nữa. Nhị Lang đệ hãy căn dặn người làm, nếu có ai tìm đến cửa hỏi thăm tung tích một vị cô nương thì dẫn họ tới gặp ta.

- Không cần, không cần...

Trên giường bỗng nhiên có tiếng kêu dồn dập, Hướng Nhược Lan quay đầu, thấy vị cô nương kia đã tỉnh thì mừng rỡ:

- Cô nương, cô tỉnh rồi?

Quách Thiếu Phàm đưa gương mặt to như bánh nướng thò tới, chỉ thấy cô gái trên giường đang mở to đôi mắt hạnh, mặt đầy lo lắng, hai má nàng mất nhiều máu mà tái nhợt tiều tụy nhưng lại như tuyết liên, hai cánh môi dù bợt bạt không còn màu máu nhưng lại non mịn đẹp đẽ chỉ muốn cắn vào, thật sự khiến người ta thấy mà đau lòng, hắn không kìm được kêu lên:

- Tẩu tẩu, biểu muội thật xinh nha!

Hướng Nhược Lan tức giận lườm hắn, nói:

- Đã nói đó không phải biểu muội của đệ rồi.

Thiên Ái Nô mấp máy đôi môi anh đào, yếu ớt nói:

- Đa tạ phu nhân...ân cứu mạng, tin tức tiểu nữ tử ở nơi này...mong rằng...hãy bảo vệ cả nhà...

Trên mặt Hướng Nhược Lan lập tức lộ vẻ cảnh giác, nói:

- Rốt cuộc vì sao cô nương lại bị thương nặng như thế...

- Ta ..đi...

Câu vừa rồi là Thiên Ái Nô đã dùng hết toàn lực để nói, đầu lại nghiêng đi, ngất xỉu.

Hướng Nhược Lan suy nghĩ một chút, nói với Quách Thiếu Phàm:

- Nhị đệ, đệ chỉ bảo trên dưới không được để lộ tin tức chúng ta đã cứu một vị cô nương, người nào vi phạm sẽ bị đuổi ra khỏi phủ.

- Vâng ạ!

Quách Thiếu Phàm đáp ứng một tiếng, chân lạch bạch như con trâu đực chạy bay ra ngoài.

Hướng Nhược Lan lại phân phó:

- Hãy thay quần áo của vị cô nương này và lấy đi hết toàn bộ đồ vật trên người cô ấy.

Hai tiểu nha hoàn vội vàng thay quần áo cho Thiên Ái Nô, Hướng Nhược Lan cẩn thận kiểm tra, ngoại trừ chất liệu y phục thượng đẳng ra thì không phát hiện cái gì có thể chứng minh thân phận gì đó của nàng, liền nói:

- Các ngươi chăm sóc cô ấy đi, khi nào tỉnh táo lại thì báo ta biết.

Hướng Nhược Lan đứng dậy rời khỏi, lão quản sự nhắm mắt theo đuôi, hai người vừa ra đến phòng khách lão quản sự nhân tiện nói:

- Đại nương tử, cô nương này lai lịch không rõ, chúng ta không nên giữ cô ta lại.

Hướng Nhược Lan nói:

- Thân thế lai lịch của cô ta có chút khả nghi, nhưng thương thế trên người thì không hề giả, mà nhìn mặt cô ta không giống hạng người xấu, sao chúng ta thấy chết mà không cứu được? Ta gả cho lang quân nhiều năm, vẫn còn chưa có con nối dòng, Trí Duyên thiền sư từng nói ta cần phải làm nhiều việc thiện, tích nhiều ân đức, đây chẳng phải là việc thiện sao? Đợi cô ấy tỉnh rồi, ta sẽ hỏi cụ thể lai lịch của cô ta là được.

Lão quản gia vâng dạ.

Hướng Nhược Lan nhướng nhướng lông mi, mỉm cười nói:

- Được rồi, việc này ngươi không cần quan tâm nữa, vẫn nên chuyên tâm đi kiếm lương thực đi. Thẩm Mộc đang lấy Trường An làm chiến trường, trường, lương thực làm vũ khí, cùng vị Khương công tử kia đấu pháp lẫn nhau, một trận này, chúng ta cũng không thể thua!

***

Trên Điện Võ Thành, Võ Tắc Thiên hơi khẽ chau mày, cầm trong tay hai phần tấu chương nhìn kỹ một lần, đang định phê lên tấu chương thì lật lật, lấy ra một phần khác mở ra, rồi lại nhìn hai phần trên tay, mặt lộ vẻ giận giữ ném ba bản tấu chương lên bàn, không vui nói:

- Đại Doãn phủ Trường An Liễu Huyên Thiên này làm quan hồ đồ kiểu gì vậy?

Trường An và Lạc Dương là đô thành và thủ đô thứ hai của Đại Đường. Võ Tắc Thiên sau khi xưng đế tại Lạc Dương đô thành thủ đô thứ hai liền đổi đảo Trường An thành thủ đô thứ hai, Lạc Dương thành đô thành. Quan đứng đầu đô thành và thủ đô thứ hai là “Mục”. Nhưng “Mục” cũng không chủ trì chính vụ, chỉ là một chức vị thân vương Diêu Lĩnh, mà quan viên chủ trì chính vụ là “Doãn”. Liễu Huyến Thiên chính là Doãn Trường An.

Vị Doãn Trường An này dâng một tấu chương lên Võ Tắc Thiên, nói là vì Đột Quyết xâm lấn, để trốn tránh chiến loạn, thương gia giàu có Tây Vực thu mua lương thực khắp nơi, hơn nữa còn đem mấy vạn già trẻ Tây Đột Quyết tới Trường An, làm lương thực căng thẳng, giá lương thực trên chợ Trường An ngày một tăng ba, đấu gạo ngàn vạn, đắt không thể tả, xin Thiên tử hãy lập tức phân phối lương thực để giải nguy cho Trường An.

Trường An vốn là thủ đô Đại Đường, hiện giờ tuy là thủ đô thứ hai, địa vị cũng không kém Lạc Dương chút nào, nếu cục diện chính trị Trường An không xong, sẽ khiến cho cả nước rung chuyển. Võ Tắc Thiên nào dám khinh thị, bà vừa mới tự tay phê tấu, mệnh lệnh các nơi phân phối lương thực, bình ổn giá hàng Trường An, kết quả tấu chương chưa phát ra ngoài thì Câu Thiên lại dùng sáu trăm dặm khoái mã đưa tới một bản tấu chương, nói là Đột Quyết đã lui binh, các thương gia Tây Vực tích trữ lương thực đều bán tống bán tháo lương thực, giá lương thực dĩ nhiên hạ xuống đến mức bình thường rồi.

Đây vốn là việc vui, giá lương thực Trường An đã bình ổn, triều đình cũng đỡ phải tốn công tốn sức, nhưng ai lại ngờ gần như là chân trước chân sau, Liễu phủ doãn lại đưa tới một khoái báo tám trăm dặm nói là có lời truyền trên phố mùa thu hoạch mùa hè năm nay của Quan Trung có hạn lớn, không thu được chút quả hạt nào; có truyền Đột Quyết tà tâm bất tử, muốn liên kết cùng Thổ Phiên một lần nữa xâm phạm đến cửa khẩu biên giới làm dân chúng và thân hào đều tranh nhau mua lương thực, khiến giá lương thực lại lần nữa tăng lên, tạo nên việc thiếu lương thực, xin triều dình phát lương cứu nguy.

Võ Tắc Thiên bực tức hai câu, vốn là muốn nghe Thượng Quan Uyển Nhi giải thích, dù sao bà cũng già rồi, nào có tinh lực tự mình xử lý bao nhiêu chính vụ như này, rất nhiều việc đều là Thượng Quan Uyển Nhi thay quyền bà mà giải quyết, đối với quan viên và địa phương, dân tình các nơi, Thượng Quan Uyển Nhi rõ như lòng bàn tay, không có Uyển nhi, nữ hoàng như bà cũng thật là rối rắm.

Nhưng hôm nay bà lên tiếng lại không thấy Uyển Nhi luôn luôn thông minh đáp lời, Võ Tắc Thiên có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn nàng một cái, chỉ thấy Uyển Nhi đứng bên án, vẻ mặt thẫn thờ, rõ ràng là đang phiêu du đến tận đâu rồi.

Võ Tắc Thiên bất mãn cầm “trấn sơn hà” lên vỗ hai cái, Thượng Quan Uyển Nhi cả kinh, vội vàng thu lại tinh thần, hỏi:

- Đại gia có gì chỉ bảo?

Võ Tắc Thiên không vui nói:

- Uyển nhi, hai ngày nay ngươi có chuyện gì mà bộ dạng như mất hồn mất vía thế?

Uyển nhi bối rối mà nói:

- Ồ, hai ngày nay Uyển nhi bị cảm lạnh, người chưa khỏe nên tinh lực không tốt lắm.

- À!

Võ Tắc Thiên thoải mái nói:

- Một khi đã như vậy, ngươi về nghỉ ngơi đi không cần hầu hạ ở ngự tiền nữa. Mà trước tiên ngươi xem cái này đã, vài tấu chương hồ đồ ở Phủ Trường An, rốt cuộc là chuyện gì cơ chứ?

Uyển nhi tiếp nhận tấu chương, hai bản đầu nàng đã đọc, bản cuối cùng là vừa mới được đưa tới Võ Thành Điện giao cho Võ tắc Thiên. Uyển nhi đọc kỹ ba bản tấu chương một chút, rồi nói với Võ Tắc Thiên:

- Liễu Câu Thiên làm quan vẫn luôn cần cù, liêm khiết và có tài cán, là một thanh quan tốt.

Chỉ có điều, dân lấy lương thực làm trời, một khi dính đến lương thực, cho dù là một chút gió thổi cỏ lay cũng khó tránh khỏi xôn xao náo động lớn Nếu như lại có gian thương vì chút lợi nhuận kếch xù mà nhân cơ hội này thu vét, tiểu dân vô tri nào có năng lực nhận biết, đương nhiên trợ giúp, mù quáng tranh mua, nâng lên giá hàng, khi giá hàng dâng cao rồi thì lại lên tiếng oán than, cũng khó trách Câu Thiên vội vàng.

Nếu Uyển nhi nhớ không lầm, lương thực tích trữ ở phủ Trường An năm ngoái rất sung túc, tuy rằng năm nay lương thực mới chưa nhập kho, nhưng trải qua tiêu hao một mùa đông năm ngoái, hai mươi bốn tòa hầm lớn ở Trường An ít nhất cũng vẫn còn có mười sáu hầm lương thực, Đại gia có thể hạ lệnh cho phủ Trường An bán tháo lương quan, đám dân chúng nguyện ý mua, ta liền mở rộng bán, dân chúng trong nhà có lương thực, trong lòng cũng sẽ không hoảng sợ nữa, dân tâm đã ổn định, giá lương thực đương nhiên cũng sẽ ổn định lại.

Võ Tắc Thiên nghe xong gật đầu nói:

- Ừ, Uyển nhi nói thật có lý! Tiểu Hải!

Nội thị Tiểu Hải cầm phất trần khom người đứng ở trước án, Võ Tắc Thiên nói:

- Ngươi đi Hộ bộ, bảo bọn họ lập tức tra xem lương thực còn tồn của phủ Trường An còn bao nhiêu rồi tức tốc về báo cho trẫm!

Tiểu Hải nhận được khẩu dụ vội vàng đi Hộ bộ. Tiểu Hải chân trước vừa mới đi, thì một vị tướng quân thiếu niên anh tuấn mặc trang nhung tới trước cửa cao giọng:

- Võ Lâm Tả Lang Tướng Dương Phàm, có chuyện quan trọng cầu kiến bệ hạ!

Thượng Quan Uyển Nhi “a” khẽ một tiếng, lại thấy biểu hiện mình thất thố, bèn lén lút nhìn sang Võ Tắc Thiên, thấy Võ Tắc Thiên đang kỳ lạ nhìn mình, trong đầu chuyển động, vội vàng nói để che lấp:

- Uyển nhi thiếu chút nữa đã quên rồi, bất kể Trường An thiếu lương thực hay không, nếu triển khai cất trong kho, vẫn cần các nơi thâu tóm vận chuyển lương thực tới để bổ sung số không đủ trong kho.

Võ Tắc Thiên bật cười nói:

- Nha đầu ngươi, vậy thì có gì ngạc nhiên, chẳng lẽ chút cỏn con này trẫm không nghĩ được sao? Trước tiên phát một đạo chiếu cho phủ Trường An, bảo bọn họ bán tháo quan lương, để ổn định lòng dân, về phần bổ sung lương thực cho đủ, cứ để Tể tướng môn làm việc là được.

Uyển nhi thẹn thùng cười cười, đáp:

- Vâng!

Võ Tắc Thiên quay đầu lại nói:

- Dương Phàm có chuyện gì muốn gặp trẫm...gọi hắn tiến vào!

Uyển nhi lặng lẽ lui sang bên, cặp mắt thu thủy đầy ẩn tình liếc về phía ngoài cửa.