Say Mộng Giang Sơn

Chương 28: Người người hô đánh

Trên bãi đất trống trước cửa hàng bán trang sức, Liễu Quân Phan bị đá ngã lăn ra đất, gào lên chửi:

- Giang Húc Ninh, mụ tiện tỳ dám gọi người đánh phu quân! Dám gọi người đánh phu quân!

Diêu phu nhân thấy vậy vội vã phân phó nô Côn Lôn:

- Đồ ngu, còn không cứu người?

Nô Côn Lôn dễ bảo nghe lời, quấn ống tay áo tiến đến, Dương Phàm mang mặt nạ trẻ con đột nhiên nói vài câu bằng ngôn ngữ Côn Lôn, nô Côn Lôn kia nghe được lập tức ngẩn ra, lực đạo ở tay giảm đi vài phần, Dương Phàm thuận lợi đánh một quyền đấm vào nô Côn Lôn. Nô Côn Lôn kia hét to, giống như bị cuồng phong đánh bật ra ngửa mặt ngã lăn ra đất, “ ngất xỉu “ ngay lập tức.

Cũng may một quyền đánh ra kia của Dương Phàm cực kỳ khéo léo, nô Côn Lôn lại ngã đúng lúc, ống tay áo hai người che giấu động tác, nên người ngoài nói rằng y bị một quyền của Dương Phàm đánh ngã. Liễu Quân Phan thì ôm đầu, cuộn mình như cẩu, thê thảm tru lên:

- Giang Húc Ninh, phu quân là trời, ngươi dám gọi người đánh phu quân, ta sẽ không tha cho ngươi!

- Các vị, các vị hương thân phụ lão, xin hãy làm chứng cho ta!

Dương Phàm một chân giẫm lên hông của Liễu Quân Phan, giơ cao hai tay lên nói:

- Mỗ thật sự không biết nương tử của người này, lại càng không nghe lời sai khiến của nương tử hắn, mỗ gia là thấy chuyện bất bình mà ra tay tương trợ. Còn vì sao mỗ ra tay đánh người, là vì tên này đã làm nhục nam nhân thiên hạ! Mỗ gia đường đường là nam nhi, sao có thể chấp nhận được sự nhục nhã đó?

Đúng lúc Tạ Mộc Văn từ trong trướng phòng đi ra, đứng ở trong cửa hàng nhìn ra.

Dương Phàm đang thêm mắm thêm muối nói những việc xấu xa của Liễu Quân Phan cho mọi người nghe, hô to:

- Tên súc sinh này uổng là nam nhân nhưng hành vi thì thật sự làm ô nhục nam nhân, nam nhi thiên hạ đều hổ thẹn bởi hắn, các người nói xem, người này có nên đánh hay không?

Bách tính đồng thanh:

- Nên đánh!

Dương Phàm nói:

- Đúng là nên đánh, vậy là nam nhân, sao còn chưa ra tay?

“ Bụp “ một cái, một người đàn ông từ trong đám đông bước ra, có lẽ y đi cùng bạn gái hoặc là nương tử, nên lòng càng căm phẫn, bộc lộ mình là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, xông lên dùng gót giày đạp lên Liễu Quân Phan, vạch rõ ranh giới với tên đàn ông thối vô sỉ này.

- Để cho ta, lang quân để hắn đó cho ta!

Đám nữ nhân này còn tức giận hơn cả nam nhân, tính cách mạnh mẽ vén váy xông tới, vây lấy Liễu Quân Phan. Liễu Quân Phan vừa rồi bị Dương Phàm đánh một trận, mặt mũi đã bị bầm dập hoàn toàn biến dạng rồi, nay lại bị những người này vây tới đánh, liền kêu thảm như sắp chết đến nơi.

Tạ Mộc Văn đứng ở trong cửa hàng, đã nghe thấy hết những lời Dương Phàm nói, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.

Người giúp việc trong cửa hàng thấy đông gia đi ra, liền bước nhanh tới lấy lòng hỏi thăm:

- Đông gia, người thấy có cần bọn tiểu nhân ra đuổi bọn họ đi không, để khỏi phải ảnh hưởng đến buôn bán của chúng ta?

Tạ Mộc Văn ung dung nói:

- Một tên đàn ông thối không tiền đồ, không phải xin ăn nhưng còn đáng khinh hơn cả việc chìa tay xin ăn. Ngay cả một khất cái cũng không như vậy! Đuổi bọn họ đi!

Thấy bộ dạng nàng như vậy chắc chắn nếu không phải để ý thân phận mình thì chỉ sợ cũng muốn xông ra ngoài đá cho tên họ Liễu kia mấy đá rồi. Người giúp việc thấy vậy không dám nói gì nữa.

- Các vị, tên gian phu vô sỉ này, dâm phụ này cũng vô sỉ! Chính là cô ta, mọi người nhìn đi.

Dưng Phàm thấy bách tính đã bị kích động, đột nhiên hét to một tiếng, chỉ tay vào Diêu phu nhân đang trợn mắt há mồm đứng ở ven đường.

- Đánh cô ta! Gian phu dâm phụ!

- Đánh đôi cẩu nam nữ này!

Bách tính bị kích động lập tức lao về phía Diêu phu nhân. Diêu phu nhân thấy vậy vô cùng hoảng sợ chạy vội lên xe, gào lên với nô Côn Lôn đang nằm giả chết trên mặt đất:

- Tiện nô, còn không mau đứng dậy, còn không mau dẫn bản phu nhân rời khỏi đây.

Nô Côn Lôn đang nằm giả chết trên mặt đất liền cựa quậy đứng lên, lưng không đau, chân không đau nữa, lên xe ngựa đánh xe ngựa chạy đi. Liễu Quân Phan thảm hại từ dưới mặt đất đứng lên đuổi theo xe ngựa, vừa chạy vừa nghiến răng nghiến lợi nói:

- Giang Húc Ninh, mụ tiện tỳ, ngươi chờ đó, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua... Ối!

Còn chưa nói hết, một trận lê to táo lớn và đủ các tạp vật như mưa to ném tới, Liễu Quân Phan ôm đầu bỏ chạy mất dạng.

Đúng lúc Thị Lệnh dẫn theo mấy thị đinh duy trì trật tự ở chợ cầm roi đi tới, từ xa đã hô:

- Ai ở đây kêu la ẩu đả, có muốn ăn roi của quan phủ không!

Mọi người nghe vậy đồng loạt dừng tay, chỉnh lại y phục, bình ổn hô hấp, sắm vai thành quần chúng đứng ngoài quan sát. Có người còn nghị luận:

- Tiểu nương tử kia đoan trang xinh xắn sao lấy phải một tên nam nhân như vậy, quả đúng là hài đẹp giẫm phải bãi phân, thật tiếc thật tiếc!

Giang Húc Ninh mặt ảm đạm cúi đầu bước đi, Mã Kiều và Dương Phàm thấy thế vội vàng trái phải chạy theo nàng, Tạ Mộc Văn thấy mọi người giải tán thì cũng phất tay áo quay lại hậu đường.

Lúc đã rời khỏi đám đông xem náo nhiệt, Mã Kiều liền trách cứ Dương Phàm:

- Tiểu Phàm, hôm nay ngươi thật là quá thô bạo, tức làm gì cái loại người nhu nhược kia, mà cũng cần gì phải giận chó đánh mèo, Tiểu Ninh thì sắp gả đi rồi, sau này cuộc sống sao yên lành được nữa?

Dương Phàm thản nhiên nói:

- Gả đi rồi? Ngươi vẫn còn nghĩ vậy ư? Cái gã nam nhân ẻo lả kia sao? Tên đó chỉ là phế vật, Ninh tỷ, tỷ vẫn muốn gả cho hắn?

Giang Húc Ninh dừng bước, thái độ do dự giây lát, sau đó trở nên nghiêm túc, âm thanh trầm xuống, nói:

- Ta dù chỉ là nữ lưu sinh ra trong nghèo hèn nhưng cũng có lòng tự trọng, cũng muốn được nam nhân cưới về làm vợ! Sau khi về nhà ta sẽ bảo lại mẫu thân, mời bà mối đến ly hôn hắn.

Dương Phàm vui vẻ nói:

- Vậy mới đúng, Ninh tỷ xinh đẹp chịu khó, còn sợ không tìm được phu quân tốt, ta thấy Mã Lục cũng không tệ đâu.

Mã Kiều vội vàng nói:

- Không không không, ta nào được, lớn tuổi, vô tích sự, gia cảnh còn kém hơn nhiều so với tiểu Ninh, mẫu thân Tiểu Ninh sao có thể bằng lòng được.

Giang Húc Ninh giận giữ lườm, nói:

- Tiểu Phàm nói đùa thôi, ngươi còn cho là thật. Dù ngươi có chịu thì ta cũng không chịu. Giang Húc Ninh ta phải ly hôn với họ Liễu, vị hôn phu tương lai của ta phải mạnh mẽ hơn hắn, nếu không sẽ bị hắn chế nhạo. Ngươi ư, hừ!

Mã Kiều vội nói:

- Đúng đúng, phải gả cho người giống như Dương nhị vậy...ít nhất...tiểu lang quân này tuấn tú mạnh mẽ hơn tên Liễu Quân Phan kia.

Giang Húc Ninh đập gã một cái, sẵng giọng:

- Ngươi muốn chết! Tiểu Phàm còn trẻ, kém hơn ta hai tuổi, nói bậy bạ quá.

Dương Phàm ưỡn ngực nói:

- Tuy nói thế đạo hiện nay chú trọng nam lớn hơn nữ, nhưng cũng có nữ lớn hơn nam. Ninh tỷ xinh đẹp, dịu dàng, chăm chỉ, nếu có thể, ta mong còn không được. Chỉ cần tỷ tỷ gật đầu, ta lập tức tìm người đến nhà làm mai.

Giang Húc Ninh phì cười hành tiếng, nhấc chân đá qua, Dương Phàm bật cười ha ha, nhẹ nhàng né tránh, Giang Húc Ninh khẽ thở dài, nói:

- Được rồi, hai người các ngươi không cần pha trò để ta vui, ta nghĩ thông rồi, Liễu Quân Phan kia...căn bản hắn không đáng để ta phiền não!

Dương Phàm và Mã Kiều nghe câu đó, biết nàng thật sự đã nghĩ thông suốt, buông bỏ, liền nhìn nhau cười, trong lòng cũng thấy thoải mái.

***

Sau khi Dương Phàm đi rồi, trong lòng Thiên Ái Nô giằng xé kịch liệt.

Nàng ra ra vào vào, thậm chí còn mạo hiểm mở cửa nhìn ra ngoài thăm dò, không thấy một ai giám thị nàng thì bắt đầu hoài nghi có phải mình hiểu lầm Dương Phàm không? Nàng nghĩ đến việc không từ mà biệt, nhưng nghĩ đến hậu quả thì lại không dám mạo hiểm.

Đi, hay không đi?

Rốt cuộc có người âm thầm giám thị ta hay không?

Thiên Ái Nô không biết lựa chọn thế nào.

Tận đến khi cửa phòng mở ra, Dương Phàm đi vào, trong lòng Thiên Ái Nô thở phào nhẹ nhõm, chí ít nàng không cần phải khốn khổ giằng xé vấn đề đi hay ở nữa.

Khi Dương Phàm trở về thì chợ đã đóng, hắn trở về được chốc lát thì người làm mướn chợ Nam đem đến nồi bát muôi gáo muối dầu tương dấm gạo mì rau xanh...mà hắn đã đặt mua. Dương Phàm nhờ hỏa kế mang giúp những thứ đó về nhà mình, nhìn núi đồ lớn nhỏ trong nhà mà sợ run.

Nói thật ra, Dương Phàm chưa từng bước chân vào nhà bếp, nhìn đống đồ trước mặt mà không biết nên làm gì, càng không hiểu tác dụng của chúng, lại càng không biết nên đặt ở đâu. Chờ hỏa kế đi rồi, Thiên Ái Nô mới từ trong phòng bước ra, thấy Dương Phàm đang ngẩn người thì mỉm cười, bước tới trước nói:

- Để ta.

Củi gạo dầu muốn nồi bát gáo muôi đều được sắp xếp gọn gàng, ngay ngắn.

Đối với nhà bếp nho nhỏ này, Thiên Ái Nô chỉ nhìn lướt qua là định liệu trước rồi. Dương Phàm nhìn Thiên Ái Nô bận rộn, trong lòng rất băn khoăn, cuối cùng bước đến giúp thu dọn. Kết quả đồ không đặt sai chỗ thì cũng lộn xộn, bày linh tinh, Thiên Ái Nô giận giữ nói:

- Đi ra ngoài đi ra ngoài, đừng làm vướng nữa.

Dương Phàm ngượng ngùng đứng lui sang bên, nói:

- Vậy ngươi xem...đồ ta mua đã đủ chưa?

Thiên Ái Nô nói:

- Thùng đựng nước trong nhà của ngươi tám trăm năm chưa từng đánh sạch rồi, mau lấy nước vào đây, rồi ra hậu viện bổ củi cho ta.

Dương Phàm rốt cuộc đã thoát khỏi cảm giác ăn không ngồi rồi, kích động ra ngoài lấy nước.

Dương Phàm ngâm nga một bài hát dân gian nước Côn Lôn, vừa lau sạch sẽ thùng đựng nước, múc nước tràn đầy mang vào nhà bếp, lại chạy tới hậu viện bổ củi, trong hậu viện đã có sẵn bó củi cũ và một ít đồ gia dụng cũ gỉ, nhìn đống củi được bổ như ngọn núi nhỏ, Dương Phàm cảm giác rất thành tựu.

Ánh lửa dấy lên ở trong nhà bếp, từ lúc Dương Phàm đến phường Tu Văn, lần đầu tiên nhà của hắn bốc lên khói bếp lửa.

Dương Phàm không có việc gì nên dựa tại cửa nhìn toàn bộ quá trình Thiên Ái Nô nhanh chóng biến thành tỳ nữ, rồi lại trở thành nữ đầu bếp mà mắt trợn trừng mồm há hốc!