Trong hội nghị ngày hôm đó, mục tiêu tấn công mà Chu Đồ chọn và địa điểm ban đầu Mục Ân lựa chọn là giống nhau, đều là Liệu Tuyền. Lí do của Chu Đồ cũng không khác với Mục Ân cho lắm. Cái chỗ đó chính là nơi hẹp nhất của hành lang Hà Tây, có thể nhận được sự hưởng ứng hữu hiệu của người Thổ Phiên. Đồng thời, đó cũng là nơi mà các thế lực của người Đường yếu nhất. Cho dù người Đường muốn tăng binh thì cũng ngoài tầm tay.
Nếu trước đó Mục Ân chưa nghe được ý của Dương Phàm, thì hai người sẽ thống nhất ý kiến như vậy. Tất nhiên ăn nhập với nhau, đề tài thảo luận này có thể thuận lợi thông qua được. Nhưng lúc này Mục Ân đã biết được ý đồ chiến lược thật sự của Mặc Xuyết, tự nhiên muốn cố gắng giật dây các bộ lạc cùng tấn công Bạch Đình.
Tại hội trường, hai Đại Diệp Hộ mỗi người một ý, vì thế tranh cãi không thôi.
Lúc này, xuất hiện một cảnh tượng khiến Dương Phàm dở khóc dở cười. Hành động khơi mào tranh chấp giữa các bộ lạc của hắn trước kia đã nảy sinh hiệu quả. Nhưng lúc này lại có tác dụng bất lợi cho hắn, một số bộ lạc ở vị trí trung lập vô cớ bị hại, vẫn nghi ngờ Mộc Ti có phải là hung thủ hay không nên đứng về bên Chu Đồ, đồng tâm hiệp lực với lão. Đến nỗi hai bên tranh cãi cả một ngày, cũng không ra kết quả.
Đêm hôm đó, Mục Ân và Chu Đồ đều bày thịnh yến, mời bạn bè là thủ lĩnh các bộ lạc. Bữa tiệc này nhằm thống nhất ý kiến, để ngày mai lại tiếp tục tranh cãi. Mục Ti bị Vu sư giằng co tới cả buổi chiều, mệt mỏi không chịu nổi. Sau khi trở về y liền lăn ngủ rồi, căn bản không để ý đến chuyện này.
Ở bên ngoài người giám thị đợi cho bọn thân binh được bọn họ mua chuộc khập khễnh đi tới, bảo cho họ biết. Sau khi Mộc Ti thật sự đã đi ngủ, Mộc Ti giả lập tức lại hóa trang lên sân khấu. Hắn đi xe bò đến, bí mật gặp nhiều vị thủ lĩnh các bộ lạc, lôi kéo bọn họ ủng hộ chủ trương tấn công Bạch Đình.
Sau một đêm ồn ào náo động, sáng sớm ngày thứ hai, hội nghị lại tiếp tục diễn ra. Bọn họ cũng sốt ruột. Hơn mười vạn người ngựa ở đây thêm một ngày thì không biết tiêu hao bao nhiêu lương thực. Quả thực bọn họ không chịu nổi nữa rồi.
Sáng sớm, một số người cưỡi khoái mã phi về phía doanh trại A Sử Na Mộc Ti.
Từ sau khi xảy ra chém giết với A Sử Đức, doanh trại của A Sử Na Mộc Ti ở trong thành nằm riêng một mình, cách phòng xá của những người khác. Các lều trướng đều có một khoảng cách tương đối lớn, nếu có người tới gần, rất dễ phát hiện.
Mấy người cưỡi khoái mã vừa rời khỏi con đường lớn, liền ngoặt về phía doanh trại Mộc TI, Cao Xá Kê đột nhiên nhảy ra bên đường, ngoắc tay cười với bọn họ:
- Hêy!A Đề Lạp, ngươi đi đâu bây giờ thế?
A Đề Lạp chính là đội trưởng đội thị vệ của Mục Ân. Nghe thấy có người hô hoán, y vội vàng ghìm chặt cương ngựa, thì thấy người đó chính là A Ca Mẫu hôm qua đi cùng với “Mộc Ti” đi đến nơi hội nghị. A Đề Lạp Tựu cười nói:
- Đại Diệp Hộ bảo ta đến mời Đặc Cần đi một chuyến. Hôm nay nhất định phải quyết định mục tiêu. Nếu Đặc Cần không muốn lộ diện, trước tiên có thể đợi trong trướng Đại Diệp Hộ. Đợi sự việc tiến triển, cũng dễ phân chia nhiệm vụ. Nếu hôm nay quyết định mục tiêu rồi, ngày mai tất nhiên sẽ phát binh .
Cao Xá Kê nói:
-A ha, vậy cũng thật trùng hợp, Đặc Cần cả ngày ngồi buồn ở trong trướng, đang muốn cải trang, đi ra ngoài một chút. Ngươi xem….
Cao Xá Kê quay đầu lại vừa chỉ. Thì thấy trong một chiếc xe bò, “Mộc Ti” đang ngồi điềm tĩnh ở đó, hơi mỉm cười với y….
Hội nghị các bộ lạc Đột Quyết cuối cùng cũng kết thúc. Thời gian tiến công mà Mặc Xuyết yêu cầu không cho phép bọn họ tiếp tục thương lượng vô thời hạn nữa, bọn họ bắt buộc phải mau chóng thảo luận ra một kết quả. Chỉ có điều đó là tấn công Liệu Tuyền hay Bạch Đình. Chỉ cần Mộc Ti không lộ diện thì những suy xét của Chu Đồ chỉ nằm trên bản thân.
Từ điểm này mà nói, bất kể tấn công chỗ nào, đều vừa có lợi lại vừa chỗ bất lợi. Y lại không giống như Mục Ân có mục đích chính trị rõ ràng. Vì thế trong cuộc tranh luận này, cuối cùng lại không giữ vững chủ trương của mình. Hội nghị vừa kết thúc, thủ lĩnh các bộ lạc rối rít quay trở về chuẩn bị, Mục Ân dặn dò mấy vị thủ lĩnh cuar các đại bộ lạc thân thiết một lượt, rồi cũng vội vàng về doanh trại.
Ngoài cửa trướng, mấy tên thân binh đang thủ ở đó. Tấm màn trướng được buông xuống. Mục Ân vén màn lên đi vào trong. Mục Hách Nguyệt thấy cha về rồi, vội vàng ngồi dậy khỏi lòng Mộc Ti, nhẹ nhàng sửa lại mái tóc mai hơi rối, dáng vẻ vẫn tự nhiên.
Thiếu nữ thảo nguyên vốn chẳng làm ra vẻ ngượng ngùng nhiều. Trong chuyện tình cảm bọn họ luôn vô cùng hào phóng. Tập tục của thảo nguyên cũng khuyến khích nếp sống này. Có những đôi nam nữ lưỡng tình tương duyệt, ban đêm tình lang chui vào chăn của cô gái, bố mẹ cô gái cũng ngủ cùng trong một cái trướng, nhưng theo thói quen, cũng coi như không nghe thấy gì.
Mục Hách Nguyệt là viên ngọc quý của Mục Ân, thuở nhỏ ở bên thúc bá, phụ đệ và ca ca được nuông chiều cho đến lớn, nên lại càng không e ngại. Mục Ân làm bộ không nhìn thấy hai người thân mật với nhau, ho khan với “ Mộc Ti” một tiếng:
- Mục tiêu đã xác định rồi!
Bàn tay của “Mộc Ti” vừa rút ra khỏi ngực Mục Hách Nguyệt, đầu ngón tay vẫn còn lưu lại những cảm giác mềm mại. Trông thấy phụ thân người ta đi vào, sắc mặt không khỉ có chút xấu hổ, vội vàng ưỡn thẳng người ra vẻ không có chuyện gì, nghiêm túc nhìn Mục Ân.
Mục Ân ngồi xuống bên cạnh hắn,lấy từ trong ngực ra một cây lệnh tiễn có kiểu dáng hoa văn cổ quái. Đây là cây lệnh tiễn được tạo ra từ thời Hãn Đình thứ nhất của Đột Quyết, được ban cho thủ lĩnh các bộ lạc lớn dựa vào đó để quản lí bộ lạc của mình. Nhưng thứ lệnh tiễn có vai trò như ấn lệnh này lại không như thế, đầu mút của đám lệnh tiễn hình tam giác này đều khảm một viên hồng ngọc. Nó có vai trò tương đương với hổ phù dùng để điều binh.
- Binh mã hai bộ lạc của ta và ngươi sẽ theo Di Nga Xuyên đi xuống, tấn công Bạch Đình. Chu Đồ đi theo đường khác nằm giữa hai vùng sa mạc đi xuống, phối hợp chặt chẽ với nhau. Phía bọn họ tới trước có thể chia ra đánh nghi binh người Đường ở cửa ải hiểm yếu Cư Diên Hải, làm hỗn loạn sự phán đoán của quân Đường. Ngươi cùng ta đi một đường, tránh cho các hai người các ngươi gặp mặt lại xảy ra tranh chấp!
Mục Ân nói tới đây, liếc nhìn con gái một cái Mục Hách Nguyệt nghe được cách bố trí của Mục Ân, biết cha có sự chiếu cố hơn với tình lang, không nhịn nổi cười vui vẻ.
Đáng tiếc vị “Mộc Ti” này thì lồi mắt ra, chăm chú lắng nghe từng câu nói một của Mục Ân, dựa vào chút ít ngôn ngữ Đột Quyết mà hắn biết cũng nghe chẳng hiểu gì. Dương Phàm chỉ nghe được có mỗi từ “Bạch Đình”. Vì đó là địa danh của một khu vực của người Hán, dùng trực tiếp âm dịch nên hắn mới nghe hiểu được. Nhưng như thế cũng đủ cho hắn khấp khởi vui mừng.
Mục Ân giao lệnh tiễn cho hắn, dặn dò:
- Ngươi cũng lập tức trở về thu xếp một chút. Ngày mai khi mặt trời mọc chúng xuất phát. Ngươi theo sau hậu trận của ta.
Nói tới đây, Mục Ân liếc nhìn con gái một cái, nhấn mạnh:
- Xuất chinh đánh trận không phải chuyện đùa. Sáng mai con phải trở về bộ lạc, không được phép đến tiễn, phá hỏng quy củ, không hay cho việc Mộc Ti kiến công lập nghiệp.
- Ồ….
Mục Hách Nguyệt chu cái miệng nhỏ nhắn ra đáp một tiếng buồn bã.
"Mộc Ti" đang cầm lệnh tiễn nhưng không hề nhúc nhích. Nhưng căn bản hắn nghe không hiểu câu nói“ ngươi cũng lập tức quay về thu xếp một chút” đó của Mục Ân. Mục Ân thấy hắn không nhúc nhích, còn cho rằng hắn không nỡ rời xa con gái mình, lại muốn dính lấy nàng một hồi nữa, không khỏi chau mày, khoát tay nói:
- Đi về trước đi! Binh sự lần này, ta đặt hi vọng vào ngươi, không được phép sơ suất! Nam nhi đại trượng phu, không thể quyến luyện chuyện nhi nữ thường tình. Đợi khi ngươi thắng trận trở về, ta mới đồng ý cho hai ngươi thành hôn!
Nghe được câu này, Mục Hách Nguyệt tuy thoải mái cũng không khỏi đỏ mặt.
“Mộc Ti” thấy lão xua tay, lúc này mới hiểu ý của lão, vội vàng đứng dậy, thi một lễ thật sâu, sau đó lại quay đầu, nhìn Mục Hách Nguyệt với ánh mắt thâm tình. Mục Hách Nguyệt nhìn thấy ánh mắt của tình lang, trong lòng vui mừng, liền đứng lên theo sau, tung tăng nói:
- A Gia, con đưa Mộc Ti về!
…………
- Đặc Cần à, nghe nói chúng ta chuẩn bị tấn công Bạch Đình?
Sau khi rời khỏi doanh trướng của Mục Ân, Dương Phàm lại đội mũ da lên như cũ, cổ áo dựng thẳng lên, hòa vào đám thị vệ lặng lẽ đi ra ngoài. Tên Cao Xá Kê đi cạnh nhân cơ hội này hỏi hắn.
Hội nghị kết thúc, thủ lĩnh các bộ lạc đều bàn bạc sôi nổi mà rời đi. Về địa điểm công kích, Cao Xá Kê đã nghe bọn họ nhắc qua, chuyện này không dấu nổi ba quân, trở về nhất định phải công bố. Bởi vì trên cả tuyến biên phòng dài dặc buồn tẻ đó đâu đâu cũng là núi non trùng điệp, tổng cộng cũng chỉ có mấy yếu ải ở thung lũng là có thể đi lại. Khoảng cách giữa các cửa ải rất xa. Cho dù bọn họ không nói, chỉ cần vừa xuất phát, binh sĩ cũng sẽ biết phải đánh chỗ nào.
Nhưng nội dung cụ thể thì Cao Xá Kê lại không biết, Dương Phàm cố ý giữ Mục Hách Nguyệt lại bên cạnh, chính là muốn thông qua nàng để truyền đạt lại lời của Mục Ân cho Cao Xá Kê biết. Đương nhiên, mặc dù hắn không cố ý làm vậy thì cô nàng nhiệt tình như lửa này cũng sẽ dính ở bên cạnh hắn.
Dương Phàm tùy tiện khoa chân múa tay ra hiệu mấy cái, rồi gượng cười với Mục Hách Nguyệt một chút, làm ra vẻ bất đắc dĩ.
Mục Hách Nguyệt hiểu ý, vội vàng nói:
- Ừ, ngày mai khi mặt trời mọc xuất phát, Mộc Ti làm hậu binh của cha ta, đi theo Di Nga Xuyên xuống tấn công Bạch Đình, Chu Đồ đi theo con đường giữa hai sa mạc, đồng thời chia quân đánh nghi binh Cư Diên Hải để làm loạn sự chú ý của quân Đường.
Cao Xá Kê gật gật đầu, nói:
- Thì ra là thế!
Trước đó Dương Phàm sớm đã đoán được tình huống như vậy, tuy rằng nghe không hiểu Cao Xá Kê đang nói cái gì, nhưng lại biết gã đang hỏi về chuyện nào. Lúc này nhìn gã gật đầu lia lịa, hắn biết rằng gã đã hỏi rõ được tình hình, thì cảm thấy thoải mái.
Bọn họ ra khỏi khu trướng nghị sự, leo lên chiếc xe. Mục Hách Nguyệt bỗng đưa tay thò vào trong ngực Dương Phàm, rút cây lệnh tiễn ra, tiện tay ném cho Cao Xá Kê, lớn tiếng nói:
- Này, ngươi cầm lấy, thông báo cho phó tướng trong quân sớm chuẩn bị đi.